Cạm Bẫy Tổng Tài


Vẻ lúng túng của Bạch Cảnh Thụy khiến Lâm Thanh Mai không được tự nhiên, nghĩ đến vết bỏng trên người và trên mặt mình, ánh mắt cô không khỏi có hơi ảm đạm.

"Đông Phương Trực, sau này đừng có làm ra loại trò đùa này nữa, các người biết bộ dạng của tôi bây giờ là thế nào mà, không dọa tới mấy người cũng khiến tôi vui mừng đó."

Lâm Thanh Mai nói xong thì chống nạn chậm rãi đi về phía trước, cô đưa lưng về phía bọn họ nói: "Tôi có hơi mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một xíu..."

Ý của cô ấy rất thẳng thắn, muốn bảo Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy có thể rời đi.

Bạch Cảnh Thụy yên lặng nhìn chằm chằm Đông Phương Trực, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng anh lại nhẹ nhàng nói với Lâm Thanh Mai: 'Thanh Mai à, chúng tôi đi trước đây, em hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Anh chống gậy từ từ rời đi, lúc này Đông Phương Trực đang đứng tại chỗ có hơi xấu hổ.

Chờ Bạch Cảnh Thụy rời khỏi phòng bệnh, Đông Phương Trực nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Mai xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi."

Bây giờ anh chỉ có thể nói như vậy, thứ nhất Bạch Cảnh Thụy không chịu thừa nhận bản thân thích Lâm Thanh Mai, thứ hai cho dù anh ta có thật sự thừa nhận thích Lâm Thanh Mai đi nữa thì cũng không vì chuyện này mà vui vẻ, thế thì cần gì phải nói ra chứ.

Huống hồ bây giờ anh mới ý thức được bản thân đã làm sai, vì sao anh lại nói ra suy nghĩ của Bạch Cảnh Thụy chứ?

Chẳng lẽ vì tác hợp Bạch Cảnh Thụy với Lâm Thanh Mai sao?

Ngay khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu, trong lòng Đông Phương Trực đầy rối rắm, có hơi kinh ngạc, tại sao lại quan tâm đến mối quan hệ giữa Bạch Cảnh Thụy và Lâm Thanh Mai làm gì chứ?

Lúc này Lâm Thanh Mai mới quay đầu lại liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Không sao, tôi biết vừa rồi anh chỉ đang nói đùa...
Tôi ngủ trước đây."

Cô đi tới để cây nạng dựa vào tường, Lâm Thanh Mai chậm rãi nhấc chân định nằm xuống.

Khi Đông Phương Trực thấy cô thực sự sắp chợp mắt, anh ta lập tức tắt máy chiếu rồi rút cáp dữ liệu ra khỏi điện thoại.

Anh định không nói gì cả.

Nhưng sau khi đi ra ngoài vài bước, anh ta lại quay người lại, trong lòng có chút lo lắng, sợ rằng Lâm Thanh Mai sẽ nhầm anh ta là loại người chỉ biết ăn nói lung tung, là người không biết chừng mực.

Đông Phương Thanh vẫn quyết định nói ra quan điểm của chính mình, anh nói với cô: "Lâm Thanh Mai, cô chỉ bị bỏng chứ không phải mất trí nhớ, cô vẫn là cô của quá khứ.
Chuyện của Bạch Cảnh Thụy tôi cũng không có ăn nói bậy bạ, anh ta có thể vì cô mà khiến bản thân bị bỏng, cô cảm thấy anh ta thật sự coi cô là bạn bè sao? Trong lòng của tôi vẫn luôn xem cô là bạn bè nhưng tôi sẽ không vì cô mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy đâu..."

Nói xong câu cuối cùng, anh lại cảm thấy có gì đó không ổn, Đông Phương Trực lại thay đổi lời nói: "Ý tôi là quan hệ bạn bè trong chuyện này không thể nào làm được tới mức này đâu..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Thanh Mai bỗng nhiên khẽ cười nói: "Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì chứ?"

Mặc dù Bạch Cảnh Thụy đặc biệt trả giá vì cô, sao cô không biết được chứ, nhưng cô không muốn đào sâu thêm tầng ý nghĩa sâu thêm mà thôi.

Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rất rõ nhưng cứ giấu ở trong lòng không tốt hơn sao.

Nếu chuyện gì cũng nhất quyết nói rõ ràng ra, chuyện gì cũng cần thẳng thắn để đối phương biết rõ tâm tư của bản thân mình, mọi người có thể làm bạn với nhau dễ dàng, thân thiện và xa cách được không?

Cô vừa nói xong thì Đông Phương Trực còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn anh ta nhìn vào đôi mắt thuần khiết của Lâm Thanh Mai hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Mai không muốn nhìn anh ta nữa, vì vậy cô vén chăn lên, nằm xuống.

"À...
Hóa ra cô biết rồi đó hả! Tuy rằng Lâm Thanh Mai cô chỉ đóng được một bộ phim nhưng tôi cảm thấy cô là một điễn viên tài năng trời sinh." Đông Phương Trực mang hàm ý khen ngợi rời khỏi phòng bệnh.

...

Lâm Thanh Mai đang yên lặng suy nghĩ, mặc dù tâm lý của cô cũng đã hoàn toàn thay đổi, so với trước kia còn tích cực hơn nữa, nhưng khuôn mặt vẫn bị hủy dung, nam nữ yêu nhau là cái dạng gì chứ, cô có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cảm giác đó rất xa lạ với cô.

Hơn nữa, trong lòng cô, Bạch Cảnh Thụy hệt như anh trai của cô vậy, khiến người ta tiêu sầu, khiến cho người ta thấy ấm áp, khiến cho người ta an tâm hơn.

Bạch Cảnh Thụy vì cô mà tự hại chính mình để cổ vũ cô, khiến cho Lâm Thanh Mai không chỉ đơn giản cảm động mà cô còn rất cảm kích và biết ơn anh...

Chẳng sợ người trên thế giới này vứt bỏ cô, cô vẫn sẽ không quên tất cả những gì Bạch Cảnh Thụy đã làm cho cô!

Cho nên cô sẽ vì phần nghĩa nặng tình thâm này mà cố gắng, cố gắng trở thành cô của quá khứ.

Chẳng sợ dung mạo có thể khôi phục được như trước không, cô vẫn sẽ luôn giữ tâm thái an nhiên để đối mặt với nhân sinh ngày càng tốt đẹp hơn!

Lâm Thanh Mai không muốn thất vọng rồi bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.

Sâu trong nội tâm của cô vẫn luôn thừa nhận, bản thân cô đúng thật không có dũng khí để đi tìm chết!

Có vẻ như chỉ cần cô thừa nhận trong lòng cô không thể sống nổi nữa mà muốn tìm tới cái chết, đó mới có ý nghĩa là bản thân cô đã trở thành một kẻ thất bại thực sự.

Hệt như cô vượt qua hết tất cả khốn cảnh ở quá khứ, trong khoảnh khắc tất cả như biến thành những cuộc đấu tranh vô nghĩa.

Cô không muốn thất bại, cô phải cố gắng sống cho thật tốt để cho hai âm hồn Hạ Thiên và tên Kiệt kia có thể thấy rõ, Lâm Thanh Mai cô vẫn còn sống!

Hơn nữa, cô còn muốn sống một cách hạnh phúc!

...

Mười phút sau, Đông Phương Trực về tới văn phòng của anh ta.

Không lâu sau khi anh ngồi xuống ghế văn phòng, cửa văn phòng tự động mở ra thì Jenny bước vào.

Đông Phương Trực đang cầm trên tay một tập tài liệu, ngước mắt lên nhìn Jenny bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Jenny nói: "Ông chủ, ngài Bạch nói có chuyện muốn tìm anh."

Vẻ mặt Đông Phương Trực ngưng lại, anh ta biết Bạch Cảnh Thụy trở về nhất định sẽ tới chỗ tìm anh, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

"Mời anh ta vào đi."

Jenny gật đầu và nói: "Vâng, ông chủ."

Cô xoay người bước ra khỏi văn phòng, không mất bao lâu thì Bạch Cảnh Thụy đã chống gậy bước vào một cách chậm rãi.

Đông Phương Trực để tài liệu trong tay sang một bên, anh đứng dậy đi đến ghế sô pha màu trắng cách đó không xa, đến nơi thì anh ngồi xuống.

Trong khi kiên nhẫn chờ đợi Bạch Cảnh Thụy chậm rãi đi đến, Đông Phương Trực giúp Bạch Cảnh Thụy rót ly nước.

Đông Phương Trực cầm ly nước lên nhấp vài ngụm, lúc này Bạch Cảnh Thụy đã ngồi xuống cách anh không xa, anh ta ngồi trên chiếc ghế sofa đơn màu trắng, luôn giữ một khoảng cách nhất định với Đông Phương Trực.

Có thể thấy, tâm trạng của Đông Phương Trực lúc này vẫn không tốt lắm.

"Bạch Cảnh Thụy, anh đây là kiếm tôi tính sổ có phải không?" Đông Phương Trực buông ly nước xuống, đưa tay trái ra nhìn móng tay, vẻ mặt anh ta thoải mái mà không chút để ý nào cả.

Bạch Cảnh Thụy đã không còn cơn tức giận như trước nữa, trên khuôn mặt bình tĩnh chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.

Anh bình tĩnh nhìn Đông Phương Trực nói: "Đông Phương Trực, hành vi trước đây của anh đã làm mất đi lý trí mà một bác sĩ nên có.
Anh có biết dáng vẻ của Lâm Thanh Mai chính là vết sẹo không thể dễ dàng chạm vào lòng em ấy không, nhưng anh vẫn tùy tiện nói ra, anh bắt đầu để ý tới chuyện tôi thích Thanh Mai à?"

Trong mắt Đông Phương Trực lóe lên một tia lạnh lùng, anh cười khinh thường nói: "Sao tôi lại phải để ý chứ?"

"Để ý hay không để ý, chỉ có trong lòng anh tự hiểu rõ.
Tôi không phủ nhận bản thân tôi thích Lâm Thanh Mai, nhưng dáng vẻ hiện tại của em ấy, tình yêu tôi dành cho em ấy vẫn luôn không thay đổi, nhưng anh có biết vì sao tôi không dám nói cho em ấy biết không?" Trong ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy còn mang theo một tia bất đắc dĩ.

Đông Phương Trực không nói gì, anh đang đợi Bạch Cảnh Thụy giải thích.

Bạch Cảnh Thụy thở dài nói ra nguyên nhân: "Chí có ba lý do: Thứ nhất, mối quan hệ giữa Thanh Mai và Lập Gia Khiêm vẫn còn thiếu một đáp án cuối cùng, thứ hai, mặc kệ là vì thể chất lẫn tinh thần, hiện tại Thanh Mai vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, bây giờ vẫn còn chưa thích hợp để nói tới chuyện tình cảm nam nữ, chuyện này cũng chỉ khiến em ấy tăng thêm áp lực hơn mà thôi.
Thứ ba, trước khi em ấy có hảo cảm với tôi, tôi sẽ không mang phần tình cảm này nói ra, bởi vì tôi không muốn mất đi tư cách trở thành bạn bè với em ấy."

Nếu trong lòng của Lâm Thanh Mai vẫn còn yêu Lập Gia Khiêm, thì những người đàn ông khác sẽ khó có được cơ hội...

Nhưng bây giờ Lập Gia Khiêm không có bầu bạn bên người Lâm Thanh Mai, mà anh ta lại có được cơ hội mà người khác không có, nói cái gì mà không thể có hành động lỗ mãng, có lúc cơ hội nếu một khi mà mất đi thì sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

Đông Phương Trực nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Bạch Cảnh Thụy, khẽ gật đầu khen ngợi nói: "Bạch Cảnh Thụy, tôi không thể không nói, anh đúng là người cơ trí.
Ba lý do này của anh đã thuyết phục tôi.
Vì vậy, lúc trước tôi lỡ có ăn nói bậy bạ mong thông cảm cho tôi, tôi có thể cam đoan, những lời thích của anh đối với cô ấy sẽ không bao giờ nghe thấy từ miệng tôi nữa."

Khóe miệng Bạch Cảnh Thụy hiện lên nụ cười thoải mái: "Cảm ơn anh đã tôn trọng tôi, cũng tương tự như tôi tôn trọng anh vậy, cho dù anh không thể hình dung được tình yêu mà anh dành cho Lâm Thanh Mai, nhưng tôi đã nhìn rất thấu.
Chuyện anh cũng thích cô ấy, tôi nhất định sẽ giữ bí mật."

Phương Đông Trực nghe anh nói xong thì đột nhiên cười ha hả, nụ cười chan chứa những giọt nước mắt...

"Bạch Cảnh Thụy, tôi chưa bao giờ gặp qua người nói chuyện tự tin như anh...Anh có thể yên tâm, sau này tôi mặc kệ chuyện của anh và Lâm Thanh Mai ra sao tóm lại tôi sẽ tận hết sức lực trị hết vết bỏng cho hai người, để cho hai người muốn yêu như thế nào thì yêu như thế đó."

Đông Phương Trực đứng dậy đi về phía bàn làm việc của mình, mỉm cười nói: "Lại còn nói tôi thích Lâm Thanh Mai nữa chứ...Bạch Cảnh Thụy ơi là Bạch Cảnh Thụy, tôi thấy anh đúng là mù rồi...Đông Phương Trực tôi đối với mấy cái thứ tình yêu kia đúng là không có hứng thú xíu nào đâu."

Đông Phương Trực rời đi khiến Bạch Cảnh Thụy không định tiếp tục ngồi xuống nữa, anh ta đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cửa.

Anh cũng không có nhìn Đông Phương Trực, nhưng lại để lại vài lời: "Đông Phương Trực, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh, anh là ân nhân cứu mạng của Thanh Mai, chỉ điểm này thôi, tương lai sẽ có một ngày tôi sẽ cho anh tỏ tình trước với cô ấy, chúc anh may mắn."

Khi Bạch Cảnh Thụy rời đi khoảng năm phút, Đông Phương Trực vẫn yên lặng ngồi đó nhíu mày, anh ta không cách nào hiểu được, bản thân anh thích Lâm Thanh Mai ở đâu chứ?

Tại sao Bạch Cảnh Thụy lại nói như vậy?

Suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm ra đáp án, Đông Phương Trực cáu kỉnh đập bàn, "Bạch Cảnh Thụy chết tiệt! Để cho ông đây cái ám chỉ mờ mịt gì đó! Khiến tôi bị anh kéo xuống nước chứ gì? Đúng là ngây thơ!"

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui