Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài


“Ôi trời Bạc Diễn Thần, cậu tên này không địa đạo ròi, lão tử mệt chết mệt sống trang điểm vợ cậu như tiên trời vậy, cậu lại báo đáp tôi như thế.”
“Vợ tôi vốn dĩ là tiên trời.” Bạc Diễn Thần nhìn Lê Hân Đồng đẹp không giống người thật trong gương, làn da nõn nà, đôi mắt câu người, môi đỏ tươi đầy đặn, cao ráo, vòng eo thon nhỏ.
Ánh mắt của Bạc Diễn Thần ngày càng thâm thúy, hận không thể xé toang lễ phục của cô, ôm trong lòng
cân thận ân ái.
Có thể do dục vọng trong ánh mắt anh quá rõ ràng, Co Co nhìn không nổi nữa, “ Được rồi, A Thần, cậu tốt xấu gì cũng thu liễm chút.

Có những việc buổi tối về nhà làm thì tốt hơn.”
Lê Hân Đồng: “…” Cô cảm thấy đầu óc cô bắt đầu bốc khói rồi.
Bạc Diễn Thần hoãn hoãn thu lại ánh mắt, không vui nhìn anh ta một cái, nắm tay Lê Hân Đồng: “Bà xã, chúng ta đi thôi.”
“Này, a Thần cứ thế đi sao? Không cảm ơn tôi?” Co Co ở đằng sau gọi, “Đừng quên ngày khác tụ họp nhé.”
Bạc Diễn Thần lười để ý anh ta, ôm vòng eo nhỏ của vợ mình ra ngoài.
Lên xe, Lê Hân Đồng lấy ra chiếc gương nhỏ trong túi, bên trái soi một cái phải soi một cái.


Hôm nay là lần đầu tiên cô lấy thân phận bạn lữ cùng Bạc Diễn Thần đi tiệc tối, tuy rằng không phải lấy thân phận vợ anh.

Nhưng cô cũng rất căng thẳng, sợ có chỗ nào làm không thỏa đáng khiến Bạc Diễn Thần mất mặt.
Đột nhiên gương trong tay bị lấy mất, Lê Hân Đồng quay đầu đối diện với khuôn mặt cười của Bạc Diễn Thần:
‘Đừng soi nữa, đã rất đẹp rồi.”
Lê Hân Đồng không tự tin nhìn anh một cái: “Thật sự đẹp sao?”
Bạc Diễn Thần cúi đầu ấn nhẹ trên môi của cô, “Người phụ nữ của tôi nhất định đẹp nhất.”
Lê Hân Đồng nhìn môi anh dính chút son môi, nhấc tay giúp anh lau đi, “Ay yo, em đều trang điểm rồi, anh đừng có loạn hôn em.”
Bạc Diễn Thần bắt lấy tay nhỏ của cô: “Không giận tôi nữa?”
“A” Lê Hân Đồng không rõ nhìn anh, giận gì chứ?
Chiều hôm nay, tôi bắt em viết xong
báo cáo trước khi tan làm, không giận nữa?” Anh là cố ý làm khó cô, lẽ nào cô không biết.
“A, anh nói cái này à.’ Lê Hân Đồng cười nói, “Cái này có gì mà tức giận.

Việc này vừa lúc em muốn hội báo với anh.

Hôm nay không kịp, em vẫn chưa hoàn thành, tí nữa phải về tăng ca, sáng mai đưa anh, có được không?”
Bạc Diễn Thần nhìn cô, trong mắt đều là đau lòng, “ Em trước giờ luôn đều nghe lời như vậy sao?”
Lê Hân Đồng bị anh hỏi hơi ngây người: “Từ trước đến giờ đều nghe lời, có thể đi.

Năm em hai mươi tuổi

mẹ em qua đời, bà ngoại lại không có năng lực kinh tế nuôi em, chỉ có thể mang em đến chỗ cha em, qua những ngày tháng cô độc dưới hàng rào.

Lúc đó em còn chưa thàn niên, trừ giả trang thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn, còn có thể làm gì.”
Sắc mặt Bạc Diễn Thần u ám, cứ nghĩ những năm nay Lê Hân Đồng ở Lê gia chịu khổ, tim anh như bị kim đâm đau.
Anh đột nhiên ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Sau này sẽ không nữa.

ở trước mặt tôi, em không cần giả trang thành con cừu nhỏ nữa.

Em chính là em, hoàn toàn chân thân , không cần bất kì ngụy
trang gì, biết không?
Trái tim của Lê Hân Đòng ấm áp, đặt đầu trên ngực anh, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, thì thầm nói:
“Bao gồm tùy hứng làm nũng với anh đều được sao?”
Bạc Diễn Thần thấp thấp cười, “Những cái này hôm nay em không phải đều làm với tôi rồi sao? Bây giờ mới hỏi tôi có được không.”
Lê Hân Đồng ngây người đủ thời gian nửa phút, mới cuối cùng hiểu ra ý của Bạc Diễn Thần.

Hôm nay buổi chiều hình như quả thực đối với anh dở tiểu tính tình, còn không chỉ một lần.

“Em.” Cô thấp đầu, hai tay nắm lấy nhau không ngừng động.
“Được rồi, tôi lại không trách em.”
Bạc Diễn Thần nhéo đầu mũi nhỏ của cô,
“Phụ nữ thi thoảng làm nũng, thậm chí có chút tiểu tính tình cũng không vấn đề gì, nhưng mà làm quá thì biến thành ra vẻ.

Người phụ nữ ra vẻ tôi không thích, ừm?”
“Ồ.” Lê Hân Đồng nhè nhẹ đáp ứng một tiếng.
Bạc Diễn Thần lại lần nữa ôm cô vào trong lòng, cắn tai cô:
“Đúng là cô gái ngoan.

Tối nay về ông xã phải cẩn thận thương em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận