Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Tống Thanh Tiểu trừng lớn mắt, cơ hồ khó có thể che giấu kinh ngạc trong mắt mình.

Cô không tự giác tiến lên hai bước, cửa phòng trực ban của bác sĩ đã bị mở ra, mấy nữ hộ sĩ trực đêm đều mang theo vẻ mặt hoảng hốt.

Căn phòng này sáng sớm nay Tống Thanh Tiểu đã từng đi vào, bài trí trong phòng không thay đổi, rèm sau bàn làm việc bị kéo ra để lộ chiếc giường nhỏ chuyên dùng để nghỉ ngơi tạm thời.

Dưới ánh sáng mờ mờ, bác sĩ Âu đang nằm trên đó, giống như ngủ say.

“Đêm nay bệnh nhân giường số 15 không chịu uống thuốc.”

Một nữ hộ sĩ hai tay bụm mặt, bả vai còn đang run rẩy, giống như bị sợ hãi.

Hiển nhiên đây chính là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của bác sĩ Âu.

“Nháo ra động tĩnh rất lớn.” Nữ hộ sĩ vừa khóc vừa giải thích, tình huống như vậy ở bệnh viện rất là bình thường, một khi bệnh nhân bị mất khống chế thì dễ dàng làm ra các phản ứng cực đoan.

Hộ sĩ trực ca đêm không nhiều nên khó tránh rút không được nhân thủ, lúc này nếu bác sĩ nghe được động tĩnh thì đều sẽ đi ra hỗ trợ, sau đó đúng bệnh bốc thuốc.

“Nhưng bệnh nhân giường số 15 đã nháo đến long trời lở đất, đang đuổi đánh vài người khác mà bác sĩ Âu còn chưa đến cho nên em đi qua hỏi một chút.

Nào ngờ lúc vào phòng thì bác, bác sĩ Âu đã gặp chuyện…”


Tiếng khóc của nữ hộ sĩ hòa lẫn với tới tiếng “ong ong” ù tai, âm thanh “tích tích” trong đầu khiến sắc mặt của Tống Thanh Tiểu xanh trắng đan xen.

Lúc trước tính phân bị trừ cô còn tưởng rằng người chết hẳn là thuộc tầng 4, dù sao thì trên đó còn một Số 6 chưa rõ tung tích nữa.

Cho nên vô luận như thế nào Tống Thanh Tiểu cũng chưa nghĩ đến người chết sẽ là bác sĩ Âu.

Là ai đã ra tay? Cô nhíu mày, không tự chủ tiến về phía trước hai bước, duỗi tay sờ lên cổ của bác sĩ Âu.

Thân thể của bác sĩ Âu còn chưa có hoàn toàn biến lạnh chứng minh vừa mới chết không lâu.

Đôi mắt không khép lại, trên mặt vẫn còn giữ lại biểu cảm thống khổ trước khi chết.

Trên cổ của bác sĩ Âu có vết lằn rất rõ, ngoài ra không còn vết thương nào khác, hẳn là bị người thít chặt cổ, hít thở không thông mà chết.

Nhưng khiến Tống Thanh Tiểu cảm thấy quỷ dị là tư thế nằm của người này rất tự nhiên, quần áo cũng có dấu vết bị người sửa sang lại, thậm chí ngay cả tóc cũng giống như có người giúp chải vuốt gọn gàng.

Bên má bác sĩ Âu còn đặt một vật trang trí nhỏ.

Tống Thanh Tiểu tập trung nhìn vào, đó là một con cá nhỏ được bện thủ công bằng dây truyền dịch.

Trừ cái đó ra, trong văn phòng không tìm thấy thêm vật khả nghi nào khác.

Nhưng càng là như vậy thì càng thể hiện bác sĩ Âu chết không bình thường.

Người này là bị siết cổ chết, trước khi chết khẳng định sẽ cực lực giãy giụa cho nên quần áo không có khả năng chỉnh tề được như vậy, tóc cũng không thể là tự mình chải.

Trong văn phòng sạch sẽ, bởi vì là phòng trực ban của bệnh viện cho nên đồ vật cũng ít, trên mặt bàn đặt một vài văn phòng phẩm và một quyển bệnh án đang viết dở.

Ra tay giết chết bác sĩ Âu hẳn là một trong các người chơi tham gia thử luyện.

Nhưng bác sĩ Âu vừa mới chết không lâu, lúc trong đầu truyền đến nhắc nhở trừ tích phân, Kẻ cầm súng đã sớm xảy ra chuyện, Số 4 cũng chết trong tay cô cho nên loại trừ hiềm nghi hai người này.

Còn thừa lại cũng chỉ có Số 5, Số 6 và Nam mắt kính.

Nhưng cho dù người chơi bởi vì nhiệm vụ mà ra tay giết người, nhưng vì cái gì lại giết bác sĩ Âu?

Bệnh viện có bảo vệ và hai vị bác sĩ nam không dễ xuống tay thì thôi, nhưng hộ sĩ và bệnh nhân nhiều như vậy, vì sao lại cố tình lựa chọn bác sĩ?

Đây không phải là trùng hợp.

Lúc ấy trên tầng 4 đánh nhau lợi hại, ngại với khí thế ngay lúc đó của Số 4, người chơi thông minh sẽ không xuất đầu lộ diện thì cũng thôi, nhưng theo lời nữ hộ sĩ vừa nói, tầng 3 cũng có bệnh nhân giường số 15 gây chuyện, hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ hộ sĩ trực ban.


Lúc này nếu có người động thủ thì cũng nên ra tay với tầng 2 mới đúng.

Bệnh nhân ở tầng 2 đêm khuya đều sẽ dùng thuốc an thần, rất nhiều người vừa nằm xuống thì sẽ ngủ mê mệt như chết, căn bản không có lực phản kháng.

Thực sự có người động thủ thì không cần tốn nhiều tâm tư.

Nhưng hung thủ lại ra tay với bác sĩ duy nhất ở tầng 4, điều này đáng giá Tống Thanh Tiểu suy nghĩ sâu xa.

Đầu thật sự vô cùng đau đớn, tinh thần lực của cô quá mỏng manh, sử dụng hai lần lệnh chữ “lâm” đã khiến cô khó có thể phụ tải.

Cô mơ hồ cảm thấy có thứ quan trọng đã bị mình bỏ qua, rốt cuộc là thứ gì?

Cô cố hết sức run lênh cánh tay, sợi roi đang quấn lên bắp tay khiến cô nhớ tới gương mặt trào phúng mang theo khinh thường của Số 4, buổi sáng còn đứng ở ngoài phòng trực ban khiêu khích cô.

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Tiểu tức khắc nhớ đến một chuyện quan trọng.

Sáng nay lúc có bệnh nhân đánh nhau, bác sĩ Âu và số 4 cùng đến hỗ trợ đem các bệnh nhân chế phục.

Sau đó Lưu Dĩ Tuân giao ban, trừ bỏ bệnh án và hồ sơ tài liệu, hắn còn đưa cho bác sĩ Âu cả chiếc chìa khóa buộc dây đỏ.

Chìa khóa kia rất có khả năng dùng để mở ngăn tủ cất khẩu súng “hung khí” giết bác sĩ Chu.

Tống Thanh Tiểu nghĩ như vậy, thân thể lung lay nhoáng lên, bên cạnh lập tức có người vươn tay ra đỡ, chạm phải sợi roi trên cánh tay cô khiến nó cọ vào miệng vết thương, đau đến nỗi Tống Thanh Tiểu run lập cập.

Cô lập tức quay đầu thì nhìn thấy Trương Tiểu Ngọc đang đỡ mình, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn.

“Trước mời bác sĩ Lưu, bác sĩ Hồ đến đây đi.”


Trương Tiểu Ngọc túm lấy tay của Tống Thanh Tiểu, cũng không ý thức được thân thể của Tống Thanh Tiểu đang căng chặt, chậm rãi mở miệng: “Đêm nay chị thấy bất an thật sự, giống như còn có chuyện gì sẽ xảy ra.”

Cô dừng một chút: “Vừa mới có tiếng vật nặng rơi xuống đất, mọi người có nghe thấy không? Tầng 4 cũng quá ồn ào, không biết có phải bệnh nhân lúc sáng đưa lên lại gây sự.”

Có người mở miệng nói chuyện, mấy người còn lại mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Trương Tiểu Ngọc nhắc đến tầng 4, Tống Thanh Tiểu rũ xuống mí mắt nhìn tay của mình.

Tay phải cô nắm thành quyền giấu trong ống tay áo, nhẹ nhàng phát run, tay trái bị Trương Tiểu Ngọc cầm, vết thương đau xuyên tim.

Cũng may mọi người không có nghi ngờ biểu hiện của cô, đều cho rằng cô bị cái chết của bác sĩ Âu dọa tới.

Lưu Dĩ Tuân và bác sĩ Hồ nhanh chóng chạy tới, Tống Thanh Tiểu chú ý thấy Nam mắt kính không có đi cùng.

Thang máy không thể sử dụng, vẫn luôn dừng ở tầng 4, giống như bị cái gì làm cho kẹt lại không thể vận hành.

Hai bác sĩ nam gọi bảo vệ đi từ cầu thang bộ lên nhìn xem tình hình thế nào.

Mấy nữ hộ sĩ túm tụm ở trong phòng trực ban, dường như đều cảm nhận được tình huống không bình thường, trong lúc nhất thời không có người mở miệng.

Thi thể của Số 4 đã được phát hiện ở tầng 1, cô ta ngã xuống từ cầu thang tầng 4, cả người bị rơi cho hoàn toàn biến dạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận