Khi tiếng khóc tủi thân của Đồng Dao vang lên trong phòng làm việc của Lập Gia Khiêm, Lập Gia Khiêm quay người lại nhìn người đi vào, vừa nhìn thấy là Đồng Dao, trong lòng anh không khỏi cảm thấy có chút nực cười, Đông Phương Diễm vừa đi, Đồng Dao đã tới, quả nhiên là tới tố cáo…
Nhưng dường như Đông Phương Diễm thông minh hơn một chút, biết cách đánh đòn phủ đầu, tới sớm hơn Đồng Dao một bước.
Lúc này, gương mặt của Đồng Dao “mang theo vết thương” đi vào phòng làm việc của Lập Gia Khiêm.
“Anh rể, hôm nay em bị cô giáo Đông Phương Diễm của Asa đánh rồi! Bởi vì cô ta là cô giáo của Asa, nên chuyện này em chỉ có thể tới tìm anh…” Đồng Dao không đưa chị Hoa tới, dù sao phòng làm việc của Lập Gia Khiêm không phải ai cũng có thể không thông báo mà đã được vào.
Vì cô ta là em gái ruột của Lâm Thanh Mai, cũng là người dì mà Asa khá ỷ lại vào, hai năm nay nếu Đồng Dao muốn tới tìm Lập Gia Khiêm, cô ta đã không cần phải thông báo trước nữa, có thể trực tiếp đến tìm anh.
Lập Gia Khiêm tay kẹp điếu thuốc, đi về phía sofa, Đồng Dao đã ngồi xuống ghế sofa trước anh.
Trước đó cô ta còn cố ý tìm thợ trang điểm Michelle, Để Michelle dậm thêm dấu vết bị Lâm Thanh Mai động tay động chân trên mặt cô ta, tạo thành hiệu quả như da mặt bị “cào xước”.
Điều này có thể thể hiện rõ “chứng cứ thép” việc Lâm Thanh Mai bạo hành với Đồng Dao.
Đồng Dao để mặt mộc, lấy tay che mặt lại nhìn Lập Gia Khiêm đang đi về phía cô ta, trái tim cô ta điên đảo, cô cho rằng sau khi cô ta từng yêu Trần Hoàng Khôi thì sẽ không điên cuồng yêu thêm bất cứ người đàn ông nào nữa.
Tiếc là cô ta sai rồi, thời gian nói với cô ta sự thật, nếu Trần Hoàng Khôi là người đầu tiên giống như tình đầu xuất hiện trong cuộc đời cô ta, vậy thì Lập Gia Khiêm chính là sự tôt đẹp mà cô ta mong muốn nhưng lại không thể có được trong cuộc đời này.
Nhưng cô ta lại không chịu chấp nhận! Cô ta không tin với gương mặt giống người chị gái y đúc này lại không thể lọt vào mắt xanh của Lập Gia Khiêm!
Bây giờ Lập Gia Khiêm vẫn còn đợi Lâm Thanh Mai, cũng chỉ là chưa chịu chết tâm mà thôi!
Cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Đồng Dao, chuyện giữa em và Đông Phương Diễm anh đã biết rồi, trước khi em đến Đông Phương Diễm đã nói chuyện này với anh, cô ấy đảm bảo với anh chuyện đánh người này tuyệt đối sẽ không xảy ra với Asa…” Lâm Thanh Mai cũng không đảm bảo gì, Lập Gia Khiêm chỉ xuất phát từ sự tin tưởng cô mà thôi, hơn nữa nói như vậy cũng có thể đuổi Đồng Dao đi nhanh hơn.
Đồng Dao vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy không cam lòng, không ngờ lại bị con khốn đó tới trước một bước!
Cô ta buông tay xuống, để “vết thương” trên mặt xuất hiện rõ trước mặt Lập Gia Khiêm hơn.
Ánh mắt Đồng Dao đầy vẻ lo lắng: “Anh rể, lời cô ta nói anh lại dễ dàng tin tưởng như vậy sao? Anh nhìn vết thương trên mặt em đi, cô ta biết rõ em là một diễn viên, gương mặt đối với em quan trọng đến mức nào, mà còn cố ý cào xước mặt em! Tâm địa của cô ta khó mà đoán được!”
Lập Gia Khiêm nhìn Đồng Dao, thấy gương mặt cô ta thật sự có một vết xước dài, miệng vết thương còn có vết máu, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Anh nhớ lúc Đông Phương Diễm đến tìm anh, hay tay cô không có gì, bất kể là nhẫn hay vòng tay cũng không đeo, vậy vết xước trên mặt Đồng Dao từ đâu mà có?
Móng tay cào xước sao? Hay là trước khi Đông Phương Diễm tới gặp anh đã cố ý tháo các đồ như nhẫn, vòng xuống rồi?
Nếu thật sự là như vậy, vậy người phụ nữ Đông Phương Diễm này tính toán quá giỏi rồi.
Đồng Dao thấy Lập Gia Khiêm như đã có chút tin tưởng cô ta, cô ta liền thấy vui mừng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương: “Anh rể, anh cũng biết bình thường em không phải một người nhiều chuyện, nếu không phải vì bây giờ Đông Phương Diễm là cô giáo của Asa, em cũng sẽ không tới tìm anh.”
“Hơn nữa em cũng biết ân oán riêng của em và Đông Phương Diễm không nên liên lụy tới Asa, nhưng Asa là cháu trai của em, em thương nó như con ruột của mình, em không muốn ngày nào đó Đông Phương Diễm mất khống chế một lần nữa lại đánh Asa, vậy em thật sự sẽ đau lòng chết mất! Em không dám mạo hiểm, anh rể, anh phải nghĩ kĩ đó!”
Không thể không nói, một khi liên quan đến chuyện của Asa, Lập Gia Khiêm thật sự có chút thiên về tình cảm chủ quan, anh có chút dao động rồi…
Lúc này, Đỗ Tuấn vào phòng làm việc nhắc nhở Lập Gia Khiêm, nửa tiếng sau có một cuộc họp video với khách hàng nước ngoài.
Đồng Dao tỏ ra hiểu chuyện, cũng không lấy chuyện của Lâm Thanh Mai ra ép Lập Gia Khiêm nữa, cô ta chủ động đứng dậy, bày tỏ ý không muốn làm chậm trễ việc họp của Lập Gia Khiêm rồi chuẩn bị rời đi.
Lập Gia Khiêm nhìn cô ta nói: “Đồng Dao, đối với chuyện Đông Phương Diễm đánh em, em muốn xử lí tư hay công?”
Anh hỏi như vậy, trái tim bé nhỏ của Đồng Dao lập tức cảm thấy hưng phấn, cô ta giả vờ không hiểu: “Anh rể, anh nói xử lí công là như thế nào?”
“Xử lí công thì anh sẽ bảo Đỗ Tuấn đưa em đi tìm La Chí Thanh, anh sẽ bảo La Chí Thanh kiểm tra vết thương trên mặt em, sau đó làm theo trình tự tư pháp để Đông Phương Diễm ra mặt xin lỗi và bồi thường em.” Ánh mắt Lập Gia Khiêm sâu thẳm, sắc mặt bình tĩnh.
Mắt phải của Đồng Dao khẽ nháy, bảo La Chí Thanh kiểm tra vết thương mặt? Vậy vết thương giả trên mặt của cô ta không phải sẽ bại lộ sao!
Cô ta thở dài nói: “Thôi ạ, anh rể, nếu Đông Phương Diễm là cô giáo của Asa, em cũng không muốn khiến chuyện này trở nên khó coi đến vậy, chúng ta vẫn nên tranh thủ sa thải Đông Phương Diễm càng sớm càng tốt, đổi một giáo viên dạy vẽ khác cho Asa.”
Lập Gia Khiêm nhướng mày bình tĩnh hỏi: “Nói như vậy, em muốn xử lí riêng?”
Đồng Dao tỏ vỏ khoan hồng đại lượng nói: “Tư đi ạ, lỡ như thật sự phải ra tòa, danh tiếng của Đông Phương Diễm sẽ tệ đi mất, sau này còn ai dám mời cô ấy làm gia sư nữa? Em coi như mình gặp đen vậy…”
Sự thỏa hiệp, sự thấu hiểu lòng người của cô ta khiến Lập Gia Khiêm đột nhiên có loại cảm giác anh không quen Đồng Dao, anh cho rằng Đồng Dao sẽ lựa chọn xử lí công, dù sao vết thương trên mặt cô ta cũng không phải một hai ngày là có thể hết được.
Lập Gia Khiêm đột nhiên nghĩ ra một chuyện, anh nói với Đỗ Tuấn: “Đỗ Tuấn, lấy miếng mặt nạ trị sẹo Đông Phương Diễm đưa cậu đưa cho Đồng Dao.”
“Vâng, tổng giám đốc Lập.” Đỗ Tuấn nói xong thì quay người rời đi.
Đồng Dao đứng tại chỗ, thấy kì lạ, hỏi: “Mặt nạ trị sẹo?”
Lập Gia Khiêm giải thích: “Ừm, đây là Đông Phương Diễm đã đưa cho Đỗ Tuấn trước đó, nói là hiệu quả rất tốt, em lấy về dùng trước, nếu em đã lựa chọn xử lí riêng, vậy chuyện giữa em và Đông Phương Diễm cũng xong rồi.
Phía bên Asa anh sẽ lưu ý, cảm ơn em đã đến đây một chuyến nhắc nhở anh.”
Đồng Dao cười ngọt ngào: “Anh rể khách sáo rồi, ai bảo em là dì của Asa chứ…”
Sắc mặt Lập Gia Khiêm không có quá nhiều biểu cảm, anh nói: “Đồng Dao, thứ ba tuần sau là sinh nhật mẹ, anh đã đặt bữa tối ở Hồng Diệp Sơn Trang rồi, đến chúng đó một nhà chúng ta thuận tiện tới Hồng Diệp Sơn Trang ngâm suối nước nóng, anh biết mẹ vẫn luôn muốn đi.”
“Trời ạ! Anh rể, anh giỏi thật đó! Hồng Diệp Sơn Trang chưa từng mở cửa cho người ngoài, em và vài người bạn trong giới muốn đi ngâm suối nước nóng, nhưng chủ lại từ chối không tiếp khách… Phải biết, công dụng của suối nước nóng ở Hồng Diệp Sơn Trang tốt có tiếng đó!” Đồng Dao cảm thấy phấn khích không thôi, cô ta đã bắt đầu mong chờ ở Hồng Diệp Sơn Trang có thể nhìn thấy vẻ hoang dã của Lập Gia Khiêm trong chiếc quần bơi rồi…
“Đến lúc đó, nhà Gia Linh cũng sẽ đi cùng chúng ta.” Lập Gia Khiêm bổ sung nói.
Tuy Đồng Dao không vui, nhưng không thể hiện ra ngoài, cô ta chỉ có thể mỉm cười: “Được thôi, đông người càng náo nhiệt…”
Không lâu sau, Đỗ Tuấn đã trở về, anh ta đưa mặt nạ trị sẹo cho Đồng Dao.
Biết đây là đồ của Đông Phương Diễm, tuy Đồng Dao có chút kháng cự nhưng để thể hiện mình là một người đại lượng, cô ta vui vẻ nhận lấy.
Đồng Dao cầm mặt nạ rời đi.
Đợi đến khí cô ta đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của tòa nhà Lập thị, hai tên vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ta đưa cô ta lên xe.
Lập Gia Khiêm vừa lên xe, Michelle ngồi bên cạnh đã lập tức hỏi: “Thế nào, anh rể của cô tin không?” Cô ta là người trang điểm, kiểu trang điểm hiệu ứng phim này, nếu cô a không nói ra thì không ai nhìn ra được là thật hay giả cả.
“Anh rể tôi cũng không phải người hồ đồ, còn nói muốn đưa tôi đi kiểm tra vết thương… chuyện này tạm gác lại đã, thật là hời cho Đông Phương Diễm rồi, hôm khác tôi sẽ tìm cơ hội xử lí cô ta!” Ánh mắt Đồng Dao hiện lên vẻ lạnh lẽo, u ám.
Cô ta lạnh lùng nói: “Tiểu Mã, lái xe!”
Tài xế Tiểu Mã nhanh chóng ổn định lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, đằng sau còn có một chiếc xe màu đen của vệ sĩ đi theo.
Trên xe, Đồng Dao đưa mặt nạ trị sẹo trong túi ra cho Michelle.
“Đây là đồ của Đông Phương Diễm, anh rể tôi đưa tôi để trị sẹo, tôi không dùng tới, Michelle, cô cầm về coi như mặt nạ dưỡng ẩm mà dùng, đồ này chắc không có vấn đề gì đâu, mặt nạ này vốn là Đông Phương Diễm đưa cho thư kí của anh rể tôi dùng…”
Đồng Dao vẫn chưa nói xong, Michelle đã vui mừng kêu lên: “Mẹ ơi! Dao Dao, cô biết tác dụng của mặt nạ trị sẹo này tốt đến mức nào không? Có thể nói là như phẫu thuật thẩm mỹ luôn đó! Mặt nạ này tuy được chuyên dùng để điều trị sẹo bỏng, nhưng với vết sẹo bình thường hiệu quả cũng rất tốt đó…”
Lời của Michelle lập tức khiến Đồng Dao bắt được trọng điểm, cô ta nhíu mày hỏi: “Cô mới nói mặt nạ này chuyên dùng để điều trị sẹo bỏng sao?”
“Đúng! Hơn nữa tôi nói cô nghe, loại mặt nạ này không mua được ngoài thị trường đâu! Nó thuộc về sản phẩm nghiên cứu cho nghệ sĩ độc quyền của Vườn Địa Đàng đó…” Michelle còn chưa nói xong, Đồng Dao đã lập tức cắt ngang: “Vườn Địa Đàng không phải chủ yếu làm về phẫu thuật thẩm mỹ sao?”
“Đúng thế, theo tôi biết mấy người nghệ sĩ trong vòng giải trí của chúng ta đều từng đi tới đó phẫu thuật rồi…”
Lời của Michelle khiến Đồng Dao rơi vào trầm tư, cô ta không khỏi nghĩ đến gương mặt hoàn hảo kia của Đông Phương Diễm.
Ha, Đông Phương Diễm, hình như tôi phát hiện ra bí mật không thể để người khác biết của cô rồi…