Editor: Ai Shiteru
Dẫn kẻ gian vào nhà!
Hơn nữa còn là một kẻ gian hiên ngang đi cửa chính vào!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn chằm chằm xuống đống tàn thuốc lẫn với mấy mẫu xì gà chưa cháy hết ở trước cửa chung cư, nhưng trong lòng lại không sợ hãi chút nào bởi vì trong phòng của cô không hề có mùi thuốc.
Chẳng lẽ tên đó lại nổi cơn đứng hút thuốc trước cửa ra vào chung cư nhà cô dưới trời tuyết lạnh hay sao?
Mà không phải là hắn thì còn có thể là ai.
Ngoại trừ chỉ huy trưởng Smith của dàn nhạc và mấy người trong đó mà cô có thể gọi là đồng nghiệp ra thì cô chỉ quen có một tên đàn ông này thôi, đường nhiên là không tính người qua đường.
Không sai, hắn thần thông quảng đại, ngày đầu tiên cô cầu xin hắn một cái giấy chứng minh thì ngày hôm sau trên bàn làm việc của hắn đã xuất hiện một cái túi giấy cột dây, bên trong có hộ chiếu, thần linh ơi, so với cái bản gốc của cô năm đó còn chân thật hơn.
Nhưng hắn vẫn cứ giữ đó mà không chịu đưa cho cô.
Đương nhiên cô cũng đang dè chừng hắn.
Cô sợ hắn không vui sẽ lôi cô ra làm thịt, dù thế nào cô cũng không nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, thậm chí không nắm được tính tình của hắn, có rất nhiều lần giây trước hắn còn mỉm cười, giây sau trên mặt đã vô cảm, trong nháy mắt tiếp theo đã đẩy mạnh cô vào phòng tắm xối nước lạnh thấu tim gan, đơn giản chỉ vì cô cắm cúi cả ngày trời với một chậu cây quý trước cửa, trên tay lấm lem chút bùn đất nhưng cô đã rửa sạch sẽ rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chà xát da cô đến mức đỏ ửng mới vừa lòng cho cô ra ngoài, sau đó cô còn phải thành thật ngồi trên giường để hắn xử lý mấy cái móng tay của mình.
Hắn cứ ngồi xổm ở đó như vậy, tỉ mỉ cắt dũa, đôi mắt cũng không thèm chớp một cái, gương mặt nghiêm nghị đến mức hù chết con ruồi, cho dù móng tay cô có dính bùn đất cũng đã bị vòi nước chảy cả ngày trời rửa trôi mất rồi.
Chú cún Samoyed mới nhận nuôi đang cố gắng quấn quýt bên chân cô, nó muốn được dẫn đi dạo, hoặc là đi vệ sinh gì đó.
Theo bản năng nhoẻn miệng cười.
Cái cảm giác xung quanh mình có một bức tường rào giam hãm, muốn vươn tay ra cũng không vươn được, còn co giãn kiềm hãm theo từng cử động của cô, làm cho người ta cảm thấy vô cùng….
Ừm….
Ấm áp thoải mái.
Cô cúi người xuống ôm con cún Samoyed vào trong lòng vuốt ve hai cái dỗ dành nó rồi bước về phía trước tắt đèn, xuyên qua lớp màn cửa mỏng manh nhìn thấy chiếc xe Mercedes bên dưới.
Cửa sổ xe được hạ xuống một phần ba, một cánh tay kẹp thuốc lá đang gác lên đó, cổ tay áo trắng tinh được vòng lại bằng lớp áo tây trang màu đen.
Đối với chủ nhân kính yêu của cô mà nói thì tôn nghiêm là thứ vô cùng quan trọng, tưởng rằng đã dứt khoát khẳng khái thả cô đi, thì sao lại chuyển từ mặt đất xuống mặt ngầm vậy?
Tuy rằng mấy cái động thái này của hắn không có chút nào là ngầm, nhìn ở góc độ nào cũng thấy được hắn là kẻ chuyên chuyển giọng từ khách thành chủ, số đầu lọc chất đầy trong gạt tàn chính là một ví dụ điển hình, càng không cần khoa trương chất trong tủ lạnh mấy chai rượu xa lắc xa lơ như Richebourg hay Cheval Blanc, hay là bộ ấm trà có hoa văn ánh bạc kia.
Đương nhiên tiền đề là không thấy bóng người đâu cả.
Cô đứng trước cái tủ kính nhìn quyển sách vừa mới được đặt vào bên trong, bàn tay nhét trong túi áo không ngừng bấu chặt để móng tay ghim vào thịt, như để cảnh tỉnh bản thân một chút.
Không, kéo đàn là chuyện trước mắt mà cô yêu thích nhất.
“Phải không?” Từ trong đáy lòng luôn có một giọng nói đầy nghi ngờ vang lên, cũng nói cho cô biết, chuyện đó còn hơn cả kéo đàn.
Không có cách nào phủ nhận được là từ sau khi cô có thể ra vào thư phòng của hắn, những quyển sách chất chồng trong đó cô đều đã xem hết.
Còn có mấy quyển sách về luật sở hữu, hiến pháp, tuy duy ngành luật gì đó…..
Cùng với mấy ngày quên ăn trưa quên nghỉ trưa không có chút mặt mũi nào mà nghiền ngẫm mấy cuốn sách đó ăn mày như bị bỏ đói mấy năm trời.
So với những phương thức giám sát lẫn nhau nhưng không can thiệp nhau mà giữ vai trò độc lập thì đây xem như là một hệ thống hoàn mỹ, điểm duy nhất tiếp xúc chính là làn da và thịt của hắn. Mà phương thức giết một răn trăm này chỉ cần ký kết một cái hiệp định cốt lõi là có thể trừng phạt được những phần tử phạm cùng tội khác, chỉ có cách thường xuyên siết chặt hiệu quả tiếp xúc da thịt thì mới không để phạm nhân lọt lưới được.
Mà phương pháp nghiên cứu pháp luật hiệu quả nhất chính là nghiên cứu từ từng trường hợp, các loại hồ sơ phạm tội chất chồng thật dày như cao đến tận trời. Càng nghiên cứu sâu thì càng hiểu được, nhận định từng trường hợp cũng rõ ràng hơn…
Cô như cảm nhận được trong đầu mình có một trận đại hồng thủy quét qua, lần lượt xối rửa tâm trí cô, dần dần gột rửa lớp phủ này…
-------------------
“Dale, người kia lại tới nữa.”
Anne nhỏ giọng nói.
Cô ở giữa cửa ra vào của lớp học nhìn chằm chằm một cô gái như đang nửa tỉnh nửa mê, dáng vẻ của người kia đâu có tới nỗi biến thái.
Cô bỏ cái chỉnh âm bằng tay xuống, bước ra cửa, kết quả là trên hành lang không một bóng người, ngoại trừ cánh cửa đang dập dìu chưa kịp ngừng hẳn lại kia.
Đẩy cửa đi ra ngoài, một bóng người cao lớn đen thui đập vào mắt.
Giày da đen, quần tây đan không một nếp nhăn, bên cạnh là cái áo khoác lông màu đen, phía trên là bờ vai Thái Bình Dương rắn chắc.
Dường như hắn cảm nhận được sự tồn tại của cô nên hơi nghiêng đầu, sau đó xoay toàn bộ người lại nhìn cô, điếu thuốc vừa mới châm bị vò lại nắm trong lòng bàn tay.
Cô không khỏi nhe răng khi nhìn thấy động tác này….
Cái tên biến thái này, hắn không biết nóng sao?
Mấy tháng không gặp, gương mặt gầy hóp đi mấy phần, mái tóc xoăn màu nâu đậm được chải ngược ra phía sau làm cho hắn càng trở nên thâm trầm hơn.
Cô chép miệng muốn cười, cố gắng đè nén lại tâm tình đỏ rực đang muốn chực trào ra của mình, ngón tay gãi gãi lên chỗ Thái Dương hơi ngứa, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nói một câu gì đi, nói với cô gì đó thì cô mới có thể làm gì đó được.
Mấy người thổi kèn clarinet trong dàn nhạc quay đầu chào hỏi với cô rồi lại quay đầu nhìn hắn, ngầm ra hiệu bằng mắt cho cô rồi mới bước vào phòng học.
“Em có lạnh không?” New York hiện tại âm mười mấy độ.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, một bàn tay cầm bao da, một bàn tay khác đang nắm chặt điếu thuốc lúc nãy, nếu không quét mắt từ trên xuống dưới cùng với làn khói trắng lúc thở ra thì đúng là không có cách nào biện minh được rằng hắn không phải một pho tượng đá.
Cô nén cười, nhảy vọt vào trong ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, chất vải lạnh tanh cọ vào mặt cô, vô cùng thân thiết.
Không kịp chờ cơ thể ấm hơn hắn đã hôn môi cô.
Bàn tay phải nắm bao da của hắn đặt phía sau cổ cô, phát ra tiếng da thuộc cọ xát vào nhau làm cho cô lạnh muốn chết.
Cô dùng sức kéo cổ hắn xuống, không thỏa mãn với nụ hôn bằng môi đơn thuần này nên xông vào trong khoang miệng còn vương mùi thuốc lá, mút đầu lưỡi của hắn.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không đủ.
Sao lại như thế này được.
Thần linh ơi, cô cũng rất nhớ hắn!
Cô hận mình không đủ cao, cái thể loại ỷ chân dài tới nách còn muốn chiếm quyền chủ động đúng là muốn bẻ gãy cổ cô mà.
Hắn trực tiếp bế cô lên, kéo cổ cô, để cô dâng bờ môi của mình lên cho hắn hôn.
Hơi thở dồn dập phả vào trên gò má của cô, tan ra trên khu vực giữa môi và mũi, sự lạnh lẽo căng chặt làm cô phải hé miệng ngậm lấy, thậm chí lôi kéo hắn, cắn hắn.
Cô thật sự rất muốn hắn.
“Từ từ, em cần phải….. em cần phải dắt chó đi vệ sinh.” Cô nắm lấy bàn tay đang cởi từng nút áo sơ mi của mình.
Hắn đè cô lên cửa, trong căn chung cư xập xệ như bà già sắp rụng răng này thì cánh cửa bị lực tác động nhẹ nhàng này làm cho kêu lên kẽo kẹt.
Cô nắm bàn tay đang chuẩn bị lần xuống kéo khóa quần của mình, đấy hắn áp vào ngực mình, nhưng lại không dám dùng sức quá nhiều bởi vì bây giờ cô đang bị treo lơ lửng, hai chân cách mặt đất một khoảng.
Con cún Samoyed nóng lòng nhảy từ trên ghế sô pha xuống, nhìn về phía hắn mà tru tréo như kêu la, thấy không có hiệu quả thì cắn ống quần của hắn lôi kéo về hướng nó.
“Em thật sự muốn dẫn chó đi vệ sinh.” Hai tay cô đặt lên vai hắn, hai cái đùi quấn lấy eo hắn, cho dù thứ nóng rẫy kia có chống vào nơi riêng tư của cô làm cho cô không khỏi đỏ mặt.
Cho dù là ai thì cả ngày cũng không thể không bài tiết, người còn không làm được huống chi là con chó.
Nhưng mà kết quả không phải là vấn đề có bài tiết hay không, mà làm con Sam sau khi được đi vệ sinh xong vẫn hướng về phía hắn mà tru tréo, tiếng sau còn cao hơn tiếng trước….
Nó ngồi nghệch mặt trên sô pha, không ngừng tru, mà hắn lại cứ đứng hút thuốc ở cửa, khuỷu tay tựa trên cánh cửa sổ đang mở, áo khoác và tây trang để trên lưng ghế sô pha, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, sống lưng vô cùng thẳng tắp.
Khi cô chơi đùa với nó sẽ dời sự chú ý của nó đi một chút, bằng không sẽ quấy rầy hàng xóm, kết quả nửa đường lại bị đẩy vào trong phòng tắm.
“Tự em làm được.” Cô nhìn hắn đang từ tốn cởi nút cổ tay áo rồi xắn tay áo lên, cô sợ bị tắm đến mức bong đỏ cả da nên vội vàng giật cái khăn tắm lại.
Hắn chậm rãi buông cái khăn trước, cởi từng cái nút áo ra, vỗ về phần xương quai xanh ở trước ngực cô sau đó kề sát lại hôn môi.
--------------------
Con Sam bị nhốt ngoài cửa, không ngừng phát ra tiếng kêu, cửa bị cào đến mức rung rinh.
“Tới đây.”
Lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo, nhìn thẳng vào cặp mắt màu xám đậm đó, chỉ cần ngồi lên giường sẽ thành đồ ăn trong mâm, chỉ có thể giả chết ngay đơ thôi.
Hắn lại gần mát xa da đầu cho cô, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào phần chân tóc rồi xoa bóp, làm cho cô thoải mái híp cả mắt.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, một cái tay khác thong thả cởi phần nút áo sơ mi trước ngực ra, lại kéo khăn tắm trên người cô xuống, kéo cô nhào thẳng vào lồng ngực của hắn rồi cả hai cùng ngã vào chiếc giường của cô ở phía sau lưng.
Làn da của hai người không còn bất cứ thứ gì ngăn trở mà kề sát vào nhau làm lòng cô rung động.
“Em có vui không?” Hắn vừa mút hôn môi cô vừa hỏi, lòng bàn tay vẽ vòng trên bả vai và xương quai xanh của cô, rồi lần theo bộ ngực mà đi thẳng một đường xuống dưới, “Ở nơi như thế này em có vui vẻ không?”
“Vui vẻ…. “ Cô ngừng thở bởi vì bàn tay ấm áp đã bao trùm lên toàn bộ khu vực ở giữa hai chân cô, móng tay khẽ gảy lên phần kình xăm đó, tính áp bức của hắn ép buộc phải xăm tên của hắn mà khu vực bên cạnh chính là nơi cô và hắn cùng hưởng thụ vui vẻ chung với nhau, thậm chí bên trong đã run rẩy không ngừng, hân hoan tiết ra thứ hoan nghênh hắn tiến vào.
“Chỉ là không có anh…. uhmmmm…” Cô bổ sung lời nói chưa xong lúc nãy, nhưng không cách nào nói xong vì ngón tay hắn đang chần chừ trước cửa ra vào của cô.
Hắn ngừng hôn, chăm chú nhìn cô rồi thẳng lưng một cái đi thẳng vào.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng rồi cắn môi nhìn lại hắn.
Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, cọ cọ trên chóp mũi của cô, khẽ hôn lên môi cô, nâng eo cô lên theo động tác đẩy người lên của hắn, từng cái mạnh mẽ không chút gián đoạn…
Quá trình từ gian nan đổi trở thành mượt mà, mà hắn cứ đè trên người cô, xương mu cọ xát với người cô, từ cảm giác quen thuộc trên nên đau rát, lại nóng lên, cuối cùng toàn bộ đều biến thành cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ. Cảm giác đó lần lần lan ra khắp người cô, tích góp lại rồi chạm đến đỉnh điểm, còn bởi vì hắn gãi đúng chỗ ngứa mà giảm xuống nửa phần, cái cảm giác muốn mà không được thỏa mãn làm cho người ta phát điên.
Cô dường như bị hắn thúc cho nửa ngồi dựa vào đầu giường, hai bắp đùi bởi vì tư thế ngồi quỳ mà căng cứng.
Hắn nắm chặt hai bên đầu giường, còn người anh em của hắn thì đưa đẩy từng cái đè nặng lên sườn eo của cô.
“Hum….” Cô nghe thấy tiếng kêu vừa trắng trợn táo bạo vừa lúc trầm lúc bổng của hắn mà xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nhưng không có cách nào phủ nhận được mỗi tiếng kêu của hắn làm cho trái tim cô bất giác nóng lên từng chút, cho đến khi hắn nhét một cái gì đó vào giữa hai người, dùng sức càng đi sâu vào hơn, cô bị hắn khuấy đảo và kích thích đồng thời từ phía trước, trước mắt bỗng chốc mơ hồ, xoay tròn, lóe sáng trắng.
Đột nhiên hắn rút hẳn ra bên ngoài nhưng cằm lại tì sẵn trên vai cô.
Phần râu lún phún cọ xát vào da cô làm cô tê dại, cảm giác như toàn bộ lông tóc rậm rạp trên người hắn đang giao lưu thân thể với cô, làm cho mọi cảm quan đều được phóng đại lên nhiều lần.
Cô cố gắng ôm chặt hắn, quấn lấy eo hắn, muốn hắn làm tiếp chuyện vừa rồi nhưng hình như phía dưới lại có thứ gì đó chảy ra, mà tay hắn lại đang ấn từng cái lên chỗ đó, như muốn kìm hãm lại sự bất mãn của cô.
Qua một lúc thì ý thức dần tỉnh táo lại mới phát hiện phần dưới cơ thể của cô vô cùng dính nhớp, giống như còn đang chảy ra thứ gì đó…
Chẳng lẽ để lâu không làm thì sẽ như vậy sao?
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xám đậm của hắn, nhanh chóng dùng gối đầu che mặt lại nhưng đã bị cướp đi, thay vào đó là đôi môi mím chặt có vị nicotin.
Chóp mũi hắn kề sát bả vai của cô, hít một cái thật sâu, sau đó khẽ hôn.
Cô vươn tay ra phía sau, ngón tay luồn vào mái tóc của hắn, chất tóc thô cứng, xoăn khúc, xuyên qua ngón tay của cô có chút kỳ quái.
Thân dưới bởi vì bị nhấn một cái mà không cách nào khống chế được sự run rẩy, cô muốn nhanh chóng đứng lên, tránh khỏi cái giường để né ý đồ bắt đầu lần nữa của hắn nhưng đã bị túm eo kéo trở lại.
Cô tự hỏi hình như thiếu cái gì đó, cô cao trào nhưng hắn vẫn chưa ra thì sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô đi được?
Vật to lớn từng cái nặng nhẹ xâm nhập vào phía trước của cô, bàn tay ấm áp đang xoa bóp mông cô.
Cô áp người xuống giường nên xoay đầu là có thể thấy hết toàn bộ, chỉ cần hắn ấn lên lưng cô thì cô đã không làm được gì khác, giống như con nai chờ làm thịt.
Không, cô cũng không muốn làm cái gì hết, cô đang chờ mong hắn làm gì đó với cô… Cùng với việc cô sắp phải đón nhận cái gì đó.
Cho đến khi thứ thô to đó chen vào nơi riêng tư ướt át của cô, nơi còn chưa kịp hạ nhiệt đã phải bao bọc lấy một thứ còn nóng bừng hơn cả, cảm giác như đó chính là mảnh ghép còn thiếu ở bên trong, làm cho cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Uhmmmm…” Hắn kêu một cách trầm thấp, bằng giọng mũi đầy thỏa mãn, xương mu đè ép lên mông cô, cả người đè lên lưng cô.
Ngón tay hắn vén phần tóc dính trên má của cô, cô theo đó mà vén toàn bộ phần tóc đang xõa tung trên gối ra phía sau tai để nhìn rõ hơn, vừa nhìn thấy hắn đang dùng sức khai phá phần thịt mềm bên dưới của cô, vừa thúc giục hắn nhanh hơn, bên trong đúng là ngứa ngáy làn cô phát điên lên được.
Hắn khẽ hừ hừ mấy tiếng, cuốn đầu lưỡi của cô vào trong miệng cắn mút, thúc mạnh vào eo cô mấy cái, chất dịch trắng đục do cơ thể tiết ra làm chất xúc tác, sự cọ xát mạnh mẽ phần nào giảm đi cơn ngứa, cảm giác bị lấp đầu mang đến những cảm xúc phong phú trong lòng, hòa vào nhau một cách lộn xộn.
Cô nắm chặt cánh tay đang chống trên đầu giường của hắn, bởi vì không có cách nào theo kịp tiếng tấu của hắn mà ậm ừ ra tiếng, bởi vì thứ đó quá khổ, mà cô vừa mới quay đầu đã thấy thứ đó đeo thêm một vật kỳ quái gì đó thúc từng cái vào phần trước của cô, lý trí đã sớm bị tình dục ném lên tận chín tầng mây, cho đến khi cảnh tượng quen thuộc lại lần nữa vặn vẹo hiện ra trước mắt….
Có thể là do mép giường này đã lâu không có chứa đựng nhiều hơi thở như vậy, cũng có thể là do hởi thở quen thuộc lại lần nữa xuất hiện là cho lòng người vô cùng hưng phấn… Tóm lại là có đủ loại lý do, làm cho cô rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Hắ đang ngủ say, nhìn qua không có chút nào nguy hiểm, đầu gối lên gối, một bàn tay khác đã vươn đến địa phận của cô, mới vừa nãy cô còn phải dỡ cánh tay “Chiếm địa bàn” này ra ngoài đấy.
Mái tóc nâu xoăn lại vẫn theo nếp vuốt ra phía sau đầu như cũ, có lẽ là cho chất tóc quá cứng đi? Tối hôm qua còn bị cô giật đứt mấy sợi, hơn nữa mỗi sợi tóc còn thô cứng hơn trong tưởng tượng.
Cô nhặt mấy sợi tóc chứa đầy DNA của hắn lên, dưới ánh nắng lờ mờ buổi sáng, đặt ngay ngắn trên khăn trải giường trắng tinh, chơi chán rồi lại nhìn hắn.
Lớp râu rậm rạp lại lú nhú lên, lông mi dày che phủ đôi mắt đang nhắm lại, cho dù cô biết hắn còn sống nhưng không thể nào biết được hắn còn thở hay không, bởi vì quá yên tĩnh.
Đã không có tiếng hít thở nặng nhọc cũng không nhìn thấy những chuyển động của cơ thể lúc hô hấp.
Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cánh tay của hắn, tránh làm hắn thức giấc.
Lông tóc trên da mọc rậm rạp nhưng hình dáng bàn tay lại rất đẹp, móng tay được cắt gọt sạch sẽ, có màu hồng nhạt, thậm chí chút da thừa quanh móng cũng không thấy, nhưng nhớ lại lúc hắ tỉ mỉ cẩn thận gọt giũa móng tay cho cô, hình như có thể lý giải được.
Ừm…. Bệnh sạch sẽ, bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Dục vọng chiếm hữu, bệnh thích kiểm soát, bệnh tâm thần, biến thái, bệnh cuồng dâm….
“……”
Đúng là không dán được thêm cái nhãn tốt đẹp nào nữa.
Có chứ, hắn kéo đàn rất êm tai.
Không riêng việc kéo đàn, còn biết hướng dẫn. Giúp cho âm sắc trong tiếng đàn của cô còn hay hơn lúc trước.
Khung cảnh lúc hắn chỉ huy rất lôi cuốn.
Hắn còn rất biết cách làm tình…
Cô không cầm lòng được mà áp người xuống giường rồi nhìn hắn ngây ngô cười.
Hắn đọc qua sách y khoa, pháp luật, lịch sử, địa chất, và triết học, chỉ cần xem đống sách chất chồng trong thư phòng của hắn sẽ biết.
Bên trong mỗi quyển sách dường như đều có bản ghi chép tay của hắn, có phần chú giải cho mấy từ ngữ khó hiểu, có phần giải thích cho sự việc.
Cô nhớ đến lúc hắn râu rậm mày ngày, mông vểnh eo gầy mặc một bộ tây trang phẳng phiu, tay áo còn cài chỉnh tề 4 nút, ngón tay được cắt gọt kỹ càng từng móng.
Thật muốn đem trói hắn lại bên người, chỉ thuộc về duy nhất mình cô.
Nhưng… Cô lại hoàn toàn không biết gì về hắn.
Giống như, vì sao hắn lại đi làm chuyện bắt cóc ngu xuẩn này.
Nhưng không ai đoán được phương thức tư duy của một kẻ tâm thần cả.
Mà cô còn lo lắng hắn sẽ bỏ đi như trước sao?
Sẽ không.
Bởi vì cô đã có cuộc sống của riêng mình mà hắn chỉ là một phần trong đó, cho dù có mất đi cũng sẽ có thứ khác bổ sung vào.
Nhưng vẫn sẽ có khổ sở….
Nhớ lại lúc hai cô gái xinh đẹp đó xuất hiện bên cạnh hắn, cô không khỏi lo lắng hắn sẽ bỏ rơi cô.
Cô nhẹ nhàng vươn tay đặt vào tay hắn rồi nắm lại.
Ưm… Nếu bỏ đi cô sẽ không đi tìm hắn.
Nhưng ở chỗ này hắn nhất định phải là của cô.
Chỉ là của mình cô.