Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Thiếu nữ bị biến cố đột nhiên xảy ra dọa cho lại gào thét mất kiểm soát, ở trong hoàn cảnh như thế này, thật sự là rợn người.

Màng tai của Tống Thanh Tiểu bị chấn cho rung lên “ong ong”.

Nam trung niên vốn bởi vì thời gian dài không tìm được đường ra đã trở nên táo bạo bất kham, hơn nữa vừa đói vừa mệt, lại đột nhiên lăn ngã dọa hồn vía lên mây, cho nên tiếng thét của thiếu nữ trở thành cọng cỏ cuối cùng đè chết hắn.

Hắn không chút do dự nâng tay lên giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt thiếu nữ!

“Chát” một tiếng, đánh cho đầu thiếu nữ quay quay hẳn sang một bên.

Tống Thanh Tiểu vừa vất vả ngồi dậy ổn định thân thể lại ngay lập tức bị thiếu nữ kéo ngã nằm trên mặt đất.

“Mẹ nó mày còn kêu thêm một tiếng, tao giết chết mày!”

Thanh âm thét chói tai của thiếu nữ đột nhiên im bặt.

Vừa an tĩnh lại, chung quanh lại càng lộ ra vẻ im lìm quỷ dị, tưởng chừng như trừ bỏ ba người bọn họ, ở đây là một tòa thành chết.

Nam trung niên vốn đang kề bên ranh giới sụp đổ, nhưng một khi hắn ra tay đánh người, như là tìm được cách phát tiết, tất cả cảm xúc lo sợ, bất an, mệt mỏi đều thông qua hành động thô bạo mà tuôn ra.

Hai mắt hắn đỏ bừng, thần sắc dữ tợn, đánh một bạt tai vẫn chưa hết giận, vung lên nắm đấm liên tiếp hướng về đầu của thiếu nữ.

Thiếu nữ bị đánh cho sững sờ, lập tức theo bản năng mà buông Tống Thanh Tiểu ra, dùng tay che chắn, trong miệng không ngừng “ô ô” khóc.

Một cái tát lúc trước đã khiến cho khóe miệng thiếu nữ vỡ tan, thấm ra tơ máu.

Nam trung niên lại không ngừng đấm vào đầu thiếu nữ, đánh cho khuôn mặt đều sắp biến dạng.

Còn tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ ra mạng người, Tống Thanh Tiểu theo bản năng tiến lên ngăn cản.

Từ nhỏ cô đã sinh sống ở “xóm nhà lá”, đã nhìn quá nhiều những trận đánh nhau ẩu đả cho nên biết cái loại cảm giác lo lắng đề phòng này.

Cô hiểu được nỗi sợ hãi của thiếu nữ.

Trong hoàn cảnh như thế này, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để cho người ta run như cầy sấy.

Chính cô cũng chỉ đang cố nén sợ hãi, sợ mang tới nguy hiểm mà thôi.

Tính cách thiếu nữ vốn yếu đuối nhát gan, bị nam trung niên mang theo té ngã, vừa chịu kinh hách lại ăn thêm một bạt tai.


Nam trung niên mất đi lí trí đánh đấm thiếu nữ, rất có khả năng sẽ đánh ra vấn đề.

Ba người một đường đi tới nơi này vốn đã không dễ dàng.

Thiếu nữ một khi bị đánh ra vấn đề, dư lại hai người muốn mang theo người bị thương lên đường tìm sáu người còn lại thì càng khó khăn, càng miễn bàn đến việc rời khỏi không gian này.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất không chỉ là lòng thương hại của Tống Thanh Tiểu đối với thiếu nữ, mà là cô lo lắng, nếu như thiếu nữ xảy ra chuyện gì, cân bằng của đội ngũ sẽ bị phá vỡ.

Tổ ba người còn lại hai người, cô và nam nhân trung niên cùng một chỗ, điều này không thể nghi ngờ là tăng thêm nguy hiểm cho cô.

Nam trung niên đã từng có tiền sử đánh người, vậy thì ở trong quá trình tìm đường ra, rất có khả năng hắn sẽ lại lần nữa động thủ, đến lúc đó tình cảnh của cô sẽ cực kỳ bất ổn.

Tưởng tượng đến cảnh đó, Tống Thanh Tiểu cắn chặt răng, nghiêng vai dùng sức đẩy nam trung niên tránh qua một bên:

“Đừng đánh nữa!”

Lúc cô nói lời này, thanh âm có chút khô khốc.

Chỉ có chính Tống Thanh Tiểu mới có thể nghe được lúc này máu trong cơ thể cô chảy có bao nhiêu cấp tốc, trái tim “bang bang” đập loạn.

Có lẽ nam trung niên tuy dáng người ục ịch nhưng lại miệng cọp gan thỏ, cũng có khả năng một đường đi đến nơi này hắn vốn đã kinh sợ đan xen, vừa mệt vừa đói, cho nên Tống Thanh Tiểu vừa mới va chạm thì hắn đã buông lỏng ra thiếu nữ, ngã ngồi trên mặt đất.

Nhưng hắn vẫn còn tiếp tục muốn ra tay.

Tống Thanh Tiểu nhanh chóng quyết định, nhịn lại cảm giác đau đớn vô sực sau khi dùng bả vai huých hắn, vội vàng đi kéo lấy thiếu nữ cách xa hắn một chút, đồng thời quát lên:

“Chú muốn đánh chết nó sao?”

Cô kịp thời quát bảo làm động tác của nam trung niên cứng lại.

Không gian này tuy rằng thoát ly hiện lực, nhưng rốt cuộc tuân thủ pháp luật là ý niệm đã bén rẽ ăn sâu vào tiềm thức mỗi người.

Tại thời điểm đạo đức còn chưa có hoàn toàn bị xóa bỏ, Tống Thanh Tiểu ngăn lại xác thực khiến cho nam trung niên bình tĩnh xuống, nắm đấm lại thu trở về.

Thân thể thiếu nữ còn đang run, trên má hằn lên năm ngón tay.

Cô bé này đã cực kỳ sợ hãi nam trung niên, bị đánh cũng không dám khóc, co lại hai chân bò trốn phía sau Tống Thanh Tiểu.


“Mọi người đều không biết cách rời khỏi nơi này, ba người phối hợp cùng nhau có lẽ sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Tống Thanh Tiểu cẩn thận tìm từ ngữ, rất sợ lại chọc giận nam nhân trung kiên kia, đồng thời cô nắm chặt cánh tay mình, bàn tay cách quần áo mà áp lấy chuôi của chủy thủ.

“Nếu có người xảy ra ngoài ý muốn liền ít đi một phần lực lượng, đối với tình huống hiện tại cũng không phải là chuyện tốt.”

Cô không nói nhiều, nhưng câu nào cũng trúng điểm quan trọng.

Sắc mặt nam trung niên hòa hoãn một chút, hiển nhiên bình tĩnh không ít.

Tống Thanh Tiểu hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lại nói tiếp:

“Chúng ta còn chưa tìm được mấy người Chu Kính, nếu lúc đó mọi người tìm được đường ra ngoài vậy thì người bị thương cũng là một chuyện phiền toái.”

Cô nhắc tới điểm này cốt để cho nam trung niên một chút hy vọng, lại ý đồ trấn trụ hắn, làm cho hắn thu liễm lại hành vi.

Mấy câu nói này đem lại hiệu quả tương đối tốt.

Nam trung niên nhịn lửa giận, vỗ vỗ bụi cỏ dính trên người, hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên.

Hắn là người đầu tiên dẫm hụt, hơn nữa lại to béo cho nên hắn bị ngã nghiêm trọng hơn hai cô gái.

Lúc đứng dậy thì trong miệng không ngừng xuýt xoa, đùi phải hình như bị thương, đi lại khập khiễng, so với lúc trước thì càng cố hết sức.

Sau khi bình tĩnh lại, Tống Thanh Tiểu mới có thời gian chú ý tới xung quanh.

Nơi này địa hình dốc xuống, từ cảm giác chân dẫm lên thì có thể thấy đây hẳn là cầu thang.

Chỉ là thời gian trôi qua lâu, cầu thang đã bị mọc đầy cỏ dại, hơn nữa ánh sáng không tốt cho nên mới khiến người ta không để ý mà dẫm hụt.

Thăm dò được điểm này, mấy người liền càng cẩn thận sờ soạng đi xuống cầu thang, tìm hiểu khu vực mới.

Không biết đi được bao lâu, bóng đen giấu trong sương mù rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng.

Đó là một dạng kiến trúc trông giống như nhà xưởng.

Ba người đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức lại căng chặt da đầu.


Tại một nơi xa lạ, xuất hiện kiến trúc xa lạ, không biết có nguy hiểm hay không.

Mấy người lôi kéo lẫn nhau tiến vào.

Bên trong càng tối hơn so với bên ngoài, hẳn là một khu nhà xưởng bị bỏ hoang, không gian vô cùng rộng lớn, ngoại trừ vài cái lu đại thì không còn đồ vật nào khác.

Bên trên mỗi chiếc lu đều được đậy bởi những cái nắp bằng gỗ trông cực kì nặng nề.

Dưới tình huống chưa có nắm chắc, mọi người lại vừa đói vừa mệt, không ai dám tùy tiện lật mấy cái nắp này lên.

Sau khi thương nghị một lúc liền quyết định trước tiên đi thăm dò xung quanh rồi sau tính tiếp.

Có thể trông thấy kiến trúc, nói không chừng sẽ có cửa ra vào.

Một khi tìm được cửa thì có thể đi ra khỏi địa phương quỷ quái này.

Nam trung niên dường như được bơm thêm sức lực, kéo theo hai người tìm lần khắp nhà xưởng.

Tống Thanh Tiểu yên lặng nhớ kĩ địa hình.

Không biết qua bao lâu, ba người đều đã hao hết thể lực, đều có vẻ mệt mỏi bất kham.

Nam trung niên ngay từ đầu lúc trông thấy nhà xưởng còn hưng phấn và hy vọng, nhưng giờ đã không còn chút tâm tình nào.

Sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm, cũng không mở miệng nói chuyện, biểu tình nguy hiểm.

Cho đến lúc bụng của ba người đều sôi lên ùng ục, bước đi không nổi mới tìm một chỗ để ngồi xuống.

“Mày có đồ ăn không?”

Nam trung niên xòe tay hướng Tống Thanh Tiểu.

Lúc hắn hỏi, Tống Thanh Tiểu đã cảm thấy hắn không thích hợp.

Một đường này, Tống Thanh Tiểu bị thiếu nữ túm chặt, tay kia thì nắm lấy áo của nam trung niên.

Từ lúc bị đánh, thiếu nữ đã không dám lại gần nam trung niên, đem Tống Thanh Tiểu trở thành cọng rơm cứu mạng, thời thời khắc khắc nắm chặt không bỏ.

Điều này làm cho Tống Thanh Tiểu không thể chạm vào được chủy thủ, trong lòng cô có chút sốt ruột.

“Không có.”

Cô buông tay khỏi áo nam trung niên, giả bộ xoa xoa tay của mình, kỳ thật là nắm lấy chuôi của chủy thủ.

Nam trung niên chú ý đến hành động của cô.


Từ lúc đi đến đây thấy cô luôn làm động tác như vậy, hắn âm u hỏi một câu:

“Mày cứ sờ cánh tay làm gì?”

Hắn đã nổi lên cảnh giác.

Tống Thanh Tiểu cố gắng trấn định, nặn ra một nụ cười:

“Lúc trước té ngã, cánh tay tôi bị rách da, chảy máu.”

Cô nói tới đây, nam trung niên liền không còn hoài nghi.

Ba người té ngã xuống bậc thang, hắn cũng bị thương không nhẹ, lúc này đùi phải vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.

Hắn dịch chuyển ánh mắt khỏi Tống Thanh Tiểu, rơi vào trên người thiếu nữ, hung ác hỏi:

“Còn mày có đồ ăn không?”

Hắn vừa nói, thiếu nữ liền càng run rẩy không ngừng, vội vàng lắc đầu:

“Không có.”

Thiếu nữ sợ nam nhân trung niên không tin còn mở ra túi của mình, thậm chí kéo cả khóa áo khoác ra, chứng minh mình không có nói dối.

Tống Thanh Tiểu đang phân thần chú ý các tấm thẻ bài trong đầu.

Trải qua thời gian dài như vậy thẻ bài vẫn không có động tĩnh.

Đột nhiên thiếu nữ cởi áo khoác làm trong lòng Tống Thanh Tiểu vang lên chuông cảnh báo.

Dưới tình huống như thế này, hành động của thiếu nữ là vô cùng nguy hiểm.

Đáng tiếc cô bé này quá trẻ, cũng không có ý thức được điểm này.

Ánh mắt của nam nhân trung niên dần dần thay đổi, hơi thở cũng có biến hóa.

Tống Thanh Tiểu lắc lắc cánh tay đang bám chặt lấy mình của thiếu nữ, đè thấp thanh âm mắng:

“Mọi người đều nhìn được em không có đồ ăn!”

Lúc nói thì cô đẩy thiếu nữ một cái, mượn cớ đem quần áo của thiếu nữ khép lại.

Nam trung niên xốc xốc khóe miệng: “Số 1, mày lại đây.” Hắn hướng thiếu nữ vẫy tay, liếm liếm môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận