Giấy tờ tài liệu trên mặt bàn cùng với máy tính, điện thoại bị đập cho rơi vung vãi đầy đất.
Nhắc nhở trong đầu chưa có biến chứng tỏ sau khi bàn bị sập che lại nữ hộ sĩ và bảo vệ khiến cho hai bọn họ bị thương ở một trình độ nhất định nào đó nhưng lại chưa có mất mạng.
Lực chú ý của Số 4 rõ ràng là trên người Tống Thanh Tiểu, muốn dồn cô vào chỗ chết cho nên cô cũng không lo lắng lúc này Số 4 sẽ ra tay với hai kẻ đã không còn lực phản kháng.
Cô chịu đựng đau đớn, xoay người bò về phía trước hai bước ý đồ thoát ra khỏi phạm vi công kích của Số 4.
Nữ roi đỏ một đòn không đánh trúng, cười lạnh một tiếng, sau đó cổ tay lại run lên thu roi.
Cũng không thêm chần chừ, cô ta bước ra khỏi thang máy, nhìn chuẩn phương hướng của Tống Thanh Tiểu sau đó lại vung roi quất tới.
Sợi roi kia dài ước chừng 3 mét, một roi vung lại chặn đứng bước chân muốn trốn của Tống Thanh Tiểu, khiến cô không thể không dừng ở chỗ cũ.
Lúc Số 4 bước ra khỏi thang máy, cô ta dậm chân một cái, sàn thang máy không khỏi run lên, một bóng người vốn dựa vào thành thang máy chậm rãi đổ xuống, ngã cái “bịch” xuống đất bắn lên một tầng tro bụi và vụn gỗ, vừa lúc chen vào giữa cửa thang máy khiến cho hai cánh cửa không thể khép lại.
Ánh đèn từ trong thang máy chiếu sáng một vùng.
Tống Thanh Tiểu nhìn thấy Số 4 chặn đường thoát của mình, chỉ có thể theo bản năng mà lui lại phía sau.
Phía bên phải của quầy hộ sĩ, nằm ngay cạnh thang máy là cầu thang bộ, nơi đó cũng là lối thoát cô lựa chọn để chạy trốn.
Số 4 hiển nhiên cũng biết ý đồ của cô cho nên vừa bước ra khỏi thang máy thì đứng về phía bên phải, tay vung roi, cơ hồ che kín đường.
Phía trái đối diện là hành lang dài đi thông về phía WC và ban công có cửa kính, nhưng vì tích chất đặc thù của tầng 4 cho nên bên ngoài cửa kính còn được bọc thêm một tầng lá sắt, căn bản vô pháp chạy thoát.
Tuy rằng hai bên đều là đường chết nhưng cô hiện tại cũng chẳng còn cách nào để lựa chọn.
Cô cất bước chạy, Nữ roi đỏ nhìn thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:
“Chạy được sao?”
Sát ý hừng hực trong lời nói của Số 4.
Nương theo ánh sáng mỏng manh của đèn thang máy, cô ta nhìn thấy Tống Thanh Tiểu nắm chủy thủ, làm như nhớ tới cái gì: “Thằng cầm súng kia cũng thật sự là phế vật, có mỗi cái này cũng không lục soát ra!”
Tống Thanh Tiểu âm thầm kêu khổ trong lòng, nắm chủy thủ dựa sát vào tường thủy tinh mà chạy.
Lúc này gặp phải Nữ roi đỏ, số cô cũng là đen tám đời.
Cô vẫn luôn che giấu chủy thủ để làm vũ khí bí mật lại lộ ra quá sớm trước mặt Số 4, một thanh chủy thủ ngắn ngủn hoàn toàn bị khắc chế bởi roi dài, căn bản phát huy không được bất cứ sở trường gì.
Giữa không trung truyền đến những tiếng “vun vút” xé gió mà đến.
Nghe được âm thanh này, da đầu cô không khỏi tê dại.
Một khi dính phải sẽ da tróc thịt bong, chỉ sợ lúc ấy mất đi hành động lực, mặc cho Số 4 chém giết.
Nữ nhân này tính tình quả quyết, cũng không ướt át bẩn thỉu, hiển nhiên là chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Lúc trước cô trốn lùi về sau cái bàn, dưới bàn còn có nữ hộ sĩ và bảo vệ, cô ta cũng không hề do dự mà xuống tay, có thể thấy được Số 4 không đặt hai mạng người vào trong mắt.
Cửa thang máy cũng nằm một người, trong lúc hoảng hốt Tống Thanh Tiểu chú ý đến đồng phục bảo vệ trên người của hắn.
Như không có gì ngoài ý muốn, người này hẳn là tên bảo vệ còn lại, bất hạnh rơi vào trong tay của Số 4.
Hẳn chính là vì cái chết của hắn cho nên Tống Thanh Tiểu mới lại bị trừ mất 50 tích phân.
Đủ loại tình huống nêu trên đều chứng minh nhiệm vụ của Số 4 hoàn toàn tương phản với Tống Thanh Tiểu.
Cô ta không để ý sống chết của mọi người.
Cô ta là kẻ đi săn, lấy giết người làm mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ.
Roi lấy tư thế lôi đình vạn quân mà vút đến, trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, Tống Thanh Tiểu lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Nơi này tránh không thể tránh, cũng không có cách nào trốn, dù tính cô may mắn chạy thoát khỏi Số 4 nhưng ở đây còn mấy người bệnh nhân, ba hộ sĩ, bảo vệ.
Số 4 không giết được cô, hoàn toàn có khả năng sẽ giết những người này để hoàn thành nhiệm vụ.
Số lượng người chết quá nhiều sẽ mang đến ảnh hưởng trí mạng đối với cô.
Cô có thể thoát được nhất thời cũng không trốn được cả đời, nhiệm vụ thất bại vẫn là kết cục bị chết, vĩnh viễn không thể rời khỏi không gian thử luyện.
Huống chi ở tầng 4 này, Số 6 còn chưa thấy tung tích.
Tình huống của cô tương đối bị động, trừ phi nghĩ biện pháp trước giết chết Số 4 mới có thể giải quyết tình thế lửa sém lông mày này.
Tống Thanh Tiểu nghĩ đến đây, trong lòng nảy sinh ác độc, bước chân khựng lại, đầu lệch về phía bên trái kéo thân thân thể đảo lại.
Bả vai của cô đụng vào vách tường phòng bệnh, đầu roi vốn phải quất trúng gáy cô lấy một góc độ cực kì xảo diệu mà hiểm hiểm trượt qua bên cạnh người.
Thân thể cô truy trốn mau, chân cũng tận lực thu lại nhưng đầu roi vẫn dính phải bắp chân phải của cô, kéo lấy đế giày tuột ra khỏi chân, “cạch” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Nền gạch đá hoa nguyên bản bóng loáng bây giờ chi chít vết rách như mạng nhện.
Tống Thanh Tiểu một chân trần ngay tại chỗ lăn một vòng.
Tuy không bị roi quất trúng nhưng dư lực của nó vẫn khiến cho lòng bàn chân cô tê dại.
Một tay cô nắm chủy thủ, một tay chống đất, nhanh chóng nhảy người lên trốn về phía cửa thang máy.
“Phế vật!”
Số 4 nhìn thấy hành động của cô, lại lần nữa run lên cổ tay, dưới sự điều khiển của cô ta, chiếc roi kia như một con rắn màu đỏ âm độc, không ngừng phun lưỡi bay về phía Tống Thanh Tiểu.
Chỉ tránh né có hai lần cũng đã khiến Tống Thanh Tiểu hao phí không ít thể lực.
Trên người túa ra từng trận mồ hôi lạnh, trên trán cũng chảy ròng ròng, có vài giọt còn lọt vào trong mắt nhưng cô cũng không dám phân thần mà chớp mắt.
Lại một roi tiếp quất tới, Tống Thanh Tiểu bị ép dẫm lên lưng của bảo vệ mà trốn vào trong thang máy.
Roi đập xuống lưng của nam bảo vệ kia phát ra tiếng quất nặng nề, quần áo của hắn bị rút cho vỡ tan, rách da tróc thịt.
Lực quán tính lúc rút roi về quá lớn khiến cho nửa người trên của bảo vệ hơi hơi phập phồng.
Phía sau lưng của Tống Thanh Tiểu đụng thật mạnh vào vách tường thang máy khiến cho vách kim loại hơi hơi lõm vào bên trong.
Nương ánh đèn, cô nhìn thấy Nữ roi đỏ đã đến gần cửa thang máy, động tác thu roi cũng không lưu loát được như trước, có vẻ cố hết sức.
Thấy bộ dáng này của cô ta, Tống Thanh Tiểu tức khắc tỉnh ngộ lại.
Số 4 tuy rằng đổi vũ khí, cũng vô cùng có khả năng cường hóa lại thể chất nhưng dưới tình huống điểm tích phân có hạn, cô ta cũng không thể làm nhiều.
Thể lực của cô ta không phải vô chừng mực, sau khi rút mấy roi, trong lúc Tống Thanh Tiểu mệt mỏi ứng phó thì cô ta cũng không dễ chịu gì.
Uy lực của roi càng lớn thì yêu cầu tiêu phí thể lực càng nhiều.
Sau khi xác định Số 4 không phải không có nhược điểm, Tống Thanh Tiểu tức khắc trấn định không ít.
Cô nương cơ hội Nữ roi đỏ đang thu lại roi, lắc mình ra thang máy.
Bị nhốt trong thang máy đối với cô không khác gì tìm chết.
Nữ roi đỏ hao hết sức lực dồn cô vào thang máy, mắt thấy sắp thành công giết được người lại thất bại trong gang tấc, rất là tức giận.
Tống Thanh Tiểu chạy ra được hai bước, Nữ roi đỏ như âm hồn bất tán lại đuổi theo.
Sau hai lần ba bận giết người không thành khiến cho Số 4 bắt đầu không kiên nhẫn.
Hành lang của bệnh viện không rộng cho nên Tống Thanh Tiểu không thể nề hà, nghe được tiếng roi vút lên liền theo bản năng dựa vào cửa kính bên phía trái.
Roi kia rơi xuống kính thủy tinh phát ra tiếng vang chói tai.
“Răng rắc” một tiếng, cửa kính không chịu nổi lực đạo, ầm ầm vỡ vụn.
Mãnh vỡ thủy tinh bay tứ tung, có một số vụn thủy tinh xẹt lên mặt, lên đầu Tống Thanh Tiểu, cảm giác nhói đau này cũng khiến cô linh cơ vừa đồng.
Cô vươn tay trái bắt lấy một khối thủy tinh sắc nhọn, chịu đựng đau đớn mà bẻ xuống, dùng sức quăng về phía Số 4.