Đây là lần đầu tiên Kiều Lan Nhi ra ngoài cùng Vương Thiệu Huy nên cô rất cảnh giác, cô mang theo vô số thiết bị chuyên dụng cần thiết để phục vụ cho quá trình điều tra của mình.
Từ ngày đầu tiên Kiều Lan Nhi đến đây, cô có mang theo một chiếc vali nhỏ dùng để đựng quần áo và vật dụng cá nhân, nhưng chiếc vali này lại có hai ngăn chứa, một ngăn nằm trên về mặt, mắt thường hoàn toàn nhìn thấy được, bên còn lại nằm dưới cùng, phải có mã hoá vân tay mới có thể mở ra được.
Kiều Lan Nhi ngồi trước gương để Mạn Ly chải tóc cho cô, gương mặt của cô ta vô cùng nghiêm túc, dường như có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại không thể nói ra được…
“Có chuyện gì à?”
Mạn Ly thở dài, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng quyết định lên tiếng hỏi…
“Phu nhân à, cô phải cẩn thận, tôi từng nghe nói những người phụ nữ theo Vương Thiệu Huy đi công tác, chưa một người phụ nữ nào quay về cùng hắn, tôi sợ lần này cô gặp bất trắc, tôi không biết nên ăn nói với mẹ cô thế nào...”
Kiều Lan Nhi nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đáp lại Mạn Ly…
“Cô ở Kiều gia hầu hạ bà ấy bao nhiêu năm, chẳng lẽ không biết Kiều gia là loại gia đình gì à? Tôi nghĩ cô phải lo cho Vương Thiệu Huy mới phải…”
Mạn Ly không nói gì, cô ta cảm thấy Kiều gia với Vương gia đều điên như nhau, ở chung với mấy người này, chắc cô ta cũng sẽ sớm bị điên.
Mạn Ly tiếp tục chải tóc cho Kiều Lan Nhi, cô ta có chút giật mình khi phát hiện Vương Thiệu Huy đứng sau lưng mình từ lúc nào, hắn ra hiệu cho cô ta ra ngoài, dường như có chuyện muốn nói riêng với Kiều Lan Nhi…
“Vy Vy à, chúng ta chỉ đi công tác thôi, em không cần trang điểm xinh đẹp như vậy đâu…”
Kiều Lan Nhi chạm nhẹ lên da mặt trắng hồng của mình, cô quay sang nhìn Vương Thiệu Huy với ánh mắt mị hoặc rồi trả lời hắn…
“Em không trang điểm, em vốn dĩ đã xinh đẹp như thế này từ lúc em sinh ra rồi…”
Vương Thiệu Huy tiến gần lại phía Kiều Lan Nhi khiến cô phải lùi về phía bàn trang điểm, hắn chống tay sang hai bên, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của cô…
“Đúng vậy nhỉ? Tôi kết hôn với em cũng chính là vì tò mò về gương mặt này mà, bây giờ tôi muốn kiểm tra xem, em có trang điểm hay không?”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Vương Thiệu Huy áp mặt đến muốn hôn môi Kiều Lan Nhi nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, giọng của quản gia nhanh chóng vang lên…
“Thưa ngài, tôi đã chuẩn bị xe rồi ạ, ngài hãy mau chóng khởi hành trước khi trời tối…”
Vương Thiệu Huy đứng thẳng dậy, hắn rời đi trước, để Mạn Ly giúp Kiều Lan Nhi chuẩn bị nốt phần còn lại. Đến tận bây giờ cô cũng không biết cô và Vương Thiệu Huy sẽ đi công tác ở đâu…
“Cô có biết hắn ta định đưa tôi đi đâu không?”
Mạn Ly chậm rãi gật đầu, khi nãy cô ta vô tình nghe thấy quản gia nói chuyện với tài xế, e rằng chuyện đi này rất quan trọng nên Vương Thiệu Huy mang theo rất nhiều vệ sĩ…
“Vương Thiệu Huy sẽ đưa cô đến Nam Mỹ, tôi chỉ nghe được như vậy, tôi cũng không rõ đất nước nào….”
Kiều Lan Nhi gật đầu, cô theo Mạn Ly xuống lầu, lúc này ở nhà dưới có một số người chủ chốt thường xuyên xuất hiện trong biệt thự.
Vương Thiệu Huy đã ngồi trên xe từ trước, vậy nên Lục Hạo Đình tiến đến giúp Kiều Lan Nhi mở cửa xe, lúc hai người vô tình tiến sát lại gần nhau, Lục Hạo Đình đã lên tiếng nhắc nhở cô…
“Em nên cẩn thận…”
Lục Hạo Đình biết tính của Kiều Lan Nhi khá chủ quan, vậy nên anh cố tình nhắc cô nên cẩn thận chứ không bắt buộc cô phải cẩn thận. Dù sao Kiều Lan Nhi cũng là một người thông minh, cô chắc chắn sẽ vượt qua chuyện này một cách tốt đẹp…
Kiều Lan Nhi muốn hôn chào tạm biệt Lục Hạo Đình nhưng có quá nhiều người đang nhìn, khiến cô không tiện hành động cho lắm, sau này về nhà hôn anh bù cũng được…