Cạm Bẫy Tổng Tài

Lời buộc tội của Lâm Thanh Mai làm cho thân hình của Lục Tinh Anh trở nên cứng đờ: “Cô đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nói người lúc ấy tập kích tôi chính là anh.”

Trong mắt của Lục Tinh Anh hiện lên vẻ kinh hoàng, nhưng mà nhanh chóng chìm xuống, thầm nghĩ: “Lâm Thanh Mai, trong kịch bản không có câu nói này của cô, cô nên lấy ra ám khí đã thương tôi rồi sau đó đào tẩu..."

Lâm Thanh Mai đá anh ta một cái và nhanh chóng bay ra ngoài đứng đó, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta: “Lục Tinh Anh, anh đừng giả ngu với tôi nữa, tôi chắc chắn người đàn ông ngày hôm đó chính là anh, cho dù lúc ấy tôi không nhìn thấy rõ mặt của anh, nhưng mà bây giờ ánh mắt cùng với sợi dây buộc trên cổ tay của anh đã phản bội anh rồi.”

Trong đôi mắt của Lục Tinh Anh hiện lên một tia âm tàn, giọng nói của anh ta lạnh lùng: “Lâm Thanh Mai, cô có chứng vọng tưởng hay gì vậy? Cô đừng có ngậm máu phun người chứ, tôi có lòng tốt tập diễn với cô, thế mà cô lại không biết điều như thế này.”

Cô lớn tiếng nói: “Tôi muốn đi báo cảnh sát, dù sao thì nghi phạm gánh tội thay trước đó đã phản cung, tôi nghĩ là những người xử lý vụ việc rất quan tâm đến những manh mối mới do tôi cung cấp..."

Thấy Lâm Thanh Mai giống như là thật sự muốn đi báo cảnh sát, Lục Tinh Anh chột dạ ngăn cản đường đi của cô lại: “Lâm Thanh Mai, tôi khuyên cô đừng làm ra chuyện gì để bản thân mình cảm thấy hối hận.”

Cô đã cảm nhận được phòng tuyến trong lòng của anh ta sắp sụp đổ, lại kích thích anh ta một chút, rất có thể anh ta sẽ nói thẳng ra.

Lâm Thanh Mai nổi giận mắng chửi: “Lục Tinh Anh, tôi không ngờ đến anh lại là loại người như thế này, trong giới truyền hình điện ảnh lại có loại người cặn bã giống như anh chính là nỗi bất hạnh lớn nhất. Loại người giống như anh ấy, cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch hết rồi thì tôi cũng sẽ không coi trọng anh, nhìn thấy anh đã cảm thấy buồn nôn, anh cút đi.”

Một trận mắng chửi này quả nhiên làm cho Lục Tinh Anh phải gấp gáp, anh ta bỗng nhiên nâng tay lên cho Lâm Thanh Mai một bàn tay, còn không đợi cô kịp phản ứng thì đã đẩy ngã cô trên mặt đất.

“Lâm Thanh Mai, con mẹ nó cô gắn mắt ở trên đầu hả? Cô có tư cách gì mà xem thường tôi, ông đây có thể coi trọng cô là may mắn của cô, có rất nhiều người phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương với tôi kia kìa.” Lục Tinh Anh từng bước ép sát.

Lâm Thanh Mai ngồi liệt trên mặt đất, giả bộ như rất sợ hãi: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có đến đây..."

Sự sợ hãi trong đôi mắt của cô làm cho Lục Tinh Anh nở nụ cười gian tà, Lâm Thanh Mai lại càng sợ hãi thì anh ta càng hưng phấn.

Anh ta móc ra một viên thuốc nhỏ nhỏ kỳ lạ từ trong túi quần, gương mặt cười trông rất là gian tà: “Lâm Thanh Mai, có biết đây là cái gì không? Thứ này đến từ Đông Nam Á đó, chuyên để đối phó với những người phụ nữ không nghe lời giống như cô... chờ đến lúc cô uống nó rồi, tôi đảm bảo là cô sẽ ngoan ngoãn giống như là một con cừu nhỏ.”


“Lục Tinh Anh, anh thật sự là gan to bằng trời, anh thừa nhận đi, người đàn ông mang mặt nạ ngày hôm đó có phải là anh không hả? Cái thằng khốn nạn có lá gan nhỏ như chuột, có gan làm chuyện xấu mà lại không có gan thừa nhận, hèn nhát.”

Một chiêu này đã làm Lục Tinh Anh tự phụ tới cực điểm trực tiếp phải thừa nhận: “Không sai, người đàn ông muốn chơi cô là tôi đó. Đáng tiếc là đã bị Lập Tư Thần làm hỏng chuyện tốt của tôi, Lâm Thanh Mai, cho dù cô biết thì như thế nào chứ? Người khác cũng sẽ không tin tưởng vào cô... đến lúc cô uống đồ vật ở trong tay của tôi rồi tôi sẽ chụp hình ảnh bộ dạng tiện giống như là một con chó cái cầu xin tôi chơi cô..."

Nói xong, đôi mắt của anh ta trở nên lạnh lùng, muốn cưỡng ép cho Lâm Thanh Mai uống đồ vật ở trong tay của anh ta.

Lúc anh ta đang bóp lấy cái cằm của Lâm Thanh Mai, trong ngọn núi giả có ba người đàn ông xông ra, Bạch Cảnh Thụy, Tạ Bân, Lập Tư Thần.

Ba người bọn họ giống như là có chuẩn bị mà đến, toàn bộ đều mặc quần áo thoải mái dễ dàng đánh nhau.

Chờ đến lúc bọn họ đã bao vây Lục Tinh Anh, lúc này Lục Tinh Anh mới ý thức được anh ta đã trúng kế của Lâm Thanh Mai.

Anh ta quét nhìn Lâm Thanh Mai, thẹn quá hóa giận mà mắng: “Con tiện nhân này, dám gài bẫy tôi..."

Lúc này biểu cảm ở trên mặt của Lâm Thanh Mai đã sớm không còn nhát gan yếu đuối giống như lúc nãy, cô lạnh lùng nói: “Lục Tinh Anh, pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, anh trốn không thoát đâu.”

Lục Tinh Anh cười haha nói: “Nếu như các người dám đánh tôi thì tôi sẽ gọi luật sư của tôi..."

Còn chưa nói xong, Tạ Bân liền bộc phát tính tình vung mạnh một nắm đấm lên trên mặt của anh ta: “Đánh anh thì như thế nào hả? Ông đây đánh anh đó, thằng nhóc này, từ lâu ông đây đã nhìn thấy anh không vừa mắt, ngày nào cũng chỉ biết trêu chọc nữ diễn viên trong đoàn làm phim.”

Lục Tinh Anh có võ thuật, Tạ Bân cũng không thể chiếm thế thượng phong.

Bạch Cảnh Thụy nhìn Lập Tư Thần ở bên cạnh một chút: “Nếu như chúng ta cùng tiến lên thì sẽ để cho người khác cảm thấy chúng ta ỷ đông hiếp yếu anh ta thì sao đây?”

Lập Tư Thần cười lạnh một tiếng: “Cái thứ giống như là Lục Tinh Anh mà cũng được xứng gọi là người à?”

“Vậy thì còn chờ gì nữa.” Bạch Cảnh Thụy nắm chặt nắm đấm gia nhập vào cuộc chiến.


Trong mắt của Lập Tư Thần hiện lên một tia liều lĩnh, sau đó cũng hòa nhập vào...

Năm phút sau, Lục Tinh Anh với cái mặt sưng vù bị đánh ngã trên mặt đất đã bị đánh phục thành cháu trai cầu xin tha thứ: “Cầu xin các anh, đừng... đừng đánh tôi nữa, tôi nhận thua còn không được nữa?”

Lúc này có một nhóm cảnh sát đang chờ thông báo ở bên ngoài ngọn núi giả, một nhân viên trẻ tuổi hỏi đại đội trưởng đứng đầu: “Đội trưởng, chúng ta có nên vào trong đó bắt người chưa?”

Đội trưởng nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng đã đến rồi đấy, hồi nãy anh Lập có nói là cho bọn họ năm phút để giải quyết ân oán cá nhân, đã đủ rồi.”

Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi nói: "...” Lại không đi vào nữa, chắc là Lục Tinh Anh sẽ bị đánh chết quá?

Đánh nửa sống nửa chết thì thẩm vấn như thế nào đây.

Đợi đến lúc cảnh sát đều xông vào, dây thừng trên cổ tay của Lâm Thanh Mai đã cột vào trên tay của Lục Tinh Anh, Lập Tư Thần còn buộc nó lại rất chặt.

“Đội trưởng Vương, các người đến đây đúng lúc lắm, ba người đàn ông này đã bao vây đánh tôi... tôi muốn tố cáo bọn họ...” Mí mắt của Lục Tinh Anh xưng to lên, gò má phù lên, còn muốn làm ác nhân cáo trạng trước.

Lâm Thanh Mai lấy máy nghe trộm ở trên người xuống giao lên trên tay của đội trưởng Vương, cô nói: “Hi vọng là đội trưởng Vương nhanh chóng thả người đã gánh tội thay ra bên ngoài.”

Đội trưởng Vương nói: “Cô Lâm, những chuyện này tôi sẽ làm theo lẽ công bằng, xem xem cái tên nhận tội thay quả thật có nhận tiền hối lộ của Lục Tinh Anh khônh, nếu có thì anh ta cũng có tội, nhưng mà xem xét anh ta tự động khai ra sự thật chi tiết thì sẽ xét xử dựa trên tình tiết.”

Lâm Thanh Mai gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Giờ phút này lòng của Lục Tinh Anh như tro nguội, nhìn Lâm Thanh Mai ghi âm lại cuộc đối thoại lúc nãy của bọn họ, có giảo biện nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Sau khi anh ta bị hai cảnh sát mang đi, Bạch Cảnh Thụy khen ngợi Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, lần này em làm Sherlock Holmes, tự tay đưa tội phạm vào trong ngục tù.”

Tạ Bân có chút bất mãn mà nói: “Cái chiêu lấy sắc đẹp ra dụ dỗ như thế này, sau này không cho phép chị dùng nữa đâu.”


Lâm Thanh Mai xì một tiếng khinh miệt: “Cái gì mà lấy sắc dụ cơ chứ? Nói gì mà khó nghe như thế, cùng lắm thì tôi cũng chỉ gọi là dụ bắt... nếu như Lục Tinh Anh có thể kiềm chế được thì tớ cũng không có cơ hội làm cho anh ta sập bẫy.”

Lập Tư Thần khoanh tay lại nói: “Không ngờ là cái loại người đầu óc não như bùn giống như Lục Tinh Anh mà lại có thể tự mình suy nghĩ ra cái chuyện xuyên tạc kịch bản, chẳng lẽ anh ta coi là như thế này thì sẽ không bị lộ được à?”

“Anh khoan hãy nói, loại thủ đoạn nhỏ như thế này thật sự đã từng làm với một nữ diễn viên nào khác rồi đó, trước đó sau khi mà Thanh Mai nói với chúng ta chuyện của Lục Tinh Anh, tôi còn thật sự vào internet tìm kiếm thử, tôi đã kiếm thêm được một tài khoản nặc danh vạch trần trên trang web đó.”

“Nói là lúc cô ta quay phim đã từng bị một diễn viên nam lừa gạt, nói là cô ta tập luyện một vở kịch của các diễn viên nam đóng ở trong khách sạn, diễn viên nữ bị hạ thuốc, lúc ấy nam diễn viên chụp ảnh chụp của cô ta làm uy hiếp. Diễn viên nữ đó không có thế lực gì cho nên sợ là diễn viên nam tung ra nên không dám báo cảnh sát, cũng sợ ảnh chụp bị lộ ra... sau đó diễn viên nữ cũng không có tố chất mà làm với diễn viên nam đó mấy lần, còn nhận được không ít vật chất từ phía diễn viên nam đó, vấn đề này cuối cùng cũng không giải quyết được gì hết.” Tạ Bân khịt mũi coi thường nói.

Lâm Thanh Mai lắc đầu cảm thán: “Diễn viên nam đó có phải là Lục Tinh Anh không?”

Tạ Bân nói lại: “Thì chị cứ nói đi? Cái thằng ngu này còn muốn diễn lại trò cũ vào tối ngày hôm nay, loại chó má như thế này nên bị nhốt trong phòng giam cả một đời, đừng có đi ra ngoài.”

“Được rồi, người cũng đã bị bắt rồi, chúng ta đều nên đi thôi.” Bạch Cảnh Thụy dẫn đầu đi ở phía trước.

Lâm Thanh Mai cũng đi cùng với anh ta, cô chủ động nói: “Ngày hôm nay, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, tôi mời mọi người ăn thịt nướng nha, không biết là mọi người có chịu nể mặt hay không đây?”

Tạ Bân cười khẽ một tiếng: “Chị mời cái gì tôi cũng thích ăn hết ấy.”

Lập Tư Thần liếc mắt nhìn anh ta: “Quả nhiên là mối quan hệ của cậu với Lâm Thanh Mai rất mập mờ..."

“Lập Tư Thần, nếu như anh lại nói lung tung nữa thì thôi coi như không chào đón anh đâu.” Lâm Thanh Mai nhìn anh ta, trên mặt tràn đầy vẻ không vui.

Lập Tư Thần nhún vai nói: “Tôi chỉ là nói đùa một chút mà thôi, không phải là em đã từng giải thích với tôi rồi à, tôi biết là giữa em với Tạ Bân không có phát sinh quan hệ, em với Bạch Cảnh Thụy cũng không có gì, tôi tin tưởng là em cũng có thể chứ gì?”

Tạ Bân vung nắm đấm với Lập Tư Thần, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể ra tay được, tức giận nói: “Cái miệng của anh thật là đủ đê tiện.”

Đương nhiên là Bạch Cảnh Thụy đối với Lập Tư Thần cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, anh ta nghiêng đầu qua nói với Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, mùi vị thịt dê nướng lúc trước em mang về thật sự không tệ đó, nếu không thì chúng ta đến cửa hàng đó đi?”

“Được được được, hợp ý tôi.” Trong mắt của Lâm Thanh Mai đã quên đi hai người đàn ông đang đấu võ mồm ở sau lưng, cô với Bạch Cảnh Thụy bỏ rơi bọn họ nhanh chóng đi khỏi.

Tạ Bân và Lập Tư Thần không nói thêm gì nữa, cũng đi theo.


...

Bốn mươi phút sau, đám người Lâm Thanh Mai ngồi trong quán lẩu Dê Bò Cạp ăn lẩu, thịt dê nướng cũng đã được mang lên trên bàn.

Tối ngày hôm nay là lần đầu tiên mà cô uống bia, nói cái gì cũng phải muốn uống một ly với ba người đàn ông đã giúp đỡ cô bắt tội phạm.

“Anh Cảnh Thụy, Tạ Bân, Lập Tư Thần, chuyện tối ngày hôm nay tôi cảm ơn mọi người, tôi uống trước..."

Lâm Thanh Mai vừa mới định uống, Tạ Bân ngăn cản lại: “Chờ đã, Thanh Mai, chị như thế này cũng quá không công bằng rồi đó, dựa vào cái gì lại gọi Bạch Cảnh Thụy là anh Cảnh Thụy, gọi tôi thì lại là cả họ lẫn tên cơ chứ?”

Cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy tôi nên gọi cậu cái gì đây? Chẳng lẽ cũng gọi cậu là anh Bân hả?”

Tạ Bân lập tức cười như nở hoa: “Vậy là tốt nhất rồi..."

“Tốt cái đầu của cậu đó, cậu đừng có gây sự ở đây nữa, đừng để lòng biết ơn của tôi đối với cậu nói không có liền không có nữa nha.” Giọng điệu của Lâm Thanh Mai hơi mất kiên nhẫn.

Người phụ nữ này chính là như vậy, đối với anh ta lại không có kiên nhẫn như thế, Tạ Bân thở dài một tiếng rồi đứng dậy: “Được được được, là lỗi của tôi, để tôi uống cạn ly này bồi tội với chị.”

Tạ Bân uống mấy hơi liền uống cạn sạch một ly bia, Lập Tư Thần và Bạch Cảnh Thụy cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Lúc này điện thoại di động của Lâm Thanh Mai lại vang lên. Nhìn thấy người trên màn hình, cô vui vẻ lập tức để bia xuống rồi nói: “Các người uống trước đi, để tôi đi nhận điện thoại.”

Sắc mặt của Bạch Cảnh Thụy trầm xuống, anh ta đoán có thể là Lập Gia Khiêm gọi điện thoại đến, vừa nghĩ đến chuyện Lập Gia Khiêm là bạn trai của Lâm Thanh Mai liền làm cho trái tim của anh ta cảm thấy chua chát, anh ta cầm lấy bia ở trên bàn uống một hơi cạo sạch.

Tạ Bân và Lập Tư Thần cũng hoàn hồn lại khi bóng lưng của Lâm Thanh Mai biến mất, ánh mắt của hai người bọn họ vừa vặn chạm vào nhau, nhìn nhau lại không nói câu nào, tự mình uống rượu, làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt.

Có vẻ như là Lâm Thanh Mai vừa mới đi, bầu không khí giữa ba người đàn ông liền không hài hòa.

Trong lòng của Tạ Bân và Lập Tư Thần cũng không khỏi suy đoán người lúc nãy vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Thanh Mai rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ...

Mà Lâm Thanh Mai đi ra khỏi phòng ăn, cô bước vào nhà vệ sinh nữ, cô nói với điện thoại: “Bảo Bảo, rốt cuộc cậu cũng đã chịu gọi điện thoại cho tớ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận