Nhìn thấy đối phương đẩy song chưởng của mình sang một bên, Diệp Âm Trúc ngay cả ý nghĩ né tránh cũng không hề có, tay trái hơi rung lên, một đạo quang mang màu bích lục hóa thành từng vòng từng vòng tròn liên tục phủ lấy đối thủ, mà trong tay hắn, giờ đây cũng đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng bạc, chỉ có điều giờ đây trên thanh kiếm tựa hồ đã phủ lên một đạo vụ khí màu đen.
Đối với sự phản ứng nhanh nhậy của Diệp Âm Trúc, Kim Sắc trong mắt toát ra một tia tán dương ngầm ý khen thưởng có triển vọng, hoàn toàn Diệp Âm Trúc không bị ảnh hưởng bởi công kích của hắn, mặc dù đấu khí của bản thân rõ ràng mạnh hơn Diệp Âm Trúc nhiều lắm. Cho dù là thần khí, cũng không thể sử dụng một cách thoải mái nếu không có đủ lực lượng, không thể chính thức phát huy hết sức mạnh. Huống chi trên người hắn còn có giáp bảo vệ cấp thần khi, điều này giải thích tại sao hắn không e ngại Diệp Âm Trúc có Phượng hoàng linh và song trọng nguyên tố khí tức.
Một vòng lại một vòng bích quang vờn quanh song chưởng của Kim Sắc ngay lập tức, nhất thời song chương kích khởi đấu khí, hóa ra thành từng vòng lớn hơn nữa xẹt qua bên người hắn. Nhưng cũng chính lúc đấu khí được kích khởi, cũng là lúc hắn đón đỡ Nặc Khắc Hi kiếm.
Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia quang mang lạnh như băng hiện lên, đâm ra một kiếm rồi đột nhiên thu về, trong phút chốc, trong không gian nhỏ hẹp giữa hai đối thủ hiện lên một chuỗi tàn ảnh, tổng cộng mười hai kiếm, cơ hồ đồng thời phát ra công kích trên đấu khí của Kim Sắc. Đó chính là thức thứ nhất của Ngạo Trúc kiếm pháp, trúc ảnh trùng trùng liên miên.
Không tồi, Diệp Âm Trúc đấu khí quả thật còn kém so với Kim Sắc, nhưng hắn lại có trong tay lợi thế là vũ kí của Đông Long bát tông, vũ kĩ này độc nhất vô nhị trên đại lục, bằng sức mạnh của Ngạo Trúc kiếm pháp cộng với độ tinh diệu, thêm vào đó là phong nhuệ sắc bén của thần kiếm Nặc Khắc Hi, trong phút chốc quang mang màu tím đậm cũng bị hắn khảm ra một lỗ hổng. Vẻ hoảng sợ lần đầu tiên xuất hiện trong ánh mắt của Kim Sắc. Hắn vốn vẫn còn coi thường Diệp Âm Trúc, nói một cách khác đi nữa là hắn vẫn còn coi thường vũ kĩ của Đông Long bát tông.
Diệp Âm Trúc sử dụng hoàn hảo toàn bộ những đồ vật có thể lợi dụng được trên người. Phượng hoàng linh có phản lực, Ngạo Trúc kiếm pháp kĩ xảo, thần kiếm Nặc Khắc Hi sắc bén, một chiêu lập tức phá vỡ phòng ngự của đối phương, tử quang chợt lóe trên thanh trường kiếm màu trắng bạc, lúc này đang chuẩn bị đâm trước mặt của Kim Sắc.
Ngay lúc này Kim Sắc hoảng sợ nhanh nhẹn hướng phía dưới đá ra một cước, đấu khí phản kích cơ thể bay nhanh về phía sau, đồng thời song chưởng hợp lại, kẹp lấy kiếm giáp trên Nặc Khắc Hi kiếm. Thần kiếm sắc bén bị đấu khí của hắn bám riết, mặc dù chém rơi của hắn mấy sợi tóc nhưng cuối cùng hắn cũng thoát được.
Thân thể Kim Sắc nương nương theo lực công kích đang kém dần của Diệp Âm Trúc bắn ngược về sau thật nhanh. Nhìn qua cục thế có chút khẩn trương, thắng bại trong gang tấc, ngươi không tử thì ta vong. Đứng trước mặt một cường giả với sức mạnh vượt trội mình, Diệp Âm Trúc có thể dám chắc vũ kĩ của người này cơ hồ còn vượt trên cả Mã Nhĩ Đễ Ni. Xem ra cũng chỉ có Tây Đa Phu dựa vào vũ kĩ Đông Long bát tông mới có thể chiến thắng được hắn. Dựa vào thần khí đi nữa thì với tử cấp nhất giai như chính mình khó lòng mà cầm cự được đối thủ.
Đúng lúc đó thì một chuyện quái dị đột nhiên xảy ra. Sắc mặt Kim Sắc chợt đại biến, hai tay kẹp lấy kiếm giáp của Nặc Khắc Hi kiếm đột nhiên tách ra, thân thể cũng ngưng lại một chút. Lợi dụng biến hóa bất thình lình đó, Diệp Âm Trúc vọt tới, Nặc Khắc Hi kiếm đã kề ngay trên cổ hắn.
Thân hình hai người nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tất cả như ngưng đọng lại, vẻ mặt Kim Sắc càng thêm trầm trọng. Hắn không hề động đậy, hắn biết rõ rằng dù tốc độ của mình nhanh đến đâu cũng không thể trong nháy mắt thoát khỏi tay kiếm của Diệp Âm Trúc đang kề trên cổ mình. Nặc Khắc Hi kiếm cực kỳ sắc bén, chỉ cần hắn có một động tác nhỏ nào cũng có thể bị hủy diệt tức khắc.
Trong nháy mắt, tiếng hoan hô nổ tung bên phía Cầm Thành. Cầm Đế đại nhân đã thắng. Trong mắt mọi người, đối thủ đã mất hết hy vọng. Trận thứ tư của Lục đạo chi quyết, chiến vũ kỹ, Diệp Âm Trúc cuối cùng đã thắng.
Nhưng bốn vị tông chủ vũ kỹ của Đông Long bát tông cùng với ba vị Thái thượng trưởng lão đều nhíu mày. Người khác không nhìn thấy nhưng bọn họ lại rõ ràng phán đoán được tình hình. Diệp Âm Trúc rõ ràng không hề có cơ hội nhưng tại sao trong khoảnh khắc cuối cùng lại có thể đột phá được phòng ngự của đối phương để chuyển bại thành thắng?
Kim Sắc có chút mờ mịt nói:
- Ta thua.
Diệp Âm Trúc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Nặc Khắc Hi kiếm, lạnh lùng nói:
- Đa tạ.
Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng không biết Kim Sắc đã gặp cái gì mà phải buông Nặc Khắc Hi kiếm ra nhưng hắn biết, đây nhất định là công lao của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ.
-------------------------------------
- Xin lỗi chủ nhân, ta thua. Xin chủ nhân trừng phạt.
Kim Sắc quỳ xuống trước mặt bạch y nhân, ánh mắt trong suốt ảm đạm.
- Nói cho ta biết tại sao? Khi đó ngươi rõ ràng đã có thể nắm chắc phần thắng.
Thanh âm của bạch y nhân rất bình tĩnh, cũng không hề có chút tình cảm nào.
- Kiếm của Cầm thành lĩnh chủ có điểm cổ quái. Khi đó ta đột nhiên cảm giác một cỗ khí tức hủ thực tràn ngập xâm nhập song chưởng của ta, đau nhức tận trong linh hồn làm ta không chịu nổi phải buông tay. Nếu không thì thân thể sẽ hoàn toàn bị ăn mòn hết.
- Chẳng lẽ là ma pháp sao?
Bạch y nhân nghi hoặc hỏi.
- Ta không thể xác định nổi. Nhưng dựa theo quy tắc của Lục đạo chi quyết, nếu hắn sử dụng ma pháp thì hẳn là đã bị khế ước thần của Lục đạo chi quyết phản ứng. Nhưng bây giờ đích xác là ta đã thua, cũng là do ta đã quá khinh thường. Chủ nhân, xin ngài trách phạt.
Bạch y nhân phất tay nói:
- Quên đi, ngươi đi ra đi. Xem ra Lục đạo chi quyết phải đánh tới trận cuối cùng mới có thể quyết định được thắng bại.
Mã Nhĩ Đế Ni đứng ở bên cung kính nói:
- Đại nhân, ngài mai là đệ ngũ chiến ma thú, chúng ta nên đối địch thế nào?
Bạch y nhân nhàn nhạt nói:
- Quên đi. Bỏ qua ma thú chiến. Mễ Lan đã không thể chịu nổi tổn thất lớn hơn nữa đâu. Mặc dù ta có biện pháp khiến cự long không hề sợ hãi uy áp của Tử Tinh Bỉ Mông nhưng cho dù là có ba đầu cửu cấp cự long cũng chưa chắc là đối thủ của Tử Tinh Bỉ Mông. Mặc dù hắn vẫn chưa tiến hóa tới mức tối đa nhưng Tử Tinh Bỉ Mông khi đối diện với long tộc sẽ không nương tay, ta không hy vọng lại nhìn thấy Mễ Lan bị tổn thất.
Mã Nhĩ Đế Ni thở dài một tiếng, hắn biết bạch y nhân nói rất đúng. Hơn nữa trong phe của mình chỉ có duy nhất cửu cấp cự long là tọa kỵ của mình lại đang bị thương. Cho dù là bát cấp cự long Kim Tinh long kỵ tướng thì phần lớn cũng đã bị thương nặng trong trận đoàn chiến vừa rồi, không thể đấu nổi Tử Tinh Bỉ Mông được.
- Nếu không thể chiến thắng thì có thể bỏ qua trận chiến thứ năm, đánh luôn trận cuối cùng không để cho Diệp Âm Trúc có cơ hội hoàn toàn khôi phục tinh thần lực. Theo đó, bên bị khiêu chiến phải toàn lực ứng phó Lục đạo chi quyết, chúng ta cũng chỉ còn duy nhất lựa chọn đó thôi.
----------------------------
Khác với không khí của đại doanh Mễ Lan, lúc này toàn bộ Cầm Thành đã rơi vào một biển sung sướng. Khiêu chiến Lục đạo chi quyết từ đầu tới giờ, mỗi người đều cực kỳ hồi hộp, kể cả Diệp Âm Trúc cũng vậy. Sau chiến thắng trận đấu vũ kỹ hôm nay, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. 2 trận ma thú chiến và tổng hợp chiến tiếp sau, mặc dù không công bình nhưng Diệp Âm Trúc có Tử là hậu duệ của thần thú, mặc dù là 1 đối 3 nhưng Tử cũng tuyệt không e ngại 3 cửu cấp cự long. Huống chi bây giờ đối phương sợ rằng ngay cả 1 cửu cấp cự long nguyên vẹn cũng chẳng có.
Về phần tổng hợp chiến, không ai cho rằng Diệp Âm Trúc và Tử lại thất bại tổng hợp chiến. Diệp Âm Trúc có cầm ma pháp phối hợp với thực lực bá đạo của Tử, bọn họ thừa tự tin trước bất cứ đối thủ nào.
Bởi vậy, Lục đạo chi quyết tiến hành tới giờ đã thắng được 4 trận khiến cho mọi người của Cầm Thành cảm thấy thắng lợi sắp sửa về tay mình. Vì vậy, mặc dù trời đã tối nhưng mọi người vẫn cực kỳ hoan hỷ, nhảy múa.
Vì ngày mai sẽ tiến hành ma thú chiến nên DIệp Âm Trúc không tới Bố Luân Nạp sơn mạch mà ở lại với Tử, 2 người cùng phối hợp tu luyện.
Bề ngoài của Tử mặc dù không có thay đổi nhiều so với lúc trước khi rời khỏi Bích Không Hải, nhưng khí tức toàn thân đã có những biến chuyển long trời lở đất, từ thất cấp tăng lên tới cửu cấp. Bây giờ hắn đã đạt tới đỉnh cấp của cảnh giới cửu cấp, cho dù là Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không phải là đối thủ. Theo lời của Diệp Âm Trúc đối với Tử thì chỉ có long vương của 3 thành Ngân long, Kim long, Hắc long mới có thể so thực lực với hắn.
Từ trận đầu tiên của Lục đạo chi quyết đến giờ, có thể thu được 4 chiến thắng không thể không nhờ tới sự trợ giúp của mọi người. Nếu không có Tử và Minh, không có Bỉ Mông cự thú quân đoàn, làm sao có thể thuận lợi thu được 4 trận thắng? Đương nhiên còn có cả Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ. Nếu hôm nay không có ông, sợ rằng mình đã thua. Gã Kim Sắc vô danh kia thực lực vũ kỹ còn mạnh hơn cả Mã Nhĩ Đế Ni và Hắc Phượng Hoàng. Xem ra Mễ Lan đế quốc thực sự là tàng long ngọa hổ.
Mặc dù Diệp Âm Trúc rất tự tin đối với 2 cuộc chiến cuối cùng, nhưng lúc này hắn cũng không dám lơi lỏng chút nào. Dù sao, việc này quan hệ tới sinh tử tồn vong của cả Cầm Thành.
Khi vừa mới bắt đầu minh tưởng tu luyện thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên khiến Diệp Âm Trúc bừng tỉnh. Hắn không nhịn được nhíu mày. Hắn đã đặc biệt dặn dò mọi người, buổi tối khi hắn tu luyện thì không ai được tới quấy rầy.
- Ai?
Diệp Âm Trúc lãnh đạm hỏi.
- Là ta, mở cửa.
Một thanh âm có chút xa lạ vang lên ngoài cửa. Đó là một nữ nhân, theo giọng nói mà xét thì nữ nhân này chắc chắn không lớn tuổi.
Mang theo vài phần nghi hoặc, Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua Tử đang ở trạng thái tu luyện bên cạnh, lúc này cửa phòng mở ra. Tiến nhập chính là một cô gái. Thân thể bị hồng sắc trường bào bao quanh,ngăn cản hàn khí ở bên ngoài,mái tóc đen hơn phân nửa được giấu trong trường bào,con ngươi to háo hức nhìn Diệp Âm Trúc, phảng phất như long tộc thấy được bảo thạch. Mặc dù dung nhan nàng cùng Hương Loan đại mỹ nữ còn kém không ít nhưng lại hơn Hải Dương các nàng một cỗ khí khái anh hùng. Diệp Âm Trúc có thể chắc chắn, chính mình chưa từng gặp qua nữ tử này.
"Ngươi là ai? Tại sao lại tiến vào đây?" Diệp Âm Trúc nhíu mày hỏi, phải biết rằng hắn cùng Tử tu luyện, ngoài phòng ít nhất ba mươi hảo thủ tinh linh tộc canh giữ. Mà nữ hài tử tiến vào đây, bên ngoài không hề có âm thanh giao đấu.
"Muội gọi là Mai Ánh Tuyết, là biểu muội của huynh. Sở dĩ không ai ngăn cản muội là vì muội nói muội là vị hôn thê của huynh, có gia gia ta làm chứng, họ tự nhiên sẽ không cản trở"Cô gái cười hì hì nói.
"Biểu muội?Vị hôn thê?" Diệp Âm Trúc sửng sốt nhìn cô gái một chút, chẳng biết nàng nói là tốt hay không nữa,tự nhiên theo danh tính của nàng, nàng hẳn là thuộc mai tông, nàng hẳn có phụ thân hoặc mẫu thân là huynh đệ tỷ muội với mẫu thân mình.Xưng hô biểu muội còn có thể giải thích, nhưng ba chữ vị hôn thê kia lại làm Diệp Âm Trúc nhức đầu
"Đúng vậy, muội là biểu muội của huynh, về phần vị hôn thê chỉ là muội lừa bọn họ" Mai Ánh Tuyết tựa hồ không nhận thấy ánh mắt không vui của Diệp Âm Trúc, mỉm cười tiếp tục nói
"Biểu muội, chỗ ngươi đến không phải là trò đùa, ngày đã muộn, mời ngươi trở về an giấc đi" Diệp Âm Trúc trong lòng đã xuất hiện vài phần tâm tình không nhịn được. Tinh thần lực của hắn cũng chưa khôi phục. Mỗi phân thời gian với hắn lúc này rất trọng yếu.
Mai Ánh Tuyết nói: "Như thế nào?Huynh nói xem tại sao muội giả mạo vị hôn thê của huynh để tìm huynh?"
Diệp Âm Trúc hạ ý thức hỏi: "Tại sao?"
Mai Ánh Tuyết cười nói: "Muội muốn trả cho huynh một đồ vật" vừa nói nàng vừa cởi hồng sắc trường bào, một cỗ nồng nặc quang minh khí tức phun ra, một thanh trường kiếm đã hiện ra trước mặt Diệp Âm Trúc.
"Áo Cổ Tư chi kiếm?" Diệp Âm Trúc kinh hô một tiếng, nhất thời hắn hiểu được thân phận của nữ hài tử trước mặt này, lúc trước khi rời khỏi Pháp Lam, chính mình cùng tử thần chiến sĩ, Mễ Lan long kỵ binh chống lại Lam Địch Á Tư cùng minh hữu đánh lén, lúc Diệp Âm Trúc cũng không có còn phân nửa thực lực thì chánh tại đây, một đội nhân mã giết đến, đoạt đi Hải Dương, có một nữ tử che mặt cướp đi Áo Cổ Tư chi kiếm từ trong tay hắn
"Ngươi chính là nữ tử kia?" Diệp Âm Trúc hỏi
Mai Ánh Tuyết mỉm cười nói: "Biểu ca, ngày đó muội không biết thân phận của huynh. Đã đắc tội rồi, mong huynh bỏ quá. Vốn muội còn không biết thực lực của huynh,lúc đấy chỉ nghĩ huynh vì vận khí tốt mới có thanh hảo kiếm này. Đi tới nơi này, muội mới biết thực lực của huynh rất mạnh, thanh kiếm này vốn thuộc về huynh,lục đạo chi quyết còn hai trận cuối cùng, hy vọng huynh có thể dùng nó để thu được thắng lợi cuối cùng. Tốt rồi, không quấy rầy huynh nữa"vừa nói Mai Ánh Tuyết vừa đặt Áo Cổ Tư chi kiếm vào tay Diệp Âm Trúc, hướng hắn thản nhiên cười, xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhìn trong tay thanh Áo Cổ Tư chi kiếm từng bị mất, Diệp Âm Trúc trong lòng không quá kinh hãi. Đối với hắn mà nói, bảo kiếm thần khí này cũng không có tác dụng gì lớn lắm. Ngoại trừ trên mình có quang minh khí tức ra, tại mọi phương diện so với Nặc Khắc Hi chi kiếm đều kém hơn không ít.
Ra khỏi phòng Diệp Âm Trúc, Mai Ánh Tuyết thấy mặt mình đỏ bừng. Tại hàng ngũ Mai tông đệ tử, nàng cũng thuộc hàng lãnh đạo nhân, cũng là một ứng cử viên cho chức Mai tông tông chủ. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều đặt tinh lực trong việc tu luyện, chưa từng xuất hiện cảm giác này. Đó chính là yêu? Mai Ánh Tuyết chính mình cũng không rõ. Nàng chỉ biết rằng, chính mình vĩnh viễn không thể quên hình bóng anh hùng của Diệp Âm Trúc trong lần lục đạo chi chiến này. Nhất là hắn độc thân một mình, vì Cầm thành cùng Đông Long bát tông hướng Mễ Lan đại quân khiêu chiến.
Khí lạnh tuần hoàn kết thúc, mặt trời ban ngày mới hé ra một chút nhưng quang minh đã chiếu khắp đại lục, bầu trời trong xanh như một khối lam bảo thạch trong suốt, không một đám mây. Đối với cực bắc hoang nguyên biên cảnh Bố Luân đại lục mà nói, thiên khí như vậy rất ít khi xuất hiện.
Lúc này đây, không đợi Diệp Âm Trúc đi tới, Mã Nhĩ Đế Ni chỉ huy binh lính nhanh chóng tập trung ở mảnh đất trống giằng co trung ương, hướng Cầm thành cao giọng nói: "Ta, Mễ Lan đế quốc nguyên soái, đối với đệ ngũ chiến ma thú chiến, chúng ta nhận thua. Dựa theo quy tắc lục đạo chi quyết, hôm nay trực tiếp tiến hành trận đánh cuối cùng của lục đạo chi chiến, tổng hợp chiến"
Mã Nhĩ Đế Ni nói làm Cầm thành một phương xúc động không ít, đối phương không chiến đã nhận thua là điều bọn họ không nghĩ đến, nhưng yêu cầu lập tức tiến hành tổng hợp chiến, chẳng lẽ Mễ Lan không sợ thua khi sĩ khí toàn quân đang đi xuống sao? Chính là Mễ Lan đại quân chuẩn bị buông tha cho lần lục đạo chi quyết này sao?
Diệp Âm Trúc nhìn Mã Nhĩ Đế Ni, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, buông tha cho lục đạo chi quyết, thật sự không có khả năng. Lục đạo chi quyết lợi ích quá lớn. Một khi mình đắc thủ, vậy Mễ Lan đế quốc không thể hướng mình tấn công trong sáu năm, thậm chí còn phải cấp cho mình sáu thành tỉnh. Đối với tình hình bên ngoài, Mễ Lan đế quốc tựu không thể chấp nhận. Chẳng lẽ bọn họ Mã Nhĩ Đế Ni trong tổng hợp chiến còn có một sát thủ tồn tại? Hồi tưởng hôm qua cùng Kim Sắc đấu vũ kỹ, Diệp Âm Trúc nội tâm mọc lên vài phần bất an.
Mã Nhĩ Đế Ni tuyên bố nhận thua đệ ngũ tràng nhanh chóng trở về quân đội bên mình, Diệp Âm Trúc cùng Tử nhanh chóng bước đến giữa sân thì từ bên Mễ Lan đế quốc cũng có một người đi ra, toàn thân bao phủ bởi nhất kiện bạch sắc đại đấu bồng.
Nhìn qua vóc người mà nói, người này tịnh cao, đi đường cũng không có gì nổi bật, thật sự chỉ như một người bình thường. Nhìn thấy người này, không biết tại sao trong tâm Diệp Âm Trúc sinh ra một cảm giác thân thuộc, chính là vài phần quen thuộc cùng vài phần xa lạ. Diệp Âm Trúc cơ hồ dám chắc, người này tuyệt không phải quân nhân của Mã Nhĩ Đế Ni phương bắc quân đoàn,cùng với Kim Sắc hôm qua giống nhau. Mặc đấu bồng, hẳn là ma pháp sư? Cho dù là Mễ Lan đế quốc cường đại ám ma hệ đại ma đạo sư Nguyệt Huy cũng không có khả năng tại tổng hợp chiến chiến thắng chính mình cùng Tử.
Tại trong lòng nghi hoặc tình huống trước mặt, Diệp Âm Trúc cùng Tử nhanh chóng chạy ra giữa sân,tại hai người thân thể cao lớn so sánh, đối phương có vẻ phi thường nhỏ nhắn, song phương giằng co lẫn nhau, uy áp của Tử bất tri bất giác đã phóng ra bao phủ ở xung quanh,làm cho hắn cùng Diệp Âm Trúc kinh ngạc chính là Bạch y nhân tựa hồ cũng không cảm thấy hơi thở uy áp, cũng không làm ra chút phản ứng nào, chỉ lẳng lặng đứng ở đó.
"Diệp Âm Trúc cùng ma thú, lục đạo chi quyết trận cuối,tổng hợp chiến, xin thỉnh giáo" Diệp Âm Trúc tỉnh táo nói, trên tay quang mang chợt loé, thần khí Khô mộc long ngâm cầm đã xuất hiện ở trong ngực.Tại tổng hợp chiến không có ước thúc ma pháp hay đấu khí, nói cách khác hắn có thể sử dụng vũ khí chính mình am hiểu nhất: âm nhận
"Ăm Trúc, thẳng thắn mà nói, ta không hy vọng gặp ngươi trên chiến trường nhưng vì Mễ Lan, ta không có lựa chọn nào khác" âm thanh già nua mang theo tia cảm thán, Bạch y nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, đấu bồng rơi xuống, lộ ra dung nhan của bà.
Tại lúc này, cho dù Diệp Âm Trúc có thấy ngân long vương Hoắc Hoa Đức cũng không có kinh ngạc như vậy, hắn vốn trầm ổn khí thế nhưng trong phút chốc phá hư, cả người ngốc trệ ở tại một chỗ, hai mắt trực tiếp nhìn vào dung nhan đối phương, khoé miệng khẽ động, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, đối thủ xuất hiện tại tràng chi quyết cuối cùng này là bà.
Xuất hiện trước mắt Diệp Âm Trúc lúc này, chính là Mễ Lan ma võ học viện, thần âm hệ hệ chủ, cũng là tình nhân Cầm tông tông chủ Tần Thương- Ny Na nãi nãi.
""Không nghĩ tới là ta sao" Ny Na mỉm cười,nhìn hình dáng kinh hãi của Diệp Âm Trúc, gương mặt già nua cũng xuất hiện vài phần bất đắc dĩ.
Cầm thành một phương,có một người vẻ mặt cùng Diệp Âm Trúc không sai biệt lắm,tự nhiên chính là Cầm tông tông chủ Tần Thương,Diệp Âm Trúc không tưởng sẽ gặp Ny Na ở chỗ này, hắn càng không thể tưởng được, nhìn Ny Na một đầu tóc bạc, tâm hắn lâm vào thật sâu đích rung động, bao nhiêu năm rồi không gặp mặt?Bao nhiêu năm rồi không thấy qua Ny Na. Không nghĩ tới chính mình tình huống này gặp lại nàng.
"Nãi nãi, ngài như thế nào lại ở đây?Ngài không ở học viện sao? Đây là lục đạo chi quyết, không phải chuyện đùa, nãi nãi người mau trở về đi" sau khi Ny Na xuất hiện, Diệp Âm Trúc trong đầu lâm vào một mảnh hỗn loạn, nói ra một trận rời rạc
"Tiểu tử ngốc, ta chính vì lục đạo chi quyết mà đến.Từ góc độ của ngươi, ngươi nói vậy không sai. Nhưng Mễ Lan bây giờ đang nguy cấp tồn vong, làm đế quốc công chúa,tỷ tỷ của Tây Nhĩ Duy Áo,ta như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn? Âm Trúc, tiểu tử ngốc,ta có thể tốt hơn không? Ta sẽ giải đáp nghi vấn trong lòng của ngươi. Đông Long bát tông đến lúc này ta cũng không muốn quản, nhưng chuyện đã đến cục diện này, không thể nào không đánh một trận, đến đây đi, để cho Ny Na nãi nãi lĩnh giáo một chút, xem mấy năm qua ngươi tột cùng học được cái gì?"
Cảm tình trong mắt Ny Na từ từ biến mất, lúc ánh mắt nàng bình tĩnh thì Diệp Âm Trúc đột nhiên kinh ngạc phát hiện,lúc này ánh mắt của Ny Na nãi nãi tựa như trong suốt, quả thực cùng Kim Sắc hôm qua giống nhau.
Kim Sắc, Kim Sắc, Kim Sắc Sanh Hoạt, xem ra chủ nhân của người hôm qua chính là thuộc hạ của Ny Na. Nhưng tại sao chính nàng tham gia lục đạo chi quyết trận cuối tổng hợp chiến này? Nàng bất quá chỉ là thanh cấp thần âm sư ah!
"Như thế nào? Ngươi xem thường nãi nãi không muốn động thủ ưh?" Ny Na thần sắc bình tĩnh nhìn Diệp Âm Trúc "Chớ quên, bây giờ chúng ta đại biểu cho hai trận doanh đối lập. Nếu ngươi thua trận này, theo quy tắc lục đạo chi quyết ngươi cùng Cầm thành phải đầu hàng vô điều kiện. Tại đây ngươi nên tập trung tinh thần cho tốt, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Trừ khi ngươi đánh bại ta còn không đừng nghĩ đến chuyện thu được chiến thắng lục đạo chi quyết.
Nghe xong Ny Na nói, Diệp Âm Trúc thần sắc dần yên tĩnh trở lại, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại không thể nào tiếp nhận sự thật trước mắt này. Lúc trước chính mình tới Mễ Lan ma võ học viện, được Ny Na quan tâm mới có ngày hôm nay, nàng đưa cho chính mình Nguyệt Thanh Huy Cầm. Đưa cho chính mình ba kiện sáo trang, cùng với thần nguyên ma pháp bào trên người mình. Các chí bảo này đều là nàng đưa cho, Diệp Âm Trúc từ nhỏ không có gặp qua nãi nãi,tại học viện một đoạn thời gian, hắn thật sự mong Ny Na thành nãi nãi của mình. Tại Mễ Lan ma võ học viện, nếu nói trưởng bối hắn yêu quý nhất, vậy không thể mgờ chính là Ny Na. Ny Na ở trong lòng hắn còn cao hơn Phất Cách Sâm viện trưởng.
"Âm Trúc, cẩn thận, nàng rất mạnh" thanh âm Tử đột nhiên vang lên trong linh hồn Diệp Âm Trúc, làm hắn tĩnh tâm thu liễm. Diệp Âm Trúc đã thấy sắc mặt của Tử có vẻ rất nghiêm trọng. Vừa mới tiến lên một bước bảo vệ mình.
Thấy hành động của Tử, Diệp Âm Trúc nhịn không được lấy làm kinh hãi, từ khí tức mà phán đoán, Tử mạnh hơn mình, để cho Tử khẩn trương như vậy, tại chiến đấu trước kia cũng chỉ có đấu cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư mới xuất hiện. Lần đó chính mình cùng Tử suýt mất mạng trong tay Cách Lạp Tây Tư,chẳng lẽ trước kia Ny Na nãi nãi che giấu thực lực.
Ny Na nhanh chóng giải trừ nghi vấn trong lòng Diệp Âm Trúc: "Âm Trúc,ma vũ song tu không chỉ có mình ngươi,ta cũng ma vũ song tu bất quá không giống nhau, ma pháp là lúc ta nhàn rỗi thì tuỳ tiện nghịch chơi mà thôi. Ta thích âm nhạc vì thế chọn thần âm sư, ta chánh thức là một võ sĩ,ta không có ma thú đồng bọn, chỉ cần hai ngươi có khả năng chiến thắng ta, lục đạo chi quyết này các ngươi thu được thằng lợi"
Có lẽ ngày hôm nay gặp được quá nhiều điều kỳ lạ, khi Diệp Âm Trúc nghe được Ny Na am hiểu vũ kỹ, ngược lại cũng không có phản ứng quá lớn.
"Ta bắt đầu thôi, Âm Trúc, xuất toàn lực, để cho nãi nãi nhìn xem chánh thức thực lực của ngươi tột cùng đến đâu" vừa nói Ny Na vừa hướng Diệp Âm Trúc cùng Tử đi tới. Nàng tiến bước cùng người khác không có gì khác nhau, thậm chí còn có thanh âm rơi xuống đất.
"Âm Trúc"Tử gầm nhẹ một tiếng,hai ngươi ăn ý không cần giải thích thêm, Tử tiến lên trước một bước, hắn cùng Ny Na cũng không có cảm tình huống hồ cảm nhận được uy hiếp thật lớn trên người. Chớp mắt tử quang trên người Tử hội tụ, hướng Ny Na đánh tới.
Mặc dù không xuất hiện bản thể, nhưng lúc này Tử thân cao hai thước, cùng với vóc người Ny Na chênh lệch quá lớn. Tại song phương đang xem cuộc chiến, vóc người nhỏ bé của Ny Na tựa như một lá diệp phiêu đãng, có không ít người đã nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy một màn bi kịch xuất hiện. Tử tinh bỉ mông, chính là đứng đầu tứ đại thần thú thú nhân tộc tử tinh bỉ mông, để cho hắn một quyền oanh trúng, kết quả hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Cảm thụ mênh mông khí lưu màu tím, nhìn tinh thể bình thường năng lượng ba động, Ny Na sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, thẳng đến khi nắm tay của Tử đến trước mặt nàng, ngân phát trên người đều bị nắm tay Tử kích thích tung bay về sau thì rốt cuộc Ny Na cũng động thủ.
Ny Na động tác đơn giản mà nhẹ nhàng, tay phải ngước lên, chặn đường đi hữu quyền của Tử, không phải dụng cả tay mà là một ngón trỏ. Ny Na chỉ là vươn một ngón trỏ, điểm vào nắm tay của Tử.
Tử quang liễu nhiễu, tràn ngập năng lượng ba động, đại khí như muốn cắn nuốt thân thể Ny Na, không biết tại sao, dưới một ngón tay yếu ớt, thế công của Tử tan biến hoàn toàn.
Cục diện trận đấu rất kì dị, hai vóc người hoàn toàn không cân xứng, tựu như vậy bình tĩnh quay về nhau, đối với nắm tay thật lớn là ngón tay mảnh khảnh, hình ảnh đối nghịch hiện ra. Vô số khí lưu màu tím từ nắm tay hướng tới thân thể Ny Na đánh tới nhưng chỉ cần tử quang tới gần thân thể một thước lập tức bị một cỗ năng lượng vô hình ngăn trở. - .
Tâm tình Tử lúc này xuất hiện ba động thật lớn, hắn vạn vạn không nghĩ đến một lão nhân già nua có thể dụng một ngón tay ngăn trở công kích của mình, mặc dù chỉ là một ngón tay nhưng Tử cảm nhận rõ ràng được nó đính vào lực lượng trung tâm của mình, giống như một tấm sắt bất động, bất kể chính mình phát lực như thế nào cũng không thể khiến nó di động.
Ny Na nhàn nhạt nói: "Khí lực quả thật không sai, tử tinh bỉ mông với tinh thể ma pháp cũng đủ để kẻ khác kinh ngạc. Đáng tiếc ngươi còn chưa trưởng thành, hãy đi đi" từ ngón tay đính trên nắm tay của Tử m một đoàn bạch quang mang bộc phát, tất cả tử quang trong một sát na nhanh chóng bị bật về, Tử kêu lên một tiếng đau đớn, một cỗ cự lực không thể khống chế nổi lên, hướng Tử tới phương xa rời đi
"Tử" Diệp Âm Trúc quát lạnh một tiếng, quang mang chợt loé, tại không trung Tử đột nhiên biến mất, sau một khắc, hắn đã xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc,một chùm tử khí không ngừng tử trên người Tử phun ra, không cần xem Diệp Âm Trúc cũng có thể cảm giác được Tử bị thương.
Một ngón tay, chính là một ngón tay, Ny Na có thể khiến cửu cấp thượng đỉnh Tử bị thương. Đây là thực lực gì? Chú ý Diệp Âm Trúc chính là khi Ny Na phát động công kích, trên ngón tay xuất hiện bạch sắc quang mang.
"Thứ thần cấp.Ny Na nãi nãi,người là cường giả thứ thần cấp" Diệp Âm Trúc đồng tử hạ ý thức co rút lại, hắn rốt cuộc đã biết tại sao Ny Na nãi nãi lại đấu trận cuối lục đạo chi quyết này. Cái gì Mễ Lan đế quốc đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu nguyên soái, đệ nhất cao thủ Mễ Lan hẳn phải là Ny Na nãi nãi mới đúng. Thứ thần cấp, nàng là thứ thần cấp cường giả. Ngoại trừ Pháp Lam, tại đại lục cư nhiên còn tồn tại thứ thần cấp. Hơn nữa dựa theo tuổi của Ny Na nãi nãi, tốc độ tu luyện của nàng phi thường đáng sợ.
Ny Na có chút kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, "nguyên lai ngươi cũng biết thứ thần cấp.Ngươi biết ta không hy vọng cùng ngươi đấu như thế nào không? Nhận thua đi, các ngươi không còn cơ hội đâu. Bằng lực lượng của ta không cách nào khiến ảnh hưởng thần chi khế ước giải trừ nhưng lưu lại cho ngươi một mạng vẫn là có thể. Mặc dù như vậy ngươi mất đi thực lực nhưng chết như vậy không phải quá trẻ sao? Ngươi còn trẻ tất cả có thể làm lại từ đầu, không nên ngoan cường chống đối, tử tinh bỉ mông so với ngươi còn mạnh hơn, hắn cũng không đỡ được một kích của ta, các ngươi hai người liên thủ đối với ta cũng không có ý nghĩa gì. Nếu ngươi đã biết tồn tại của thứ thần cấp ta không ngại cho ngươi biết, thực lực của ta đã đạt đến thứ thần cấp lục giai, cũng chính là bạch cấp lục giai, Đừng nói là ngươi, cho dù mấy lão già Pháp Lam cũng phải để cho ta mặt mũi"
Bạch cấp lục giai.., Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trong đầu vì bốn chữ này mà mông lung, Pháp Lam thất thấp chủ mà nói, chỉ có quang minh cùng hắc ám tháp hai vị này thực lực vượt qua mà thôi. Bạch cấp lục giai, đối với bây giờ mà nói chính là tồn tại của thần.
Lời nói của Ny Na làm hy vọng trong người Diệp Âm Trúc hoàn toàn phong kín, mặc dù tiến hành lục đạo chi quyết tới giờ, Diệp Âm Trúc cũng biết chính mình không có hy vọng nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng nhìn thành tựu bị huỷ bỏ. Thật vất vả cùng các tộc người dựng xây, chẳng lẽ tất cả đều phá bỏ? Không thứ thần cấp quả nhiên cường đại, nhưng không thử qua thì sao biết? Lúc trước cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đồng dạng cũng là thứ thần cấp, không phải cũng bị mình cùng Tử chinh phục sao?
Phát hiện đối thủ trận cuối là Ny Na, Diệp Âm Trúc chiến ý tiêu tan, đối nặt với Ny Na, hắn thậm chí không tạo được ý niệm động thủ trong đầu. Nhưng lúc này biết thực lực của Ny Na là thứ thần cấp, tâm tình của Diệp Âm Trúc cũng được giải toả, biết rõ chính mình cùng Tử cơ hội không nhiều lắm nhưng bảo hắn buông tha tuyệt không thể.
"Nãi nãi,trừ phi ta cùng Tử hoàn toàn mất đi chiến đấu lực,nếu không chúng ta không dễ dàng nói câu bại. Cầm thành có ngày hôm nay không chỉ là cố gắng của một mình ta, ta không thể để tương lai của Cầm thành phá huỷ trong tay ta, cho dù chết ta cũng muốn nắm lấy cơ hội thắng lợi này"
Diệp Âm Trúc trong giọng tràn ngập quyết tâm từ trước tới nay chưa từng có,cùng Tử nhìn nhau, hai người cơ hồ cùng lúc hướng Ny Na phát động công kích.
Nghe được ngữ khí kiên định của Diệp Âm Trúc, Ny Na nhịn không được trong lòng thầm than, nàng lúc này mâu thuẫn cũng không kém Diệp Âm Trúc. Từ khi Diệp Âm Trúc đưa ra lục đạo chi quyết, tâm tình nàng không thật tốt. Nhìn Diệp Âm Trúc từng ngày phát triển, nguyên tưởng rằng hắn sẽ trở thành ngôi sao của Mễ Lan nhưng trong lúc Mễ Lan bị vây bởi tồn vong thì lại trở thành kẻ thù. Nàng làm sao nguyện ý cùng Diệp Âm Trúc giao thủ?Vì đế quốc, nàng không còn lựa chọn khác.
Diệp Âm Trúc cùng Tử hai đạo thân ảnh theo hai hướng bất đồng tách ra, Tử vẫn không xuất ra bản thể bởi hắn biết, tại lực lượng của đối thủ, bản thể khổng lồ của mình công kích Ny Na cũng không có ưu thế cùng với biến mục tiêu là mình thêm lớn, còn không bằng bảo trì hình người, ít nhất như vậy còn có thêm chút linh hoạt.