Tống Thanh Tiểu chậm rãi di chuyển về phía quầy hộ sĩ, càng đến lúc này, cô càng không dám đại ý.
Quầy dành cho hộ sĩ là một tấm bàn dài kê vuông góc với tường, mặt đối diện với hành lang, bên trong dành cho các hộ sĩ ngồi trực.
Mà bây giờ tấm bàn này đã bị xô đẩy nằm song song với tường, có một nữ hộ sĩ đang gục trên mặt bàn, mặt chôn ở dưới cánh tay không biết sống chết.
Dưới mặt bàn, bên cạnh chân người này có một bóng đen, giống như còn một người nữa đang trốn ở đó.
Tình huống như vậy, dù nữ hộ sĩ không có xảy ra chuyện nhưng nếu bị người uy hiếp, hẳn cũng không dám lên tiếng.
Tống Thanh Tiểu đứng dựa vách tường một lúc lâu, cái lạnh của tường xuyên qua lớp quần áo mỏng thấm từng chút một vào người của cô.
Cô liếm liếm môi, cuối cùng rút chủy thủ ra khỏi người.
Mồ hôi trong lòng bàn tay rất nhanh tẩm ướt chuôi chủy thủ nhưng cô vẫn kiên định nắm chặt, chậm rãi tiến lại gần nữ hộ sĩ.
Còn chưa tới gần, cô đã thò người ra trước chạm vào đầu nữ hộ sĩ.
Lúc đầu ngón tay chạm phải da thịt, Tống Thanh Tiểu cảm giác được đây không phải là làn da của người đã chết.
Hộ sĩ còn sống, không biết vì nguyên nhân gì mà đã ngất đi.
Vì phòng ngừa mình bị đánh lén, cô túm lấy gáy sau cổ áo của nữ hộ sĩ, để cô ta che trước người.
Mặc dù nữ hộ sĩ đã mất đi tri giác, không còn sức phản kháng nhưng thân thể lại cực kì nặng.
Tống Thanh Tiểu mất sức rất lớn mới không để người này ngã xuống.
Trong lúc kéo úm, hai chân của nữ hộ sĩ vẫn câu lấy ghế.
Chân ghế cọ xát mặt đất phát ra tiếng “két két” chói tai, trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này còn có cả tiếng vọng, Tống Thanh Tiểu đều bị chính mình làm cho dọa sợ, cánh tay lập tức nổi da gà.
Cô đình chỉ hành động lôi kéo hộ sĩ, tiến lên một bước.
Đoàn bóng đen dưới chân nữ hộ sĩ không động đậy, Tống Thanh Tiểu một tay cầm chủy thủ, một tay ôm người, thử dùng chân chen vào đi thăm dò.
Xác thật như cô sở liệu, nơi đó cất giấu một người, nhưng cũng không phải là người chơi.
Lúc mũi chân cô đụng phải người kia, giống như bị đánh vỡ cân bằng, mất đi chỗ dựa là chân của nữ hộ sĩ lại bị Tống Thanh Tiểu dùng chân móc, thân thể kia nghiêng ra phía ngoài, cuối cùng ngã “bịch” một cái xuống mặt đất, không nhúc nhích.
Tình cảnh này ra ngoài ý liệu của Tống Thanh Tiểu.
Từ hình thể đến xem thì đây là một nam nhân, hẳn là không chết, chỉ bị ngất đi giống nữ hộ sĩ.
Nam nhân nghiêng người nằm cuộn tròn trên mặt đất, trong bóng đêm mông lung, Tống Thanh Tiểu nhìn đồng phục hắn mặc, nhận ra đây chính là bảo vệ của bệnh viện.
Trên tầng 4 sắp xếp 2 bảo vệ canh gác, bây giờ một người hôn mê ở chỗ này, không biết người còn lại lại ở chỗ nào?
Trong số những người chơi tham gia thử luyện có hai người trở thành bệnh nhân bị giam giữ ở tầng 4, thi thể của Kẻ cầm súng vẫn còn nằm trong phòng bệnh nhưng Số 6 lại không thấy tung tích.
Một tầng này cô đã điều tra gần như toàn bộ, bố cục xung quanh cũng xem xét kĩ càng, không phát hiện chỗ nào đặc biệt mà người chơi có thể ẩn nấp.
Nếu thực sự có người lên tầng 4 giết người, dưới mí mắt của cô, người này lại chạy đi đâu?
Sau khi tắt đèn, cả một tầng lầu dường như đều lâm vào ngủ say, một động tĩnh rất nhỏ cũng có thể bị phóng đại vô hạn, đặc biệt là trong lúc cô tập trung toàn bộ tinh thần để đề phòng.
Nếu có người cũng giống cô trốn vào cầu thang bộ để thoát đi, cô không có khả năng không nghe được.
Người hư không tiêu thất không thấy, đáng sợ hơn chính là một người bảo vệ nữa cũng không tìm được, vô thanh vô thức chết ở trong bệnh viện này.
Dạng người gì lại có thể có bản lĩnh như vậy? Hay là người này có thể lên trời xuống đất, giết người trong vô hình? Hai bên thái dương của cô thấm ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, cả người có chút run rẩy.
Sự tồn tại của không gian thử luyện cao thâm khó đoán, mỗi người sau khi hoàn thành thử luyện đều có tích phân.
Đồ vật có thể dùng tích phân để đổi cũng có rất nhiều.
Cô sau khi hoàn thành trận thử luyện đầu tiên đã dùng tích phân đổi lấy “Chín chữ mật lệnh”, thứ mà trước kia cô chưa từng nghe thấy, khó đảm bảo người chơi lần này không dùng tích phân để đổi lấy một thứ gì đó cao siêu mà cô không thể lường trước được.
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu ngay sau đó đã bị Tống Thanh Tiểu phủi đi.
Đây không có khả năng! Cho dù không gian thử luyện có được những thủ đoạn thông thiên như vậy nhưng người chơi ở giai đoạn đầu, dù có thể đổi lấy thủ pháp ẩn thân giết người nhưng cũng không có khả năng tàng hình trong thời gian dài như vậy.
Kẻ giết người nếu như thật sự ở tầng 4, vậy thì người này nhất định đang trốn trong bóng tối, tùy thời ra tay lần nữa.
Giờ khắc này thời gian đối với cô mà nói là vô cùng quý giá.
Mỗi một giây trôi qua cô lại lo lắng nhắc nhở trong đầu sẽ thay đổi, đại biểu cho có thêm một người nữa chết đi.
Cô suy nghĩ người chơi động thủ là ai.
Trước mắt, Nam mắt kính, Số 4 Nữ roi đỏ và Số 6 có hiềm nghi lớn nhất.
Đồng thời, cô nhớ lại một chi tiết.
Lúc trước khi nhắc nhở vừa thay đổi biểu hiện có người chết, cô vội vã chạy lên tầng 4, ánh mắt đầu tiên chú ý tới phòng điều khiển.
Lúc ấy cửa phòng khép hờ, một hộ sĩ ghé vào trên mặt bàn.
Cô nóng nóng muốn tìm được hung thủ cho nên cũng không vào phòng xem xét mà chỉ vội vàng đóng cửa lại.
Cô không nhìn rõ hộ sĩ trong phòng là ai, cũng không xem trong phòng còn người khác đang trốn ở đó hay không.
Hiện tại nghĩ đến cũng là có chút sơ sẩy.
Tống Thanh Tiểu ôm hộ sĩ thả xuống dưới, chuẩn bị đi qua nhìn lại một cái.
Nhưng trong lúc này, khóe mắt cô khẽ lướt qua cửa thang máy vốn đang đóng chặt cạnh quầy hộ sĩ, trong đầu bay nhanh qua một thứ gì đó.
Cô nhận được nhắc nhở của không gian thử luyện rằng có người chết, sau đó lập tức đẩy xe thuốc từ tầng 2 lên tầng 3, trên đường chú ý một chút các hộ sĩ ở tầng 3 đang bận rộn, chuẩn bị chờ thang máy lên tầng 4 thì lại nhận được thông báo tích phân bị trừ 50 điểm.
Dưới tình thế cấp bách cô bỏ thang máy mà đi cầu thang bộ.
Cô nhớ rõ lúc ấy thang máy nhắc nhở là đang từ tầng 4 xuống.
Trong lúc cô ở tầng 3, có người đã đi thang máy lên tầng 4.
Tống Thanh Tiểu nheo mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Cùng lúc đó, cửa thang máy vẫn luôn không có động tĩnh bỗng nhiên phát ra âm thanh “đinh” một tiếng, cửa thang loạch xoạch mở ra, ánh đèn từ bên chóng chiếu sáng hành lang bên ngoài.
Cô ngước nhìn, tay vẫn còn duy trì động tác ôm lấy nữ hộ sĩ.
Bỗng nhiên “vèo” một tiếng roi xé không khí truyền đến, mục tiêu hiển nhiên chính là cô.
Thân ảnh yểu điệu của Số 4 xuất hiện ở cửa thang máy, ánh đèn kéo cho cái bóng của cô ta thật dài, cơ hồ bao trùm lên vách phòng bệnh đối diện, như ma quỷ đến từ địa ngục.
Cô ta có chuẩn bị mà đến, vẫn luôn trốn ở trong thang máy, là quyết tâm muốn lấy tính mạng của Tống Thanh Tiểu.
Hai người cách thật sự gần, Tống Thanh Tiểu theo bản năng ném nữ hộ sĩ trong ngực ra, thân thể ngồi xổm xuống mặt đất, tránh dưới quầy hộ sĩ.
Nhưng cô biết roi của Số 4 có uy lực kinh người.
Lúc mới tiến vào không gian, nhờ phúc của Kẻ cầm súng mà cô tận mắt thấy được vài phút giao thủ ngắn ngủi giữa hắn và Số 4.
Roi của Số 4 hẳn là được đổi từ không gian thử luyện, lúc ấy quất trúng khẩu súng còn lưu lại một dấu vết nhàn nhạt.
Khẩu súng kia cũng xuất phát từ không gian thử luyện, đỡ lấy một roi có thể không tổn hao gì, còn nếu như roi này rơi xuống trên người cô, cho dù chỉ bị dính phải đuôi roi chỉ sợ cô cũng sẽ bị thương, hành động sẽ cực kỳ bị giảm xuống.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Tiểu nắm chặt chủy thủ, đồng thời hai chân đạp vào người nữ hộ sĩ mượn lực, tại chỗ lăn một vòng.
Linh cơ vừa động của cô thực sự may mắt, bởi vì trong nháy mắt tiêp theo, roi “phanh” một tiếng rơi xuống trên quầy hộ sĩ, chỉ nghe được vài tiếng “răng rắc” vang lên, mặt bàn bằng đá cẩm thạch bị quật nứt, bàn mất đi thế cân bằng, ầm ầm sập xuống.
Đá vụn và cặn gỗ vẩy lên cắt qua gương mặt và cổ của Tống Thanh Tiểu, hai phần bàn gãy lại vừa lúc che lại nữ hộ sĩ và bảo vệ đang nằm trên mặt đất.