Cẩm Dạ Lai Phủ

Nửa đêm khí lạnh đột nhiên tràn vào, có một bóng dáng áo trắng đứng yên phía trước cửa sổ, gió thổi gợn sóng, loạn tâm hồ.

[tâm hồ: tâm tình trong lòng ví như một mặt hồ, bị gió thổi mà gợn sóng]

Thẳng thắn mà nói, Cẩm Dạ ít có đêm nào không thể ngủ, chẳng qua, đợi khi tất cả trở về yên tĩnh là lúc hồi tưởng lại đêm nay, nàng mới thật cảm thấy từ đầu tới đuôi đều là một trò khôi hài cổ quái. Đầu tiên là quan binh
kiểm tra phòng không một dấu hiệu, sau đó những người này vội vàng mang
bức họa đi, chưa từng nói rõ lý do, thậm chí hỏi khách nhân quanh mình,
đều không một ai biết được nội tình, đều là không hiểu ra sao……

Nói ngắn gọn, thấy thế nào cũng kỳ quái. Giờ phút này, mặc dù cảm giác mát
lạnh đập vào mặt, Cẩm Dạ vẫn như cũ không thể bình phục tâm tình, nội
tâm có cảm giác bồn chồn, khiến cho nàng khó có thể ngồi yên.

“Tiểu thư, nếu không ngủ trời sẽ sáng……” Cửa phòng bị đẩy ra, vẻ mặt Sơ Tình mệt mỏi, khẩu khí mang theo thản nhiên bất đắc dĩ.

“Không ngủ được.” Cẩm Dạ than nhẹ một tiếng, chậm rãi dời ghế ngồi tới đầu
giường, dừng một chút lại thấp giọng hỏi:“Cha đi ngủ chưa? Có truy vấn
cái gì hay không?”

Sơ Tình lắc đầu:“Lão gia trước mắt đã đi vào
giấc ngủ, mới vừa rồi khi kiểm tra phòng em lừa ông ấy nói là người có
cừu oán tìm tới cửa, vốn tưởng rằng phải tốn lời lẽ một phen mới có thể
để ông ấy tin tưởng, ai biết lão gia nghe xong những lời này mặt tái đi, vội vàng chạy tới phòng tiểu thư, vừa ồn ào muốn trở về thành Dao Châu
vừa không ngừng chung quanh tìm tiểu thư, sau em phải qua loa tắc trách
nói A Sở đã mang tiểu thư đi trước, ông ấy mới bằng lòng cùng em tới phố bên cạnh tạm lánh.”

Một trận trầm mặc.

Cẩm Dạ không tiếp nói, một tay đỡ cánh tay bị thương, nghiêng đầu tựa vào thành giường.

Thấy thế Sơ Tình trở nên lo lắng:“Làm sao vậy? Miệng vết thương lại nứt ra
rồi? Đại phu đã nói tiểu thư không thể tùy ý xuống giường, nhưng người
khen ngược, kéo cái chân bị thương đi loạn xung quanh.” Nàng lắc lắc
mặt, nhỏ giọng lải nhải, ngữ điệu không dấu được đau lòng.

“Trên
đùi chẳng qua là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng tới đi lại; Về
phần tay, phỏng chừng cũng không phế được.” Cẩm Dạ thản nhiên cười:“Ta
chỉ đang nghĩ, xem phản ứng của cha ta, trong kinh thành này có lẽ thực
có cừu gia cũng không chừng.”

[cừu gia: người có thù oán với mình]

Sơ Tình sửng sốt:“Là chỉ Nghiêm đại nhân kia?” Sơ Tình sớm được tiểu thư
kể lại những chuyện gặp đêm đó, trong mắt nàng, người đàn ông xinh đẹp
tàn nhẫn kia hẳn là kẻ thù lớn nhất mới đúng.

“Không.” Cẩm Dạ mị mắt:“Phải là người có mối hận cũ lâu dài cùng Tô gia mới đúng.”

Nghe vậy Sơ Tình khó hiểu:“Sẽ là ai?”

Cẩm Dạ cười mà không đáp, sau một lúc lâu lại nói:“Ta mệt nhọc, ngươi cũng
đi nghỉ sớm đi, ngày mai sẽ chuyển tới tòa nhà mới, nên chăm sóc tinh
thần mới tốt.” Nói xong, nàng phối hợp ngáp một cái, nhắm mắt dựa đầu
vào gối.

“Người cũng không được vụng trộm thức dậy lần nữa.” Thấy đối phương cố ý lảng tránh, mặc dù trong lòng nghi hoặc, Sơ Tình cũng
không hỏi nhiều, thay nàng diệm chăn rồi rời đi.

Ánh nến tắt, ánh trăng nhanh chóng tiến vào trong phòng, bóng cây loang lổ hắt trên
khung cửa sổ giấy, thỉnh thoảng lay động theo gió, phát ra tiếng vang
‘tất tất tác tác’.

Rất nhanh, có bóng đen lược qua.

Dường
như cùng một thời khắc, Cẩm Dạ nhanh chóng đứng dậy túm lấy áo ngoài,
cũng bất chấp chân bị thương, đề khí nhảy ra cửa sổ. Bất đắc dĩ khi đuổi theo ra, bóng dáng người nọ đã sớm biến mất không thấy, nàng cũng không kích động, chậm chạp quay lại khập khiễng đi vào trong phòng.

Khi đi vào cửa, nàng cố ý lảo đảo, thân hình không vững, mắt thấy sẽ ngã đầu rơi máu chảy –

Điện quang hỏa thạch, đột nhiên xuất hiện một đôi tay, nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng nàng, mang nàng thoát ly hiểm cảnh.

[điện quang hỏa thạch: chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là
từ của Phật gia, được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước
hạn định]

“Đại tiểu thư đứng vững.” Giọng nam ôn nhuận, nghe ở trong bóng đêm, thật êm tai.

Cẩm Dạ nâng cằm, cười nhợt nhạt:“A Sở, ngươi lại tới kịp.”

“Trùng hợp mà thôi.” Hắn thủ lễ thối lui khoảng cách, không lưu dấu vết đưa tay ra phía sau.

Cẩm Dạ kéo khóe miệng xuống:“Không khéo, ta đúng là đang đợi ngươi.” Ánh
mắt dừng lại trên quần áo hắn, trang phục màu đen, khăn che mặt cũng
chưa tháo xuống hoàn toàn, ăn mặc kiểu này…… hiển nhiên có quỷ.

A Sở nâng mắt, chống lại con ngươi sáng ngời dị thường của nàng, do dự
một lát liền trầm giọng thẳng thắn:“Ta đi xử lý một chuyện.”

Cẩm Dạ nhếch cao mày:“Sau đó thì sao?”

A Sở nghiêng đầu, trên mặt hiện lên thần sắc giãy dụa, rồi sau đó khẽ thở dài một hơi:“Hắn biết cô còn sống, cho nên ta đi biệt viện kia một
chuyến, tìm thi thể nữ tù mới vào bãi tha ma, dán mặt nạ da người thay
thế cô.” Biết đối phương chắc chắn không biết không buông tha, hắn giải
thích rõ ràng một lần.

“Ngươi thật đúng là trung thành và tận
tâm, làm cho ta nghe xong cảm động không thôi.” Nàng nói chuyện không
nhanh không chậm, như khuôn mặt không chút biểu tình của nàng giờ phút
này, làm người ta khó có nhìn thấy cảm xúc trong nội tâm.

A Sở cúi đầu:“Ta là phó mà người là chủ, hẳn nên vậy.”

“Thật không?” Cẩm Dạ lạnh lạnh nói:“Chỉ tiếc ta không bắt được tận tay, thật
sự là tiếc nuối.” Không đợi đối phương đáp lại, nàng bỗng nhiên tiến lên một bước, ánh mắt theo dõi vạt áo trước ngực hắn, giống như lơ đãng
nói:“A Sở, chẳng lẽ ngươi tiện đường mang theo bánh ngọt điểm tâm trở
về?”

“Không có.” Hắn thề thốt phủ nhận, lặng lẽ dịch vị trí ra phía sau.

Cẩm Dạ che miệng, giọng điệu hoang mang:“Nhưng ta thấy hình như trong lòng
ngươi ẩn dấu vật gì, chẳng lẽ ta hoa mắt?” Lời còn chưa dứt, nàng hít
sâu một hơi, thẳng tay tìm kiếm trên người hắn.

A Sở thoải mái né qua, một chưởng chặn đứng thế công của nàng, thấp giọng nói:“Đại tiểu thư, chớ náo loạn.”

Vì hành động quá mạnh khẽ động miệng vết thương, Cẩm Dạ đau đến hô hấp
cũng không ổn, mặt trắng bệch, miễn cưỡng duy trì mỉm cười:“Khi tất yếu
ta có thể cùng ngươi đánh nhau một hồi ở trong này.”

Thấy nàng không giống như đang nói đùa, A Sở rốt cục thỏa hiệp, cắn răng nói:“Là một bức họa.”

Lại là họa?

Cẩm Dạ cau mày:“Bức họa ai?”

A Sở không hé răng, như đầu gỗ đứng tại chỗ.

Cẩm Dạ lạnh lùng nói:“Ngươi không nói cũng được, sáng mai ta liền tới cửa
biệt viện đó, làm cho thủ vệ xem xét người chết mà sống lại có bộ dáng
ra sao.” Tuy rằng không biết hắn xuất phát từ nguyên nhân gì khắp nơi
bảo hộ an nguy cho mình, nhưng nếu nhược điểm bị nàng nắm giữ, như vậy
không lấy ra lợi dụng một chút thật sự rất không hợp với mình ……

Quả nhiên, không đến nửa khắc, cuộn tranh liền hiện ra trước mắt nàng.

Cẩm Dạ cảm thấy mỹ mãn tiếp nhận, đầu ngón tay run lên, cuộn tranh cao hơn
nửa người toàn bộ mở ra, trong tranh là bóng dáng một nam tử, tư thái
thanh nhã cao ngạo, không nhìn thấy khuôn mặt, duy có mái tóc dài như
mực trút xuống sau người. Nàng tinh tế nhìn một lần, bỗng nhiên kinh
hãi, đình viện nơi nam tử đứng cảnh sắc rất quen thuộc, cùng với nơi ác
mộng buổi tối ngày hôm trước nàng đi qua giống nhau như thế……

Tâm đột nhiên khựng lại, Cẩm Dạ ninh mi, lớn tiếng:“A Sở, ngươi lấy bức họa người này làm gì!”

“Không làm gì.” Ba chữ nhẹ nhàng.

Năm ngón tay Cẩm Dạ dần dần khép lại, cười lạnh một tiếng:“Như vậy hủy đi
cũng không quan trọng.” Nàng thật muốn nhìn, bức tranh này có phải râu
ria đúng như lời trong miệng hắn.

“Cứ theo ý của đại tiểu thư
đi.” A Sở không thèm nháy mắt, nhìn cuộn tranh vốn hoa mỹ biến thành một đoàn phế liệu, khuôn mặt xưa nay tao nhã của hắn hiện lên khoái ý khó
hiểu, nhưng chỉ trong một chớp mắt, lại rất nhanh bị mỉm cười dấu
đi:“Đêm dài khí lạnh, mong đại tiểu thư sớm đi ngủ.” Nói xong chậm rãi
rời đi, hắc y nhanh chóng biến mất sau cửa phòng.

Cứ…… như vậy?

Cẩm Dạ ngược lại sửng sốt, trong tay nắm bức họa nhiều nếp nhăn, nhìn cánh
cửa đóng chặt kia một hồi lâu, thật lâu sau, mới thoáng tiêu tan, môi
khẽ dương lên, độ cong sâu xa ý vị.

Sắc trời tờ mờ sáng, gà gáy vừa qua.

Trên đường phố đông đúc, người người nhộn nhịp quần áo đủ màu sắc, những
gánh hàng rong vội vàng hoặc chủ quán những tiệm nhỏ ngồi một bên lớn
tiếng mời chào khách nhân, ngẫu nhiên có tiếng nói chọc cười, tốp năm
tốp ba xúm lại cùng một chỗ.

Trong tiếng huyên náo, có chiếc xe
ngựa lẳng lặng chạy qua, thùng xe cổ xưa kéo bởi chú ngựa già, đạp đá đi qua mấy quầy bán hàng rong rải rác. Nam tử trung niên đánh xe vẻ mặt
cẩn thận, nhìn xung quanh lại quay đầu hỏi ý kiến người bên trong, ước
chừng là người đó không muốn gây sự chú ý, xe ngựa chạy hai vòng sau
không nhanh không chậm đứng ở ngoài quán trà nhỏ cuối phố.

“Tiểu
thư, đến rồi.” Xa phu nhìn mấy hố nước nhỏ lầy lội ngoài cửa xe, suy
nghĩ một lát liền khụy đầu gối quỳ rạp trên mặt đất, đồng thời tận hết
khả năng đè thấp thân mình, dùng lưng làm bậc đệm cho đối phương xuống
xe.

Mọi người nào ai đã từng gặp tình hình này, đều ngừng tay, ánh mắt đồng loạt nhìn qua.

“Ta nhớ rõ đã nói ngươi nên xử sự cẩn trọng.” Tiếng nói nữ tử hơi tức giận
tự bên trong truyền ra, cùng với tiếng vang thanh thúy, la quần hồng
nhạt đi ra trước.

Xa phu sợ hãi, liên tục giải thích:“Sợ bẩn giày Tống tiểu thư, cho nên mới ra hạ sách này, mong tiểu thư chớ nên trách
tội tiểu nhân.”

“Đừng quỳ, ta không có ý trách ngươi.” Tống Đinh
Nguyệt vươn ngón tay vịn vào cạnh cửa xe, giày thêu bách phượng tơ vàng
dưới làn váy không chút do dự đạp trên mặt đất lầy lội. Mặt như phù
dung, thướt tha kiều mỵ, nàng đứng ở nơi đó, dáng người tinh tế tốt đẹp, trên mặt gần như không có biểu tình gì, nhưng cả người lộ ra thanh cao
cùng tự phụ lại vừa đúng chỉ ra thân phận không phú cũng quý.

“Khuê nữ nhà ai vậy, như tiên nữ.” Mọi người sợ hãi than, ánh mắt bao hàm tán thưởng.

Người trên phố phần lớn có ánh mắt làm càn, cô nương tính tình nóng nảy một
chút có lẽ sẽ tức giận chửi bậy ngay tại chỗ, nhưng Tống Đinh Nguyệt lại mắt điếc tai ngơ, lấy bạc vụn ra từ cổ tay áo, giao cho xa phu, nhẹ
giọng phân phó:“Một lúc lâu sau lại đến đón ta.” Thoáng nhanh hơn bước
chân, nàng bước vào quán trà đơn sơ trước mặt.

“Cô, cô nương,
uống cái gì?” Ánh mắt tiểu nhị thẳng tắp, sống vài thập niên gần như
chưa từng nhìn thấy tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như thế, huống chi, thoạt
nhìn mỹ nhân này còn là tiểu thư khuê các ít khi có cơ hội xuất đầu lộ
diện.

Tống Đinh Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:“Một ly trà lạnh.”

“Còn cần gì không, chỗ chúng ta còn có trái cây, còn có điểm tâm ngọt tốt
nhất……” Tiểu nhị cười nịnh, mặt dày mày dạn không chịu đi.

“Cái gì cũng không cần.” Giọng điệu nam tử trầm thấp như truyền từ bên ngoài đến, đánh gãy lời giới thiệu thao thao bất tuyệt.

“Vị công tử này, ngươi là……” Tiểu nhị nhìn thanh niên nhã nhặn cao hơn mình một cái đầu, không rõ sao trong nháy mắt hắn lại xuất hiện ở trước mắt
mình.

Tống Đinh Nguyệt cười cười:“Không có việc gì, hắn đi cùng ta.”

Tiểu nhị phẫn nộ tiêu sái rời đi, sờ sờ cái mũi nói:“Hai vị chậm rãi tán gẫu, có gì phân phó thì gọi ta.”

“Tiểu thư không nên tự tiện rời phủ, Tống đại nhân nếu biết chắc chắn sẽ giận dữ.” Nam tử dùng ống tay áo của mình, cẩn thận lau khô mặt bàn.

“Cha tiến cung, trước bữa tối sẽ không trở về.” Tống Đinh Nguyệt bất tri bất giác nắm lấy khăn tay, ánh mắt nhìn hắn sáng rỡ:“Sở Luật, bức họa ta
sai ngươi tìm đâu, có mang đến không?”

“Xin lỗi tiểu thư.” Nam tử không chút hoang mang tìm ghế ngồi xuống, thần sắc thản nhiên nói:“Vốn
mang theo bên người, nhưng nửa đường bỗng nhiên không thấy, chắc là tên
trộm nào đó mượn gió bẻ măng lấy đi rồi.”

Nghe vậy khuôn mặt Tống Đinh Nguyệt khó nén mất mát, cẩn thận cân nhắc một phen lời nói của đối phương, bỗng nhiên lại thấy tức giận, ẩn nhẫn sau một lúc lâu, cuối
cùng không hờn giận, xoay người lại với nam tử phía sau, lạnh lùng mở
miệng:“Ngươi nghĩ ta và ngươi là trẻ con ba tuổi sao, người trên phố đều là hạng tam giáo cửu lưu, làm sao biết thưởng thức tranh chữ, càng chớ
nói đến kẻ trộm, nếu ngươi đánh mất túi tiền ta còn có thể tạm thời tin
ngươi.”

[tam giáo cửu lưu: tam giáo chỉ Phật giáo, Khổng giáo, Lão tử, cửu lưu là chín vị thần nông, lâm, ngư…]

Nam tử vẫn trấn định, khẩu khí không nặng không nhẹ:“Mấy năm nay ta vì tiểu thư thu thập bức họa của người nọ ít nhất cũng đã trăm bức, chưa bao
giờ để tiểu thư thất vọng, mà lần này…… đúng là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn như thế nào?” Tống Đinh Nguyệt lạnh mặt, không biết không buông
tha:“Sở Luật, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, cứ việc trước đây ngươi đều thay ta vụng trộm làm chuyện này, nhưng trong lòng ngươi lại chưa bao
giờ tình nguyện.”

Nghe vậy nam tử sửng sốt, cúi đầu không rên một tiếng, bên tai phiếm ra chút quẫn bách.

“Chột dạ?” Tống Đinh Nguyệt liếc hắn một cái, túm làn váy đứng dậy, khi ra
cửa hết sức lạnh lẽo để lại một câu:“Ngươi thật sự là con chó trung
thành nhất bên cạnh cha ta, ngay cả chút chuyện nhỏ ta phân phó ngươi
cũng bận tâm đến mặt mũi hắn, ngươi yên tâm, sau này ta tìm người khác
cũng được, sẽ không tiếp tục phiền toái ngươi.”

Vừa dứt lời, bóng dáng màu xanh nháy mắt liền tới gần, động tác cực nhanh, một phen túm lấy cổ tay nàng không buông.

Tống Đinh Nguyệt kinh ngạc:“Thật to gan!”

“Thỉnh tiểu thư thu hồi lời nói vừa rồi.” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm gần gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, khuôn mặt nhã nhặn khó xuất hiện vẻ lo lắng,“Tiểu thư cũng biết, miệng người khác vị tất đã bền chắc, việc này truyền ra nhất định sẽ tai bay vạ gió, mà lão gia bất hòa với người nọ
mọi người đều biết……”

“Vậy thì Sở Luật, vì thanh danh Tống gia,
chuyện gièm pha không thể ra ngoài ánh sáng bực này vẫn nên để ngươi tới thay ta hoàn thành đi.” Nàng mỉm cười ngắt lời, vung cổ tay một
cái:“Buông tay.”

Đáy mắt có bi ai chợt lóe qua, lại ngẩng đầu hắn đã thay bằng biểu tình ôn hòa như thường:“Ta chưa bao giờ hỏi tiểu thư
âm thầm thu thập bức họa của người nọ đến tột cùng có hàm nghĩa gì.”

Tống Đinh Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế, thuận miệng nói:“Vậy vì sao ngươi không hỏi?”

Hắn cười khổ, không tiếp lời, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy mình thất bại giống một kẻ bất lực.

Không hỏi, có lẽ vì có thể làm bộ như không biết.

Đạo lý đơn giản như vậy, nàng…… cũng không hiểu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui