Một lần nữa tỉnh dậy , cô thấy trần nhà , quang cảnh quen thuộc , phía bàn uống nước đặt một bàn làm việc , nơi đó có đặt một chiếc laptop , cùng một người đàn ông điển trai , mà chỉ cần nhìn cô cũng biết đó là ai.
Thấy cô đã tỉnh dậy , còn đang nhìn chăm chăm vào mình , anh khẽ nói:
“ Dậy rồi sao ”
Như không nghe thấy , cô vẫn nằm im , giọng nói lại vang lên lần nữa:
“ Tới đây “
Cô bất giác nhìn xuống , thấy trên mình đã mặc một bộ đồ khác lúc nào không hay , cô nghỉ ngợi rồi lại đỏ mặt , hướng về phía bàn làm việc mà hỏi:
“ Anh! anh! anh thay đồ cho tôi ?”
“ Chứ em nghĩ ai thay cho em “
Nói đến đây , cô bất giác rùng mình , toàn thân co rúm , mặt đỏ tía tai , xấu hổ chui vào chăn:
“ aaaaaaa “
Thấy cảnh này anh bật cười thành tiếng , tay vẫn không ngừng gõ trên bàn phím laptop , cô bị anh trêu chọc tức giận ló đầu ra:
“ Anh cười cái gì , còn không phải do anh sao “
Thấy cô tức giận như vậy , anh liền nhỏ giọng dụ dỗ , như dụ dỗ con vật nhỏ:
“ Ra đây “
“ Không ra “
“ ra đây “
“ Có mơ tôi mới ra “
Nói đến đây , Lãnh Hoàng nhíu mày , con thỏ đế này sao giờ gan lớn thế nhỉ , dám phản kháng anh luôn , không chờ lâu , anh nói:
“ Em tự ra , hay để tôi bế em ra “
Nói đến đây , cô bất giác rùng mình , nếu mà để tên tra nam này bế cô , thì cô không biết chui mặt vào đâu:
“ Để! để tôi! tự ra “
Nói rồi cô nhẹ nhàng bỏ tấm chăn ra , để lộ thân hình mảnh khảnh , làn da trắng mịn , tóc buông dài , hai mắt to tròn , Lãnh Hoàng có chút bất ngờ , tại hôm qua anh không để ý , nhưng bây giờ nhìn lại cũng rất ưa nhìn , anh nhìn chăm chăm vào cô , khoé miệng khẽ cong lên.
Trái với anh , cô nhìn anh như quái vật , đúng , tên quái vật đã lấy đi lần đầu tiên của cô , hành hạ cô suốt từ hôm qua đến bây giờ , người đau ê ẩm , khó mà nhúc nhích.
“ Tới đây “
Anh nói:
Cô tiến lại từng bước nặng nề , tay ôm eo , chầm chậm đi đến , nhanh như cắt , anh kéo tay cô , đặt cô ngồi lên đùi mình , không để cho cô chạy thoát , anh vòng tay qua eo , khoá chặt , bị khoá , cô đành ngậm ngùi chấp nhận , vì hôm qua bị anh hành cho không còn sức phản kháng nữa rồi.
Anh ôm cô sát lại gần mình , tay kia gập laptop lại , kéo từ trong ngăn bàn ra một bản hợp đồng làm ăn , anh nói:
“ Muốn xem qua không ? “
Không để anh hỏi lại , cô giật lấy đọc , càng đọc , cô càng tức giận , tự lúc nào những giọt nước mắt của cô lã chã rơi xuống.
Người mà cô yêu nhất , hắn lại nhẫn tâm bán cô đi với giá 20 tỉ cho một người đàn ông xa lạ , cô uất ức không nói nên lời:
*Hức , hức hức*
“ Khóc sao ?”
“ Không có “
Cô gat những giọt nước mắt vương trên mi , định bụng nhảy xuống khỏi đùi anh ta , như biết trước , anh giữ chặt tay khoá eo cô lại , cô gắng sức cũng không thoát ra được , cô tức giận nói , giọng nói pha cùng tiếng nức nở:
“ Anh muốn gì nữa , thả tôi ra “
“ Muốn gì hả , đương nhiên là muốn em rồi “
Anh đáp mà không hề suy nghĩ , khiến cho cô phút chốc đỏ mặt , giãy dụa muốn thoát ra , anh xoay cô lại đối diện mặt mình , chầm chậm nói:
“ Muốn tiền hay muốn chịu trách nhiệm “
Cô thoáng chốc bất ngờ , nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh , gạt tay anh qua , xoay người bước xuống , giọng nói đượm buồn:
“ Không cần đâu , cứ xem như hôm nay là chuyện ngoài ý muốn , bây giờ tôi muốn trở về nhà “
Nghe câu trả lời của cô , anh bất ngờ không thôi , vì từ trước đến nay , bao nhiêu người phụ nữ muốn leo lên giường của anh , muốn có mọi thứ từ anh mà bất chấp tất cả , kể cả mạng sống.
Chưa để sự bất ngờ dịu xuống , cô nói tiếp:
“ 20 tỉ xem như tôi nợ anh , tôi sẽ cố gắng đi làm để trả lại cho anh cả gốc lẫn lãi “
Nghe tới đây anh còn bất ngờ hơn , một cô gái không cần tiền , không cần danh vọng , lại còn muốn đi làm trả lại tiền cho mình , 20 tỉ , đối với anh chỉ là con số lẻ , cho không cũng được , nhưng đối với người bình thường như cô mà nói , nó là cả một gia tài khổng lồ , không biết cô định làm gì để trả lại.
Có tiếng điện thoại vang lên , anh nhấc máy , đầu dây bên kia giọng nói vang lên:
“ Lãnh thiếu , đàn em của băng hắc hồ đang mua bán hàng cấm ở địa bàn chúng ta , anh mau tới xem đi “
Nói tới đây , anh nhíu mày , một băng đảng nhỏ bé mà dám đến nơi của anh để buôn bán phi pháp , giọng lạnh lẽo vang lên:
“ Được “
Cô đang miên man trong dòng suy nghĩ , anh thả cô xuống , mặc bộ âu phục tiền tỉ của mình lên , rút trong ví ra một thẻ ngân hàng , thẻ đen hạng vip , chi tiêu không giới hạn đưa cho cô:
“ Mật khẩu là xxxx “
Rồi rời khỏi phòng , để lại cho cô một đống những câu hỏi khó hiểu.
*Cạch* tiếng khoá cửa đưa cô về thực tại , trong căn phòng 50m² này , cô cảm thấy thật cô đơn , những món đồ ở đây đều là đồ xa xỉ , từng ngóc ngách trong từng nơi đều toát lên một mùi tiền , cô chưa bao giờ mơ tưởng đến mình có thể ở một nơi như này.
Cô mở tù quần áo , chọn đại một bộ rồi tìm lại những món đồ của cô , xong xuôi cô lập tức rời đi mà không đem theo tấm thẻ đen ấy.
Lãnh Hoàng từ chợ đen trở về phòng họp , nhận được một cuộc điện thoai từ trợ lí , anh bắt máy , đầu dây bên kia vang lên:
“ Lãnh thiếu , cô gái hôm qua đã bỏ trốn , có cần bắt cô ấy lại không ạ “
“ Không cần “
Anh khẽ nói , đầu dây bên kia lại vang lên , làm cho anh bất ngờ:
“ Lãnh thiếu , tấm thẻ ngài đưa cho cô ấy , cô ấy vẫn để nguyên lại chỗ cũ , không cầm đi theo! ”
Anh nhíu mày , khoé miệng nở ra một nụ cười , tài xế thấy vậy liền rùng mình , *bà nội ơi , cái tên sếp lạnh lùng vô cảm này của mình , tự nhiên hôm nay lại cười , làm cho người ta rùng mình mà*.
Nói vậy thôi chứ anh ta không dám nói ra , Lãnh Hoàng phân phó cho trợ lí:
“ Điều tra lai lịch của cô ấy , mọi thứ đều không được bỏ qua “
“ Vâng “
Giọng nói bên kia vang lên , anh cúp máy rồi ra lệnh cho tài xế trở về phòng họp của mình.
Mạn Thanh sau khi ra khỏi cổng Hoàng Thăng , liền mở điện thoai lên , 50 cuộc gọi nhỡ đến từ cô bạn thân , cuộc điện thoại gần nhất là 7 giờ sáng , xem đến đây điện thoại cô lại rung lên , là điện thoại của Lục Phi Phi , bạn thân duy nhất của cô , mới bắt máy đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hét chói tai:
“ Tiểu Thanh , cả ngày hôm qua cậu đi đâu vậy hả , làm mình lo muốn chết , mình gọi điện mà cậu không thèm nghe máy , còn coi mình là bạn nữa hay không “
Biết cô bạn thân Phi Phi này tức giận , Mạn Thanh dùng dọng điệu năn nỉ mà nói:
“ Phi Phi à , qua tớ có chút việc , điện thoại để một góc nên tớ không nghe máy cậu được , xin lỗi cậu nhiều , à , hay tớ mời cậu một bữa nhé , xem như là xin lỗi , đi mà Phi Phi~ “
Cô bạn thân nói đến ăn giọng điệu lập tức thay đổi:
“ Ờm , được rồi , cũng không nói cậu nữa , nay mình cũng xin nghỉ cho cậu rồi “
“ Cảm ơn Phi Phi yêu dấu của tớ , mai yêu cậu nhiều , moa moa~ “
“ Thôi đi bà ơi , bà đang ở đâu , giờ tôi đến đón “
Nói đến đây , Mạn Thanh vừa bước ra khỏi cửa , ngẩng đầu nhìn lên tấm biển treo trước cửa *Hoàng Thăng*.
*Không được , không thể để cô bạn thân biết mình đi đến mấy nơi như thế này được* , cô đi bộ đến một quán ăn gần đó , ròi nói với Phi Phi.
“ Mình đang ở đường x , quán ăn x , cậu đến đây đi “
“ Được rồi cậu ở đó , mình tới liền “
Phi Phi lập tức cúp máy , Mạn Thanh thở dài , tiến về phía quán ăn trước mặt , ngồi vào một chỗ , cô bắt đầu gọi món , một lúc sau Phi Phi đã tới nơi , nhìn thấy mạn thanh đang ngồi một góc suy tư , cô tiến tới vỗ mạnh vào vai Mạn Thanh.
Mạn Thanh đang thất thần vì chuyện sáng nay , lại bị vỗ vai bất ngờ *A* , quay mặt lại thấy khuôn mặt của Phi Phi , cô nhẹ mắng:
“ Phi Phi , cậu muốn doạ chết mình hay sao “
Cô bạn thân cười nói hề hề:
“ Xin lỗi cậu nhé “
Nói rồi cô ngồi xuống đối diện Mạn Thanh , gọi món rồi bắt đầu hỏi:
“ Tiểu Thanh , cả đêm qua cậu đi đâu vậy , mình gọi điện mà cậu không nghe máy , cậu biết mình lo cho cậu lắm không? ”
Nói đến đây Mạn Thanh giật minh nhớ lại chuyện hôm qua và chuyện hồi sáng , cô bần thần , không nói nên lời , mãi đến khi cô bạn thân vỗ vai hỏi to kéo cô trở về thực tại:
“ Tiểu Thanh, Tiểu Thanh , cậu nghe mình nói không ?”
“ À , ừm mình nghe mà “
Vừa nói cô vừa cố rặn ra một nụ cười gượng , nhưng mọi thứ đều thu vào tầm mắt của cô bạn thân Phi Phi , thấy cô không muốn trả lời , cô bạn thân cũng không hỏi nữa.
Phía xa xa có một bóng dáng của một chiếc xe roll-royces bản giới hạn , đang đỗ trước cổng của Hoàng Thăng , phí bên trong chiếc xe thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông , phong thái cao cao tại thượng đang âm thầm quan sát vào quán ăn , nơi mà Mạn Thanh và Phi Phi đang dùng bữa , một giọng nói vang lên:
“ Thưa chủ tịch , đã tra ra rồi ạ “
“ Tốt mang nó đến phòng làm việc cho tôi “
Nói xong anh ra lệnh cho tài xế:
“ Trở về Lãnh thị “
Người tài xế khẽ *Vâng* một tiếng rồi lái xe đi về , nụ cười thoáng chốc nở trên môi của Lãnh Hoàng.
Về phần của Mạn Thanh và Phi Phi , sau khi ăn xong họ trở về nhà , sau khi về đến nhà , Mạn Thanh lười biếng mà tiến về phía phòng ngủ , nằm lười nhác trên chiếc giường của mình , ngủ thiếp đi lúc nào không hay , chắc hôm nay có quá nhiều sự kiện , khiến cô mệt mỏi vô cùng.