Cạm Bẫy Tổng Tài

Kể từ lần trước Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo tan rã không vui trong rừng trúc, Lưu Bảo Bảo vẫn không liên lạc cho cô.

Ngay cả khi Lâm Thanh Mai lên tin tức rồi mà Lưu Bảo Bảo cũng không chủ động liên lạc với cô.

Lúc này Lưu Bảo Bảo lập tức hỏi: “Cậu không sao đó chứ?”

Lâm Thanh Mai cười một tiếng: “Cậu hỏi chuyện thiếu chút nữa tớ bị người khác hại có đúng không?”

“Lâm Thanh Mai, chuyện này không có hay ho gì để cười đâu! Cậu biết là lúc tớ nhìn thấy tin tức này thì đã bị hù dọa đến nỗi trái tim cũng sắp rơi ra bên ngoài hay không hả? Nhưng mà trước đó điện thoại di động của tớ vẫn luôn tắt máy, cho nên căn bản cũng không nhìn thấy tin tức, ở nhà xem phim một ngày một đêm, sau đó tớ vừa mở điện thoại ra thì những người bạn khác hỏi tớ chuyện liên quan đến cậu, tớ mới biết được cậu xảy ra chuyện.” Giọng nói của Lưu Bảo Bảo có chút tự tách và nặng nề.

Nghe cô giải thích xong, hốc mắt của Lâm Thanh Mai đỏ lên, cô còn tưởng là Lưu Bảo Bảo muốn cắt đứt quan hệ với cô, không ngờ đến là cô ấy lại trốn ở nhà.

“Bảo Bảo, cảm ơn cậu đã liên lạc với tớ, tớ còn tưởng là sau này cậu sẽ không tiếp tục nhớ tới tớ nữa chứ..." Lâm Thanh Mai cảm khái nói.

Lúc này Lưu Bảo Bảo đang ở trong nhà của mình, mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cầm điện thoại ở trong tay, tức giận nói: “Bị điên hả? Tớ đoạn tuyệt quan hệ với cậu bởi vì người đàn ông không thích tớ? Lúc ấy tớ chỉ là nghe không nổi nữa, hơn nữa con người của Lập Tư Thần nói chuyện con mẹ nó thiệt là độc mồm độc miệng, lúc nãy tớ thật sự sợ là mình sẽ mắng anh ta.”

“Quả thật là đầu óc của Lập Tư Thần có chút vấn đề, anh ta nói là anh ta có một căn bệnh tiềm ẩn, bỏ tiền ra cho tớ chữa trị bệnh cho anh ta.”

Lưu Bảo Bảo đột nhiên đánh gãy lời của cô: “Không phải là về phương diện đàn ông có vấn đề đó chứ?”

Lâm Thanh Mai thở dài nói: “Theo như anh ta nói thì hình như là như thế này..."

“Mẹ nó, đáng đời.” Lưu Bảo Bảo mắng rất thoải mái.

“Chúng ta đừng nói về anh ta nữa, thật ra thì tớ vẫn luôn không nói cho cậu biết tớ với Gia Khiêm đã làm hòa rồi, nhưng mà bọn tớ yêu đương lén lút, ba của anh ấy sẽ không cho phép bọn tớ ở bên nhau.” Ánh mắt của Lâm Thanh Mai có hơi tối đi.

“Thật sự xin lỗi, tớ cũng không giúp gì được cho cậu...” Đương nhiên Lưu Bảo Bảo cũng cảm thấy tiếc nuối thay cho Lâm Thanh Mai, thế mà Lâm Thanh Mai lại còn phải lén lút gặp riêng với người tình của mình giống như là thời cổ đại.

Lâm Thanh Mai miễn cưỡng cười cười: “Không có sao đâu, tớ với anh ấy đi được tới đâu thì hay tới đó, chỉ cần anh ấy còn thích tớ thì tớ sẽ không dễ dàng từ bỏ anh ấy. Nói thật thì tớ diễn xuất cũng là bởi vì anh ấy, tớ hy vọng là có thể quay một bộ phim điện ảnh nổi bật mới có thể sánh được với anh ấy, dù sao thì để cho tớ trở lại trong bụng mẹ rồi trở thành một cô con gái nhà giàu là chuyện không thể nào..."

Lưu Bảo Bảo trấn an nói: “Chuyện tương lai để tương lai rồi nói sau, dù sao thì hiện tại cậu với anh ta cũng không nói tới tình trạng cưới gả mà hả?”

“Đương nhiên là không có rồi.” Lâm Thanh Mai nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Vậy thì không phải tốt rồi à, bây giờ cậu cứ yêu đương đi, tớ đây đành phải tìm kiếm một người đàn ông lần nữa thôi. Cho dù tớ có thể theo đuổi Lập Tư Thần, nếu như quả thật có vấn đề về phương diện đó xem ra là tớ cũng không có cách nào với anh ta, như thế này chẳng phải là rất giày vò à?” Lưu Bảo Bảo một mặt tiếc nuối nói.

Lâm Thanh Mai cười thành tiếng: “Ha ha, sắc nữ này..."

Lưu Bảo Bảo xem thường nói: “Dù sao thì tớ cũng là phụ nữ, chuyện nam nữ chúng ta cũng cần mà... ngược lại là cậu hạnh phúc rồi đó, có một người đàn ông cực phẩm soái ca như là Lập Gia Khiêm, vóc dáng đó không cần phải nói đâu, nhìn vô cũng đã con mắt.”

“Bảo Bảo, cậu..." Lâm Thanh Mai nghe thấy mà cảm thấy phải đỏ mặt.

“Thanh Mai, cậu nói thật đi có phải là Lập Gia Khiêm đặc biệt lợi hại ở phương diện đó không hả? Cậu đừng thấy là Hà Đức Chinh chồng trước của tớ trẻ tuổi, nhưng mà tớ nói cho cậu biết trước khi anh ta cưới tớ thì đã chơi nhiều với mấy con nhỏ đê tiện xinh đẹp, ở phương diện đó không được nữa, mỗi lần chỉ có mười mấy phút là xong việc rồi..." Lưu Bảo Bảo nói thẳng thắn lại làm cho Lâm Thanh Mai có chút ngượng ngùng.

“Bảo Bảo, tớ thấy là cậu nên đi tìm một người bạn trai đi, tớ sợ là cậu kìm nén đến nội thương, cậu xem xem cậu đã bắt đầu nói mấy lời gì rồi kìa..."

Sau khi được Lâm Thanh Mai nhắc nhở như vậy, Lưu Bảo Bảo cũng lập tức thu liễm lại: “Cậu nói đúng đó, tớ nên đi tìm bạn trai... nhưng mà Thanh Mai à, tớ vẫn rất thích Lập Tư Thần, làm sao bây giờ đây?”

Vấn đề này thật sự rất khó trả lời, Lâm Thanh Mai chỉ nói: “Tớ với Gia Khiêm đều cho rằng Lập Tư Thần thật sự có chút cố chấp, hơn nữa còn rất nghiêm trọng...

“Cố chấp cũng được, người như thế này một khi mà yêu một người thì cả đời này cũng sẽ không thay đổi.” Lưu Bảo Bảo lập tức trở nên tỉnh táo, cả người giống như điên cuồng hơn.

“...”

Nhưng mà ý tứ Lâm Thanh Mai muốn biểu đạt lại không phải là như vậy, có thể thấy được ở trong mắt của mình, người mình thích cái gì cũng tốt hết, khuyết điểm cũng sẽ trở thành ưu điểm.

“Bảo Bảo, đối với chuyện cậu thích Lập Tư Thần, tớ thật sự không thể cho cậu lời khuyên tốt hơn, bởi vì tớ hiểu cậu rất rõ. Nếu như cậu thích một người thì người khác có nói cái gì cũng không có tác dụng, từ một loại trình độ nào đó mà nói, thật ra thì cậu cũng có chút cố chấp.” Lâm Thanh Mai sẽ không cố gắng phản đối bạn tốt của mình, nhưng mà cũng sẽ không chủ động cổ vũ, nhất là sau khi cô cảm thấy cách làm người của Lập Tư Thần có chút vấn đề.

Lưu Bảo Bảo cũng không muốn làm khó cô: “Được rồi, tớ cũng tùy duyên thôi, có lẽ là tớ chỉ bởi vì không chiếm được anh ta cho nên cảm thấy hiếm hoi, nói không chừng qua mấy ngày nữa tớ sẽ không thích anh ta nữa đâu.”

“Ừ, thời gian chính là liều thuốc bình tĩnh tốt nhất.”

“Đúng rồi Thanh Mai, bây giờ cậu nói cho tớ biết đi, lần trước Lập Tư Thần nói chuyện cậu với anh ta hôn nhau trong lầu các rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?”

Lưu Bảo Bảo hỏi có hơi hùng hổ dọa người, nhưng mà lại không có ác ý và anh ghen ghét, nghe giống như là nhiều chuyện hơn.

“Được rồi, tớ đóan được chắc chắn là cậu sẽ hỏi mà, thật ra thì chuyện này là như thế này..."

Lâm Thanh Mai liền kể đầu đuôi câu chuyện ngắn gọn hết sức có thể.

Lưu Bảo Bảo bừng tĩnh đại ngộ: “Vậy thì tớ hiểu rồi, cũng bởi vì lúc trước anh ta bị váng đầu muốn hôn cậu, sau đó đột nhiên phát hiện ra mình có cảm giác... khó trách, lúc ấy ở trong rừng trúc anh ta đã nói là không có hứng thú đối với cơ thể của tớ, hóa ra chuyện là như thế này.”

“Ầy, ai mà biết là có chuyện gì, dù sao thì tớ cảm thấy việc này thiệt là tào lao đó, sau khi cậu đi tớ đã mắng chửi anh ta một trận... Nhưng lại càng buồn cười hơn chính là sau đó thiếu chút nữa tớ bị hại may là anh ta đi ngang qua đã cứu được tớ sau đó anh ta cần chủ động da mặt cho tớ... nói tóm lại là tớ thiếu ơn nghĩa của anh ta, bây giờ bị động biến thành bạn bè.” Giọng điệu của Lâm Thanh Mai rất bất đắc dĩ và bối rối.

Lưu Bảo Bảo nói: “Chứng minh con người của anh ta không xấu xa mà chỉ là hơi kỳ quái một chút, Thanh Mai, cậu chưa từng nhìn thấy sự quyến rũ chuyên nghiệp của anh ta khi mà bào chữa cho tớ trong truyện ly hôn đâu, tớ thích anh ta vào chính giây phút đó.”

Lâm Thanh Mai không biết nói như thế nào, xem ra là cô bạn thân của mình để quên mất người đàn ông Lập Tư Thần thì cần phải có một đoạn thời gian rất dài.

“Tại sao cậu lại không nói chuyện, muộn như vậy rồi, tớ gọi điện thoại cho cậu có phải là tớ quấy rầy giấc ngủ của cậu hay không?” Lúc này Lưu Bảo Bảo mới nhớ đến vấn đề thời gian.

Lâm Thanh Mai lại nói với cô chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, nói xong không bao lâu, Lưu Bảo Bảo rất thức thời mà nói: “Má ơi, tớ còn tưởng là một mình cậu ở trong căn phòng đó ở khách sạn nữa chứ, nếu như cậu đã mang theo ba anh đẹp trai đi ăn cùng, vậy thì tớ không làm chậm trễ cậu nữa, tớ đoán là chắc có lẽ hiện tại ba người đó đang hận tớ lắm.”

“Không có việc gì đâu..."

Lưu Bảo Bảo nói: “Đừng, cậu mau trở về ăn thịt uống rượu với bọn họ đi, quen thuộc mới tốt hơn, sau này lúc nào mà tớ không thể ở bên cạnh của cậu thì bọn họ có thể giúp đỡ cho cậu một chút. Chuyện liên quan đến Lập Tư Thần, Thanh Mai, tớ cầu xin cậu hãy hòa thuận ở chung với anh ta, hãy cho tớ biết thêm chi tiết về con người của anh ta, nói không chừng là chờ sau khi anh ta chậm rãi quen thuộc với tớ rồi thế thì anh ta sẽ cảm thấy hứng thú với tớ?”

Lâm Thanh Mai thật lòng mà hỏi một câu: “Bảo Bảo, chúng ta thật sự phải làm như vậy hả?”

“Đúng rồi đó, cả đời này bà đây chưa từng theo đuổi đàn ông, lần này coi như vì Lập Tư Thần mà phá lệ, hiện tại tớ hoàn toàn yên tâm rồi, cậu với Lập Gia Khiêm, anh họ của anh ta yêu đương đi, còn cái người đàn ông tuyệt vời như Lập Tư Thần cứ giao lại cho tớ, căn bệnh tìm ẩn ở dưới của đàn ông đó, nói không chừng là bà đây có thể trị hết cho anh ta.”

"..." Lâm Thanh Mai bất lực không biết nói gì, cô nói: “Được rồi, vì cậu, tớ sẽ cố gắng ở chung với Lập Tư Thần, tớ sẽ tìm thời cơ để tạo cơ hội cho cậu với anh ta.”

Lưu Bảo Bảo nhắc nhở: “Tuyệt đối không nên quá mức gượng gạo, nhất định phải sắp xếp một bữa gặp ngẫu nhiên giống như là trong phim thần tượng nha..."

“Biết rồi mà, dù sao thì tớ cũng phải nghỉ ngơi ở thành phố Z hai tuần, buổi quay phim của chúng tớ đã bị kéo dài thời gian, nếu như cậu rảnh rỗi thì đến đây thăm tớ đi, tớ nghe nói là gần đây Lập Tư Thần vừa mới nhận hai vụ án, anh ta đã bao một phòng khách sạn ở thành phố Z rồi đó.”

“Thanh Mai.” Lưu Bảo Bảo phấn khích nói.

Lâm Thanh Mai nhéo nhéo lỗ tai thiếu chút nữa đã bị điếc, cô nói: “Cậu gào nên làm gì vậy?”

Lưu Bảo Bảo cười hì hì nói: “Ngày mai tớ sẽ đi tìm cậu ngay, bây giờ tớ phải đi đắp mặt nạ rồi đi ngủ, tớ không muốn để Lập Tư Thần nhìn thấy tớ có quầng thâm mắt đâu. Bye bye, yêu cậu.”

“Bye bye, ngủ ngon.” Lâm Thanh Mai lắc đầu cúp điện thoại.

Đợi đến lúc Lâm Thanh Mai vừa mới đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Tạ Bân đang chờ ở cửa giữ chặt lấy cánh tay của cô liền đi về phía trước.

Trong nháy mắt có chút ngu ngơ, tình huống gì đây cơ chứ?

Tạ Bân vẫn luôn kéo cô đến đầu bậc thang ở cuối hành lang, sau đó đi xuống hai mươi bậc thang, gõ gõ cánh cửa gỗ ở trước mặt rồi đẩy ra ngoài.

Lâm Thanh Mai nhìn thấy phong cảnh ở nơi đây thì nhất thời ngơ ngẩn cả người, nơi đây rõ ràng chính là ban công ngoài trời rất lớn, mặc dù không tính là xinh đẹp ưu nhã, nhưng mà vẫn rất có hương vị.

Bốn phía ban công đều là lan can cũ kỹ bằng gỗ, xung quanh có đặt vài bồn hoa cỏ, trên mặt đất xi măng ở bên phải có đặt một chiếc đèn thẳng đứng, ánh sáng rất ấm áp.

Giờ phút này đứng ở đây liền có thể nghe thấy tiếng ve kêu, cảm nhận được hơi ấm của làn gió mùa hè vào ban đêm, trong bầu trời đêm còn có những đóm sao.

Lâm Thanh Mai cảm thấy như cả người của mình được thả lỏng, vui vẻ nhất đó chính là cô vừa mới làm hòa với bạn thân của mình.

Tội phạm thật sự cũng đã bị bắt, có thể là mặt trăng tối ngày hôm nay vô cùng xinh đẹp.

Cô không nghe thấy được âm thanh của Tạ Bân ở sau lưng, Lâm Thanh Mai hoàn hồn từ trong bầu trời đêm mà nhìn về phía anh ta, lại cảm thấy có một bóng đen bao phủ cô.

Đôi môi mang theo bia và mùi thuốc lá của Tạ Bân rơi ở trên môi của cô.

Trong nháy mắt đó, đôi mắt to của Lâm Thanh Mai trừng lớn, lập tức muốn đẩy anh ta ra. Tạ Bân lại dùng hai cánh tay của mình ôm cô thật chặt vào trong ngực.

Cảnh tượng này vừa vặn để Bạch Cảnh Thụy đi tìm bọn họ nhìn thấy, cánh tay đang chạm vào cánh cửa gỗ của anh ta lặng yên không tiếng động mà thu trở về.

Mà trong giây phút Bạch Cảnh Thụy quay người lại, thân thể anh ta trở nên cứng đờ. Lập Tư Thần đang đứng trên bậc thang với đôi mắt đen phức tạp, khóe miệng của anh ta mang theo một nụ cười nhợt nhạt: “Cái cô Lâm Thanh Mai này thật sự không đơn giản..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui