Cạm Bẫy Kinh Hoàng


So với sự mệt mỏi và căng thẳng của các bác sĩ và y tá, Tống Thanh Tiểu lại thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Trong đầu cô, tiếng "tích, tích" của chiếc đồng hồ đếm ngược chẳng khác gì tiếng tích tắc của một quả bom sắp phát nổ.

Sự biến mất bí ẩn của Số 5 chỉ khiến nhiệm vụ càng thêm khó khăn.
Những nhân viên y tế im lặng đến kỳ lạ, như thể ai cũng đang chờ đợi điều gì đó tồi tệ xảy ra.

TV trên tường vẫn phát bản tin quen thuộc nhưng bầu không khí nặng nề khiến tất cả trở nên gượng gạo.

Các bệnh nhân, dù bị tâm thần, cũng cảm nhận được điều bất thường.

Không ai nói một lời, tất cả chỉ ngồi im, mắt nhìn thẳng, im phăng phắc.
Không khí ngột ngạt khiến Tống Thanh Tiểu định tìm cách rời đi để điều tra manh mối về Mắt Kính thì đột nhiên, màn hình TV lóe sáng.

Một tiếng “tạch” lớn vang lên, và màn hình đột ngột biến thành những đốm bông tuyết trắng xóa.

Hình ảnh đang chiếu biến mất hoàn toàn.
Trong sự tĩnh lặng đến kỳ quái, âm thanh bất ngờ đó khiến Chu Tiểu Khả – người đang ngồi cạnh Tống Thanh Tiểu – giật mình.

Ngay cả Lưu Dĩ Tuân, người vốn luôn giữ bình tĩnh, cũng lộ vẻ bồn chồn.
Màn hình nhiễu kéo dài vài giây rồi nhảy lên một cái, trở lại với đoạn video cũ.


Trên màn hình là hình ảnh một bác sĩ già, mặc áo blouse trắng, tự hào khoe về thành tựu của bệnh viện.

Trong hoàn cảnh này, nụ cười rạng rỡ của ông ta chỉ khiến mọi thứ trở nên quỷ dị hơn.
"Chúc mừng bệnh viện chúng ta đạt thành tích xuất sắc..." Bác sĩ vẫn tiếp tục nói, nhưng chỉ sau vài câu, màn hình lại lóe lên tiếng “tạch” và biến trở lại thành những đốm bông tuyết.
Đây rõ ràng không phải là sự cố ngẫu nhiên.

Có kẻ nào đó đang can thiệp từ phía sau.
Mọi người bắt đầu chăm chú nhìn vào TV nhưng không ai dám nhìn quá lâu, như thể có thứ gì đó nguy hiểm đang ẩn náu bên trong màn hình.
"Tôi chịu không nổi nữa rồi..." Đồ Tiểu Vân thở hắt ra, ôm đầu lẩm bẩm.

"Thật sự không chịu nổi nữa..."
Vừa dứt lời, cô ấy bật khóc.

Suốt mấy ngày qua, cái bóng chết chóc luôn lởn vởn trên bệnh viện, đè nặng lên tinh thần mọi người.

Không ai còn ngủ yên, mà cũng chẳng thể trốn thoát khỏi nỗi sợ hãi.
Từ sau cái chết của bác sĩ Chu, mọi nhân viên y tế đều sống trong lo sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo.

Nỗi lo này như một áp lực vô hình đè nặng lên từng ngày, khiến sắc mặt ai nấy đều xanh xao, tiều tụy.

Còn công việc thì càng ngày càng khó khăn, các bệnh nhân phát bệnh, la hét, quằn quại, trong khi các y tá và bác sĩ phải cố mà xoay xở.
Giờ đây, ngay cả cái TV cũng “phát điên”, trở thành giọt nước làm tràn ly cho Đồ Tiểu Vân.

Cô ấy hét lên một tiếng chói tai rồi bất ngờ lao đầu vào tường:
"Để tôi chết đi! Tôi chịu hết nổi rồi!"
Tống Thanh Tiểu dù đã nhận thấy cảm xúc bất thường của Đồ Tiểu Vân nhưng vẫn không kịp lao tới cản.

Những y tá khác đều chết đứng và không phản ứng kịp.

Đồ Tiểu Vân đập đầu vào tường, ngón tay cào đến bật cả móng.
Dù cú đập mạnh, cô ấy dường như không cảm nhận được gì, còn định lao vào lần nữa.

Tống Thanh Tiểu vội túm cổ áo kéo cô nàng ngã xuống đất.

Đồ Tiểu Vân tiếp tục la hét:
"Để tôi chết đi! Để tôi chết đi!"
"Ngừng lại ngay!" Tống Thanh Tiểu dùng sức đẩy Đồ Tiểu Vân ngồi bệt xuống giữa đám y tá, cố giữ bình tĩnh.

Nhưng những bệnh nhân vốn đang ngồi im giờ cũng bắt đầu có dấu hiệu không ổn.


Tống Thanh Tiểu liếc về phía chiếc TV trên tường.

Màn hình vẫn đang nhấp nháy hình ảnh bông tuyết, rồi lại lóe sáng.

Khuôn mặt tươi cười của bác sĩ già xuất hiện thêm lần nữa:
"Chúc mừng bệnh viện chúng ta đã đạt thành tựu xuất sắc...!Bệnh nhân XX nhập viện..."
“Có ai đó đang phá rối TV,” Tống Thanh Tiểu nói khẽ, “Tôi sẽ xuống dưới kiểm tra.”
Lời cô vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng.

Đồ Tiểu Vân vẫn còn run rẩy, những y tá khác thì lộ rõ vẻ sợ hãi, chẳng ai dám mở lời ngăn cản.

Tất cả đều biết kẻ phá hoại đó rất có thể là Mắt Kính – kẻ giết người hàng loạt.

Mặc dù đông người nhưng sau những cái chết bí ẩn, không ai dám xuống kiểm tra.
Khu vực điều khiển phát sóng nằm ở tầng một, nơi giờ đã trở thành "nhà xác" tạm thời.

Không ai dám bén mảng đến gần.
Tống Thanh Tiểu bước thẳng đến thang máy, nhấn nút chờ.

Chiếc thang máy cũ kĩ kêu lên tiếng “két” chói tai trước khi mở ra.
Trước khi bước vào, cô liếc nhìn lại màn hình TV lần cuối.

Màn hình vẫn phủ đầy bông tuyết, và lần này, gương mặt bác sĩ già không còn xuất hiện trở lại nữa.
Cửa thang máy đóng sập lại, để lại sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt của những y tá ngồi quanh.

Số 6 ngồi giữa đám bệnh nhân, đôi mắt vốn trống rỗng, giờ đây dần sáng lên.
Trong không gian chật hẹp của thang máy, ban đầu Tống Thanh Tiểu định nhấn nút xuống tầng một.

Nhưng theo một sự thôi thúc khó hiểu, cô lại chọn tầng hai.

Dựa trên những gì vừa xảy ra, Mắt Kính chắc chắn đang trốn ở tầng một.

Hắn là kẻ có khả năng giết người chỉ trong nháy mắt mà không ai biết cách ra tay.

Còn Số 5 đã biến mất.

Nếu hắn là người bảo vệ, thì không có gì đáng lo, nhưng nếu hắn đứng cùng phe với Mắt Kính, thì nguy cơ hai kẻ này liên thủ để hoàn thành nhiệm vụ càng trở nên lớn hơn.
Từ khi thử thách bắt đầu, đã bốn ngày trôi qua.

Trong số sáu người tham gia, những kẻ có vẻ nguy hiểm nhất như gã cầm súng hay Số 4 đều đã chết sớm.

Trái lại, Số 5 – kẻ có vẻ yếu nhất – lại sống sót đến giờ mà không hề để lộ gì.

Điều đó cho thấy hắn không hề đơn giản.
Khi thang máy dừng ở tầng hai, cửa mở ra.

Đèn hành lang vẫn sáng, nhưng không khí thì lạnh lẽo đến kỳ quái.

Một chiếc cáng cứu thương nằm chơ vơ, trên đó là xác của bác sĩ Hồ và hai bảo vệ.

Chiếc cáng nằm giữa hành lang, kéo dài một cái bóng đầy ám ảnh dưới ánh đèn trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận