Nơi xa, Lưu Dĩ Tuân và bác sĩ Âu trông cũng có vẻ chật vật.
Trong quá trình vật lộn với bệnh nhân bọn họ cũng bị dính chút cào cấu, hai người đang nói chuyện, hiển nhiên là trao đổi tình hình.
Lưu Dĩ Tuân vừa nói vừa chỉ chỉ phòng trực ban, không biết nói gì đó, cuối cùng khiến Tống Thanh Tiểu chú ý là hắn lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa được buộc dây đỏ đưa cho bác sĩ Âu, sau đó bị bác sĩ Âu cất vào trong túi áo.
Tống Thanh Tiểu nhìn thấy như vậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Số 4 Nữ roi đỏ đang đứng cách đó không xa.
Cô ta đang cúi đầu nói chuyện với một hộ sĩ khác cũng đang bị thương, không biết có chú ý tới hay không.
Làm như nhận ra tầm mắt của Tống Thanh Tiểu, Số 4 quay đầu lại đây.
Cô ta dựa nửa người vào tường, khóe miệng hơi cong, ánh mắt kiêu căng mang theo khinh miệt, hai tay vòng trước ngực, tay phải giơ ngón giữa ngoắc ngoắc về phía Tống Thanh Tiểu.
Ánh mắt của Tống Thanh Tiểu trầm xuống, đương nhiên vào lúc này sẽ không trúng phép khiêu khích của Số 4.
Cô cúi đầu tránh đi tầm mắt của cô ta, đang định cùng Trương Tiểu Ngọc nói chuyện, bên tai làm như nghe được Số 4 “xuy” một tiếng trào phúng.
Trương Tiểu Ngọc sau khi bị thương thì trạng thái tinh thần không tốt, hiển nhiên không thể tiếp tục làm việc.
Cô xin phép bác sĩ Âu sau đó chuẩn bị trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi khu bệnh nhân, cô bàn giao một số việc cho Tống Thanh Tiểu: “Tầng 1 là khu vực hoạt động bao gồm nhà ăn, sân chơi; tầng 2 dành cho bệnh nhân nam.” Cô vừa nói vừa móc ra một chuỗi chìa khóa đưa cho Tống Thanh Tiểu: “Tầng 3 dành cho bệnh nhân nữ, tầng 4 dành cho những ca bệnh nghiêm trọng, là khu cấm.”
Chùm chìa khóa có chừng hơn mười chìa, mặt trên cẩn thận dán nhãn ghi chú rõ ràng mỗi chìa dành cho phòng nào.
Hộ sĩ Trương giống như đã thoát khỏi bóng ma của việc vừa nãy, biểu tình đã bình tĩnh trở lại, thậm chí trên mặt còn mang tươi cười, đầu tóc đã chải vuốt lại, đáng tiếc không tìm thấy mũ cho nên vẻ mặt mất mát rời đi.
Sau khi Trương Tiểu Ngọc đi, Tống Thanh Tiểu lại rơi vào trạng thái căng thẳng.
Số 4 tồn tại khiến cô như ngạnh ở hầu.
Người chung quanh đều bận rộn làm việc một cách máy móc, trong đầu nhắc nhở vẫn luôn không có biến hóa, tích phân vẫn là 950.
Cô vốn muốn tìm cơ hội lên tầng 4 nhưng không thành công.
Buổi chiều sau khi thay ca, Tống Thanh Tiểu trở lại ký túc xá thì thấy Trương Tiểu Ngọc vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, không biết có phải vẫn ngủ hay không.
Theo thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, trước khi màn đêm buông xuống, bệnh viễn cũng không có bất kì dị động nào, nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn cảm giác được trong không khí giống như có một mạch nước ngầm đang ẩn ẩn khởi động.
Trong tầm mắt, dãy số đếm ngược đang là 87: 55: 36, thời gian của nhiệm vụ chỉ còn hơn ba ngày, mỗi người chơi đều rơi vào một loại bình tĩnh quỷ dị.
Tối nay hộ sĩ trực ban cũng không nhiều.
Trương Tiểu Ngọc nghỉ ngơi một ngày, tinh thần tốt lên không ít tự nhiên cần phải đi làm.
Bởi vì nhân sự không đủ nên tất cả hộ sĩ trực ca đêm đều phải tách ra làm việc.
Tống Thanh Tiểu bị phân công đến tầng 2, chia thuốc cho phòng bệnh từ số 6 đến số 10.
Trong chỗ thuốc này có một lượng thuốc an thần nhất định, sau khi bệnh nhân uống xong sẽ rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Cô nhìn chằm chằm mỗi người uống xong thuốc, tận đến lúc tiến vào phòng số 9, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Số 5 đang nằm ở trên giường.
Mới tiến vào bệnh viện tâm thần chưa đến hai ngày nhưng tinh thần của Số 5 cực kỳ uể oải, nhìn thấy Tống Thanh Tiểu bước vào, hắn trừng mắt há to miệng, muốn chạy trốn nhưng lại không dám.
Bạn cùng phòng của hắn ngoan ngoãn nhận thuốc sau đó nuốt vào.
Đến lượt Số 5, sắc mặt hắn xanh trắng, cả người run rẩy:
“Đừng giết tôi…..”
Hắn thấp giọng cầu xin, lúc Tống Thanh Tiểu đưa thuốc, hắn cực kỳ kháng cự, không dám vươn tay ra nhận:
“Tôi đối với ai cũng không có uy hiếp…” Vẻ mặt hắn đưa đám: “Đừng giết tôi, tôi chỉ muốn sống sót.”
Số 5 giống như bị dọa vỡ mật, nói năng lộn xộn.
Tống Thanh Tiểu còn đang cân nhắc lời nói của hắn thì đột nhiên nhắc nhở trong đầu thay đổi:
“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 900 tích phân.”
Tích phân thiếu 50 chứng tỏ trong bệnh viện lại vừa có người chết.
Tống Thanh Tiểu nhăn chặt mày, tuy rằng cô cực lực ẩn nhẫn nhưng trong mắt lóe qua kinh dị lại vẫn bị Số 5 nhạy bén bắt giữ: “Đừng giết tôi, rời khỏi nơi này tôi sẽ cho cô tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”
Lúc này ai còn thèm đến tiền của hắn.
Giữ không được người ở nơi này, tích phân bị trừ sạch, sợ rằng mạng đều không còn!
Lúc này cô không còn tâm trạng nói chuyện với Số 5, chỉ muốn biết đến tột cùng là ai động thủ, lại có ai đã chết!
Mấy phòng bệnh khác vẫn có hộ sĩ trực ban, trong phòng khám, bác sĩ Hồ còn chưa có rời đi.
Lúc này không phải thời điểm đế giết Số 5, hắn tuy rằng yếu đuối nhưng vẫn là nam giới, đánh nhau sẽ phát ra động tĩnh.
Đêm nay cô trực ban, thời gian còn có rất nhiều.
Tống Thanh Tiểu nghĩ đến đây, cầm lấy một toa thuốc đưa cho Số 5:
“Đương nhiên, uống thuốc trước đi.”
Trên mặt cô nhìn không ra vui buồn, nhưng cũng không lập tức ray tay, điều này rõ ràng khiến Số 5 thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhận lấy thuốc ngay trước mặt Tống Thanh Tiểu uống xuống.
Sau khi hắn uống xong, Tống Thanh Tiểu lập tức đẩy xe thuốc rời khỏi phòng bệnh, đồng thời khóa cửa lại.
Cất xe thuốc, cô ấn thang máy lên tầng 3, trên này, Trương Tiểu Ngọc và mấy người khác đang lần lượt chia thuốc cho từng bệnh nhân.
Phòng trực của bác sĩ Âu còn lóe sáng ánh đèn, xuyên thấu qua tấm rèm lờ mờ có thể nhìn thấy bác sĩ Âu đang ngồi ở sau bàn làm việc, cúi đầu xem gì đó.
Khu văn phòng và ký túc xá đều không truyền đến động tĩnh gì bất thường, theo lý thuyết có người chết thì không thể bình tĩnh như vậy.
Tống Thanh Tiểu lập tức ấn thang máy chuẩn bị lên tầng 4.
Nói tới cũng kỳ quái, lúc trước cô ấn thang máy đi lên, hẳn là lúc này vẫn đang dừng lại ở tầng 3 mới đúng.
Nhưng lúc này thang máy biểu hiện ra đã lên tầng trên.
Cô mới đi một vòng xem xét tầng 3, chỉ mất có trong chốc lát.
Buổi tối như thế này đáng nhẽ không có người đi lại mới đúng, hộ sĩ đều đang bận rộn, bệnh nhần đều đã uống thuốc chuẩn bị ngủ, lúc này ai sẽ đột nhiên lên tầng 4?
Tống Thanh Tiểu còn đang nghĩ chuyện này trong lòng, rất nhanh trong đầu lại xuất hiện biến hóa:
“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 850 tích phân.”
Mới vài phút ngắn ngủi trôi qua lại có thêm một người chết!
Tình huống như vậy rõ ràng không đúng, cô bất chấp chờ thang máy, vội vàng chạy về phía cầu thang bộ.
Nơi này hiển nhiên ít người đi lại cho nên ánh đèn mờ nhạt, vách tường đã có chút loang lổ, thân ảnh của cô bị ánh đèn kéo cho thật sự dài, cơ hồ sắp bao trùm một tầng cầu thang.
Ngó qua lan can nhìn xuống có thể thấy được mặt đất tầng 1.
Cả thang lầu giống như một giếng sâu hút hút vừa đen tối vừa đáng sợ.
Tầng 4 thuộc về khu vực cần giám sát đặc biệt, người bệnh được đưa vào nơi này đều giam giữ riêng biệt.
Ban ngày bệnh nhân phòng số 19 cũng bị chuyển giam đến nơi này.
Ngoài ra ở đây còn giam cả Số 6 và Kẻ cầm súng.
Lúc cô bước ra khỏi khu vực cầu thang bộ, trong khoảnh khắc mở cửa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Hành lang cực kỳ yên lặng, ánh đèn trắng bệch khiến cho nơi đây trông rất âm trầm đáng sợ.
Trên trần cách mấy mét có một camera không biết từ lúc nào đã bị đập vỡ.
Cánh cửa phòng điều khiển mở toang, một hộ sĩ nằm gục trên bàn không biết sống hay chết.
Tất cả màn hình theo dõi đều nhòe sóng, trước đó hẳn là đã có người vào qua.
Tống Thanh Tiểu trầm xuống, có người chơi đã bắt đầu ra tay.
Cô dùng chân câu lấy cánh cửa đóng lại, phòng ngừa hộ sĩ không chết lại có người khác tiến vào giết chết.