Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ đứng ở góc
đường đã thật lâu, giờ phút này sắc trời vẫn đang ám trầm, đại khái qua
một canh giờ nữa trời sẽ sáng, nàng khó xử nhìn nhìn y phục dạ hành trên người, rồi cách ánh trăng nhìn nhìn cánh cửa tướng phủ thủ vệ sâm
nghiêm cách đó không xa, lòng ảo não……

Sao nàng lại để chính mình lâm vào cục diện xấu hổ như vậy chứ, mới vừa nãy khi nhảy ra bức tường
cao hậu viện có lẽ vì thân thủ Bùi Diệc Hàn tránh được thủ vệ, trước mắt muốn trở về thực sự tiến thối không được.

Trên thực tế nàng chỉ
còn lại hai cách, hoặc là đợi đến hừng đông đi bố trang mua một bộ quần
áo bình thường, hoặc là mặc bộ trang phục quỷ dị này lên tiếng với thủ
vệ, tỷ như, ta là thiếu phu nhân, mong các ngươi chớ đem chuyện đêm nay
báo cho người khác biết?

Coi như hết, ngẫm lại thôi đã thấy thực dọa người.

Suy trước nghĩ sau một lúc lâu, Cẩm Dạ vẫn quyết định bí quá hoá liều, cẩn
thận hoảng đến hậu viện, đầu tường có chút nhánh cây xanh lá mạ mới mọc, nàng lui về phía sau vài bước, sau đó đạp một cước lên thân cây bên
cạnh, khi thả người nhảy lên thuận tay túm vào cành lá, sau đó mượn lực
bay qua tường.

Chột dạ bịt kín cái khăn đen một lần nữa, nàng cúi thắt lưng, vốn định tới chỗ Sơ Tình đổi bộ quần áo, ai ngờ chưa đi được một bước trên cổ đã chạm vào một vật lạnh lẽo…… Cẩm Dạ cứng ngắc quay
sang, thấy trường kiếm vắt ngang bên gáy, chủ nhân thanh kiếm kia mặt
không biểu tình nhìn nàng chằm chằm.

“Kẻ nào, dám can đảm ban đêm xông vào tướng phủ.” Trên khuôn mặt ngăm đen của Tích Kì nhìn không ra
hỉ nộ ái ố, ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng gợn sóng không sợ hãi.

Cẩm Dạ mím môi, đây là lần thứ hai nàng một mình nhìn thấy Tích Kì, nàng
đối với hắn, luôn có một phần cảm kích không thể nói rõ, có lẽ lúc mới
gặp ở biệt viện hắn từng thủ hạ lưu tình thả nàng, có lẽ là thái độ chân thành của hắn cực kỳ giống nha hoàn của nàng. Nói tóm lại, ấn tượng của Tích Kì trong lòng nàng, quả thật xứng với bốn chữ ‘phẩm hạnh lương
hảo’.

“Không nói lời nào?” Mũi kiếm lại dí vào sâu một chút.

Cẩm Dạ thoáng ngửa đầu ra phía sau, không dấu vết tránh đi binh khí sắc bén kia, ho nhẹ hai tiếng: “Ta là ai ngươi nên rõ ràng đi.” Nàng nghĩ hắn
nhớ rõ thanh âm của nàng, đi theo Nghiêm Tử Trạm lâu như vậy, hoặc nhiều hoặc ít luôn có lúc nghe nàng nói chuyện.

“Thiếu phu nhân, thuộc hạ đáng chết.” Mặt Tích Kì lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng thu hồi trường kiếm quỳ một gối xuống.

“Không sao, ta về phòng trước.” Cẩm Dạ khoát tay, đi ra vài bước lại quay đầu
nhỏ giọng nói: “Cái kia…… ngươi có biết phu quân ta giờ phút này ở đâu
không?”

Tích Kì do dự sau một lúc lâu, cúi đầu nói: “Thiếu gia ở thư phòng, có điều người đã phát hiện thiếu phu nhân nửa đêm rời nhà.”

Trong lòng Cẩm Dạ lộp bộp một tiếng, truy vấn nói: “Khi nào thì phát hiện?”

“Sau khi trở về từ chỗ lão phu nhân thì phát hiện.” Tích Kì lui vài bước,
rớt ra khoảng cách lễ phép, rồi sau đó lại bổ sung: “Nếu phu nhân lo
lắng cho thiếu gia, có thể đi thư phòng nhìn xem.”

“Người nên lo
lắng là hắn đi.” Cẩm Dạ thốt ra, giờ này khắc này không khỏi có chút mất mát, nàng thình lình rời đi cũng đã hai canh giờ, rõ ràng Nghiêm Tử
Trạm không phái người tìm nàng, trong phủ thậm chí im lặng như thường……

Thấy nữ tử đối diện vẻ mặt hoảng hốt, Tích Kì lên tiếng: “Thiếu gia biết phu nhân có võ, nên yên tâm phu nhân.”

“Ngươi nói lời này có ý gì.” Cẩm Dạ nhíu mày, ảo não bị chọc đúng tâm sự:
“Ngươi chớ lung tung phỏng đoán tâm tư của ta.” Nếu Nghiêm Tử Trạm hoàn
toàn không cần biết tung tích của nàng, vậy nàng cần gì phải vì việc nhỏ này mà buồn bực không vui, gần đây lực chú ý của nàng đặt trên người
hắn hơi thái quá, giờ phút này nghĩ đến, thật đúng là làm cho nàng xấu
hổ.

“Thuộc hạ không dám.” Tích Kì lắc đầu, không hé răng nữa, xoay người liền lui xuống.

Cẩm Dạ đứng trong sân chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, tươi cười hơi tự
giễu, trí tuệ cùng cao ngạo của mình dường như đụng phải Nghiêm Tử Trạm
luôn không phát huy được tác dụng, nàng như kẻ đứng cạnh đầm lầy, một
chân dẫm vào bên trong, thân mình không thể khống chế trầm xuống.

Cảm giác này càng lúc càng không tốt, thẳng thắn mà nói là nàng sợ hãi,
nàng không thích thứ cảm xúc tâm tâm niệm niệm nhớ về người khác, bề
ngoài nàng có vẻ nhu nhược, trong lòng lại vô cùng tự do không kềm chế
được, trước mắt bị sợi dây tình quấn quít, đi không ra trốn không thoát, thật là đau đầu……

Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của thị vệ tuần
tra, Cẩm Dạ tháo xuống miếng vải đen, vì tiện cho hành động mà buộc tóc
đuôi ngựa cao cao, bước đi nhẹ nhàng, hô hấp trầm ổn, nàng dùng phương
thức này để điều chỉnh tâm tình.

Đi qua khúc rẽ hành lang kia,
chính là tẩm phòng. Phía cuối, có một bóng người mơ hồ, Cẩm Dạ đến gần
một chút, mới phát hiện là Nghiêm Tử Trạm, hắn tựa vào trụ gỗ, khép hờ
mắt, thần sắc khó nén bi thương.

Cẩm Dạ nháy mắt cứng đờ tại chỗ, nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nam tử không ai bì nổi trong trí
nhớ cùng sườn mặt xinh đẹp lại yếu ớt trước mắt trọng điệp vào nhau, dễ
dàng gợi lên sự đồng tình của nàng. Không phân rõ là thương hại hay đau
lòng, nàng hơi hơi quay mặt đi, bắt đầu thật sự tự hỏi, rốt cuộc là ai
có năng lực này, có thể khiến cho Nghiêm Tử Trạm khổ sở như thế……

“Ai?” Dường như hắn phát hiện ra điều gì, cảnh giác xoay người lại.

Đợi đến khi thấy rõ toàn bộ khuôn mặt hắn, Cẩm Dạ thở hốc vì kinh ngạc, cằm hắn rõ ràng có vết cào, hẳn là dấu tích móng tay phụ nữ, đồng thời
khuôn mặt bên phải có lằn đỏ rõ rệt.

Bị người ta đánh?

Cẩm Dạ trợn to mắt, ngay sau đó, nàng nhìn thấy trong mắt hắn phòng bị cùng lửa giận, nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ta không
nghĩ chàng ở chỗ này.” Nàng hiểu được, tâm cao khí ngạo như hắn, tất
nhiên không nguyện ý để người ta chứng kiến dáng vẻ giờ phút này.

Nghiêm Tử Trạm không để ý tới nàng, nhíu chặt mi, sắc mặt khó coi đến cực hạn, lạnh lùng liếc nàng một cái rồi theo bên cạnh nàng nghênh ngang bước
đi. Cước bộ vội vàng, giống như che dấu.

Cẩm Dạ theo bản năng
vươn tay túm chặt ống tay áo hắn: “Chàng làm sao vậy……” Đầu ngón tay vừa dính vào vải dệt, đã bị hung hăng đẩy ra, nàng chật vật ngã xuống đất,
không khéo hành lang gấp khúc vừa lúc có một cục đá nhỏ, nàng ngã xuống
lần này khiến cho hòn đá đâm sâu vào đầu gối, lập tức đau đớn toàn tâm.

Nàng trắng mặt, ôm đầu gối mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngẩng đầu chống lại đôi con ngươi lạnh như băng của hắn, sững sờ tại chỗ.

“Cách ta xa một chút.” Lời nói không có độ ấm tản ra trong gió đêm.

Cẩm Dạ đã không nói ra lời, đêm nay Nghiêm Tử Trạm rất khác thường, ánh mắt nhìn nàng giống như với người xa lạ, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng
dị thường lạnh lùng, hắn và nàng tuy rằng không phải vợ chồng tân hôn
hạnh phúc, nhưng tốt xấu vài ngày trước đó nàng tự nhận ở chung xem như
hòa hợp.

Chẳng lẽ chỉ là giấc mộng Nam Kha?

Câu “Cách ta
xa một chút” đương trường đã vạch ra biểu hiện giả dối, nàng cúi đầu,
chỉ cảm thấy có đau đớn rất nhỏ rất sâu chậm rãi lan tràn trong đáy
lòng, không kịp thừa nhận nguyên nhân chuyển biến thái độ của hắn, không kịp an ủi chính mình, nàng cuộn lại chiếc chân bị thương, nhìn hắn rời
đi không quay đầu lại, cắn răng khắc chế cảm xúc chua chát không nên có.

“Thiếu phu nhân!” Bỗng nhiên có người ở chỗ rẽ gọi nhẹ.

Cẩm Dạ giãy dụa đứng lên, nhìn Diêu Thủ Nghĩa vội vàng chạy về hướng nàng,
miễn cưỡng tươi cười: “Lão Diêu, khuya như vậy còn chưa ngủ sao.”

“Vâng.” Diêu Thủ Nghĩa gật gật đầu, đột nhiên chỉ vào chân nàng kinh hô: “Thiếu phu nhân, chảy máu! Lão nô, lão nô thay ngài tìm đại phu……” Ông gấp đến độ lắp bắp, như còn ruồi mất đầu xoay quanh.

“Lão Diêu, không có việc gì, không cần kinh hoảng.” Cẩm Dạ giữ chặt ông lại: “Vết thương
nhỏ này nha hoàn của ta có thể xử lý tốt, ông thay ta tìm Sơ Tình lại
đây.”

Diêu Thủ Nghĩa do dự: “Nhưng là……”

Cẩm Dạ thúc giục: “Mau chút, nếu không ta đau đến ngất đi mất.”

Diêu Thủ Nghĩa vừa nghe, liền không dám chậm trễ nữa, vội vàng chạy nhanh
đến phòng hạ nhân. Không lâu sau, Sơ Tình đi theo đến đây, trên vai
khoác ngoại bào, quần áo xộc xệch, hiển nhiên là vội vã xuất môn.

“Tiểu thư!” Sơ Tình nhìn thấy vết máu trên đầu gối, lòng co chặt lại, nhanh chóng cúi người nâng nàng dậy.

“Đi, đi phòng em.” Cẩm Dạ tựa vào người nha hoàn, khập khiễng đi về phía
trước, Diêu Thủ Nghĩa vì nam nữ có khác, cũng không tiện vươn tay ra đỡ, chỉ có thể cẩn thận đi sau chủ tử.

Ba người một trước một sau
vào phòng, Nghiêm phủ đối đãi với hạ nhân ngoại trừ quy củ hà khắc,
những phương diện khác vẫn đều rất tốt, nhất là đại nha hoàn như Sơ
Tình, có thể có phòng riêng, tuy rằng cách người khác tấm ván gỗ mỏng
manh, vẫn coi như có được một mảnh trời.

Cẩm Dạ bị nâng ngồi trên giường, Sơ Tình bắt đầu lục tung tìm thuốc, vừa tìm vừa thầm oán: “Tiểu thư, người đi đường cũng quá không cẩn thận, lớn như vậy rồi, còn té
ngã, thật là……”

Cẩm Dạ không nói, trên thực tế, cũng không tất
yếu khai ra Nghiêm Tử Trạm, dù sao, nha đầu Sơ Tình này vốn hộ chủ, khó
bảo toàn sẽ không gây sự với hắn.

Trái lại là Diêu Thủ Nghĩa,
không chịu nổi vài lần há mồm muốn nói gì đó, đến yết hầu lại nuốt
xuống. Kỳ thật lúc ấy ông thấy được đại bộ phận tình huống, bao gồm
thiếu gia vươn tay đẩy thiếu phu nhân, vẫn như cũ rõ ràng trong mắt. Bất đắc dĩ làm hạ nhân, thật sự không thể nhiều lời, điều này làm cho ông
lâm vào cảm xúc vội vàng xao động.

“Lão Diêu, có chuyện ông cứ
nói.” Cẩm Dạ nhìn ra điều gì, thiện người am hiểu ý nói: “Không cần suy
nghĩ nhiều, ở chỗ ta, không có nhiều quy củ như vậy.”

Diêu Thủ
Nghĩa thở dài: “Đành vậy, lão nô sẽ nói những điều mình biết.” Nói xong, đang muốn mở miệng, đột nhiên ông lộ ra thần sắc khó xử, nhìn về phía
Sơ Tình.

Cẩm Dạ hiểu ý: “Sơ Tình, em ra ngoài trước đi.”

Sơ Tình thở phì phì quay đầu lại: “Chân của người thì sao, không rịt thuốc sao?”

“Lát nữa sẽ bôi, chỉ bị thương ngoài da, không chết được.” Cẩm Dạ cười nói“Nghe lời, ta với lão Diêu nói xong sẽ gọi em vào.”

“Được rồi.” Sơ Tình đứng dậy, đặt thuốc lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Diêu Thủ Nghĩa đi qua đóng chặt, chần chừ một lúc lâu mới từ từ nói: “Hy
vọng thiếu phu nhân không nên trách thiếu gia, mỗi lần thiếu gia gặp lão phu nhân xong, tính tình đều không tốt.”

“Xin chỉ giáo?” Cẩm Dạ truy vấn, hóa ra vết thương trên mặt Nghiêm Tử Trạm là nương của hắn gây ra……

Diêu Thủ Nghĩa thở dài: “Lão phu nhân vô cùng ghét thiếu gia, nói cách khác, bà rất hận lão gia, hận luôn cả đứa trẻ vì lão gia mà sinh hạ. Sau khi
thiếu gia sinh ra, lão phu nhân chưa bao giờ ôm người dù chỉ nửa lần,
thậm chí không cho phép thiếu gia vào phòng ở của bà, mỗi khi nhắc tới
thiếu gia, liền nói bẩn, nói là lão gia dơ bẩn xấu xa, ép bà nối dõi
tông đường, mới có đứa trẻ dơ bẩn này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui