Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Bố cục của tầng 4 khác với các tầng còn lại, một bên là phòng trị liệu đặc thù, một bên là phòng bệnh.

Bởi vì bệnh nhân tầng 4 đều mang tính công kích cho nên trừ bỏ hộ sĩ và bác sĩ còn có thêm cả bảo vệ.

Nhưng phòng điều khiển xảy ra chuyện, lúc cô đóng cửa cũng phát ra âm thanh không nhỏ nhưng trong hành lang lại an tĩnh dị thường, không có một người ra tới xem xét, ngay cả quầy dành cho hộ sĩ cũng im ắng.

Tình huống như vậy thật sự không bình thường.

Tống Thanh Tiểu lo lắng bồn chồn, cực lực chậm lại bước chân của mình, dán tường mà đi.

Trải qua phòng bệnh số 1, cửa phòng đóng chặt, bên trong không bật đèn.

Dựa vào ánh sáng của đèn ngoài hành lang, cô cẩn thận nhìn không gian bên trong, trừ bỏ các thiết bị chữa bệnh thì trên giường không một bóng người, hiển nhiên nơi này không có bệnh nhân ở.

Xác định xong không có người, cô nhanh chóng lách qua phòng trị liệu phía bên kia, cửa vẫn đóng chặt.

Cô thử vặn nắm cửa nhưng bên trong khóa trái, không mở vào được.

Liên tiếp nhìn ba phòng bệnh đều không có người.

Đến phòng thứ tư, cô đang chuẩn bị duỗi tay sờ vào chuỗi chìa khóa trong túi áo, khóe mắt lại nhìn thấy phòng trị liệu đối diện tuy rằng cũng tắt đèn nhưng cửa lại khép hờ, không có đóng kín mít.

Trên tường treo một chiếc TV cũ đang phát những nội dung tin tức cũ rích lặp đi lặp lại.

Tống Thanh Tiểu chậm rãi thở nhẹ, hai tay kết ấn, bước chân linh hoạt như một con mèo cẩn thận lại gần.

Cửa xác thực không khóa, chìa khóa vẫn còn cắm ở trong ổ.

Ánh sáng từ đèn hành lang xuyên qua khe hở của cánh cửa chiếu vào trong phòng, vừa lúc chiếu lên giường đệm.


Giường bệnh có chút hỗn độn.

Tống Thanh Tiểu nín thở, một tay nắm lấy chủy thủ, đồng thời duỗi tay trái nhẹ nhàng đẩy cánh cửa một chút.

Cửa bị chậm rãi mở ra, ánh sáng chiếu vào càng ngày càng nhiều.

Trên giường không có bóng người, dây thừng ở đầu và cuối giường buông thõng giống như bị người vội vàng kéo ra.

Trên mặt đất, một vị hộ sĩ nằm không nhúc nhích, khay thuốc bằng kim loại rơi bên cạnh người này, thuốc nước rơi vãi lung tung.

Tình cảnh như vậy chứng minh trước đó gian phòng này có người ở, hộ sĩ mang thuốc đến thì bị tập kích.

Tống Thanh Tiểu chậm rãi đi vào, nín thở ngưng thần, sợ tiếng hít thở quá lớn sẽ bỏ qua một số động tĩnh, xem nhẹ có người đang ẩn núp trong bóng tối.

Sau khi cô buông tay, cửa mất đi lực cản nên từ từ khép lại, ngăn trở thân hình của cô.

Trong phòng chỉ có mùi thuốc sát trùng bốc lên, không có mùi máu.

Cô duỗi tay xuống thăm dò cổ của hộ sĩ, còn có độ ấm, động mạch cũng vẫn đang đập chứng tỏ người này chỉ bị ngất đi.

Chốt cửa đụng vào khung, phát ra một tiếng “cạch” nhỏ.

Âm thanh đột nhiên này khiến Tống Thanh Tiểu dựng đứng lông tơ, cô lập tức cần lấy chủy thủ đứng lên, ngay giây tiếp theo, đèn hành lang bên ngoài đồng loạt tắt ngóm.

Trong phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Tống Thanh Tiểu vọt đến bên cạnh cửa, không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.

Trên tầng 4 hẳn là có người đang trốn trong bóng tối, khả năng đã nhận ra sự tồn tại của cô.

Lúc trước mất đi 100 tích phân có thể là cố tình dẫn cô vào bẫy.


Cửa khép hờ, sau khi toàn bộ đèn bị tắt, người kia vô cùng có khả năng đang ẩn nấp ở một vị trí nào đó, chỉ đợi cô xuất hiện liền cho một kích trí mạng.

Trốn ở đây không ra bên ngoài cũng là không thể nào.

Nhiệm vụ của cô là bảo vệ dân chúng.

Tầng 4 hôm nay mới chỉ chết hai người, còn lại ba hộ sĩ trực ban, thêm bảo vệ, hộ công, các bệnh nhân khác, một khi những người này xảy ra chuyện thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Hai người chết đêm nay làm cho tích phân của cô bị trừ còn 850, nếu như lại tiếp tục trừ thì tính mạng của cô sẽ tràn ngập nguy cơ.

Tống Thanh Tiểu nắm lấy nắm đấm cửa, bình ổn một chút hô hấp, kéo cửa bước ra.

Bên ngoài an tĩnh vô cùng, phảng phất như toàn bộ tầng 4 đã không có người sống.

Cũng may nhắc nhở trong đầu không có biến, tích phân vẫn dừng lại ở 850 không nhúc nhích, có thể thấy được trong lúc cô kiêng kị thì đối thủ cũng không phải hoàn toàn không có lo lắng gì.

Cô cẩn thận móc chùm chìa khóa Trương Tiểu Ngọc giao cho khóa cửa lại.

Trong bóng đêm yên tĩnh, chìa khóa va chạm nhau phát ra âm thanh “leng keng” giòng vang.

Tống Thanh Tiểu vững vàng làm xong hết thảy mới dán tường mà di chuyển về phía trước.

Tầng 4 xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không biết vì cái gì lại không kinh động đến tầng 3.

Trong bóng tối, cô vẫn luôn cảm giác thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình nhưng quay đầu lại thì không bắt được tung tích kẻ theo dõi.

Dưới hoàn cảnh như thế này, cảm quan đều bị phóng đại đến mức tận cùng, tim đập thật sự nhanh, máu gia tốc lưu động làm cho tay chân của cô trở nên lạnh lẽo, có loại cảm giác miệng khô lưỡi khô.


Cô một tay bám sát vách tường, một tay đặt ở sườn eo, rất nhanh sờ đến khung cửa.

Cô dán người bước lên trước, còn chưa có tác động thì cửa đã “kẽo kẹt” mở ra.

Cửa không khóa!

Không khí trong phòng có chút cổ quái.

Cô từng đi lại giữa hai bờ sinh tử, đối với loại hơi thở này cực kỳ mẫn cảm.

Trong phòng hẳn là đã xảy ra chuyện.

Lưng cô dán cửa, đẩy vào.

Đôi mắt sau khi thích ứng được với bóng tôi thì nhìn được trên giường giống như nằm một người.

Cô đứng ở cửa một lúc lâu, trong phòng không có hơi thở nào khác.

Tống Thanh Tiểu cảnh giác tới gần mép giường, duỗi tay sờ xuống cuối giường, quả nhiên sờ thấy một đôi chân.

Đôi chân này còn chưa có lạnh hoàn toàn, kích cỡ cũng không nhỏ, không giống hai bệnh nhân bị đưa lên hôm nay.

Quả nhiên theo mép giường đi về phía trước hai bước, cô cúi đầu cẩn thận đánh giá.

Chẳng sợ nhìn cũng không rõ ràng nhưng từ chiều cao, hình thể và mái tóc cô vẫn nhận ra đây là Kẻ cầm súng.

Hai tay của hắn bị dây thừng trói chặt cho nên hạn chế hành động, đầu lấy một góc độ không bình thường mà ngoặt sang bên, hiển nhiên xương gáy đã bị người bẻ gãy, mất đi sinh mệnh.

Khiến Tống Thanh Tiểu cảm thấy kinh ngạc là trong sáu người chơi, Kẻ cầm súng lại là người sớm nhất bị loại trừ.

Nếu Kẻ cầm súng là một trong hai người chết đêm nay thì hắn là đồng minh hay ngay từ đầu đã bị thử luyện phân cho vai bệnh nhân?

Đêm nay lúc xảy ra chuyện, Số 5 đang ở dưới mí mắt cô cho nên giết chết Kẻ cầm súng hoặc là Nam mắt kính, hoặc là Số 4, Số 6.

Mấy người này đều có thù oán với Kẻ cầm súng, sau khi nhiệm vụ bắt đầu, hắn lại bị mất đi vũ khí đồng thời giam lỏng, mọi người đều chọn xuống tay với hắn trước cho nên hắn bị đào thải đầu tiên cũng là điều có thể hiểu được.


Nếu không phải có người giành trước động thủ, Tống Thanh Tiểu cũng chuẩn bị làm như vậy.

Nhưng bây giờ giết chết Kẻ cầm súng là người nào? Cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cửa vẫn để khép hờ.

Cô còn đang định tiếp tục đi xem xét những phòng khác thì nhắc nhở trong đầy lại thay đổi:

“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.

Nhiệm vụ hoàn thành thưởng: 800 tích phân.”

Lại mất thêm 50 tích phân, chứng tỏ trong lúc này kẻ kia vẫn còn đang ra tay giết người.

Trong bóng đêm che giấu, có người tùy ý đi săn, thu gặt đầu người.

Tống Thanh Tiểu cắn môi, không dám tùy tiện thêm nữa.

Cô dán vách tường nhanh chóng di chuyển, dò xét từ đầu tới cuối hành lang, ngay cả WC cũng không bỏ qua, sau đó lại đổi sang phía đối diện truy lùng.

Mỗi khi sờ đến một cánh cửa cô lại đẩy một chút.

Trong số những phòng bệnh này, hoặc không có ai, hoặc có bệnh nhân đang bởi vì uống thuốc an thần mà nặng nề ngủ, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Mãi cho đến khi sờ đến phòng số 23 cạnh quầy hộ sĩ, Tống Thanh Tiểu rốt cuộc phát hiện một xác chết khác.

Cửa phòng bệnh số 23 đã khóa lại nhưng xuyên qua cửa kính vẫn có thể thấy được có một người nằm vắt qua song sắt thành giường, đầu chúc xuống dưới hình thành tư thế “đổi chiều”.

Khuôn mặt bị tóc ngăn trở nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn nhận ra được là một trong hai người đánh nhau lúc chiều.

Đêm nay Tống Thanh Tiểu đã phát hiện ra hai xác chết, từ tích phân nhắc nhở cho thấy vẫn còn có một thi thể nữa.

Nhưng cô hầu như đã đi hết toàn bộ tầng 4, không có tìm được hung thủ không nói, còn không phát hiện ra thi thể.

Mà trước mắt còn một chỗ chưa có xem xét chính là quầy hộ sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận