Nguyên bản 3 dãy thẻ bài, mỗi dãy 3 thẻ đã xuất hiện thay đổi, có hai tấm thẻ góc trên bên trái bị lật lại.
Ngay khi hình ảnh của nam trung niên và thiếu nữ hiện lên trên mặt thẻ, hô hấp của Tống Thanh Tiểu lập tức cứng lại.
Trên tấm thẻ thứ nhất, nam nhân trung niên mặc một bộ vest đen, mặt mang mỉm cười, bên dưới có dòng chữ “Triệu Vinh Cường”.
Nếu Tống Thanh Tiểu không đoán sai thì đây chính là tên của hắn.
Mấy tấm thẻ này xuất hiện sau khi tất cả mọi người vừa bước vào sương mù, trên đường vẫn không có động tĩnh, cho đến khi số 1 và số 6 vừa chết thì mới lật lại.
Điều này có phải ý nghĩa chỉ khi chủ nhân của thẻ bài chết đi thì bọn chúng mới được lật ra?
Như vậy, sau khi tất cả thẻ bài đều được lật xong thì tình huống nào sẽ xảy ra tiếp?
Cô nhớ lại cảnh số 1 và số 6 tìm kiếm lối ra ở trong không gian này.
Có phải ngay từ đầu phương pháp của bọn họ là sai lầm rồi không? Manh mối chân chính để thoát khỏi đây có phải nằm trong những tấm thẻ bài này?
Trong đầu Tống Thanh Tiểu trào ra ý niệm như vậy, mơ hồ cảm thấy mình đã tìm đúng phương hướng.
Cẩn thận ngẫm lại, ngay trước lúc tiến vào không gian này, cô thu được nhắc nhở “Tiến vào Thần thử luyện?” Sau khi vào, không gian tổng cộng có 9 người, 9 tấm thẻ bài ba hàng ba cột, sau khi chết hai người, góc trái có 2 tấm bị lật lại.
Tổng hợp tất cả tình huống trước mắt, Tống Thanh Tiểu đại khái có thể đoán được chút ít manh mối của nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thử luyện yêu cầu giết hại lẫn nhau.
Sở dĩ lượng người tiến vào là số lẻ mà không phải số chẵn vô cùng có khả năng cho thấy cuối cùng chỉ có thể có một người sống sót, rời đi nơi này.
Tống Thanh Tiểu nghĩ thông suốt điểm này, giật mình một cái.
Vì tự bảo vệ mình mà giết người lại ngoài ý muốn thu được manh mối của nhiệm vụ.
Biết được cách rời khỏi nơi này cố nhiên là chuyện tốt, nhưng trước mắt mà nói, tình huống đối với cô cũng không có lợi.
Ở trong không gian này, mọi người thu được nhắc nhở là đồng thời, cho nên lúc này trừ bỏ số 1 và số 6 đã chết, sáu người còn lại chắc cũng đã phát hiện được tình huống thay đổi.
Ưu thế duy nhất của cô là biết được thẻ bài lật lại do số 1 và số 6 chết đi, nhưng thời gian dài, những người còn lại hẳn nhiều ít sẽ đoán ra được.
Một khi suy đoán ra, ưu thế của Tống Thanh Tiểu lập tức sẽ trở thành nhược tế.
Rốt cuộc cô và số 1, số 6 cùng tổ, hai người này đều chết trên tay cô, những người còn lại tự nhiên sẽ phòng bị.
Nhiệm vụ này yêu cầu người sống sót cuối cùng mới có thể rời đi.
Nữ giới so với nam giới, thực sự là gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Tống Thanh Tiểu muốn sống, vậy phải xử lý 6 người này.
Trước không nói dưới tình huống tất cả đều đã phòng bị, cô có thực lực và thể lực giết bọn họ hay không, mà trong số nam nhân còn lại, số 3 Chu Kính tạm thời không nhắc, số 4 Bác sĩ kinh nghiệm phong phú, tính cách cẩn thận.
Lại bởi vì làm trong ngành y, hắn đã nhìn quen sinh tử.
Một khi trò chơi chính thức bắt đầu, hắn vì sinh tồn, vượt qua chướng ngại tâm lý hiển nhiên sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều, là một nhân vật tàn nhẫn lại khó chơi.
Đồng thời, số 7 là một nam nhân to cao vạm vỡ, thân cường thể tráng, cũng hoàn toàn không dễ đối phó.
Nhưng mặc kệ tình huống có bao nhiêu bất lợi, bảo Tống Thanh Tiểu ngồi chờ chết cô lại không cam lòng.
Thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, cô không muốn lặng yên không tiếng động biến mất ở trong trò chơi này.
Tay cô nắm chặt lấy chủy thủ.
Cũng may cô còn có thứ này, ở trong lúc vật lộn với nam trung niên, bất ngờ giết chết được hắn.
Có lẽ, thanh chủy thủ là đường sinh cơ duy nhất cô có trong nhiệm vụ này.
Cũng thật trớ trêu, thứ này nguyên bản hơi kém cướp đi tính mạng của cô, giờ lại ngoài ý muốn trở thành hy vọng sinh tồn, giống như vận mệnh ném cho cô một trò đùa dở khóc dở cười.
Một lúc sau khi bình tĩnh lại, Tống Thanh Tiểu đầu tiên đem chủy thủ cất kỹ.
Trong miệng cô phảng phất còn lưu lại vị tanh ngọt của máu.
Cô nôn khan hai tiếng, khóe mắt vô tình liếc phải thi thể và vẻ mặt dữ tợn của số 6 nam trung niên sau khi chết.
Bộ dáng này của hắn so với hình ảnh trong thẻ bài tưởng như hai người.
Một khi so sánh càng khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Sau khi chết hai người trong đội ngũ, cảnh vật xung quanh càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Nhưng việc cấp bách, Tống Thanh Tiểu cũng không có thời gian lo lắng những điều này.
Thi thể thiếu nữ nằm ở một bên.
Cô gái này chết vào tay của nam trung niên, trên cổ còn quấn lấy dây chuột máy tính, quần áo đã bị xé rách.
Thi thể này còn dễ giải quyết, nhưng nam trung niên lại khó.
Trên cổ hắn hiện rành mạch vết thương do đao gây ra, một khi không xử lý để những người khác phát hiện, át chủ bài của Tống Thanh Tiểu sẽ bị vạch trần, hệ số nguy hiểm lập tức đề cao.
Cần phải giấu thi thể của nam trung niên đi!
Nhưng giấu ở nơi nào? Chung quanh đây đều là mặt cỏ, nơi xa có một nhà xưởng bỏ hoang, nhưng cũng không dư thừa đồ vật có thể che giấu.
Tống Thanh Tiểu cẩn thận hồi tưởng một đường đi lại đây, cuối cùng nhớ tới hơn chục chiếc lu lớn trong nhà xưởng.
Mỗi chiếc lu cao ước chừng nửa người, bên trên đậy bởi những tấm nắp bằng gỗ cực kì nặng nề.
Mấy người lúc trước đi qua, bởi vì không xác định bên trong lu có gì nguy hiểm hay không cho nên cũng không tùy tiện mở nắp.
Hiển nhiên một trong những chiếc lu này bây giờ trở thành nơi tốt nhất để giấu thi thể!
Nhà xưởng cách nơi này cũng không xa.
Cô vốn tính cẩn thận, lúc trước đại khái đã nhớ kĩ phương hướng, bây giờ tìm lại cũng không khó.
Chỉ cần tranh thủ giấu thi thể của số 6 trước khi những người khác tìm đến, xóa bỏ hiện trường đồng thời trốn đi liền gia tăng một phần cơ hội sống sót.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Tiểu chống tay đứng dậy.
Thân thể cô còn có chút thoát lực, lúc trước giết người bởi vì quá mức khẩn trương nên không cảm thấy gì, bây giờ hoãn lại liền thấy trong lòng hốt hoảng, đầu váng mắt hoa, sao vàng bay loạn.
Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để cô khó chịu.
Hung hăng cắn chót lưỡi một cái, lắc lắc đầu, xác định vị trí hiện tại sau đó cô liền hướng phương hướng nhà xưởng mà đi tới.
Cô một bên nhẩm tính ước lượng thời gian, một bên phân thần chú ý các tấm thẻ bài còn lại trong đầu.
Ước chừng sau mười lăm phút, cô rốt cuộc tìm thấy nhà xưởng, còn không có lộn trở lại chỗ cũ thì thẻ bài trong đầu lại xảy ra dị động.
Góc trái phía trên, tấm thẻ thứ 3 lật bài, nữ váy đỏ nhìn màn ảnh mỉm cười.
Nữ nhân này cùng tổ với nam to béo số 7.
Thẻ bài vừa lật chứng tỏ số 7 đã xuống tay với cô ta.
Điều này phảng phất giống như một tín hiệu, một khi mọi người bắt đầu ra tay, kế tiếp sẽ chết càng nhiều người.
Khi đồng đội bị giết chết, kẻ còn lại sẽ biến thành sợ săn, bước ra ngoài săn lùng con mồi.
Thời gian còn lại dành cho Tống Thanh Tiểu cũng không nhiều.
Cô trở lại hiện trường, trước tiên là tìm kiếm trong túi xách của thiếu nữ, từ trong đó tìm được tiền lẻ, di động.
Ở nơi này, tiền không có tác dụng.
Cô cất điện thoại vào trong người mình, lại gỡ dây chuột máy tính trên cổ thiếu nữ xuống quấn vào lòng bàn tay.
Lúc này có thể nhiều thứ nào tính thứ ấy.
Làm xong hết thảy, cô mới nén nội tâm sợ hãi và ghê tởm, duỗi tay xốc thi thể của nam trung niên lên lưng.
Sau khi chết, cơ thể con người cực kì nặng.
Nhiệt độ cơ thể của nam trung niên đang cấp tốc giảm xuống, một thân thịt mỡ của hắn đè nặng lên lưng của Tống Thanh Tiểu, cơ hồ muốn áp sụp cô xuống đất.
Máu từ cổ của nam nhân nhỏ giọt xuống theo hình sợi tơ, rơi vào bả vai của Tống Thanh Tiểu, chảy xuống cánh tay, thấm vào trong quần áo, vừa trơn, lại ngứa.
Tay của xác chết thả rơi xuống bên cạnh người của Tống Thanh Tiểu, theo bước chân di chuyển của cô mà thỉnh thoảng nhoáng lên một cái, đặc biệt người này còn do cô giết chết, thực sự là gia tăng thêm không biết bao nhiêu áp lực tâm lí.
Một đường đi tới cũng không dễ dàng.
Lúc đến được nhà xưởng, sức lực cả người Tống Thanh Tiểu cơ hồ bị vét sạch.
Cô ném thi thể của nam trung niên sang một bên, cố sức đẩy ra nắp của một cái lu.
Ngay từ đầu cô còn nín thở, rất sợ sẽ có đồ vật gì đó nhảy ra, nhưng sau khi mở nắp cô rất mau thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Trong lu chỉ chứa non nửa một thứ chất lỏng giống như nước bẩn, dưới ánh sáng tối tăm trông cực kì vẩn đục.
Tống Thanh Tiểu phí sức chín trâu hai hổ mới đẩy được thi thể của nam trung niên đi vào, chỉ nghe bùm một tiếng, bọt nước bắn lên khắp nơi.
Tống Thanh Tiểu đậy nắp lại, bắt đầu xử lý dấu vết một đường cô đi đến nơi này.
Có vài nơi có vết máu, có thể cọ sạch liền cọ sạch, không thể cũng chỉ phải lấp bùn đất lên che.
Một số dấu vết không thể che giấu, đành phải ở nơi khác tạo ra vết tích tương tự, tạm thời mê hoặc ánh mắt kẻ khác.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được nơi này là nơi Tống Thanh Tiểu hoạt động nhiều nhất.
Nhưng cho dù là như thế, cô cũng không còn biện pháp nào khác.
Cô không thể chạy trốn.
Một khi chạy trốn liền giống như ruồi bọ không đầu bay loạn, khả năng gặp phải kẻ đi săn rất lớn.
Gặp gỡ chính diện, thể năng lại bị tiêu hao kịch liệt, chẳng sợ có chủy thủ trong tay thì phần trăm sống sót của cô cũng không cao.
Chi bằng ôm cây đợi thỏ, trốn ở nơi này.
Trong này tổng cộng có mười mấy chiếc lu lớn, mỗi chiếc đều có nắp đậy, lại cực kì nặng.
Nước trong lu cô đã kiểm tra qua, hẳn đều là nước bẩn.
Nếu muốn tìm thấy cô trong đống lu này, trừ khi cực kỳ may mắn, nếu không cũng phải mất một chút thời gian.
Không nói chỗ thời gian đó đủ để cô nghỉ ngơi, mà tính đến trường hợp trong lúc kẻ kia nhấc lên nắp lu, cô còn có thể ra tay bất ngờ trong nháy mắt.
Cô về chỗ chiếc lu chứa thi thể của số 6, lựa chọn lu bên cạnh, vạch lên nắp rồi nhảy vào, lại đem nắp đậy cẩn thận.
Khi những tia sáng ảm đạm cuối cùng bị nắp lu từ từ ngăn trở, không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay nguyên nhân khác, cô cảm thấy chỗ nước ngâm nửa người dưới của mình lạnh đến tận xương, biểu thị một khi cô thất bại, nơi này chỉ sợ sẽ trở thành mộ phần.
Sau khi trốn xong, xác định quần áo, đầu tóc của mình không hề lộ ra ngoài dù chỉ một chút, Tống Thanh Tiểu mới đi chú ý thẻ bài trong đầu.
Trong lúc cô làm công tác chuẩn bị, thẻ bài trong đầu đã bị mở ra hơn nửa.
Số 1 thiếu nữ, số 6 nam trung niên, số 8 nữ váy đỏ, số 5 thiếu niên, thậm chí thẻ bài của số 3 Chu Kính đều đã bị lật ra.