Cầm Đế

"An Nhã tiểu thư, huynh nói chính là chủ nhân của Phiêu Lan Hiên?"

Mã Đặc Lạp Kỳ kinh ngạc hỏi.

Mã Nhĩ Đế Ni gật đầu đáp:

"Chính là nàng. Thực lực của ta không thể so sánh với nàng, cho dù chúng ta có nhiều ma pháp sư, nhưng không một ai địch nổi đại ma pháp sư tử cấp bát giai. Huống hồ lần này An Nhã tiểu thư cùng tinh linh chiến sỹ xuất hiện, không biết trong Cầm thành còn bao nhiêu tinh linh pháp sư nữa? Thêm vào thực lực của Đông Long Bát Tông, thì cho dù chúng ta bình định được thành cũng trả một giá không nhỏ! "

Mã Đặc Lạp Kỳ im lặng không nói, nhưng ánh mắt lại thêm phần kiên định: "Đại ca, bất luận thực lực của Cầm thành có mạnh đến đâu, nhiệm vụ của chúng ta vẫn như cũ, đế quốc đã phái chúng ta đến đây, thì chúng ta phải dẹp yên Cầm thành. Đại ca yên tâm đi, đệ nhất định chiến thắng Diệp Âm Trúc, đệ đã tu luyện ma pháp nhiều năm, quyết không để thua tên tiểu tử đó đâu."

Đế Ni lắc đầu đáp: "không phải huynh không tin đệ, nhưng thực lực Diệp Âm Trúc không tầm thường, ma pháp cộng với võ công của hắn, chỉ sợ đệ không có cơ hội. Áo Lợi Duy Lạp cùng ta nghiên cứu về thần âm ma pháp của hắn, chính là một chi của tinh thần ma pháp, đối địch với bất kỳ hệ ma pháp nào cũng đều có tác dụng khắc chế, cho dù phong ma pháp của đệ có lợi hại, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn đâu. Ta đã tìm ra người đấu trận này rồi."

Mã Đặc Lạp Kỳ nhíu mày hỏi: "Đại ca, không lẽ trong quân còn có người có pháp thuật mạnh hơn đệ sao?""

Đế Ni trầm giọng đáp: "Từ lúc nhận được khiêu chiến Lục Chiến, huynh đã thông tri cho đế quốc, huynh nghĩ người đấu trận thứ hai cũng sắp đến rồi, chỉ cần người đó xuất hiện thì chúng ta không cần lo lắng nữa. Mặc dù huynh rất xem trọng Diệp Âm Trúc, chàng trai trẻ này, nhưng vì quốc gia, chúng ta không thể thua, nhất định như vậy … "

oOo

Cầm thành. Diệp Âm Trúc quay trở về, cũng giống mấy bữa trước, chẳng hề nói nửa lời, chỉ lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Họ không biết hắn đã đi đâu, làm gì, chỉ biết hắn tiến vào núi Bố Luân, còn chính xác là nơi nào thì không ai rõ. Có lẽ hắn vào đó để tu luyện, ai cũng nghĩ vậy, mặc dù ngày đầu tiên không tốn sức là mấy, nhưng những ngày kế tiếp tuyệt không đơn giản.

Hắn lúc này đang ngồi tĩnh tọa trên một đỉnh núi, xung quanh hắn có hơi nước từ trong lòng núi tỏa ra. Toàn thân hắn lúc này có một quầng ánh sáng màu tím nhạt, lúc này tinh thần của hắn đã tiến vào cảnh giới nhập định. Tinh thần của hắn lúc này cực kỳ tốt, nhất là sau thắng lợi trận đầu, hắn muốn giữ vững trạng thái tâm lý này nên vừa về đã chạy ngay ra đây tu luyện.

Trời dần dần tối, núi Bố Luân vào mùa đông lạnh lẽo vô cùng, nhưng Diệp Âm Trúc nhờ quầng sáng bao bọc lại chẳng cảm thấy điều gì.

Nhớ lúc trước, khi hắn vô cùng mâu thuẫn, đắn đo suy nghĩ mãi giữa lợi và hại của Lục Chiến. Hắn chọn đánh, cũng bởi vì buộc phải thắng nên tâm lý bị áp lực rất lớn, những ngày này hắn dốc sức tu luyện khiến cho Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ cũng phải ngạc nhiên, thầm khen ngợi sự thiên phú của hắn.

Mặt trời vừa khuất, một luồng khói đen từ trong cơ thể Diệp Âm Trúc tỏa ra, rồi từ từ hiện thành hình người.

"Sư phụ" Diệp Âm Trúc cung kính hành lễ.

Từ trong đám khói đen có một giọng khàn khan vang lên: "Hôm nay con làm tốt lắm, không những giành thắng lợi mà lại không cùng đối phương kết thành thâm cừu đại hận, quan trọng hơn hết là trận đầu của Lục Chiến lại không có tiêu hao gì cả."

Hắn cười đáp: "Đây cũng đều do sư phụ có phương pháp dạy dỗ"

Bóng đen cười ha hả đáp: "Được rồi, mấy lời nịnh hót này ta nghe không quen, cũng do con giỏi, ta nào có công sức gì. Sư phụ thấy tinh thần lực của con có tiến bộ, hơn nữa ta cũng hiểu được vì sao võ công cùng pháp thuật của con có sự đột phá lớn lao như vậy. Cũng do Tử, hắn mạnh thì con cũng được hưởng lợi. Đồng đẳng bổn mạng khế ước, ài … không ngờ ta lại có thể chứng kiến khế ước thần kỳ xuất hiện."

Âm Trúc sửng sốt một lát, mặc dù biết rõ khế ước có không ít điểm lợi, nhưng đối với hắn điểm hữu dụng duy nhất chính là có thể triệu hoán lẫn nhau, hắn hoàn toàn không rõ những điểm khúc mắc bên trong.

"Sư phụ, người biết rõ loại khế ước này?"

"Đương nhiên, ta từng thấy một quyển cổ tịch trong Pháp Lam có nhắc qua loại khế ước này, chỉ tiếc ta lại không nghiên cứu kỹ. Đồng đẳng bổn mạng khế ước có thể cho cả hai khả năng triệu hoán, nhưng điểm lớn nhất chính là sự tương hỗ lẫn nhau"

"Tương hỗ lẫn nhau?"

"Ừ, con và Tử có bao giờ phát hiện, những khi cả hai có đột phá, nhất định đối phương cũng hưởng lợi không ít, đôi khi còn phát sinh biến hoa? Ví như pháp thuật của con tiến bộ thì thể lực của hắn cũng tăng tiến, ngược lại nếu hắn tiến hóa thì con cũng có sự thay đổi nào đó?"

Âm Trúc gật gù hỏi: "Việc này không phải do linh hồn chúng con có quan hệ sao?"

Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đáp: "không hẳn chỉ như vậy. Thật ra, giữa hai con tồn tại cái gọi là tương hỗ, chỉ là lúc bình thường sự liên kết này không có biểu hiện gì lớn, nên hai con nhìn không ra. Chỉ khi nào thực lực có đột phá thì mới có chút cảm giác. Có thể nói một cách đơn giản, cả hai cứ tập trung tu luyện theo con đường của mình, kết quả lại được chia đều cho đôi bên. Nếu không nhờ đó, thì cho dù con có ở Pháp Lam, nơi ma pháp nguyên tố đầy rẫy, cũng không thể nào tu luyện đến cảnh giới này, con nên nhớ, mình mới mười tám tuổi. Ở độ tuổi này, những người khác, cho dù cấp độ tu luyện thấp hơn con, nhưng nếu chỉ so về mặt tốc độ thì con đã vượt xa họ, ta nói là về mặt tốc độ, không xét đến đẳng cấp, hơn nữa võ công và pháp thuật của con đã tiến vào tử cấp nhị giai, tốc độ này chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung."

Tương hỗ lẫn nhau, vậy ra cả hai đều hưởng lợi lẫn nhau!

Thật ra, ngay cả Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng không biết hết sự thần kỳ của loại khế ước này, nhưng đã chỉ ra hiệu quả trên người Âm Trúc và Tử. Lý do để giải thích sự thần kỳ này, có lẽ chỉ có thể hiểu một cách đơn giản, thông qua khế ước, cả hai sinh mạng đã được kết hợp thành một, bên nào có sự đột phá thì cũng giống như cả hai bên đều có đột phá.

Lúc đó chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã từng giết Tử, Âm Trúc lại nhờ khế ước mà cứu hắn sống lại. Cũng bắt đầu từ lúc đó mà cả hai đã có sự biến đổi đến chóng mặt, tuy vẫn chưa ý thức rõ ràng, nhưng đôi bên đều hiểu đem lại lợi ích cho nhau.

"Thôi, không nói chuyện này nữa. Âm Trúc, mấy hôm nay sư phụ đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu để con tu luyện vong linh pháp theo lối cũ, đúng là có sự chậm trễ, nên ta sẽ lấy lui làm tiến, dùng Khô Mộc Long Ngâm cầm trên người con để tu luyện"

"Khô Mộc Long Ngâm và vong linh ma pháp lại có liên hệ sao?" Âm Trúc biết rõ,cổ cầm ẩn giấu trong tim mình vốn là siêu thần khí, nhưng sử dụng thế nào thì hắn không rõ.

Bóng đen đáp: "Cổ cầm của con có bảy loại khí tức khác nhau, trong đó bao gồm cả hắc ám khí tức. Thật sự thì vong linh ma pháp cũng là một chi của hắc ám ma pháp, dùng hắc ám nguyên tố mà thi triển, cách thức cũng giống như dùng tinh thần lực vậy. Ta cũng không rõ hiệu quả đạt đến mức nào, nhưng ta có thể khẳng định, thông qua cổ cẩm, vong linh ma pháp con sử dụng có năng lực không nhỏ."

Nói đến đây hắn hiểu ngay, đáp: "ý sư phụ muốn con dùng cầm để tái tạo vong linh ma pháp?"

Bóng đen lắc đầu nói: "Không, không phải là tái tạo, mà là dùng để thi triển thực sự. Hiện tại ta đang suy nghĩ cách để con có thể kết hợp, khi đó con có thể dùng được vong linh ma pháp ngay"

Âm Trúc lại hỏi: "Sư phụ, đến khi nào con mới có thể dùng được siêu thần khí? Nếu dùng được bảo vật này thì Lục Chiến chẳng còn vấn đề nữa. Con vốn nghĩ cứ đạt đến tử cấp thì có thể dùng được, nhưng giờ vẫn chưa thể xuất nó ra, vậy là sao?"

Bóng đen hừ một tiếng nói: "Với thực lực hiện tại của con thì đừng nghĩ đến việc sử dụng siêu thần khí. Muốn sử dụng nó ít nhất cũng phải đạt đến thứ thần cảnh giới, cũng là bạch cấp nhất giai, đến lúc đó thì con mới có thể khống chế được năng lượng lớn lao của nó. Siêu thần khí trong người con có sức mạnh cường đại vô cùng, nhưng bên cạnh đó lại có sự oán hận nghi ngút, ngay cả ta cũng không cách nào tiến vào bên trong được. Con có thể khiến nó nhận con làm chủ nhân đã là may mắn hết sức, vì vậy lúc này chỉ có thể coi nó là bùa hộ mạng, đến lúc con gặp nguy cấp thì nó sẽ xuất hiện bảo vệ. Thật ra nếu con muốn dùng nó lúc này cũng không phải không có cách, nhưng …"

"Nhưng sao hả sư phụ …" hắn hấp tấp hỏi, từ khi có được bảo vật này, hắn hầu như chưa lúc nào không nghĩ đến việc sử dụng nó, lần này nghe sư phụ nói vậy hắn mừng rỡ vô cùng. Kiến thức của vị sư phụ không có hình hài này có thể so sánh với thư viện của Mễ Lan.

"Tự sát, con nghe nói chưa?" Bóng đen lạnh lùng đáp.

"Tự sát …"

oOo

Mặt trời bắt đầu ló dạng, bầu trời lúc này đầy mây, so với ngày hôm qua thì thật khác biệt. Hôm nay quả thật không phải là một ngày đẹp trời, tuy nhiên Lục Chiến vẫn phải tiếp tục. Mễ Lan và Cầm thành đại quân lại một lần nữa đối mặt với nhau.

So với hào khí ngất trời của ngày hôm trước, hôm nay cả hai bên bình tĩnh hơn rất nhiều. Đối với đội quân chỉnh tề ba trăm ngàn binh sỹ của Mễ Lan lại không có một bóng kị binh nào, các vị cao thủ của Cầm thành buồn cười thầm nghĩ nhất định do uy lực của Tử mà ra.

Một ánh sáng lóe lên, Diệp Âm Trúc hiện ra, từ từ đi đến chiến trường.

Hắn hôm nay mặc Thần Nguyên ma pháp bào màu trắng, lại không đem theo bất cứ một vật tùy thân nào, nhìn ngược nhìn xuôi cũng chỉ giống một ma pháp sư bình thường, nhưng hôm nay lại là Lục Chiến, thông qua cách ăn mặc của hắn, mọi người đều đoán được hôm nay sẽ đánh trận gì.

Mã Nhĩ Đế Ni bước ra, lần này không cưỡi kỹ long như hôm qua, từ nét mặt của lão, Âm Trúc không cảm thấy lão mất tinh thần vì trận thua hôm qua, chỉ thấy lão bình tĩnh hơn.

"Âm Trúc, ngươi biết không, trong lòng ta ngươi là một đối thủ ngang tầm" Đế Ni nói nhỏ.

Hắn mỉm cười đáp: "Đây thật sự là vinh hạnh của ta"

"Mặc dù ta không muốn cùng ngươi đối mặt, nhưng chúng ta đã đứng ở hai phía của chiến trường, thì vẫn phải chiến đấu đến cùng, mong ngươi hiểu cho. Là tướng soái, ta phải dành chiến thắng, bất chấp thủ đoạn."

Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt một chút, hắn không hiểu hết ý tứ của lão, nhưng cũng vội đáp: "Đã như vậy, sao chúng ta không bắt đầu? Nhị chiến: ma pháp, lực lượng thần kỳ nhất thế gian, có thể thông qua vạn thiên nguyên tố mà biến hóa thành sức mạnh hủy diệt. Lục Chiến đệ nhị chiến: Ma"

Mã Nhĩ Đế Ni nhìn xoáy vào mắt Âm Trúc, đáp: "Từ cách ăn mặt của cậu ta đã nghĩ đến việc này rồi"

Âm Trúc ngồi xuống, ma pháp chiến. Dùng ma pháp để phân thắng bại, không được triệu hoán ma thú, cũng không được sử dụng võ công, đứng và ngồi càng không khác biệt, huống chi hắn lại là một thần âm sư.

Bụp, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm xuất hiện trên đùi hắn, lúc này đối thủ của hắn đã xuất hiện.

Một lão pháp sư từ đại quân Mễ Lan tiến ra, chầm chậm đi ra chiến trường, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, khi đến gần Đế Ni thì quay nhìn gật đầu một cái.

Diệp Âm Trúc đang ngồi bỗng bật dậy, hoảng sợ nhìn đối thủ phải đối mặt, bật thốt: "Sư phụ!"

Người vừa bước ra từ đại quân Mễ Lan, cũng là người đấu trận thứ hai với Âm Trúc, cũng là sư phụ của hắn, Mễ Lan Ma Vũ học viện, đại ma đạo sư tinh thần hệ, tử cấp tứ giai, viện trưởng Phất Cách Sâm.

Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Mã Nhĩ Đế Ni lại mời viện trưởng đến, giờ đã hiểu thấu vì sao lão lại nói đến bốn chữ không từ thủ đoạn. Âm Trúc lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, đối mặt với sư phụ, hiển nhiên không thể nào dùng toàn lực, hơn nữa ma pháp của Phất Cách Lâm cũng không phải tầm thường, có thể nói là cực mạnh. Cầm pháp của hắn cũng là một chi của tinh thần pháp, cho dù hắn cũng là tử cấp tứ giai, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của viện trưởng, người đã chỉ điểm cho hắn không ít về tinh thần pháp. Tinh thần pháp vốn dĩ đã thần kỳ, giờ lại phải đối mặt với cao thủ … ài …

Phất Cách Sâm từ từ đi đến trước Âm Trúc, thấy đệ tử cung kính hành lễ chỉ cười khổ nói: "Ta không nghĩ lại có ngày thầy trò ta đối mặt trên chiến trường. Âm Trúc, con là đồ đệ đắc ý nhất của ta, nhưng giờ lại là địch nhân. Ta là người của Mễ Lan quốc, cho nên ta cũng không muốn nói nhiều lời, bởi ta là sư phụ của con, nhưng con cũng không cần phải hạ thủ lưu tình. Nếu con làm vậy chính là sỉ nhục ta, con nên hiểu, đệ tử có thể thắng được sư phụ, cũng là sự sung sướng của sư phụ."

Âm Trúc ngẩn người nghe lời vị sư phụ nói, trong lòng rối ren vô cùng, Phất Cách Sâm cũng không hy vọng thầy trò quyết chiến, nhưng sự việc đã thế này thì cũng không còn cách chọn lựa nữa. Phất Cách Lâm đúng là cao thủ đệ nhất của Mễ Lan, cho dù đổi lại là ám đại ma đạo sư Nguyệt Huy, thì cũng chưa chắc hơn được, hơn nữa còn có một điểm đặc biệt, chính là thân phận sư phụ Âm Trúc.

Phất Cách Lâm giơ tay phải lên, ánh sáng bùng lên, trong tay lão đã xuất hiện một thanh ma pháp trượng màu bạc, trên đầu lại khảm một viên bảo thạch màu vàng kim, dưới ánh sáng mặt trời cây pháp trượng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Âm Trúc biết rõ loại bảo thạch này càng giúp cho người sử dụng ngưng tụ tinh thần lực hiệu quả hơn rất nhiều.

"Chúng ta bắt đầu thôi" Phất viện trưởng giơ pháp trượng, đây chính là lễ tiết đơn giản nhất của cuộc đấu giữa ma pháp sư.

Diệp Âm Trúc cũng đưa cổ cầm lên ngang ngực đáp lễ. Nếu như hỏi ai là người hắn tôn kính nhất Mễ Lan Ma Vũ học viện, hắn sẽ đáp đó là Phất viện trưởng cùng với Ny Na chủ nhiệm. Phất Cách Sâm cũng không yêu cầu hắn bất cứ điều gì, ngược lại giúp đỡ hắn rất nhiều, chỉ bảo cho hắn về tinh thần ma pháp, khiến cho cầm pháp của hắn tăng tiến đáng kể.

"Sư phụ, mời người!" Âm Trúc ngồi xuống đất, Lục Chiến không phải là cuộc chiến của cá nhân hắn, mà là cuộc chiến cho mười ngàn chiến sỹ của Cầm thành, là cuộc chiến vì Đông Long Bát Tông, hắn càng không thể thua, vì vậy hắn sớm đã đặt tình nghĩa thầy trò sang một bên.

Hai tay khẽ vuốt lên dây đàn, Âm Trúc trở nên bình thản lạ lường, hơi thở điều hòa như không có chuyện gì xảy ra. Phất Cách Sâm cũng gật gù, lão đã lâu chưa thử thực lực của gã đệ tử này, lúc này đột nhiên nhận ra lực lượng của hắn vượt quá sự tưởng tượng rất nhiều, lão thở dài một hơi, thầm nghĩ đánh xong trận này, cho dù thắng bại thế nào thì Âm Trúc cũng không trở về học viện nữa.

"Nhìn ta đây" Phất viện trưởng nhẹ nhàng cất tiếng, một dải ánh sáng màu tím từ tay lão truyền vào ma pháp trượng rồi phóng ra không trung. Hai người đứng cách nhau không xa, nhưng thanh âm của lão chỉ có mình Âm Trúc nghe được. Vừa nói xong mấy lời đó thì từ pháp trượng đã phát ra ánh sáng màu vàng kim bọc hắn vào trong.

Tinh thần ma pháp so với các loại ma pháp khác có sự khác biệt, ma pháp thuộc hệ này cũng không có đặc tính công kích đối thủ, nhưng lại có thể tăng cường độ tinh thần lực để công kích.

Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn thẳng Phất viện trưởng. Hai mắt viện trưởng đã biến thành màu vàng sậm, một cỗ sóng tinh thần mãnh liệt theo đó phóng ra. - https://truyenfull.vn

Lúc trước Phất Cách Sâm đã từng dạy Âm Trúc, nếu như phải đối phó với một tinh thần sư, chẳng những không được bỏ chạy mà phải kiên cường đối kháng. Nếu ngay cả mắt đối phương mà không dám nhìn thì làm sao có thể tránh được sự chi phối của đối phương. Không những thế, các giác quan khác như thính giác, thị giác đều có thể dùng để phát ra tinh thần ma pháp.

Bụp một tiếng, Âm Trúc thấy Phất Cách Lâm hóa thành mười người, mặc dù hắn biết rõ đây chỉ là ảo giác, nhưng vẫn làm cho hắn thất thần trong giây lát, áp lực từ từ đè nặng lên hắn, vây khốn hắn vào trong.

Mục đích cuối cùng của tinh thần sư là làm cho đối phương mất đi sự tỉnh táo, bị khống chế. Âm Trúc nặng nhọc hít một hơi, bắt đầu ra tay phản kích.

Hai tay của hắn khẽ vuốt lên Hải Nguyệt Thanh Huy cầm, tiếng đàn dịu dàng vang xa, một quầng sáng tím nhàn nhạt xuất hiện trên cơ thể của hắn, không cần khống chế mà tự nhiên hòa với điệu nhạc sáng lấp lánh. Âm Trúc tự nhiên khảy đàn.

Khi bắt đầu đàn, những chuyện xung quanh hắn không để ý đến nữa, hoàn toàn đắm mình trong điệu nhạc, từ lúc biết đàn, hắn đã học được cách ngoài đàn ra chẳng có thứ gì có thể tác động đến hắn được.

Tay trái hắn dùng thế Lâm Phong, tay phải lại xử thế Lưu Tuyền, gảy lên một khúc Lục Thủy, tâm tình đang từ đông lạnh sang xuân ấm, âm luật lúc nhanh lúc chậm, phạm vi vừa vặn bao bọc toàn bộ ảo ảnh. Cầm khúc này cũng không hề có ý công kích, Phất Cách Sâm mẫn cảm là thế, nào không nhận ra Âm Trúc gảy khúc đàn này vì tôn kính mình?

"Chúng ta giờ là địch!" Phất viện trưởng nói lớn, mỗi một chữ đều rất rõ ràng, sắc bén giống như con dao sắc đánh tới Âm Trúc. Phất Cách Sâm đối với âm nhạc cũng có nghiên cứu, nhưng không sâu, tuy vậy tinh thần pháp khổ luyện nhiều năm, lẽ nào lại không nhận ra điểm kỳ lạ của khúc nhạc. Năm chữ ngắn ngủi đã nhắm đúng vào sự mềm mại uyển chuyển của khúc Lục Thủy mà phát ra, giống như một chiêu đã có thể khắc chế được địch nhân.

Âm Trúc toàn thân kịch chấn, sắc mặt trở nên trắng bệch, cầm khúc đã bị tinh thần lực mạnh mẽ chặn đứt, trong đầu hắn oang oang âm thanh, ộc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, từ từ ngẩng đầu nhìn đối phương.

Mười nhân ảnh Phất viện trưởng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lúc này không còn vẻ nhu hòa nữa.

Âm Trúc thở dài một tiếng: "Sư phụ, xin lỗi người!" Cảnh tượng chung quanh lại thay đổi, các nhân ảnh Phất Cách Sâm lần lượt biến mất, trong không gian tinh thần lực lúc này hình thành nên một cái lưới lớn, từ bốn phương đánh mạnh vào tinh thần của Diệp Âm Trúc.

Trong khoảng khắc, hắn tựa như thấy mình bị huyết sắc đội của Phật La quốc đánh lén, lại thấy năm trăm tử thần chiến sỹ vì đó mà chết thảm, lại thấy cảnh bốn mươi ba vị pháp sư trong tử thần quân đoàn tự mình bốc cháy mà táng mạng.

Hắn biết rõ cái mình đang thấy chính là nội tâm của bản thân, cũng là những ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ.

"Ông" Hắn đang dùng thế U cốc lưu tuyền thì biến thành liễu ưng chuẩn tiệp kích, một âm thanh chói tai vang lên, huyễn tượng trước mắt nhờ đó mà tiêu tán đi một phần. Bụp một tiếng, hắn thuận tay lấy ra thần khí Phi Bộc Liên Châu cầm.

Một thân ảnh màu cam xuất hiện bên cạnh hắn, mang theo vẻ bi thương vô hạn, Âm Trúc nói khe khẽ: "Các huynh đệ đã chết, ta không cho các ngươi chết đau khổ đâu, ta sẽ đàn một khúc tống tiễn mọi người, để cho linh hồn các ngươi được yên nghỉ trong máu tươi của địch nhân." Cùng lúc đó hai tay của hắn lướt nhanh trên đàn, âm thanh vang lên, không mạnh mẽ như lúc nãy mà lại giống tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào, khiến cho người nghe muốn rơi lệ.

Tiếng đàn hòa lẫn tiếng khóc, khó mà phân biệt rạch ròi được, Diệp Âm Trúc đã luyện được kỹ xảo này đến mức thượng thừa. Hắn đã từng luyện một khúc Ô Dạ Đề trong ba tháng ròng, ngày ngày lúc đêm khuya mà tấu lên, tựa như đêm đen dài đằng đẵng, lại mang tâm tình đau thương vô hạn, từ người của hắn vô số quang hoàn màu tím phát ra, mỗi một đạo quang hoàng phát ra thì khung cảnh xung quanh mờ nhạt đi một phần. Một khúc nhạc khiến người ta động lòng đến rơi lệ, cũng không phải chỉ có một tác dụng đó.

"Phá!" Một tiếng âm trầm vang lên trong đầu Âm Trúc, gần như khiến hắn mê man, hai tay ngừng lại. Một lần nữa lại có một đạo tinh thần lực đánh mạnh vào não bộ của hắn, thực lực cường đại đến độ này, thật không hổ danh là sư phụ!

Lần thứ hai khúc nhạc bị chặt đứt, huyễn tượng trước mắt lại hiện ra, lần này lại chuyển sang một cảnh khác.

Không có thiết huyết đâm đâm chém chém, chỉ có một sự yên lặng đến đáng sợ. Là sa mạc, là sa mạc vắng lặng không bóng người. Âm Trúc lại nhớ đến thất quốc thất thành chiến, nơi hắn cùng Hắc Phượng Hoàng giao đấu lần đầu tiên. Một bóng đen tiến đến bên hắn, một thanh trủy thủ sắc bén dí vào người hắn.

Âm Trúc không né tránh, mà có muốn cũng không có cách. Ma pháp chiến, hắn biết rõ nếu dùng võ công mà xuất chiêu thì cũng đồng nghĩa với thua cuộc rồi.

Hắn cảm thấy ướt, hắn cảm nhận mùi tanh, hắn thấy được máu, hắn nhận ra cảm giác đau đớn đang từ từ lan tỏa khắp thân. Hắn thấy đôi mắt lạnh như băng của Hắc Phượng Hoàng, trong ánh mắt đỏ lòm màu máu của nàng dường như muốn nuốt chửng hắn, thanh trủy thủ xẹt qua, một dòng máu tươi phụt bắn vào không trung.

Hắc Phượng Hoàng đột nhiên dừng lại, nhưng trủy thủ trên tay nàng thì đặt ngay trên cổ họng hắn.

Diệp Âm Trúc cố nén đau, hỏi: "Cô muốn giết ta?"

Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng đáp: "Chúng ta là địch nhân, không phải ngươi chết thì ta chết." lời nói vừa dứt thì Âm Trúc cảm thấy trủy thủ gạt ngang, máu từ cổ họng bắn ra không ngớt. Mắt như mờ dần, chuẩn bị đi vào quỷ môn quan.

Nhưng … đúng lúc ấy … hắn lại cười.

Tiếng đàn lại vang lên, một tiếng đàn êm dịu, từ tay hắn một quầng sáng tím xuất hiện rồi đánh thẳng đến Phất Cách Sâm.

Phất lão sư bị một vòng Thần Âm Quang Hoàn bao phủ, tinh thần lực liền bị khống chế. Cặp mắt già nua của lão phảng phất vẻ không sao hiểu nổi. Lão không hiểu tại sao Diệp Âm Trúc vị vây trong huyển tượng thống khổ gần như sụp đổ, lại có thể thoát thân ra ngoài. Lão càng không hiểu vì sao gần như chiến thắng lại có thể phát sinh biến cố như vậy.

"Sư phụ, người thua rồi!" Âm Trúc miễn cưỡng đứng lên, đầu ong ong không ngừng, biết rõ mình đã suy yếu nhưng vẫn cố gượng gảy cho hết khúc cầm, thần âm quang hoàn vẫn bao vây Phất viện trưởng.

"Tại sao?" Phất Cách Lâm ngây người lẩm bẩm.

Diệp Âm Trúc thở dài đáp: "Sư phụ, tinh thần pháp của người đệ tử thật không bằng. Người lại có pháp trượng, nhất định là thần khí không sai. Kết hợp giữa kinh nghiệm cùng thần khí, đệ tử làm sao có thể chống lại, người dùng tinh thần lực tấn công, đệ tử không thể gảy nổi một khúc. Ngay từ đầu, mỗi lời nói, mỗi cái nhìn của người cũng là công kích, phải không sư phụ?"

Phất Cách Sâm gật đầu:

"Đúng vậy! Ta đã từng nói với con, tinh thần pháp có thể sử dụng mọi phương cách để xâm nhập vào thế giới tinh thần. Một khi đã vào được thì khống chế đối phương, kết quả địch thủ tự mình hủy diệt mình. Nhưng ta càng không hiểu, rõ ràng tinh thần của con đã bị ta khống chế, tại sao ta lại thua?"

Âm Trúc cố nắn một nụ cười: "Bởi vì ngay từ đầu đệ tử đã có sự chuẩn bị"

Phất Cách Sâm khuôn mặt giật giật: "Chẳng lẽ …"

Âm Trúc gật đầu đáp: "Đúng vậy, đệ tử đã phân tầng não bộ thành hai phần. Khi đệ tự thấy sư phụ thì biết thần âm không có cách nào sử dụng được, nên đệ tử đã chuẩn bị. Người đã đánh giá con quá thấp, tiến vào khống chế tinh thần của con, cuối cùng bị phản lại"

Phất Cách Sâm sửng sốt một lúc rồi cười khổ nói: "Con thật quá lớn mật, cho dù bản thân ta cũng không dám phân tầng não bộ như vậy. Làm vậy nếu để đối phương khám phá được thì mất cả chì lẫn chài. Hơn nữa phân tầng chẳng phải là một chuyện dễ chịu chút nào …"

Diệp Âm Trúc cười khổ đáp: "Đệ tử bị tinh thần lực của sư phụ đánh trọng thương, liền bố trí đại bộ phận tinh thần lực tập trung ở tầng trên, người vào trong thế giới của đệ tử, những gì người thấy là hầu như đúng đến 99%, nhưng có một chuyện người không bao giờ biết được … khi Hắc Phượng Hoàng tấn công đệ tử, mỗi lần nàng đả thương con, thật khiến con đau khổ, nhưng nàng chưa có lúc nào có địch ý với con, nên nàng không bao giờ ra tay giết con. Chính vì vậy khi người tạo ra huyễn tượng đó, cũng chính là người phá giải huyễn tượng cho con. Khi gần như khống chế đối phương, cũng là lúc phòng ngự yếu nhất, người đã dạy con như vậy phải không, sư phụ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui