Cạm Bẫy Tổng Tài

Đến 8 giờ tối, sau khi Lâm Thanh Mai vừa quay xong một cảnh quay đêm, Lưu Bảo Bảo gọi điện tạm biệt với cô.

Cô ta muốn cùng ba cô ta ra nước ngoài một chuyến, nói là bác cả ở nước ngoài mắc bệnh nan y đã chỉ còn vài ngày cuối cùng.

Lâm Thanh Mai ở trong điện thoại bày tỏ lời hỏi han và sự tiếc nuối của cô, hai người nói không được mấy câu, Lưu Bảo Bảo vội vàng cầm vali đến sân bay của thành phố Z lên máy bay.

Chuyện này khiến tâm trạng của Lâm Thanh Mai cũng tự nhiên nặng nề một chút, cô nghĩ đến ông nội của Lập Gia Khiêm thời gian cũng không còn nhiều, cô thậm chí bắt đầu lo lắng khi ông nội còn sống có thể nhìn được mặt cháu hay không...

Khi Lâm Thanh Mai ở trong phòng trang điểm của tổ quay phim để tẩy trang, Lập Gia Khiêm đang đợi một người ở trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp của thành phố Z.

10 phút sau, người đến rồi.

Lập Gia Thần mặc bộ đồ thoải mái đẩy cửa đi vào phòng bao mà Lập Gia Khiêm đang ngồi.

Nội thất trong phòng bao rất đơn giản, theo phong cách bài trí của Bắc Âu.

Sô pha và bàn trà màu lạnh vừa nhìn chính là điểm người đàn ông sẽ thích, phòng bao này là chuyên môn để khách hàng dùng để bàn việc nói chuyện phiếm.

Định nghĩ chính xác là hút xì gà và thưởng thức rượu ngon.

Lập Gia Khiêm đã đang hút xì gà, anh trầm ngâm nhìn Lập Gia Thần rồi nói: “Lại đây, ngồi.”


“Anh họ, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại, cứ phải gặp mặt mới nói được?” Lập Tư Thần đã đi đến đối diện của Lập Gia Khiêm, bộ dạng thư thả ngồi xuống.

Lời của anh ta đã mở đầu thẳng, điều này khiến lời tiếp theo của Lập Gia Khiêm càng mượt mà hơn.

“Tư Thần, có vài lời nếu như anh không nhân lúc còn sớm nói ra, anh sợ cậu sẽ lãng phí càng nhiều thời gian hơn.” Lập Gia Khiêm sau khi hút một hơi xì gà thì cầm chiếc túi của nam hiệu Armani ở gần anh, anh sau khi mở ra từ trong bên trong rút ra một phong thư.

Lập Tư Thần luôn chú ý đến hành động của anh, ánh mắt của anh ta tự nhiên dừng trên phong thư.

Lập Gia Khiêm để phong thư trên bàn trà đẩy đế trước mặt Lập Tư Thần.

“Chuyện của cậu anh đã biết rồi, làm một người đàn ông có bệnh kín như thế anh rất hiểu cậu. Nhưng Lâm Thanh Mai không thể trở thành thuốc giải của cậu. Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của anh.” Trong lời của Lập Gia Khiêm không hề có ngữ khí cảnh cáo, lại trong lúc vô tình cho người ta một loại cảm giác áp bức khó thở và cảm giác uy hiếp thấp thoáng.

Lời của anh khiến sắc mặt của Lập Tư Thần trắng đi ba phần, ánh mắt của anh ta có hơi lạnh, hỏi thẳng: “Là Từ Nhân nói với anh?”

Đôi mắt đen của Lập Gia Khiêm nhìn anh ta: “Cậu tại sao không xem thử hình ảnh trong phong thư.”

Qua sự nhắc nhở như vậy của anh, mắt của Lập Tư Thần lần nữa nhìn sang phong thư, anh ta hơi nhíu mày cầm phong thư lên, do dự hai dây cuối cùng mở ra...

Trong ảnh chính là một màn anh ta lúc đầu lén lút ra vào trong phòng khách sạn của Lâm Thanh Mai.

Bộp một tiếng, Lập Tư Thần đập bức ảnh lên bàn trà, biểu tình của anh ta có hơi tức giận: “Anh điều tra em?”


Lập Gia Khiêm hơi nghiêng cơ thể về trước thản nhiên nói: “Bảo vệ người phụ nữ của chính anh, trách nhiệm của anh không thể bỏ. Làm anh họ của cậu, anh có thể tha thứ cho hành vi lần này của cậu. Nhưng tuyệt đối không có lần sau!”

Khi lần nữa nghe thấy Lập Gia Khiêm nói Lâm Thanh Mai thành người phụ nữ của anh, Lập Tư Thần không thể tiếp tục giả bộ không nghe thấy được nữa, khóe miệng của anh ta có chút châm chọc: “Anh họ, anh đừng quên, anh đã đáp ứng yêu cầu của ông nội. Ở trước mặt ông nội anh chưa từng nuốt lời, lẽ nào thật sự muốn vì Lâm Thanh Mai mà phá vỡ nguyên tắc của mình sao?”

Lời của Lập Tư Thần giống như một mũi kim lặng lẽ đâm vào trong tim của Lập Gia Khiêm, nhưng biểu cảm của anh vẫn thản nhiên, tự nhiên như không: “Lời hứa của anh với ông nội anh sẽ không thất hứa, điểm này cậu không cần lo lắng. Nếu như Từ Nhân không chữa khỏi em, anh kiến nghị em đổi bác sĩ, nếu như có cần anh có thể giới thiệu bác sĩ cho em.” Trên mặt của Lập Gia Khiêm không có vẻ châm chọc, cái có chỉ là một biểu cảm làm ăn.

Bí mật mang sự sỉ nhục như này bị anh họ của mình biết được, sắc mặt của Lập Tư Thần tự nhiên không được tốt rồi.

Anh ta cầm bức ảnh vo thành một cục trong tay, mắt nhìn Lập Gia Khiêm rồi đứng dậy nói: “Em lúc đầu muốn bỏ tiền để cô ấy giúp em chữa bệnh, Lâm Thanh Mai ngược lại là khá có cốt khí không chịu chấp nhận còn mắng em một trận. Bây giờ em mới hiểu, thì ra cô ấy là đã ôm chân của anh, Lâm Thanh Mai loại phụ nữ này, anh vậy mà cũng sẽ muốn? Anh họ, phẩm vị của anh chẳng qua chỉ thế!”

Sau khi nói xong, Lập Tư Thần mặt mày ngạo nghễ rời khỏi phòng bao.

Lúc này, sau bức bình phong rất đặc biệt cách không xa có một người đàn ông đi ra, chính là Đỗ Tuấn.

Anh ta đi đến trước mặt Lập Gia Khiêm nói: “Lập tổng, cần tiếp tục phái người theo dõi Lập Tư Thần không?”

Lập Gia Khiêm trầm mặc vài giây, anh ngước mắt nhìn Đỗ Tuấn: “Không cần theo dõi nữa, vừa rồi tôi đã lặt bài với cậu ta, lấy tính khí của Tư Thần cậu ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục tìm Lâm Thanh Mai nữa. Cậu có thể ở trường hợp khác nhau sắp xếp mấy cô gái để cậu ta quen, đợi cậu ta chữa khỏi bệnh kín, tự nhiên sẽ không tiếp tục nhớ nhung Lâm Thanh Mai.”

“Vâng, Lập tổng.”

Lập Gia Khiêm lại hỏi: “Ba tôi phát hiện chuyện Hà Xuân Lan vượt giới hạn rồi?”


Đỗ Tuấn đáp: “Phải, chủ tịch hai ngày nay đều đang bận xử lý chuyện của Hà Xuân Lan, theo tình báo nói chủ tịch đã bí mật tìm luật sư rồi, khả năng sẽ ly hôn với Hà Xuân Lan.”

“Rất tốt, để ông già bận đi xử lý hôn nhân của bản thân ông ấy đi.” Lập Gia Khiêm đem điếu xì gà hút dở cài vào khe lõm của chiếc gạt tàn thủy tinh.

Anh nói tiếp: “Chuyện Lâm Thanh Mai ra nước ngoài xử lý như thế nào rồi?”

“10 giờ sáng mai thì có thể lấy được tất cả các văn kiện liên quan.”Đỗ Tuấn vẻ mặt chắc chắn.

Lập Gia Khiêm đứng dậy một tay cài cúc áo vest của mình, anh quét mắt Đỗ Tuấn: “Kêu đạo diễn nhanh chóng quy hết cảnh của Lâm Thanh Mai.”

Đỗ Tuấn gật đầu nói: “Lập tổng yên tâm! mọi thứ đều đã sắp xếp xong rồi.”

...

Thời gian Lâm Thanh Mai ở thành Z trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã qua 3 tuần.

Cảnh diễn của cô ở trong bộ phim đã quay xong hết.

Hôm nay là thời gian cô rời khỏi tổ quay phim, rất nhanh cô sắp cùng Lập Gia Khiêm ra nước ngoài một khoảng thời gian rồi.”

Lập Gia Khiêm nói với cô, lúc đầu lần đầu tiên anh và cô đi du lịch bởi vì chuyện Hồ Dao Dao cắt cổ tay tự sát mà vội vàng về nước, anh luôn muốn tìm cơ hội bù đắp cho cô.

Vừa hay vai diễn của cô đã quay xong, Lâm Thanh Mai cũng muốn tìm thời gian nghỉ ngơi tử tế.


Tối đó, cô và nhân viên chính trong tổ quay phim cùng ăn bữa cơm chia tay.

Người không lỡ để cô rời đi nhất chính là Bạch Cảnh Thụy.

Những vọng niệm trước đây trong lòng anh ta đó, sau khi bị Lâm Thanh Mai nói ra muốn sinh con cho Lập Gia Khiêm xong thì hoàn toàn biến mất.

Khi Lâm Thanh Mai đi ra khỏi phòng bao khách sạn nói lời từ biệt với mọi người, ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy luôn dõi theo cô.

Cuối cùng anh vẫn là từ trong phòng bao đuổi theo ra ngoài.

“Thanh Mai, tôi tiễn em.” Bạch Cảnh Thụy liếc nhìn Kiệt ở trước mặt.

Lâm Thanh Mai đã hiểu ý tứ của Bạch Cảnh Thụy, cô nói với Kiệt: “Kiêyj anh xuống để xe lái xe ra trước, lát nữa chúng ta trực tiếp gặp ở cửa khách sạn.”

Kiệt gật đầu: “Được, cô Lâm, có chuyện gì cô gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Được.”

Đợi sau khi Kiệt rời khỏi, Bạch Cảnh Thụy nói,: “Người của Gia Khiêm rất tận chức.”

“Phải, con người Kiệt không nói nhiều, nhưng làm việc nghiêm túc cẩn trọng, tôi ban đầu còn tưởng người có thân thủ tốt tâm tư sẽ không tinh tế như thế, không ngờ là đầu óc của tôi nghĩ đơn giản rồi...” Lâm Thanh Mai có chút cười tự giễu.

Bạch Cảnh Thụy cũng mỉm cười, sau đó, anh ta nghiêm túc nói: “Thanh Mai em thật sự muốn cùng Gia Khiêm ở bên nhau sao? Con dâu của nhà họ Lập không dễ làm, đều là người sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình.”

Biểu cảm của Lâm Thanh Mai không thư thái, cô cười có hơi bất lực: “Anh Thụy tôi hiểu ý tứ của anh. Nói như nào nhỉ... Yêu chính là yêu, chỉ cần Gia Khiêm có tự tin đối mặt, tôi không có lý do chùn bước! Tôi xem như chuyện tốt thường nhiều khó khăn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận