Cùng lúc đó, trong đầu Tống Thanh Tiểu xuất hiện đồng thời vài tấm thẻ bài xếp song song nhau.
Âm thanh vang lên bất thình lình cùng với hình ảnh xuất hiện làm cho Tống Thanh Tiểu dựng đứng lông tơ, cả người đều buộc chặt.
Bên tai nghe được tiếng la thất thanh của thiếu nữ, chứng minh thu được nhắc nhở không phải chỉ mình cô.
“Đừng kêu!” Nam trung niên béo lùn hung tợn quát.
Ở nơi như thế này, chung quanh an tĩnh một cách quỷ dị, không biết cất giấu bao nhiêu nguy hiểm.
Tiếng thét chói tai của thiếu nữ hiển nhiên càng làm cho hoàn cảnh trở nên thê lương đáng sợ, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Nam trung niên bị ép cùng tổ với Tống Thanh Tiểu và thiếu nữ, coi như biến tướng của việc mọi người đều bài xích hắn.
Điều này đã khiến hắn rất bất mãn, bây giờ tình huống lại đột nhiên phát dị biến làm cho cảm xúc của hắn càng thêm táo bạo.
“Tôi sợ, tôi muốn về nhà…”
Thiếu nữ vừa khóc vừa gào thét, âm thanh cực kì ghê người.
Nam trung niên hiển nhiên cũng bị dọa không nhẹ, nghe được lời này thì hùng hùng hổ hổ:
“Ai mẹ nó không muốn về nhà? Tình huống nơi này như thế nào chưa biết rõ, cũng không biết có nguy hiểm hay không, mày gào thét ầm ĩ như vậy, ngại chết chưa đủ mau có phải không?”
Ở loại địa phương này nói đến từ “chết”, không chỉ là thiếu nữ mà ngay cả chính nam trung niên đều đánh rùng mình.
Tống Thanh Tiểu bất chấp nghe hai người đối thoại, lực chú ý của cô đã bị mấy tấm thẻ bài trong đầu hấp dẫn.
Các tấm thẻ bài nằm song song nhau, nền đen đường văn màu đỏ, ba tấm xếp thành một hàng, tổng cộng ba hàng.
Riêng nhìn đồ án đã khiến người ta có loại cảm giác áp lực đập vào mặt.
Tống Thanh Tiểu cố nén run rẩy, “quan sát” đồ án trên thẻ bài, cân nhắc một trận cũng không tìm ra ý nghĩa của chúng.
Nhưng cô chú ý tới tổng cộng có 9 tấm thẻ bài.
Tiến vào không gian ‘Thần thử luyện’ có 9 người, vừa khớp với số thẻ bài, không biết trong này có gì tương quan hay không.
Cảm giác bất tường càng thêm mãnh liệt, bên tai vẫn ầm ĩ tiếng mắng của nam trung niên.
Chỗ thẻ bài này không biết đại biểu cho điều gì, Tống Thanh Tiểu cũng không biết làm cách nào mới có thể rời khỏi không gian này, lòng bàn tay tràn ra mồ hôi lạnh hỗn hợp với vết máu khô lúc trước, dính dính ẩm ướt.
Điều này thực dễ dàng khiến cho trong đầu Tống Thanh Tiểu hiện lên kí ức bị giết lúc trước, đặc biệt ở trong hoàn cảnh như thế này càng làm cho cô bất an.
Theo bản năng, cô đưa tay lên sờ miệng vết thương, ngay sau đó một đạo thanh âm nhắc nhở vang lên trong đầu:
“Đã lựa chọn đồ vật.”
Tống Thanh Tiểu bị biến cố này làm cho cả kinh, đến lúc định thần lại thì trong tay đã cầm một đồ vật.
Cô nắm chặt, lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô liếm liếm hai cánh môi khô ráo, cúi đầu nhìn xem.
Đây là một thanh chủy thủ dài ước chừng bàn tay, lưỡi dao mỏng như cánh ve.
Dưới ánh sáng mỏng manh của làn sương mù, cô hơi hơi chuyển động cổ tay, mặt bên của chủy thủ lập tức phản xạ ra từng tia sáng bạc.
Nam trung niên chưa hề chú ý tới sự khác thường của cô, vẫn còn đang ra sức mắng thiếu nữ.
Tống Thanh Tiểu không biết chủy thủ từ đâu mà đến, nhưng trong tình huống này, có thể có được một thanh chủy phòng thân đã là chuyện không thể tốt hơn.
Tuy nói cô cũng không xác định ở không gian này, chủy thủ có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, nhưng cô vẫn lặng lẽ nhét thanh chủy thủ này vào trong cổ tay áo giấu đi.
Tống Thanh Tiểu vừa mới làm xong thì sương mù xung quanh lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy được mà tản đi.
Không gian bắt đầu sáng lên, thân ảnh của nam trung niên và thiếu nữ dần dần rõ ràng.
“Tao thật sự vận đen tám đời mới phân tổ cùng hai đứa vô dụng chúng mày!”
Nam nhân dường như bằng vào việc mắng chửi người mới giảm bớt được nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Thiếu nữ giận không dám nói.
Nam trung niên mắng xong một trận, rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, ngừng lại:
“Chỗ quái này tà môn thật sự!”
Hắn hất hất đầu, đang muốn tiếp tục nói, thiếu nữ lại “a” một tiếng kêu lên.
“Mày muốn chết có phải hay không?”
Cảm xúc của nam trung niên băng đến điểm cực hạn, hắn nắm tay làm bộ muốn đánh thiếu nữ.
Thiếu nữ theo bản năng co rúm lại hai vai, nhưng cuối cùng một đấm này không có rơi xuống, không phải vì đến thời điểm khẩn cấp hắn rốt cuộc tìm về lí trí mà là nắm đấm kia trong nháy mắt từ trống rỗng xuất hiện ra một con chuột máy tính.
“Mẹ nó đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dây chuột màu đen còn đang lắc lư.
Nam trung niên biểu lộ sắp hỏng mất, hắn giống như cầm phải thứ đáng sợ nhất trên thế giới, vội vàng vung con chuột đi thật xa, hai tay ôm lấy đầu.
“Tôi…”
Thiếu nữ xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc di động ốp hình con thỏ màu hồng nhạt, biểu hình hoảng sợ:
“Đây là di động của tôi, nhưng lúc trước tôi, tôi rõ ràng cất nó trong túi.”
Thiếu nữ rưng rưng nước mắt ngước nhìn Tống Thanh Tiểu, “Không biết tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.”
Nhìn thiếu nữ bị dọa mất hồn mất vía, Tống Thanh Tiểu cố gắng hít sâu một hơi để cho mình trấn định lại:
“Lúc bước vào sương mù, có phải em đang cầm nó trên tay đúng không?”
Thiếu nữ đang muốn đem di động ném đi, nghe được Tống Thanh Tiểu hỏi liền vội vàng lắc đầu:
“Không phải.” Lúc thiếu nữ nói chuyện, hai hàm răng va vào nhau lập cập, nương vào ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, Tống Thanh Tiểu nhìn thấy được cơ bắp trên mặt thiếu nữ cũng run rẩy, hiển nhiên là sợ hãi đến cực độ.
“Lúc trước bác sĩ nói di động mất tín hiệu, em cũng lấy ra nhìn.
Em chắc chắn đã để nó lại vào túi áo.”
Thiếu nữ nói tới đây lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng, nhưng trước khi tiến vào không gian này, em đang dùng di động.”
Nghe thiếu nữ nói làm Tống Thanh Tiểu nhớ đến chủy thủ đang giấu trong ống tay áo của mình.
Một bên, nam trung niên dường như cũng nhớ ra điều gì: “Đúng đúng đúng, trước khi vào nơi này tao cũng đang dùng chuột.”
Hai người đều nói như vậy, chứng minh đồ vật được lựa chọn có khả năng là thứ đang cầm trong tay hoặc tiếp xúc với thân thể ở giây cuối cùng trước khi tiến vào không gian.
Đồng tử của Tống Thanh Tiểu co rụt lại, tay phải lập tức che lại chủy thủ trên cánh tay trái.
Nếu như cô suy đoán là sự thật thì rất có thể chủy thủ này chính là vũ khí mà nam nhân kia dùng để giết cô.
Làm rõ được nguồn gốc của mấy thứ này, nam trung niên phảng phất an tâm lại: “Con này cầm di động, tao lấy chuột máy tính, còn mày cầm cái gì?”
Hắn quay đầu nhìn Tống Thanh Tiểu.
Cô rũ rũ mi mắt, lắc đầu:
“Không có gì.”
Cô che giấu sự tồn tại của chủy thủ.