Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Sáng nay Tống Thanh Tiểu từ miệng của Chu Tiểu Khả biết được chìa khóa nơi giữ súng nằm trong tay Lưu Dĩ Tuân cho nên lúc này đặc biệt lưu ý đến vị trí phòng trực ban của hắn.

Thừa dịp hộ sĩ Trương đang chuẩn bị thuốc, các hộ sĩ khác đều bận rộn, bệnh nhân thì ồn ào nhốn nháo, cô đứng ở quầy dành cho hộ sĩ, nơi này vừa lúc đối diện với phòng trực ban của Lưu Dĩ Tuân.

Cửa khép hờ, cửa kính bên cạnh bị tấm rèm che làm cho ánh sáng trong phòng cực kỳ u ám, nhìn không rõ bên trong có người hay không.

“Trời cao trong xanh…” Có bệnh nhân đang cao giọng ca hát, thanh âm đầy nhịp điệu, cô quay đầu nhìn thoáng qua, cửa phòng số 19 đã có vài người tụ tập.

Tống Thanh Tiểu dừng lại một lúc, thừa dịp không có người chú ý thì lặng lẽ tiến lại gần phòng trực ban của bác sĩ.

Càng tiếp cận cánh cửa, thần kinh của cô càng căng chặt.

Cô thử đẩy cửa, phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.

Văn phòng cũng không lớn, bên trong không bật đèn, cửa sổ kính sát đất đã kéo rèm.

Trong phòng có một chiếc bàn làm việc, phía sau ghế dựa hình như có một không gian khác được che lại bởi một tấm mành.

Lưu Dĩ Tuân không có trong phòng, chuột máy tính đang lấp lóe ánh sáng nằm trên bàn, màn hình máy tính đã tắt chứng tỏ hắn rời khỏi phòng có một đoạn thời gian.

Cô đứng ở cửa một lúc lâu, ánh mắt đánh giá xung quanh căn phòng.

Bệnh nhân phòng 19 quá ồn ào, có bệnh nhân ca hát khiến cho người khác bất mãn thế là cả đám cãi nhau.

Mấy hộ sĩ đành phải đi vào giải quyết.

Hộ sĩ Trương còn đang phân chia khay thuốc cho từng bệnh nhân, không có người chú ý tới cô.

Lưu Dĩ Tuân không biết đi đâu.


Cô nhẹ nhàng mở rộng cánh cửa, thân hình linh hoạt chui vào trong phòng sau đó chầm chậm đóng cửa lại.

“Rắc” một tiếng vang lên, cửa vừa đóng lại, ánh đèn và thanh âm ồn ào đều bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng vừa u ám vừa tĩnh mịch.

Tống Thanh Tiểu đứng tại chỗ lẳng lặng chờ trong chốc lát, sau khi đôi mắt thích ứng với hoàn cảnh thì mới chậm rãi đi đến chỗ bàn làm việc.

Trong khung cảnh tối tăm cùng với âm thanh phát ra từ cây máy tính, cô cẩn thận lần mò, không dám phát ra một chút động tĩnh sợ bị người bên ngoài phát hiện.

Trên bàn, phía bên trái đặt cây máy tính, bên phải là ngăn kéo tủ, bên trên còn có khóa.

Cô đang chuẩn bị kéo ngăn kéo ra nhìn xem thì một giọng nam đột nhiên vang lên từ phía sau:

“Cô đang làm gì?”

Tống Thanh Tiểu bị biến cố này làm cho cả kinh không hề nhỏ, theo bản năng sờ vào eo nơi cất giấu chủy thủ, xoay người nhìn qua.

Cô trở tay chống mặt bàn, động tác quá lớn chạm phải chuột máy tính, đèn từ dưới thân chuột lóe lên, sau đó màn hình máy tính cũng tự động bật sáng.

Nương chút ánh sáng này cô nhìn thấy mành bị người kéo qua, bên trong là một chiếc giường đơn chuyên dùng để khám bệnh.

Trên giường, Lưu Dĩ Tuân đang nghiêng người nằm, một tay kéo mành, ánh mắt quỷ dị nhìn xem cô.

Gương mặt kia, hóa thành tro Tống Thanh Tiểu đều không quên.

Chẳng sợ đã biết chính mình chỉ đang ở trong cảnh tượng của thử luyện, cũng biết Lưu Dĩ Tuân không phải là “Lưu Dĩ Tuân” của lần trước nhưng trong hoàn cảnh như thế này, nhìn thấy hắn cũng vẫn khiến cô nổi hết cả da gà.

Sắc mặt của hắn dưới ánh sáng xanh nhờ nhờ của màn hình máy tính càng hiện ra trắng bệch, tròng mắt đen nhánh giống như hai cái hố sâu.

Tống Thanh Tiểu cố kìm nén cảm xúc trong lòng, chậm rãi buông tay đang sờ chủy thủ xuống, kính cẩn nói:


“Bệnh nhân phòng 19 cãi nhau, Tiểu Ngọc mời anh qua xem.”

Lưu Dĩ Tuân vẫn luôn ở trong văn phòng, hẳn là nhìn rõ toàn bộ hành động của cô lại không có lên tiếng, đến lúc này mới mở miệng.

Tống Thanh Tiểu tùy tiện tìm cái cớ.

Cô còn đang nghĩ nếu như Lưu Dĩ Tuân không tin lời này thì phải làm thế nào.

Trong lúc đó, ánh mắt của Lưu Dĩ Tuân dừng lại trên người cô đánh giá hồi lâu.

Mãi cho đến khi cô tưởng hắn muốn làm khó dễ, Lưu Dĩ Tuân mới chậm rãi ngồi dậy.

Lúc hắn đứng dậy, áo blouse phanh rộng lộ ra quần áo bên trong.

Hắn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, túi áo trước ngực hiện lên mờ mờ một chiếc chìa khóa dùng dây thừng đỏ xuyên lại.

Không biết chiếc chìa khóa này có phải để mở tủ cất giữ khẩu súng hay không, Tống Thanh Tiểu rũ mí mắt lui về phía sau hai bước, thần sắc như thường đi về phía cửa kéo ra.

Lúc quay đầu nhìn lại, Lưu Dĩ Tuân đang cong lưng xỏ giày.

Động tác cúi người của hắn làm chiếc chìa khóa lăn ra ngoài, rơi xuống mặt đất “keng” một cái.

Hắn bình tĩnh nhặt lên nhét lại vào túi áo.

Phòng bệnh số 19 xác thực đánh nhau rồi.

Giọng ca oanh vàng của một bệnh nhân khiến cho những người khác bất mãn, tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với Tống Thanh Tiểu nghĩ.


Mặc dù bị hai hộ sĩ kéo nhưng bệnh nhân giường số 1 vẫn bị hai bệnh nhân khác đè lại trên cửa kính, mặt cơ hồ bị ép đến biến hình.

Tống Thanh Tiểu cách cửa kính nhìn bệnh nhân này, hắn bị người ta túm tóc nhưng vẫn còn há mồm lẩm bẩm hát.

“Không được hát, không được hát!”

Bệnh nhân giường số 2 trong cơn giận giữ liền túm lấy tóc đập đầu hắn “bang bang” lên cửa kính, bệnh nhân đang ca hát lại vẫn như không cảm giác được đau đớn.

Hành động của hắn quá mức thô bạo, cho dù mấy hộ sĩ hợp lực cũng không thể ngăn cản được, hơn nữa mấy bệnh nhân xung quanh giống như cũng bị lây nhiễm, trở nên táo bạo bất an.

Trương Tiểu Ngọc vốn đang đẩy xe thuốc cũng phải chạy nhanh đến can ngăn.

Nhưng người trong cơn xúc động thì lực đạo lớn vô cùng, mấy hộ sĩ mãi cũng không thể tách đám người ra.

Bệnh nhân bị túm tóc đập đầu vào cửa kính liên tiếp vài cái khiến cho trán hắn rất nhanh vẩy ra máu tươi, bắn vào cửa kính nhỏ thành dòng chảy xuống.

“A….”

Nhìn thấy cảnh như vậy, các bệnh giống như chịu kích thích, hoảng sợ la hét chói tai.

Có người bắt đầu liều mạng tự xé quần áo, lấy móng tay cào mặt, hai ba lần liền khiến cho mặt bị cào máu thịt mơ hồ.

Tình huống lập tức trở nên rối loạn.

Cửa kính chịu áp lực không ngừng rung động, máu càng chảy càng nhiều, hơi thở của bệnh nhân đang ca hát cũng trở nên mỏng manh.

Mấy hộ sĩ vội vàng lấy ra dây thừng.

Bệnh nhân nhìn thấy vậy càng trở nên kích động, giãy giụa như nổi cơn điên, trong hỗn loạn có người xô phải xe chở thuốc, chai chai lọ lọ bên trong loảng xoảng rơi đầy đất.

Trong phòng bệnh loạn thành một đoàn.

Nhìn tình cảnh như vậy, Lưu Dĩ Tuân bấm chuông cảnh báo.

Tống Thanh Tiểu nhìn thấy Trương Tiểu Ngọc bị một bệnh nhân đè trên mặt đất, người kia bóp lấy cổ hộ sĩ Trương, cưỡi ngồi trên người cô ta, biểu tình dữ tợn.


Tống Thanh Tiểu vội vàng chạy lại kéo bệnh nhân ra nhưng người này chết cũng không chịu buông tay, mãi đến khi Lưu Dĩ Tuân đến túm chặt lấy cổ áo bệnh nhân quát lớn:

“Ai không nghe lời thì dùng điện giật trị liệu!”

Sau tiếng quát của hắn, động tác của bệnh nhân đột nhiên đình chỉ.

Lưu Dĩ Tuân thuận lợi kéo bệnh nhân ra, lúc này Trương Tiểu Ngọc nằm trên mặt đất mới nhẹ nhàng thở ra một cái.

Hai mắt cô nhòe nhoẹt nước, làn da trên cổ bị bệnh nhân véo cho máu me be bét, hai tay che ngực không ngừng ho khan, cả người vẫn còn run rẩy.

Bệnh nhân ca hát bị khiêng đi chữa trị, còn lại mấy bệnh nhân đánh nhau bị hộ sĩ cưỡng ép giam lại.

Trận mâu thuẫn nhỏ này suýt chút nữa thì gây họa, tuy rằng không có người chết nhưng vẫn để lại vết máu trên cửa kính phòng bệnh số 19.

Hai hộ sĩ cầm khăn lau chùi vết bẩn, Tống Thanh Tiểu thì xử lý vết thương trên cổ của Trương Tiểu Ngọc.

Hộ sĩ Trương vẫn đang run, hiển nhiên lúc trước hơi kém bị bóp chết dọa cho sợ.

Tống Thanh Tiểu không biết an ủi người khác cho nên cô chỉ yên lặng tiêu độc cho miệng vết thương.

Trên người hộ sĩ Trương nơi nơi là vết cào, quần áo cũng bị xé hỏng, tóc tai tán loạn, mũ cũng không biết bị đá đi chỗ nào.

Hai người đều trầm mặc, một lúc lâu sau Tống Thanh Tiểu mới hỏi:

“Chị không sao chứ?”

Trương Tiểu Ngọc im lặng hồi lâu, Tống Thanh Tiểu cho rằng cô ta sẽ không trả lời thì lại nghe được:

“Không sao, không có việc gì.”

Ngữ khí của cô ta run rẩy, không biết là nói cho Tống Thanh Tiểu nghe hay đang trấn an chính mình: “Bọn họ là người bệnh, không phải cố ý.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận