Nghe xong lời Lâm Thanh Mai nói, Lập Gia Khiêm khẽ nhíu mày lại, anh đứng nguyên tại chỗ nghĩ một lúc, sau đó mới bước về phía sofa.
Anh quay sang nhìn Lâm Thanh Mai nói một câu: “Cô giáo Diễm, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Lâm Thanh Mai khẽ thở phào một hơi: “Được.”
Cô cũng bước về phía sofa, không lâu sau, hai người đều ngồi xuống.
Lập Gia Khiêm dựa vào sofa làm bằng da thật, đôi chân dài nghịch thiên vắt lên nhau một cách đẹp trai.
Ánh mắt anh hiện liên vẻ bình tĩnh, anh hỏi: “Tại sao cô lại dám chắc tôi sẽ nghe theo lời Đồng Dao mà đuổi việc cô?”
Lâm Thanh Mai yếu ớt nói: “Đồng Dao nói tôi có khuynh hướng bạo lực, giữ lại ở bên cạnh Asa thì quá nguy hiểm.”
Vậy cô cho rằng cô có khuynh hướng bạo lực sao?” Lập Gia Khiêm vẫn bình tĩnh hỏi.
Lâm Thanh Mai nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại những điều đã qua, khoảng hai phút sau cô chắc chắn nói: “Tôi cho rằng bản thân tôi không có khuynh hướng bạo lực, nếu Đồng Dao thật sự chọc giận tôi, tôi sẽ không ra tay.”
Lập Gia Khiêm nghe xong bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, tại sao tôi phải đuổi việc cô?”
Câu hỏi ngược lại này của anh khiến Lâm Thanh Mai có chút nghĩ không thông, cô không kìm được mà hỏi: “Anh Lập, Đồng Dao là em vợ anh, Asa lại rất ỷ lại vào cô ta, chẳng lẽ anh không muốn nghe xem cô ta nói gì sao? Dù sao tôi cũng là một người ngoài, chỉ là giáo viên dạy vẽ cho Asa mà thôi.”
“Cô giáo Diễm, cô không cần cố ý bẫy lời tôi, tôi có thể nói thẳng với cô lí do.
Có ba lí do tôi không đuổi việc cô: thứ nhất, chuyện riêng của Đồng Dao không liên quan gì đến tôi và Asa; thứ hai, Asa rất thích cô; thứ ba, quả thực cô dạy rất tốt.” Đôi mắt sâu thẳm của Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai, giọng nói bình tĩnh nhưng lại không thiếu sự áp bức.
“Có điều, tôi phải nói lời không hay như này trước, chỉ cần Asa không thích cô, tôi sẽ lập tức đuổi việc cô.
Vì vậy, nếu Đồng Dao tố cáo cô với Asa, tôi sẽ không nói tốt cho cô, cô cần tự nghĩ cách giải thích với Asa.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Lập không võ đoán như vậy, có thể cho tôi một cơ hội.”
Lời anh nói hoàn toàn khiến Lâm Thanh Mai nhập tâm, sắc mặt cô có chút cứng nhắc, tuy cô thật sự có chút lo lắng cô không thể địch lại vị trí của mình trong lòng Asa so với Đồng Dao, nhưng nếu Lập Gia Khiêm đã nói rõ ràng như vậy, cô chỉ có thể nghĩ cách thôi.
Với sự hiểu biết của Lâm Thanh Mai về Đồng Dao, cô tin Đồng Dao nhất định sẽ nói xấu cô trước mặt Asa.
Cô chỉ hi vọng đến lúc đó Asa có thể cho một người mẹ ruột như cô một cơ hội giải thích.”
“Cô giáo Diễm, tôi có chuyện riêng muốn hỏi cô, không biết cô có tiện trả lời không?” Lập Gia Khiêm hỏi có chút tùy ý.
Lúc này Lâm Thanh Mai có chút cảm kích với Lập Gia Khiêm, cô lập tức nói: “Anh hỏi đi.”
“Người đàn ông xuất hiện ở biệt thự Bạch Cảnh Thụy sáng thứ bảy tuần trước là ai?” Anh đã biết rõ còn hỏi, muốn nghe xem Lâm Thanh Mai có trả lời thành thật không.
Lâm Thanh Mai buột miệng nói: “Ồ, anh ấy là anh họ của tôi, tên là Đông Phương Trực, anh ấy đến đây để bàn việc làm ăn, thuận tiện tới thăm tôi.”
Gương mặt hoàn hảo của Lập Gia Khiêm hiện lên ý cười, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Là anh họ không có quan hệ huyết thống sao?”
Trái tim của Lâm Thanh Mai có chút căng thẳng, cô không biết Lập Gia Khiêm có ý gì, nhưng cô vẫn thành thực trả lời: “Tôi và anh ấy không có quan hệ huyết thống.”
“Chẳng trách...” Ánh mắt Lập Gia Khiêm thoáng hiện lên vẻ hiểu rõ và điềm nhiên.
“Sao vậy, anh Lập cũng nhìn ra tôi và anh họ tôi không có quan hệ huyết thống sao?”
Ánh mắt Lập Gia Khiêm có ý trêu chọc, giọng nói có chút vị chua khó mà nghe ra: “Nếu tôi có em gái họ, tôi sẽ không hôn trán cô ấy, trừ phi em gái họ tôi mới hai ba tuổi...”
Anh ném lại câu này rồi đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Lâm Thanh Mai không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Lập Gia Khiêm, cô chỉ có thể đoán cảm xúc của anh thông qua lời nói của anh, không phải cô đa tình, nhưng sao nghe lại có vẻ như anh đang chế giễu cô và Đông Phương Trực thế nhỉ...!
“Anh Lập, anh hiểu lầm quan hệ của chúng tôi rồi, thật ra anh họ của tôi có lúc thích đùa giỡn...” Giải thích xong, Lâm Thanh Mai cũng tự giật mình, tại sao cô phải giải thích với Lập Gia Khiêm chứ?
Dù sao cô và Đông Phương Trực cũng không có quan hệ huyết thống, mập mờ cũng được mà yêu đương cũng chẳng sao, đây không phải là tự do của cô sao?”
Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh cũng đã có con luôn rồi, chẳng lẽ cô cứ phải ôm khư khư cái thân phận độc thân này sao?
Huống chi bây giờ, sau khi phẫu thuật thẩm mĩ, cô ít nhất cũng là một người đẹp rồi, cô không tin cô vẫn không có được hạnh phúc!
Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy không công bằng!
Lâm Thanh Mai đứng dậy nói: “Anh Lập, lời cần nói tôi đã nói xong rồi, tôi không làm phiền anh làm việc nữa, tôi đi trước đây...”
Cô cầm túi xách lên, vừa đi đến cửa phòng làm việc, Lập Gia Khiêm ngồi trên ghế xoay lại đột nhiên ngước mắt lên nói: “Thật ra cô không cần phải giải thích với tôi quan hệ giữa cô và Đông Phương Trực, cô cũng không là gì của tôi cả, cũng chỉ là giáo viên dạy vẽ cho Asa mà thôi.”
Lời của anh khiến Lâm Thanh Mai nghe xong muốn đánh cho anh một trận, nhưng Lâm Thanh Mai lại thầm mắng bản thân rẻ rúng, cô quả thực đã làm điều dư thừa rồi!
Tự vả mặt rồi đúng không? Đáng đời!
Lâm Thanh Mai ngại ngùng cũng không quay người đáp lại, cô mở cửa ra rồi rời đi.
Lập Gia Khiêm nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi biến mất khỏi cánh cửa, anh ném cây bút trong tay về phía trước, cô vừa đi, anh có chút bình tĩnh lại.
Bây giờ mới ý thức được ban nãy anh đã thực sự nói điều không nên nói.
Anh có thể cảm nhận được lúc Lâm Thanh Mai giải thích với anh, có lẽ không gì khác cũng chỉ hi vọng anh không hiểu lầm cô là một giáo viên tùy tiện, dễ dãi, nhưng anh lại nói lời khiến cô thấy mất vui.
Từ đầu tới cuối, bất kể trên phương diện ngôn ngữ hay thái độ, Lâm Thanh Mai đều không có hành vi ngầm quyến rũ anh như những người phụ nữ khác, ban nãy anh nói như vậy, quả thực có chút tự luyến quá rồi.
Thật ra Lâm Thanh Mai không biết, ban nãy Lập Gia Khiêm chỉ nhất thời mất khống chế, nghĩ đến ngày đó Đông Phương Trực hôn trán Lâm Thanh Mai, lúc đó anh đang kéo tay của Asa, lại có kích động muốn nắm tay lại thành nắm đấm…
Sau đó, anh cũng chỉ giả vờ như không để ý.
Dù sao giống như lời anh nói, Lâm Thanh Mai cũng chỉ là giáo viên dạy vẽ của con trai anh mà thôi, anh có tư cách gì để đi quản đời sống riêng tư của giáo viên dạy vẽ chứ.
Hơn nữa, khi Lập Gia Khiêm nhận ra bản thân bắt đầu có cảm giác khác lạ với người phụ nữ không quen thuộc này, nội tâm anh chỉ có sự sợ hãi và áy náy.
Anh sợ cái cảm giác kì diệu này sẽ kéo dài…
Cũng vì vậy mà anh cảm thấy có lỗi với Lâm Thanh Mai hiện chưa rõ sống chết.
Anh vẫn luôn đợi Lâm Thanh Mai trở về.
Anh sẽ không có cảm giác với người khác trước khi Lâm Thanh Mai trở về.
Anh không cho phép!
Anh cũng không dám!
Nhưng là một con người, một người đàn ông khỏe mạnh, trong bảy năm Lập Gia Khiêm đợi chờ và tìm kiếm Lâm Thanh Mai, đâu phải anh đã được sống dễ chịu.
Bao nhiêu đêm dài cô đơn mất ngủ, bên cạnh anh không có cơ thể người phụ nữ mềm mại với hương thơm dễ chịu, anh cũng sẽ cảm thấy cô độc và khó chịu.
Lúc Asa còn nhỏ, anh ôm Asa ngủ cùng, còn có thể chống đỡ được ngày tháng khó khăn.
Nhưng bây giờ Asa đã sáu tuổi rồi, đã bắt đầu ngủ riêng ở phòng của mình rồi, khi màn đêm buông xuống, cảm giác nhớ nhung Lâm Thanh Mai lại càng rõ ràng.
Lúc này người phụ nữ tên Đông Phương Diễm kia đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh, Lập Gia Khiêm đã bắt đầu lo lắng, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu…
Ít nhất trước mắt Asa vẫn rất thích cô giáo dạy vẽ này.
Một người làm ba như anh cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Lập Gia Khiêm rất hi vọng Lục Tam thật sự có thể điều tra ra được gì đó, Bạch Cảnh Thụy, Đông Phương Diễm, Đông Phương Trực và Mẹ Sa bốn người này dần dần khiến anh cảm thấy như một màn sương mù không thể đánh tan.
Trực giác của anh nói cho anh, anh luôn cảm thấy bốn người này có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.
Lập Gia Khiêm mang theo nghi vấn đi đến trước cửa sổ chạm đất, hai ngón tay đang kẹp lấy một điếu thuốc đang cháy, anh hút một hơi rồi nhả ra một làn khói nặng nề.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta dùng sức đẩy ra, một tiếng khóc của phụ nữ truyền đến: “Huhuhu… anh rể, anh phải ra mặt cho em…”