Cầm Đế

"Ngươi đã biết không địch lại, sao còn phải cố kiên trì tiếp? Chẳng lẽ ngươi không biết, cường hành sử dụng siêu thần khí như vậy sẽ mang đến cho thân thể ngươi tác dụng phụ rất lớn sao? Thậm chí còn để lại thương thế vĩnh viễn vô pháp khôi phục, khiến sau này ngươi tu luyện càng khó tiến bộ." Dù đang đối địch, nhưng Ny Na vẫn không nhịn nổi, quan tâm đến Diệp Âm Trúc, bà đến nay chưa kết hôn, ngoài Hương Loan ra, bà trực tiếp coi Diệp Âm Trúc là cháu ruột của mình.

"Không, ngươi nên nhận thua mới đúng. Sức mạnh của ta dù vô pháp khống chế cây cổ cầm siêu thần khí này đánh bại ngươi, nhưng, ta lại có thể hoàn toàn hủy diệt toàn bộ những gì phía sau thân thể ngươi, Mễ Lan đế quốc hiện tại chính là ở hoàn cảnh nội ưu ngoại hoạn. Nếu như 30 vạn Mễ Lan đại quân sau lưng ngươi bị hủy diệt ở đây, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi lấy gì đối diện với tấn công của thú nhân?"

Thanh âm Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vẫn rất bình tĩnh, với linh hồn chi lực cường đại của ông, kí ức Diệp Âm Trúc sớm đã bị ông quét qua một lượt, huống gì, Diệp Âm Trúc xưa nay cũng không giấu ông điều gì.

Trong lòng Ny Na kinh hãi, chính vào lúc bà muốn phản bác "Diệp Âm Trúc", thì lại thấy Diệp Âm Trúc đang bồng bềnh trên nửa tầng không, đã có động tác của mình.

Ông--, tay phải đã gẩy, trong sự rung động nhẹ nhàng của sợi cầm huyền đầu tiên màu lam, theo tiếng ngâm nhẹ nhàng của hoàn luật (hoàn luật: một thuật ngữ âm nhạc, sự vận động hài hòa của thanh âm) mỹ diệu, một dải sáng lam sắc bay lên. Cũng giống như âm nhận Diệp Âm Trúc thi triển lúc trước, nhưng, lần này tịnh không phải là âm nhận chân chính, vì dải sáng lam sắc đó sau khi thoát ly cầm huyền, lại tự ngưng kết thành một mảng quang hoa lam sắc, hóa thành một cột ánh sáng lơ lửng trên không. Thủy nguyên tố to lớn giống như hải nạp bách xuyên (trăm sông về biển) nhanh chóng hướng đến đạo lam sắc quang hoa đó mà ngưng tụ. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dù không biết gẩy cầm, nhưng dẫn động uy lực của siêu thần khí này thì ông vẫn có thể làm được, xét đến cùng thì hiện tại ông đang khống chế huyết mạch của Diệp Âm Trúc.

Vô số lam sắc quang điểm bắt đầu khiến bầu trời trong xanh có thêm một tầng hào quang lam sắc kì dị. Trong sóng nước dập dờn, tựa hồ toàn bộ đều biến thành không chân thật nữa.

Thủy Thần Địch Tâm, thủy hệ tịnh hóa loại quần thể cấm chú, tịnh hóa của nó tịnh không phải là tịnh hóa các hiệu quả xấu, mà là tịnh hóa sinh mệnh. Chỉ cần vô pháp chống lại uy lực của nó, vậy thì, sinh mệnh bị nó bao trùm sẽ vĩnh viễn biến mất. Năm xưa, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên sử dụng Khô Mộc Long Ngâm cầm cấp siêu thần khí, phóng ra chính là thủy hệ đơn thể cấm chú Thủy Mộc Niên Hoa, mà còn có thể dọa người. Lúc này do Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dùng linh hồn chi lực của ông dẫn động ra, thực không phải là đơn thể cấm chú, mà là quần thể. Tiêu hao ma pháp lực giữa hai môn này, chênh lệch không nghi ngờ gì là rất lớn. Càng huống gì, trước mắt Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thông qua siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm đàn ra đạo cấm chú khả này không phải sắp đặt, thủy nguyên tố chân chính ngưng tụ, cấm chú chân thật vô bỉ. Ảo tượng tuyệt đối vô pháp giấu một cường giả mức thứ thần cấp của nhân loại, Ny Na không phải là Cách Lạp Tây Tư.

Thủy hệ cấm chú từ trên tay một thần âm sư phát ra, đây là tình cảm bất khả tư nghị biết bao! Nhưng, đấy còn chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Cảm thụ được năng lượng to lớn xuất hiện, hai bên quan chiến tựa hồ đồng thời biến sắc. Một cấm chú có lẽ hoặc hứa có thể thi triển đối với cường giả có năng lực cùng cấp bậc, sản sinh ra thương hại không quá lớn. Nhưng đối với phổ thông chiến sĩ, thì không nghi ngờ gì, sẽ thành đòn đánh mang tính hủy diệt, dù là kị binh cũng không ngoại lệ.

Ông --, lại là một tiếng kêu nhẹ, sợi cầm huyền thứ hai màu hỏa hồng nhẹ nhàng rung lên. Quang nhận màu hỏa hồng từ trời giáng xuống, cũng vậy hóa thành một đạo hồng quang, rồi treo lơ lửng bên trên Thủy Thần Địch Tâm. Một lam một hồng, hai đạo quang trụ trông rực rỡ như vậy.

"Hỏa hệ quần thể cấm chú Viêm Dương Địa Ngục." Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhẹ nhàng nói. Phán đoán cấm chú kỳ thật rất đơn giản, dù cho là võ sĩ cũng có thể dễ dàng phân biệt. Ma lực của ma pháp sư căn cứ theo đẳng cấp cầu vồng mà phân ra cường nhược. Nhưng, khi ma pháp sư thi triển ra cấm chú, màu sắc của bản thân cấm chú lại vượt ra khỏi hạn chế của đẳng cấp cầu vồng, hiện ra màu sắc của nguyên tố bản thể. Giống như cửu cấp thượng vị ma thú phần lớn có màu sắc của mình, vì công kích lực của chúng đã vượt lên tồn tại của cấm chú.

Ông --, ông --, ông --, ông --, ông --, liên tiếp năm tiếng ông minh như tiếng long ngâm hỗn hợp, thổ hệ, phong hệ, kim thuộc hệ, ngân long dung hợp hệ cho đến ám ma hệ, lại là 5 quần thể cấm chú hoành không xuất thế. Chúng đều không rơi xuống, 7 quần thể cấm chú, mang theo hào quang rực rỡ vô bỉ, mang theo áp lực nặng nề như diệt thế giáng lâm, lại lơ lửng giữa tầng không. Mà khí tức của chúng, hoàn toàn khóa chặt toàn bộ chiến trường và toàn thể vùng đất rộng rãi có 30 vạn đại quân Mễ Lan bên dưới...

Mỗi một lần cầm huyền vang lên, Ny Na lại cảm giác thấy rõ ràng tâm huyền của mình bị đánh mạnh một lần, tinh thần lạc ấn của mình sản sinh run rẩy rất lớn. Mỗi lần thêm một cấm chú, trên trời lại thêm một tầng màu sắc rực rỡ, lúc 7 cấm chú đồng thời xuất hiện, chồng chất trên không, toàn bộ màu sắc đồng thời biến mất, trở lại trong trẻo.

Đồng thời vào lúc 7 cấm chú đó hình thành, ở các nơi trên đại lục, tựa hồ ánh mắt của tất cả các cường giả đều ngưng tụ về phương bắc, dù cho là đã phong bế như Pháp Lam, thì bảo thạch ở đỉnh của thất tháp đồng thời xuất hiện năng lượng run rẩy kịch liệt, như đang nói gì đó.

Siêu thần khí quả nhiên là siêu thần khí, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trong lòng tán thán, ông biết, dù là lúc mình ở trạng thái cao nhất, dù cùng có thể phát xuất ma pháp cấm chú đồng dạng thậm chí so với đây uy lực còn cường đại hơi, nhưng muốn như siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm phóng ra cấm chú 7 thuộc tính như vậy thì tuyệt đối là không thể. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn rất rõ, cấm chú bất đồng thuộc tính có tác dụng tương sinh tương khắc, nhưng, lúc cấm chú xuất hiện là toàn hệ, tương sinh tương khắc này sẽ sản sinh ra một dạng biến dị, khiến uy lực biến dị tăng thêm bao nhiêu bội số. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm sau khi hấp thu linh hồn chi lực to lớn của ông, lần đầu tiên thi triển ra thực lực như vậy, đó mới là uy lực chân chính của kiện siêu thần khí này. Trong khi gảy cấm chú bay lên, ngâm xướng chân chính của Khô Mộc Long Ngâm.

"Ngươi, Diệp Âm Trúc, vậy ngươi muốn...??" Ny Na cuối cùng có chút kinh hoảng, bà cảm thấy sâu sắc, dù ngay cả là mình, đối diện với toàn hệ quần thể dung hợp cấm chú này cũng không thể toàn thân thoái lui, dù không chết cũng bị trọng thương. Toàn thể ánh sáng của quần thể dung hợp cấm chú bao phủ phạm vi như vậy một khi phát uy, không chỉ 30 vạn đại quân Mễ Lan sau lưng mình sẽ chết, thậm chí còn gây cho phía bắc của Long Khi Nỗ Tư đại lục tai nạn to lớn, cấm chú như vậy uy lực thựa quá đáng sợ, có thể nói là cấm chú mức thứ thần cấp. Dù là ma pháp mạnh nhất do mấy lão gia hỏa Pháp Lam phóng ra cũng không mạnh hơi bao nhiêu.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh giọng nói: "Một cơ hội cuối cùng, ngươi nên biết, ta rất khó khống chế cấm chú này trong thời gian quá lâu. Nhận thua hay không nhận thua, ta không phải dọa ngươi, ta nghĩ, tối đa ta còn có thể kiên trì 10 giây. Mười..."

Tâm tình toàn bộ mọi người đều bị đưa lên cổ họng, dù là phía Cầm Thành cũng biết, sau khi 7 cấm chú dung hợp rồi từ không trung ném xuống, không chỉ đối phương sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, mà dư uy của dung hợp cấm chú này thậm chí sẽ san phẳng toàn bộ Cầm Thành thành bình địa. Bọn họ xem ra, đây là Diệp Âm Trúc dốc toàn lực, nhưng làm họ sao biết được, khống chế dung hợp cấm chú này tịnh không phải là Diệp Âm Trúc, mà là một người không chút quan hệ với Cầm Thành, bán thần thánh ma đạo Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn.

"Chín..." âm phù truy mệnh tựa hồ không ngừng vang lên. Sắc mặt Mã Nhĩ Đế Ni biến đổi, sắc mặt Mã Đặc Lạp Kì cũng biến đổi, hầu như sắc mặt mỗi một chiến sĩ của Mễ Lan đế quốc đều biến thành cực kỳ khó coi. Nhưng, đối diện với áp lực do 7 dung hợp cấm chú mang lại, hiện tại, bọn họ thậm chí ngay cả di động cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Tất cả toàn bộ tuần long đều nằm rạp trên đất, đại bộ phận đã mất đi tri giác. Uy áp lớn như vậy, căn bản không phải là thứ bọn chúng có thể chịu được.

"Tám..." Song quyền của Ny Na đột nhiên nắm chặt, sự cường đại của kiện siêu thần khí trên tay Diệp Âm Trúc vượt quá phán đoán của bà, thuấn phát thất cấm chú, hiện tại đã không thể cắt đứt nữa rồi.

"Bảy..." tổn thất 30 vạn đại quân và lục đạo chi quyết mang theo hiệu quả phụ, xét đến cùng là quá nghiêm trọng? Là trưởng công chúa của đế quốc, lần đầu tiên trong đầu Ny Na tính toán quan hệ lợi hại.

"Sáu..." Thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vẫn rất bình tĩnh, ông không phải là Diệp Âm Trúc, đối với tổn thất của Cầm Thành và bên kia tịnh không quá để ý, mà lúc này Diệp Âm Trúc đã chìm đắm trong thống khổ cường liệt, căn bản không biết ngoại giới phát sinh việc gì. Dưới quan sát của bán thần Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, một chút nhân loại trước mắt chẳng qua chỉ là sinh vật rất phổ thông, dù bọn chúng chết đi, cũng chỉ khiến Long Khi Nỗ Tư đại lục biến thành nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Nếu như không vì thực lực tương lai của Diệp Âm Trúc, chưa chắc ông đã trực tiếp để 7 cấm chú đồng thời phát ra.

"Năm..." áp lực của 7 cấm chú càng lúc càng mạnh, cái sản sinh sau khi dung hợp xem có vẻ vặn xoắn kì dị, Mễ Lan chiến sĩ mà thực lực kém một chút đã băt đầu quỵ trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, không khí phảng phất bất kì lúc nào đều sẽ ngưng tụ lại.

"Bốn..." truy mệnh phù của tử thần đã tiến nhập giai đoạn tối hậu, lúc này, ngay cả Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng trở nên có chút khẩn trương, vì, ông đã cảm thấy 7 quần thể cấm chú bên ngoài đã có phần muốn khống chế không nổi. Xét đến cùng thì ông có có Hồn Châu, thân thể của Diệp Âm Trúc không phải là ông, linh hồn chi lực của ông chỉ có thể bồng bềnh trong tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc, bất luận là thúc động siêu thần khí hay khống chế thứ cấm chú trước mắt, đối với linh hồn chi lực của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đều có tiêu hao rất lớn.

"Ta nhận thua." Ny Na tựa hồ nghiến răng bất cam nói ra 3 chữ đó. Bà không thể không chọn như vậy. Trong 6 năm không công kích Cầm Thành, đối với Mễ Lan đế quốc mà nói căn bản không có gì xấu, địa phương nơi Bố Luân Nạp Sơn Mạch đối với Mễ Lan đế quốc mà nói bản thân chỉ là gân gà (xem tích Tào Tháo nói khẩu lệnh "kê lặc", sau đó Âu Dương Tu bị chém), chỉ là bức bình phong ngăn trở đại quân thú nhân mà thôi, có Cầm Thành ngăn trở như vậy, có có thể đảm bảo thú nhân vô pháp tiến vào bình nguyên Phổ Lợi Á.

Vì nguyên nhân khế ước lục đạo chi quyết, dù là Pháp Lam cũng vô pháp làm khó Mễ Lan. Xét đến cùng, Mễ Lan trong trận chiến lục đạo chi quyết cũng đã tận lực rồi. Sau đó 6 tòa thành thị bị cắt nhượng mới là nối đau lớn nhất của Ny Na. Xét trên giá trị, 6 tòa thành gần với Cầm Thành đều ở bình nguyên phương bắc Phổ Lợi Á, bình nguyên lớn nhất của mảng đại lục này đất đai màu mờ, mỗi một tòa đều có cự đại tài phú, dù là trang bị tinh lương cho 30 vạn đại quân của quân đoàn bắc phương, cũng tuyệt đối vô pháp bằng giá trị của 6 tòa thành thị. Nếu như trong lúc hòa bình, Ny Na thà chọi cứng với dung hợp cấm chú trước mắt, chiến đấu đến cùng cùng không chịu nhận thua. Nhưng, Mễ Lan lúc này đang ở lúc nguy cấp tồn vong, chính như Diệp Âm Trúc nói, một khi 30 vạn đại quân bị cấm chú hủy diệt, Mễ Lan lấy gì ra chống thú nhân lúc nào cũng có thể công kích đây?

Cùng lúc với 3 chữ "ta nhân thua" xuất hiện, hai đạo quang huy vàng rực rỡ, giống như mặt trời lặn, đồng thời chiếu lên thân thể Diệp Âm Trúc và Ny Na, cùng lúc đó, ngón tay của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đang khống chế thân thể Diệp Âm Trúc quét qua cầm huyền, uy lực của nguyên tố chi lực của 7 cấm chú ngưng kết trên không trung đồng thời tản đi.

Có lẽ vì uy lực của dung hợp cấm chú thật sự qua lớn, vào lúc Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tiến hành giải tán, đã vô pháp triệt để giải tán nguyên tố ngưng tụ của cấm chú, sau đó không thể làm gì được, ông chỉ vào lúc giải tán cấm chú điều chỉnh hướng của cấm chú đó từ mặt đất thành không trung. Hào quang vặn xoắn do cấm chú 7 thuộc tính dung hợp mà thành bồng bềnh bay lên không trung, vào lúc này một bộ phận năng lượng trong đó cũng quay trở lại, xông vào thân thể Diệp Âm Trúc.

Nguyên tố chi lực quay lại xông vào thân thể Diệp Âm Trúc thực không phải do Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sơ xuất, mà là ông cố ý làm, dù hiện tại ông chỉ còn linh hồn chi lực, nhưng dù là bẩy vị tháp chủ của Pháp Lam thất tháp cùng ở chỗ này, cũng tuyệt không có ai dám nói mình đối với lực khống chế ma pháp nguyên tố mạnh hơn so với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn.

Diệp Âm Trúc dùng Lôi Thần Chi Chuy kích thẳng vào tâm tạng mình, dẫn động siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm dù là đánh bạc, thành công đưa ra siêu thần khí, nhưng hắn lại không chú ý việc sử dụng siêu thần khí đối với mình có phù hợp không và tổn hại của Lôi Thần Chi Chuy đối với kinh mạch.

Là thần khí gần với siêu thần khí nhất, dù Lôi Thần Chi Chuy chỉ có một nửa, nhưng lực phá hoại cường bạo của nó trực tiếp nện vào tâm tạng, chỗ vị trí yếu hại như vậy, trong chớp mặt đã đem lại cho thân thể Diệp Âm Trúc đả kích vô cùng to lớn, kinh mạch ở vị trí tâm tạng dù do Khô Mộc Long Ngâm cầm kịp thời bảo hộ, nhưng kinh mạch ở địa phương khác lại không dễ dàng như vậy. Đau đớn Diệp Âm Trúc cảm thụ được, chủ yếu là do năng lượng, đến từ siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm trong khi khu trừ lôi điện chi lực phá tổn kinh mạch của Lôi Thần Chi Chuy, mang lại.

Thử nghĩ xem, năng lượng của siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm và Lôi Thần Chi Chuy bá đạo ở mức nào, dù là thân thể Diệp Âm Trúc đã trải qua cải tạo Tử Tinh huyết mạch cũng chịu không nổi. Nếu như không phải siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm phản ứng đầu tiên bảo hộ ngũ tạng lục phủ của hắn, sợ là lúc hắn tự nện mình một chùy đã trực tiếp lấy đi tiểu mệnh của mình.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn khống chế nguyên tố có thể nói cực kỳ tinh chuẩn. Đương nhiên, ông không sợ đem bộ phận năng lượng của cấm chú này quán nhập vào trong thân thể Diệp Âm Trúc còn có một nguyên nhân khác. Đấy là Thần Nguyên Ma Pháp Bào trên thân Diệp Âm Trúc. Có Thần Nguyên Ma Pháp Bào, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn hoàn toàn có thể không cần lọc gì mà nguyên tố năng lượng quay lại này có thể bị Diệp Âm Trúc hấp thu hay chăng, chỉ cần dẫn đạo khán năng lượng này kết hợp với bản nguyên của Diệp Âm Trúc. Đốt cháy Tử Tinh huyết mạch trong người hắn, phát động năng lực tự chữa thương tối cường hoành trong Tử Tinh huyết mạch.

Vị trí tâm tạng tràn ra quang mang 7 màu, lại sáng rực lên, chẳng qua lần này chỉ biến thành năng lượng quay trở lại, siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm đó, trên thân đàn ám kim sắc quang mang nhanh chóng ảm đạm đi một chút, tiếp theo đó giống như nhũ yến đầu hoài (tên một thế võ thì phải) hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng nhạt dung nhập vào tâm tạng Diệp Âm Trúc.

Hai đạo kim quang đáp xuống từ trên không chính là ánh sáng của thần chi khế ước lục đạo chi quyết. Hai đạo quang mang này xuất hiện, cũng báo trước kết thúc của trận chiến lục đạo chi quyết.

Trên trán Diệp Âm Trúc có thêm một lục mang tinh phù hiệu màu vàng nhạt. Ở mỗi cánh của ngôi sao trên lục mang tinh tinh xảo này đều có một phù hiệu kì dị và phức tạp. Đã từng nghiên cứu thượng cổ thần dụ một cách tỉ mỉ, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn biết, 6 phù hiệu đó đại biểu cho cái gì. Chính là Diệp Âm Trúc trong 6 dạng khiêu chiến của trận khuynh thành chi chiến trong lục đạo chi quyết, kim sắc phù hiệu này cũng đóng dấu kết thúc vĩnh viễn lục đạo chi quyết lên thân thể Diệp Âm Trúc.

Đó là anh hùng ấn kí, cũng là vinh dự cao nhất của nhân loại chiến sĩ trên Long Khi Nỗ Tư đại lục. Nó còn có thể mang lại cho người có nó một chỗ tốt nữa, mỗi một tháng, có thể thi triển một lần sự bảo hộ của thần. Sự bảo hộ của thần có thể nói là một ma pháp, một ma pháp cực kì đặc thù. Ma pháp này tịnh không có lực phòng ngự gì, nhưng lại có thể trong chớp mắt khu trừ toàn bộ hiệu quả thêm hoặc hiệu ứng phụ của ma pháp trong phạm vi bao phủ của ma pháp. Tổng thể mà nói, sự bảo hộ của thần có thể coi là khắc tinh của Ám Ma hệ ma pháp, vì đại đa số cao cấp ma pháp của ám ma hệ đều lấy hiệu quả phụ gần như trớ chú làm chủ. Có bảo hộ của thần, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể trong lúc đối diện với ma pháp phi chủ công kích của ám ma hệ, hoàn toàn không chú ý đến đối thủ.

Thân thể Diệp Âm Trúc chầm chậm từ trên trời hạ xuống, không ai chú ý thấy, trong cặp mắt thuần hắc sắc của hắn bạch nhãn cầu lại xuất hiện, biến thành hắc bạch phân minh, vì lúc này Diệp Âm Trúc đã lại nhắm hai mắt, triệt để rơi vào hôn mê. Hắn thực sự rất mệt, hiện tại đối với hắn mà nói, việc tốt nhất chính là nghỉ ngơi.

Trong quá trình Diệp Âm Trúc từ trên trời hạ xuống, 7 cấm chú bay lên không sau thân thể hắn mang theo một dải sáng cầu vồng, hào qua rực rỡ trên trời lưu lại một ấn kí hầu như vĩnh viễn không bị diệt, chí ít, ấn kí này vĩnh viễn khắc trong lòng vài chục vạn người của hai bên. Ai cũng không thể quên, Diệp Âm Trúc dựa vào thực lực thế nào, quyết tâm thế nào để hoàn thành trận khuynh thành chi chiến này.

- Cầm Đế vạn tuế, Cầm Đế vạn tuế!!!

Tiếng hò reo rung chuyển núi rừng từ bên Diệp Âm Trúc điên cuồng vang lên, Đông Long Bát Tông, An Nhã, Lỗ Đặc Tư hầu như toàn bộ cường giả bên Cầm Thành lần đầu tiên lao lên, hướng về phía Diệp Âm Trúc lao đến hoan hô, ngay cả mấy vị thái thượng trưởng lão của Đông Long Bát Tông cũng vô pháp ức chế xung động trong nội tâm lúc này.

Diệp Âm Trúc thắng rồi, cũng là Cầm Thành thắng rồi. 6 năm, chí ít là trong thời gian 6 năm, bọn họ không phải đối diện với công kích của bất kì địch nhân nào, chỉ cần còn Mễ Lan đế quốc, thì Cầm Thành, Bố Luân Nạp Sơn Mạch cũng an toàn. Có 6 năm chuẩn bị sự tình, đủ để làm ra rất nhiều việc. Diệp Âm Trúc dùng dũng khí và thực lực của hắn mang lại cho Cầm Thành, cũng là mang lại cho Đông Long Bát Tông đủ thời gian để tranh thủ.

Lúc này, hắn đã trở thành anh hùng chân chính của Đông Long Bát Tông, đúng vậy, anh hùng chân chính.

Nước mắt, không biết từ trong mắt bao người rơi xuống, người đầu tiên khóc chính là An Nhã.

Nếu như nói trong mọi người ở chiến trường, ngoại trừ Đông Long Bát Tông ra, có ai cực không yên lòng khi Cầm Thành bị phá, thì không ngờ gì chính là An Nhã. Vất vả kiến lập nên một thế giới mới cho Tinh Linh tộc, hao phí mất không biết bao nhiêu tâm lực của nàng, hiệu quả của viễn cổ chi thụ đã bắt đầu có tác dụng, căn cơ gốc rễ của Tinh Linh tộc đã cắm sâu ở Cầm Thành, nếu như Diệp Âm Trúc thua, mà nàng muốn đem Tinh Linh tộc từ đây triệt tẩu cũng tuyệt không phải là một việc dễ dàng. Chỉ là việc này nàng cũng không nói với Diệp Âm Trúc, vì nàng không muốn mang lại cho Diệp Âm Trúc thêm áp lực.

Mọi người đếu xông lên quanh người Diệp Âm Trúc, nhưng lại không mội ai đi đến trước người hắn 5m. Tử không biết lúc nào đã mở to đôi mắt mệt mỏi, cùng Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư một chỗ thủ hộ ở bên nơi Diệp Âm Trúc đáp xuống. Mắt nhìn mọi người xúm lại, Tử lập tức ra lệnh cho 3 Hoàng Kim Bỉ Mông và 2 Băng Cực Ma Viên phụ trách bảo hộ Diệp Âm Trúc. - .

Lúc trước khi Diệp Âm Trúc hạ xuống mặt đất, thông qua linh hồn liên hệ của Diệp Âm Trúc, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mô phỏng ngữ khí của Diệp Âm Trúc nói với Tử, trong lúc hắn chưa tự động tỉnh lại, ai cũng không được di động thân thể hắn. Đoạn thời gian này, đối với Diệp Âm Trúc mà nói có thể là cực kì trọng yếu.

Ny Na có chút ngây ngốc đứng ở chỗ ấy, nhìn người dân Cầm Thành và Đông Long Bát Tông vui mừng trước mặt mình không xa, bà không khỏi có phần thất thần. Thua rồi, vậy mà mình đã thua rồi.

Từ lúc xưa sau khi tiến nhập nơi ấy tu luyện, vậy mà lần đầu tiên mình đã thua. Mà còn là thua trong tay đứa cháu mình yêu thương nhất. Đây quả thật là vô pháp tưởng tượng, nhưng sự thật chứng minh mính đã thực sự thua rồi.

Ngầm bên trong, Ny Na cảm giác thấy, thắng thua của trận chiến hôm nay, tựa hồ chú định mệnh vận không bình phàm của Diệp Âm Trúc, cũng chú định sự cường đại trong tương lại của hắn. Là trưởng công chúa của Mễ Lan đế quốc, sau khi thua khiêu chiến trong trường lục đạo chi quyết, Ny Na tịnh không buồn bã nhiều, mà tỉ mỉ suy nghĩ về hậu quả.

Đột nhiên bà phát hiện, sự xuất hiện của trường lục đạo chi quyết này, dù Mễ Lan thua, nhưng đối với Mễ Lan lại không phải là một việc xấu.

Đầu tiên, vào lúc Mễ Lan đại quân đến Cầm Thành, Diệp Âm Trúc đề xuất khiêu chiến lục đạo chi quyết, các quốc gia khác trên đại lục đều không thể dụng binh đối với Mễ Lan. Đối diện với thế quật khởi mạnh mẽ của Lam Địch Á Tư, toàn bộ âm mưu đối với Mễ Lan, đã mang lại cho Mễ Lan, ngoại trừ phương bắc ra, càng có thêm thời gian chuẩn bị.

Tiếp đó, trường lục đạo chi quyết này cũng giải quyết xong vấn đề liều mạng giữa Mễ Lan đại quân với Đông Long Bát Tông. Dù lần này Mễ Lan mang đến 30 vạn quân, còn có mình áp trận, nhưng, chân đích động thủ với Đông Long Bát Tông, lại thêm lực lượng Cầm Thành trong tay Diệp Âm Trúc, 30 vạn người này có bao nhiêu người có thể sống trở về?

Dù mình không sợ Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, nhưng lúc hắn phối hợp với hơn 100 Bỉ Mông cự thú hình thành quân đoàn lục chiến vô địch, phát động xung phong, còn có sức mạnh nào có thể ngăn trở bọn chúng? Dù mình có cường đại hơn nữa, nhưng có Tử Tinh Bỉ Mông, Diệp Âm Trúc, thêm vào Sơn Lĩnh Cự Nhân đã trưởng thành, cũng đủ khốn trụ mình một đoạn thời gian rồi.

Dưới tình huống không suy nghĩ về siêu thần khí của Diệp Âm Trúc, dù là một trận chiến Mễ Lan đại quân thu được thắng lợi cuối cùng, tất nhiên cũng là thắng lợi khó nhọc.

Nhân số của Bắc phương quân đoàn có thể sống quay về chiến trường biên cảnh sẽ tuyệt không nhiều.

Chính là trường khuynh thành chi chiến, lục đạo chi quyết này, triệt để hóa giải cục diện song phương lưỡng bại câu thương, dù mình đã thua, lục đạo chi quyết đã thua, khiến sĩ khí bị đả kích rất lớn, nhưng chí ít 30 vạn người này còn sống, có thể đi ra chiến trường quyết chiến với thú nhân. Đây chính là toàn bộ 30 vạn người, chỉ cần còn có bọn họ, thú nhân muốn công nhập Mễ Lan cũng không hề dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến chỗ này, tâm tình Ny Na dần dần thoải mái, khả năng nhìn xa trông rộng của bà lập tức từ lục đạo chi quyết trước mắt liên tưởng đến rất nhiều việc. Tổn thất 6 tòa thành thị, đả kích đối với Mễ Lan cũng rất lớn, nhưng đấy không phải là không thể thương lượng. Với quan hệ giữa mình và Diệp Âm Trúc, vị tất đã không có chỗ để vãn hồi. Như tình huống hiện tại của Cầm Thành, có lẽ 6 tòa thành thị đối với họ mà nói, căn bản không có ý nghĩa gì, nhân thủ của bọn họ đều không đủ để phái đến 6 tòa thành thị. Nếu như có thể dùng thứ gì khác thay thế, vậy thì tốt nhất rồi. Là kẻ khiêu chiến lục đạo chi quyết, cũng là kẻ thắng lợi cuối cùng, án theo quy tắc, Diệp Âm Trúc có quyền lựa chọn chiến lợi phẩm của mình. Huống gì, đã không thể tiêu diệt Cầm Thành, vì quan hệ đến lục đạo chi quyết nên nhiệm vụ của Pháp Lam cũng đuợc coi là hoàn thành, vậy thì, có thể hợp tác với Cầm Thành không? Trên tay Diệp Âm Trúc hiện tại nắm được lực lượng có thể nói là đã thành hình, tuyệt không được coi thường. Nếu như hắn chịu cùng Mễ Lan hợp tác, vậy thì, chiến tuyến phương bắc có thể không phải sợ gì công kích của thú nhân.

"Trưởng công chúa điện hạ." Huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni đi đến phía sau Ny Na, cung kính nói. Vào lúc Ny Na hiện xuất thân phận chân chính, ngay cả bọn họ cũng không biết bạch y nhân này chính là trưởng công chúa Ny Na. Vì lúc Ny Na đến, trong tay cầm Mễ Lan hồng thập tự thuẫn huy và thủ lệnh của Mễ Lan đế quốc đại đế Tây Nhĩ Duy Áo Bối Lỗ Tư Khoa Ni, ra lệnh cho Mã Nhĩ Đế Ni nhất thiết đều phải nghe mệnh lệnh của Ny Na. Trong thủ lệnh, Tây Nhĩ Duy Áo cho Mã Nhĩ Đế Ni biết, người ông phải đến là cùng đẳng cấp với Pháp Lam cường giả. Chỉ cần một điều này, đã khiến Ny Na trực tiếp có được sự tôn kính của huynh đệ Tử La Lan gia tộc.

Ny Na dù đã thua, nhưng sức mạnh bà biểu hiện ra trên chiến trường lại không ai dám xem thường. Đấu khí nhũ bạch sắc đó, hoàn toàn vượt trên tử cấp, giống như Diệp Âm Trúc nghĩ vậy, Mễ Lan đế quốc đệ nhất cao thủ, chính là Ny Na vị trưởng công chúa đó mới đúng!

"Thua chính là thua, khế ước của lục đạo chi quyết không thể phản lại, ta tịnh không phải thần." Ny Na tự nhiên hiểu rõ ý của Mã Nhĩ Đế Ni. Nếu như thừa lúc bên Cầm Thành nhất đang hưng phấn, dẫn đại quân tập kích, tất nhiên có thể khiến đối phương tổn thất to lớn. Nhưng, khế ước của thần thì ngay cả bà cũng không dám chống lại. Giữa thứ thần cấp và thần chân chính, có có chênh lệch rất lớn. Thậm chí ngay cả Ny Na tự mình cũng không biết thế nào mới là thần chân chính.

"Vậy hiện tại chúng ta..." Ánh mắt Mã Nhĩ Đế Ni có chút ảm đạm, trong giọng nói có vài phần chán nản. Là đại soái một đời của Mễ Lan đế quốc, suất lĩnh toàn bộ 30 vạn đại quân đến Cầm Thành, tối hậu lại rơi vào kết cục phải cắt nhượng 6 thành, mà đối phương không tổn thất gì, đối với ông mà nói, điều này thực khó mà tiếp thụ.

Vào thời khắc quan trọng, Ny Na thậm chí còn quả quyết hơn nam nhân. Trầm giọng nói: "Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, ta ra lệnh cho ông và Mã Đặc Lạp Kì đại ma đạo sư lập tức đái lĩnh bắc phương quân đoàn phản hồi Thánh Quang Thành. Tùy thời nghênh chiến khiếu chiến của thú nhân. Ta yêu cầu ông trong thời gian ngắn nhất phải về đến đó. Còn toàn bộ sự việc ở đây, ta sẽ toàn quyền xử lý, tất cả vấn đề ta sẽ tự có giải thích với bệ hạ."

"Tuân lệnh, trưởng công chúa điện hạ." Mã Nhĩ Đế Ni biết đây là biện pháp tốt nhất trước mắt. Dù lúc này sĩ khí xuống thấp, có thể một khi tin tức chiến sự kết thúc ở đây truyền đến đại lục, sợ là công kích đối với Mễ Lan lúc ấy mới chân chính triển khai. Trận chiến này sẽ cuộn lại cảnh chiến tranh đang khẩn trương xảy ra trên toàn thể đại lục.

Mã Nhĩ Đế Ni huynh đệ quay về quân doanh để điều khiển quân đội chuẩn bị triệt ly, mà Ny Na vẫn đứng nguyên tại chỗ, bất quá chỉ, lúc này trước mặt bà lại có thêm một người.

"Ny Na, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?" Tần Thương cố kìm nén tình cảm kích động của mình, nhìn Ny Na. Sự thống khổ trong ánh mắt thì không thể che đậy.

Ny Na cũng chăm chú nhìn ông. "28 năm, 4 tháng, 14 ngày, 11 giờ."

Tần Thương toàn thân run lên. Ny Na tựa hồ không suy nghĩ gì đã nói chính xác đến tận từng giờ thời gian hai người biệt ly. Điều đó nói lên chuyện gì?

"Ny Na..." Tần Thương phát hiện, lúc này mình đã không nói nên lời. Chỉ nhìn thân thể có phần cô độc của Ny Na trước mắt, hai mắt ông đã có phần mờ đi, nước mắt không bị khống chế chảy xuống.

"Tần Thương. Lão già hỗn đản. 28 năm rồi, ta đã đợi ông toàn bộ 28 năm, ông lại vẫn không tới tìm ta. Ông biết ta trải qua 28 năm cô độc thế nào không?" Hào quang nhũ bạch sắc lấp lóe bên cạnh Ny Na, lấy thân thể bà làm trung tâm, mặt đất dưới chân tấc tấc nứt vỡ. Nhưng dù dưới tình huống kích động như vậy, mặt đất nứt nẻ vẫn chỉ lan ra phía sau, tịnh không có sinh ra uy hiếp gì với Tần Thương.

"Tôi là hỗn đản, còn bà thì sao, bà là đồ ngốc. 28 năm rồi, vì sao bà còn không quên được tôi? Bà hoàn toàn có thể tìm được một người còn yêu bà hơn tôi?" Tần Thương có phần mê ly nhìn Ny Na, ánh mắt ông cũng phức tạp như vậy.

Ny Na hít sâu một hơi, ánh mắt nguyên bản kích động lại trở nên băng lãnh, "Chính là lòng tự tôn của ông phải không? Có lẽ nói là lòng hư vinh. Ta đợi ông suốt 28 năm. Tần Thương, ông nhớ xem, ông đã thiếu ta 28 năm, 4 tháng, 14 ngày, 11 giờ, thời gian đó còn không ngừng kéo dài ra, ta muốn đến xem xem, cái ông thiếu ta cuối cùng đến lúc nào thì trả."

Tần Thương cười khổ nói: "Sợ là suốt đời này tôi cũng vô pháp trả cho bà, tôi đã đã già rồi, tôi đã là một ông lão gần đất xa trời rồi, ông lão vô pháp chống lại quy luật tự nhiên. Có lẽ, tôi còn có thể sống 20 năm? Tối đa 30 năm? Nhưng bà thì không vậy, bà sớm đã đạt đến mức thần cấp, bà có thể sống lâu hơn tôi 400 năm. Chúng ta vốn là người không cùng đẳng cấp. Chỉ cần bà muốn, tùy thời đều có thể biến mình về hình dạng lúc 20 tuổi. Nhưng tôi thì không vậy. Tôi làm sao có thể ở cùng chỗ với bà? Chẳng lẽ bà muốn tôi dùng 20 năm cuối gần đất xa trời để bồi thường cho bà? Không, tôi không làm được. Tôi mong trong lòng bà chỉ lưu lại sự hoàn mỹ lúc tuổi trẻ của tôi. Ny Na, chúng ta đã từng trải qua rất nhiều, tôi hiện tại, chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng đệ tử duy nhất của mình càng thêm cường đại, giúp cho Đông Long Bát Tông chân chính vươn lên trên Long Khi Nỗ Tư. Tôi già rồi, đã không còn tư cách đi đàm luận cảm tình rồi."

Tình cảm của Ny Na đột nhiên lại biến thành kích động, "Không có tư cách đàm luận cảm tình? Là ông tự mình vứt bỏ. Chớ cho là tôi không biết, 18 năm trước, ông từng vào Pháp Lam, còn ở đó tu luyện đến tử cấp. Với thiên phú của ông, nếu như ở luôn đấy, trong 18 năm nay, dù cho ông vẫn không đạt đến bạch cấp thì cũng sẽ cách không xa, chỉ cần ông chịu nhận sự giúp đỡ của tôi, tiến nhập thứ thần cấp lĩnh vực thực sự khó như vậy sao? Là ông tự vứt bỏ hết cả."

"Đúng, là tôi vứt bỏ, vì tôi không làm được. Ở địa vị người Đông Long chúng tôi mà xét, là năm xưa Pháp Lam mang theo người tây phương có phần ti bỉ cướp đoạt toàn bộ những thứ vốn thuộc về chúng tôi, chiêm cứ đất đai rộng lớn của chúng tôi, nô dịch hậu duệ Đông Long của chúng tôi. Tôi làm sao có thể tiếp tục đợi ở Pháp Lam? Dù tôi mong muốn đạt đến cảnh giới như bà, nhưng lại tuyệt không thể khom lưng uốn gối sinh hoạt tại Pháp Lam. Trong thân thể tôi, đang chảy dòng máu Đông Long. Thực lực cảnh giới là trở ngại giữa chúng ta, nhưng cái lớn nhất ngăn trở chúng ta chính là tư tưởng. Bà cũng có thể coi là người của Pháp Lam, sao có thể lý giải tâm sự của hậu duệ Đông Long chúng tôi? Không có tổ tiên của chúng tôi, đại lục hiện tại sẽ thế nào? Nhưng Pháp Lam và người Tây Long năm xưa đối phó với chúng tôi thế nào? Hiện tại dù cho chúng tôi muốn tế bái tổ tiên một chút cũng không làm được."

Tình cảm của Tần Thương cũng kích động lên, giờ này phút này, hai người phảng phất đã quay về cái đêm 28 năm trước lúc họ chia tay, lúc ấy, bọn họ không phải cũng tranh cãi như thế này sao? Cuối cùng chia li chẳng vui vẻ gì đã trôi qua 28 năm, toàn bộ 28 năm rồi!

"Xin lỗi, Ny Na, không phải tôi cố ý tranh cãi với bà." Tâm tình Tần Thương chầm chậm bình phục lại, nhìn Ny Na tóc mai điểm bạc, lòng ông không khỏi mềm đi. Trong lòng ông, bất luận là tư tưởng có nhiều cố chấp, nhưng đối với Ny Na, tình yêu sâu sắc xưa nay không hề thay đổi.

Ny Na lạnh lùng lắc đầu, "Không cần nói xin lỗi, không ngờ rằng, qua 28 năm rồi, ông vẫn không thay đổi chút nào. Là tôi kém, tôi cực hận năm xưa vì sao lại yêu ông. Ông biết không, dù thời gian đã trôi qua 28 năm, nhưng trong lòng tôi, hình ảnh của ông vẫn khắc sâu. Thời gian căn bản vô pháp làm mờ dấu ấn mà ông đã tàn nhận để lại trong tim tôi."

Tần Thương thực sự rất muốn lao đến, lao đến ôm chặt Ny Na, nhưng ông biết mình không thể, nếu như làm vậy, sẽ chỉ hại Ny Na. Càng huống gì lập trường của hai bên tuyệt nhiên bất đồng, chớp mắt trước đó còn tuyệt đối là địch!

"Ông đi đi, tôi biết, ông sẽ không thay đổi, đó là tính cách của ông. Tôi sẽ ở đây đợi Âm Trúc tỉnh lại. Yên tâm, tôi tuyệt sẽ không làm hại Âm Trúc. Dù ông không muốn bà vợ như tôi, nhưng Âm Trúc luôn luôn muốn nãi nãi là tôi." Ny Na nhìn Tần Thương lãnh đạm nói, trong ngữ khí tràn đầy khí tức cự người ngoài ngàn dặm. Hiện tại bà thậm chí càng hy vọng mình vẫn vậy không gặp Tần Thương, tiếp tục gặp nhau, lại chỉ khiến mình càng thêm thương tâm.

Tần Thương thở dài một tiếng, ông biết, có đứng lại đây, sẽ chỉ khiến mình càng thêm đau khổ. Xoay người, bước đi có phần lảo đảo, từng bước bước đến chỗ mọi người xúm lại quanh Diệp Âm Trúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui