Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Đuôi roi quấn ở thành lan can, một đầu khác thì bị Tống Thanh Tiểu túm chặt.

Thân thể của Số 4 cấp tốc rơi xuống, sợi roi banh thẳng tắp, chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt “răng rắc” đứt gãy, Số 4 ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra đã tức khắc tắt thở.

Tống Thanh Tiểu gắt gao tóm lấy sợi roi, vì phòng ngừa trơn tuột còn cố ý cuốn vào cổ tay hai vòng.

Lực rơi xuống của Số 4 khiến cô không khỏi bị lao theo, thân thể dán sát vào lan can, không ngừng rng động.

Lòng bàn tay của cô bị roi ma sát khiến cho nóng rát đau đớn, sử dụng tinh thần lực quá độ cũng làm cho đầu đau muốn nứt, trước mắt sao vàng bay loạn, toàn dựa vào lý trí mà chống đỡ.

Số 4 vừa chết, quả nhiên nhắc nhở trong đầu thay đổi:

“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.

Nhiệm vụ hoàn thành thưởng: 850 tích phân.”

Đúng như Tống Thanh Tiểu sở liệu, Số 4 chết thì tích phân sẽ lại tăng lên.

Tiêu diệt xong một đối thủ, sợi dây vẫn căng chặt trong đầu Tống Thanh Tiểu mới hơi chút buông lỏng.

Cô đem đầu roi trong tay quấn lên thành lan can, cũng buộc một nút thắt đơn giản, thở hổn hển hai khẩu khí, sau khi cảm thấy cũng tạm ổn thì mới chậm rãi nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, lại lần nữa giấu vào trong người.

Cô do dự một chút rồi mới kéo đôi chân mỏi mệt bước lên cầu thang, nơi đó có chuỗi chìa khóa của hộ sĩ Trương đưa cho cô, vẫn còn đang nằm trong góc tường.

Lúc trước có thể mê hoặc Số 4, tranh thủ cơ hội giết cô ta, chùm chìa khóa của Trương Tiểu Ngọc có công lao không nhỏ.


Nguyên nhân Tống Thanh Tiểu nhặt về chìa khóa đương nhiên không chỉ có như thế.

Quan trọng nhất là đêm nay cô và Số 4 động thủ gây ra âm thanh lớn như vậy, tầng 4 trải qua tay của hai người đã trở thành một bãi hỗn độn.

Người ở tầng 4 bị hôn mê thì không nói, nhưng không biết vì cái gì tầng 3 cũng cực kì im ắng, đến giờ vẫn chưa có người đi lên liếc mắt một cái.

Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, sáu người chơi đã chết mất hai người, trừ Tống Thanh Tiểu thì còn ba người nữa.

Trận thử luyện chưa kết thúc, cô vẫn còn phải ở lại nơi đây.

Ngày mai lúc hừng đông luôn sẽ có người phát hiện ra tầng 4 khác thường, có thể không bỏ lại đồ vật thì tận lực xóa dấu vết.

Tống Thanh Tiểu sờ sờ đầu, trong lúc đánh nhau cô đã đánh mất mũ và giày, nhưng thứ này là đồng phục, hộ sĩ trong bệnh viện lại nhiều, chưa chắc đã tra được đến trên người cô.

Cho dù có thật sự đi điều tra thì cũng cần phải mất thời gian, cô chỉ cần xử lý người chơi mang nhiệm vụ đối lập, sau đó bảo vệ dân chúng, có lẽ không cần chờ thời gian đếm ngược kết thúc thì có thể rời đi không gian này, trở về hiện thực.

Cô nhặt chìa khóa bỏ lại trong túi.

Thi thể của Số 4 treo ở bên lan can hơi hơi lắc lư.

Tống Thanh Tiểu dò đầu ra ngoài nhìn, cổ của Nữ roi đỏ rũ oặt sang một bên vai, vết thương bên sườn eo lúc trước bị Tống Thanh Tiểu đâm bây giờ vẫn còn đang chảy máu.

Dòng máu uốn lượn chảy xuôi xuống đùi, hội tụ ở mũi chân sau đó nhỏ xuống từng giọt.

Người thì đã chết nhưng thật ra vũ khí vẫn còn hữu dụng.


Chuôi roi đỏ này uy lực không nhỏ, lại được đổi từ không gian thử luyện ra, có thể tự do mang vào các trận thử luyện, Tống Thanh Tiểu đương nhiên muốn.

Thời gian cấp bách, cô duỗi tay đi giải nút thắt.

Một đầu roi vừa được tháo ra, dưới tác động trọng lực của của Số 4, đầu roi nhanh chóng tuột khỏi tay cô mà thi thể kia cũng theo lực đạo này trượt xuống

Roi sượt qua cổ của cô ta phát ra từng đợt âm thanh “tư tư” sởn cả tóc gáy.

Cuối cùng thân thể trơn tuột, thẳng tắp rớt xuống tầng 1, truyền đến âm thanh “phanh” một tiếng, là vật nặng đập xuống đất.

Chắc hẳn cả tòa nhà đều nghe được.

Tống Thanh Tiểu nhanh tay túm lấy sợi roi, nghe được thi thể của Số 4 rơi xuống đất, cô nhíu nhíu lông mày, nhưng còn chưa kịp lo lắng âm thanh này khiến người trong bệnh viện chú ý thì nhắc nhở trong đầu lại phát sinh dị biến:

“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.

Nhiệm vụ hoàn thành thưởng: 800 tích phân.”

Mới vừa giết chết Số 4 được công thêm 50 tích phân chỉ trong một vài phút ngắn ngủi lại bị khấu trừ, này đại biểu cho lại có một người nữa vừa mới chết.

Là ai?

Theo bản năng, cô quay đầu nhìn cửa ra vào cầu thang bộ lên tầng 4, thần sắc biến ảo.


Là Số 6 làm sao?

Người trên tầng 4 lúc này đều hôn mê, bằng thân thủ của Số 6 nếu muốn giết người hẳn là dễ như trở bàn tay.

Tống Thanh Tiểu khẽ run, một lúc lâu sau mới rốt cuộc cắn chặt hàm răng, vội vàng thu hồi roi quấn lên cánh tay, xoay người bước xuống lầu.

Cô ở chỗ này đã chậm trễ không ít thời gian, không thể ở lại lâu hơn nữa.

Tầng 4 tuy rằng còn một đám bệnh nhân, bác sĩ, hộ sĩ, bảo vệ nhưng dựa vào trạng thái lúc này của cô, muốn cứu người cũng không có cách nào.

Nếu Số 6 thật sự muốn giết người vậy chỉ có thể đáng tiếc nhịn đau từ bỏ chỗ tích phân này, trước giữ được tính mạng của mình rồi nói sau.

Hạ xong quyết tâm, cửa ra vào của cầu thang bộ tầng 3 bị mở ra, bóng người cô chợt lóe rồi biến mất.

Một lúc lâu sau, cửa cầu thang bộ tầng 4 bỗng nhiên từ từ tách ra một khe hở, một đôi mắt xuất hiện đằng sau cánh cửa.

Cầu thang bộ đã khôi phục yên tĩnh, chỉ có lan can sắt còn lưu lại vài vết roi quất mờ nhạt làm bằng chứng cho tình hình đánh nhau kịch liệt lúc trước.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi.

Qua vài phút, cửa tầng 4 lại từ từ khép lại đem chút ánh sáng mỏng manh nơi cầu thang bộ chặn ở bên ngoài.

Tầng 3 vô cùng im ắng.

Sau khi Tống Thanh Tiểu bước ra khỏi khu cầu thang bộ bỗng nhiên lại có cảm giác giống như đã cách một đời.

Quần áo của cô đã bị mồ hôi lạnh xối ướt đẫm, gắt gao dán ở trên người.

Trên mặt, trên cổ đều là vụn gỗ và tro bụi, còn có không ít miệng vết thương nhỏ.


Tay trái của cô bị đuôi roi quất trúng, lúc trước quá khẩn trương nên chỉ thấy đau, bây giờ thả lỏng thì mới phát hiện ra vết thương vô cùng sâu, máu thịt mơ hồ, lòng bàn tay bị mảnh kính cắt ra không biết bao nhiên miệng vết thương ngang dọc, lúc này ngay cả nắm tay cũng không thể nắm.

Đêm nay, chỉ riêng giết chết Số 4 đã khiến cho cô cực kì chật vật.

Tống Thanh Tiểu cười khổ một tiếng, phiền toái nhất là tinh thần lực của cô hao hết, cả người mệt mỏi dị thường.

Cô sợ bộ dáng này của mình bị người khác phát hiện, vốn là muốn tránh một trận, tranh thủ hành lang không có người thì trở về phòng nghỉ sửa sang lại bên ngoài một chút.

Nào biết cô còn chưa đi ra khỏi góc tường, một tiếng thét đinh tai nhức óc của nữ nhân vang lên:

“A !!!…..”

Thanh âm này ở ban đêm yên tĩnh có vẻ thê lương cực kỳ.

Tống Thanh Tiểu thăm dò nhìn thoáng qua, thanh âm dường như phát ra từ phòng trực ban của bác sĩ.

Hành lang trống rỗng, ngay cả quầy hộ sĩ cũng không có người.

Thừa dịp này, cô kéo đôi chân mệt mỏi, cúi đầu bước nhanh về phòng nghỉ ngơi của hộ sĩ, mở ra ngăn tủ có tên của mình, lấy ra một bộ quần áo hộ sĩ sau đó nhanh chóng thay đổi, đội mũ, đi giày, lại rửa mặt sơ qua một chút chứ cũng không kịp đi xử lý vết thương.

Tiếng kêu thảm thiết lúc đầu dần dần biến thành tiếng khóc xen lẫn hoảng sợ.

Lúc Tống Thanh Tiểu ra khỏi phòng nghỉ thì tất cả các hộ sĩ trên tầng 3 đã bị tiếng hét hấp dẫn lại, chạy tới phòng trực ban của bác sĩ.

Lúc cô đến, mấy người hộ sĩ đang khóc.

Trương Tiểu Ngọc cũng ở trong đám người này, hai mắt đẫm lệ mê mang, lúc nhìn thấy Tống Thanh Tiểu thì âm thanh càng trở nên thút tha thút thít:

“Thanh Tiểu, bác, bác sĩ Âu chết rồi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận