Chính là mười hai nhạc phường Cầm Đế lần đầu xuất hiện trên chiến trường. Mặc dù các nàng không có hiện ra thực lực kinh khủng, nhưng bằng tác dụng thần âm, khiến cho Giác ưng kỵ sĩ phát huy chiến đấu lực tốt nhất, huống hồ đây mới chỉ là bắt đầu.
- Ngươi là ai?
Cổ Đế gằn giọng hỏi
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói
- Cầm thành, Diệp Âm Trúc
- Cầm thành
Trái tim Cổ Đế phảng phất bị vật đập vào bỗng nảy lên. Tên này hắn đã nghe nói qua, thông tin ở Cực bắc hoang nguyên bé tắc nhưng tin tức Cầm thành này là từ Lam Địch Á Tư truyền đến, nghe nói bởi vì bọn họ gia nhập mới làm cho Phật La tiến công đến bất lợi, khiến cho Lam Địch Á Tư cùng Mễ Lan lâm vào giằng co. :
Đồng thời làm hắn ấn tượng nhất chính là, Cầm thành từng một lần cướp đi vật tư mà Lam Địch Á Tư cung cấp cho thú nhân tộc.
- Ngươi chính là Cầm Đế?
Cổ Đế tay phải cầm lôi thần chi chuỳ khẽ động
- Vừa rồi là thủ hạ cuả ngươi?
Diệp Âm Trúc lãnh đạm nói
- Không sai, Cầm thành chúng ta tới Mễ Lan bắc cương (biên giới phía bắc), mục đích rất đơn giản, hoàn toàn giải quyết uy hiếp của Mễ Lan cùng nhân loại từ phương bắc
Cổ Đế rất muốn nói ngươi cũng dám khoa trương sao nhưng nghĩ đến mấy vạn chiến sĩ chết thảm dưới tay đại quân Cầm thành do Cầm Đế thống lĩnh, hắn không thể nào nói ra lời.
Cổ Đế hừ lạnh một tiếng
- Pháo đài Lôi Thần Chùy vĩnh viễn không thể bị phá. Ta muốn xem ngươi sẽ giải quyết uy hiếp của nhân loại từ phương bắc như thế nào đây. Không ngờ loài người lại dùng cả vong linh ma pháp. Các ngươi không phải tự hô chính nghĩa sao?
Diệp Âm Trúc trên mặt đột nhiên toát ra vẻ cười cợt
- Chính nghĩa? Chính là thắng làm vua, kẻ thắng lợi là chính nghĩa, có thể tạo ra quy tắc của mình, mà thất bại đương nhiên được coi là tà ác. Trên thế giới không có ma pháp tà ác, chỉ có người tà ác. Năng lực được sử dụng đúng chỗ đều là tốt nhất. Chẳng lẽ tù trưởng đại nhân chưa nghe qua câu nói đó sao? Tồn tại nghĩa là hợp lý. Đối với loài người mà nói, các ngươi thống lĩnh tam đại bộ lạc chính là tà ác. Cũng là giết người, dùng vong linh ma pháp hay dùng đao kiếm có gì khác nhau? Chẳng lẽ nhân loại chúng ta chết dưới tay thú nhân tộc do ngươi thống lĩnh vẫn còn ít sao?
Cổ Đế phát hiện kẻ đối diện nhìn thập phần trẻ tuổi nhưng lời nói so với chính mình còn lợi hại hơn. Hắn cũng không có bị lời nói đó làm nảy sinh tức giận, gật gật đầu nói
- Hảo chúng ta đây chỉ nói bằng thực lực. Ta muốn nhìn ngươi thống lĩnh Cầm thành công phá pháo đài Lôi Thần Chùy như thế nào. Chúng ta sẽ đợi xem
Lúc này, đại quân song phương đều đã lui lại hướng thành trì bên mình, ở giữa chiến trường chỉ còn hai người bọn họ. Cổ Đế phi thân bay ngược nhưng ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn thẳng vào Diệp Âm Trúc, ánh mắt hắn không rời địch thủ này một khắc nào.
Khi Cổ Đế lui bước, tiếng hoan hô đã từ hướng Thánh Quang thành nhất vang lên tựa trời long đất lở. Trên chiến trường, bạch y ma pháp sư cưỡi Kỳ Nặc Thiết long nhìn có chút cô độc nhưng trong ánh mắt của chiến sĩ Thánh Quang thành của phương bắc quân đoàn, đó chính là anh hùng, anh hùng của nhân loại.
Lần đầu tiên, có người cùng Cổ Đế đối kháng mà không rơi vào hạ phong. Điểm này thôi cũng có tác dụng thật lớn đối với sĩ khí của chiến sĩ nhân loại
Diệp Âm Trúc cũng không truy kích. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm hoá thành một đạo nhũ quang tiến vào trái tim. Hắn cũng không vì thắng lợi hôm nay mà cao hứng, trong nội tâm, hắn chỉ vì Tử mà cố gắng.
Kể từ sau khi đánh một trận với Tư Long ở Lam Địch Á Tư đế quốc, thực lực Diệp Âm Trúc mới chính thức phát triển. Trở thành cường giả, trải qua tôi luyện của ngọn lửa linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc, khiến cho năng lực thân thể không ngừng tăng lên, dù chưa đột phá bạch cảnh nhưng thực lực chính thức đã có thể chiến đấu cùng cường giả bạch cảnh sơ giai. Nếu có tứ đại thần thú hỗ trợ thì cho dù đối mặt Pháp Lam thất tháp chủ cũng không phải không có năng lực liều mạng.
Dù sao, hiệu quả của siêu thần khí cũng không thể xem thường, nhất là trên người hắn còn có một kiện không thua kém siêu thần khí bao nhiêu là Thần nguyên ma pháp bào.
Thú nhân đại quân giống như thuỷ triều lui về pháo đài Lôi Thần Chùy. Từ đầu tới cuối, Vương bài hoàng kim bỉ mông của Bộ Lạc Lôi Thần cũng không có tham gia trận chiến này, bởi bọn họ mới là vương bài trong tay Cổ Đế, cũng là lực lượng tuyệt đối trung tâm, không phải lúc tuyệt đối nắm chắc hoặc thời khắc cần kíp, Cầm Đế sẽ không để vương bài trong tay mình hao tổn. Không trung sư thứu cùng lôi điểu bộ đội tiêu hao đã làm hắn đau xót không thôi.
Tựa như đối phương đều không xuất toàn lực như nhau, Diệp Âm Trúc cũng không có xuất toàn bộ đế bài của Cầm thành, chưa sử dụng Tử thần long lang kỵ binh và Cầm thành kỵ sĩ đoàn. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, pháo đài Lôi Thần Chùy vẫn có trăm vạn thú nhân đại quân. Đâu phải một hai ngày có thể giải quyết.
Diệp Âm Trúc rất rõ ràng, hôm nay đánh một trận có được thành quả như vậy chủ yếu là vì Bộ Lạc Lôi Thần không quen thuộc đối với chiến đấu lực của chiến sĩ Cầm thành, cực kỳ coi thường họ mới có thể đánh một trận thành công giết chóc mấy vạn tướng sĩ. Nhưng tình huống này không thể tiếp tục xảy ra, Cổ Đế không phải kẻ ngu. Gặp lại thú nhân trên chiến trường, Cầm thành sẽ không dễ dàng như hôm nay.
Hai cự long đáp xuống bên người Diệp Âm Trúc, đúng là hai huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Âm Trúc lại một lần biến hoá.
Mã Nhĩ Đế Ni mặc dù từng đoán thực lực Cầm thành tuyệt đối mạnh mẽ, đối với lực lượng Diệp Âm Trúc cũng có dự đoán nhất định nhưng hôm nay chính thức tới chiến trường, hắn mới biết mình sai rồi.
Ước đoán của hắn về Cầm thành và Cầm Đế Diệp Âm Trúc thấp xa thực tế nhiều lắm. Không có Bỉ mông quân đoàn, không có tứ đại thần thú tương trợ, Diệp Âm Trúc mang theo mấy vạn bộ binh và hai ngàn không quân đột nhiên xuất hiện, mang đến đả kích trầm trọng đối với pháo đài Lôi Thần Chùy. Bảy vạn thi thể thú nhân ở lại chiến trường, từ Mễ Lan đế quốc cùng Bộ Lạc Lôi Thần giao chiến tới nay. chưa bao giờ thấy chiến thắng nào như hôm nay.
Mà hết thảy đều là từ một người thực hiện, một người tuổi trẻ chưa đến hai mươi.
Thực lực là đảm bảo tốt nhất cho địa vị của một người. Tuổi Diệp Âm Trúc còn trẻ hơn so với hai huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni. Nhưng lúc này đây, trong mắt hai vị đại nhân vật của Mễ Lan đế quốc này đều lộ ra sự kính nể, thậm chí có vài phần sợ hãi. Chiến đấu lực của Cầm thành mạnh hơn nhiều lắm so với tưởng tượng của bọn họ.
- Cầm Đế đại nhân
Mã Đặc Lạp Kỳ thử thăm dò Diệp Âm Trúc kêu lên một tiếng
Diệp Âm Trúc tự nhiên cũng phát hiện bọn họ tới, trên mặt toát ra tia mỉm cười
- chúng ta trở về thành thôi
Mã Đặc Lạp Kỳ trong lòng thầm cảm thấy ấn tượng. Lúc này vẻ mặt mỉm cười của Diệp Âm Trúc đâu còn có vẻ thiết huyết sát tình lúc trước. Nếu không phải đã biết trước thì hắn tuyệt không tin rằng một người mù cả hai mắt như Diệp Âm Trúc đang ở trước mặt này lại mang đến lực lượng kinh khủng như vậy tại chiến trường.
Hôm nay Cầm thành cùng lôi thần bộ lạc đánh một trận, không chỉ chấn nhiếp thú nhân đồng thời khiến phương bắc quân đoàn chấn động.
Nếu nói tại Cầm thành, ba mươi vạn đại quân phương Bắc quân đoàn bị Diệp Âm Trúc dựa vào vào lục đạo chi quyết đánh lui còn có chút không phục, nhưng bây giờ tinh nhuệ chiến sĩ phương bắc quân đoàn đối với Diệp Âm Trúc đều là tâm phục khẩu phục.
Không biết có bao nhiêu người thầm cảm thấy may mắn vì Mễ Lan cùng Cầm thành làm bằng hữu mà không phải địch nhân.
Vong linh ma pháp sống lại thi thể, trong một khắc, trong mắt chiến sĩ phương bắc quân đoàn, Diệp Âm Trúc đã biến thành Ma thần tồn tại.
Điểu khiển Kỳ Nặc Thiết long thân thể cao lớn, Diệp Âm Trúc cũng không chút thúc dục, tuỳ ý để tuần long đi về hướng Thánh Quang thành.
Hai huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni đi theo bên người hắn, lúc này ngược lại có chút giống người hầu của Diệp Âm Trúc.
Khi bọn hắn trở lại trong quân trận, Mã Nhĩ Đế Ni rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc hỏi
- Cầm Đế đại nhân, ngài là một vong linh ma pháp sư sao?
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, hắn cười rất thờ ơ, không mang theo một tia sát khí, so với lúc trước ở chiến trường như là hai người vậy
- Nguyên soái, ta là vãn bối, ta không phải đã nói rồi sao, cứ gọi trực tiếp tên ta đi. Đúng vậy, ta quả thật là một vong linh ma pháp sư.
Dù đã đoán được, nhưng năm chữ vong linh ma pháp sư từ miệng Diệp Âm Trúc nói ra khiến huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni nhịn không được hít một hơi lạnh.
Bọn họ không biết tu vi Diệp Âm Trúc tới mức nào, nhưng trên người hắn phóng ra quang mang màu tím đậm đã minh xác được rằng trên phương diện ma pháp, bất luận kẻ nào ở Mễ Lan đế quốc cũng không thể đánh một trận cùng Diệp Âm Trúc được, chưa có ai đối mặt đánh lui được sư vương Cổ Đế.
Thần sắc Mã Nhĩ Đế Ni quái dị vài phần, dù sao nếu đại lục dụng hai chữ để hình dung vong linh ma pháp sư thì chính là "tà ác"
Nhưng Mã Nhĩ Đế Ni cũng biết được, một ma đạo sư vong linh hệ cường đại có tác dụng kinh khủng như thế nào tại chiến trường.
Hôm nay nếu không phải Diệp Âm Trúc làm sống lại bốn vạn tử thi, đối mặt thú nhân tam đại cường chiến quân đoàn, Cầm thành tứ đại bộ chiến quân đoàn không có khả năng toàn thân trở về.
Gần như chỉ mình hắn đã tạo thành biến hoá thế cục chiến trường, vong linh ma pháp trên chiến trường tác dụng kinh khủng như thế nào quả nhiên các hệ ma pháp khác không thể so sánh nổi.
Tâm thần Âm Trúc rất nhạy cảm, hắn rõ ràng cảm giác được sự khủng hoảng của huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni
- Nguyên soái, không biết ngài hiểu rõ bao nhiêu về ma pháp?
Nếu vấn đề này đổi lại là người khác hỏi, hắn nhất định sẽ ăn tát, thân là một trong hai đại nguyên soái của Mễ Lan đế quốc, tại Mễ Lan quân giới hay cả đại lục, hắn đều có quân thần xưng hào, hắn tự thân không phải ma pháp sư nhưng làm một trong các cường giả của đại lục, tự nhiên Mã Nhĩ Đế Ni hiểu biết thập phần đối với ma pháp, huống chi hắn còn có một vị thân huynh đệ là đại ma đạo sư.
Mã Nhĩ Đế Ni trầm giọng nói
- Xem như là có nhận thức đi
Diệp Âm Trúc nói
- Vậy ngài có biết vong linh ma pháp là từ đâu mà đến không? Hay nói vong linh ma pháp thuộc loại gì, nó sinh ra từ loại ma pháp gì?
Lần này, Mã Nhĩ Đế Ni đúng là bị Diệp Âm Trúc hỏi, số lượng vong linh ma pháp ma pháp sư đúng là ít nhất, cả đời hắn cũng không có thời gian nghiên cứu ma pháp thuộc tính của loại này.
Bên kia Mã Đặc Lạp Kỳ thay Mã Nhĩ Đế Ni giải thích
- Vong linh ma pháp là từ tinh thần hệ sinh ra, chỉ là so với tinh thần hệ thì tiến một bước, chuẩn xác mà nói thì là một loại tiến hoá ma pháp. Giỏi hơn, áp đảo hơn thuộc tính gốc
Diệp Âm Trúc gật gật đầu. trong lòng thầm nghĩ, Mã Đặc Lạp Kỳ không hổ là nhân vật thứ hai của Tử La Lan gia tộc, mặc dù hắn không phải tinh thần hệ đại ma đạo sư, nhưng đối với tinh thần ma pháp hiểu rõ phi thường.
- Mã Đặc Lạp Kỳ đại sư nói không sai, vong linh ma pháp chính một biểu hiện của tinh thần ma pháp, nói là tiến hoá cũng không sai. Không biết nhị vị còn nhớ không, ta từng theo
Phất Cách Sâm sư phụ học một đoạn thời gian, cho nên, từ căn bản mà nói, ta là một gã tinh thần hệ ma pháp sư. Bất luận ta là thần âm sư, hay là vong linh ma pháp sư mà hôm nay các ngươi biết, đều là do tinh thần ma pháp sanh ra. Ma pháp đều do lực lượng người sử dụng, sử dụng ở những nơi khác nhau thì kết quả cũng sẽ không giống nhau.
Nói xong, Diệp Âm Trúc hai chân đạp nhẹ lên người Kỳ Nặc Thiết long, trực tiếp nhập vào Cầm thành tứ đại quân đoàn.
Mã Nhĩ Đế Ni huynh đệ liếc mắt nhìn nhau. Hai người ánh mắt không hẹn đều thả lỏng xuống.
Diệp Âm Trúc nói nhiều như vậy là muốn nói với bọn họ rằng ta có thân phận một vong linh ma pháp sư nhưng cuối cùng ta còn là một gã tinh thần hệ ma pháp sư, hơn nữa ta là tinh thần hệ ma pháp sư do chính Phất Cách Sâm đại sư tại Mễ Lan đế quốc truyền thụ.
Ma pháp của ta chỉ dùng đối địch, mà không dùng với người mình.
Kỳ thật, huynh đệ hai người cũng không biết quan hệ giữa Mễ Lan đế quốc và Cầm thành đã hòa hợp làm một. Bởi vì quan hệ của Ny Na và Tần Thương nên khả năng hai phe biến thành địch gần như bằng không.
Thân phận Ny Na là gì? Ở Mễ Lan đế quốc, gần như tương đương với Thái thượng hoàng tồn tại.
Còn Tần Thương? Địa vị của lão tại Cầm thành cũng không tính là rất cao, thậm chí kém Vị Minh thái thượng trưởng lão cùng An Nhã. Nhưng đừng quên, Tần Thương chính là sư phụ Diệp Âm Trúc, khổ cực truyền thụ mười sáu năm cầm ma pháp. Trong lòng Diệp Âm Trúc, địa vị của Tần Thương còn cao hơn so với ông nội hắn.
Có một tầng quan hệ như vậy, hơn nữa Diệp Âm Trúc trước kia có giao hảo cùng Tây Nhĩ Duy Áo tại Mễ Lan Ma Vũ học viện, khiến cho mối quan hệ thân cận giữa Cầm thành và Mễ Lan đế quốc rất khó bị phá hư.
Trận hình của tứ đại quân đoàn Cầm thành lúc này có vẻ tán loạn, Diệp Âm Trúc nhìn không thấy nhưng hắn nghe được rất nhiều tiếng thở trầm trọng.
Thông qua linh hồn cảm giác, hắn phát hiện tâm tình của chiến sĩ Cầm thành rất bất ổn, thậm chí có thể tưởng tượng được sắc mặt tái nhợt của bọn họ.
Hôm nay đánh một trận, có thể nói là trận huyết chiến đầu tiên của Cầm thành tứ đại quân đoàn. Trong những chiến sĩ này, dù là Đông long bát tông đệ tử cũng không có mấy người đã chính thức ra chiến trường. Diệp Âm Trúc hoàn tòan có thể giải thích được tình huống này của bọn họ, nhưng lại tuyệt không dung túng.
Vẫn thúc dục Kỳ NẶc Thiết long đi tới trung ương tứ đại quân đoàn, Diệp Âm Trúc ngừng lại. Uy nghiêm vô hình từ hắn phóng thích ra, không cần hắn mở miệng, hắn đã thành tiêu điểm chú ý của chiến sĩ Cầm thành.
Hôm nay chiến đấu thắng lợi nhưng bộ binh Cầm thành phản ứng phi thường mãnh liệt. Lần đầu tiên trên chiến trường gặp phải màn huyết tinh này, không biết bao nhiêu chiến sĩ đã nôn oẹ.
Bây giờ bọn họ có thể đứng vững thân thể đại biểu cho tố chất không kém. Dù sao ngay cả Mễ Lan đế quốc phương bắc quân đoàn lão binh cũng không ít người nôn oẹ huống hồ bọn họ còn là tân binh.
- Rất khó chịu sao?
thanh âm Diệp Âm Trúc lạnh lùng truyền ra. Thanh âm hắn bao hàm ma pháp nguyên khí, ma pháp chấn nhiếp linh hồn, để cho mọi người chú ý tập trung trên người hắn, thanh âm truyền ra xa xa.
Tiếng thở nặng nề dừng lại một chút, nghe được câu hỏi của Diệp Âm Trúc nhưng cũng không có ai nói gì. Mặc dù vậy, hơi thở của Chiến sĩ Cầm thành đã nói cho Diệp Âm Trúc, bọn họ rất không thích ứng khi nhìn tình cảnh hôm nay.
Diệp Âm Trúc tiếp tục nói
- Khó chịu là chuyện bình thường. Bất luận kẻ nào lần đầu giết người, lần đầu tiên gặp phải cảnh huyết tinh như thế đều cảm thấy khó chịu. Nhưng ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề. Nghĩ thông suốt có thể tiếp tục ở đây, không nghĩ ra, các ngươi có thể đệ đơn lên thượng cấp của mình, tự quay về Cầm thành, gia nhập kiến thiết Cầm thành, cũng có thể phát huy được năng lực của các ngươi. Tại chiến trường, ta chỉ cần quân nhân thiết huyết mà không phải là kẻ hèn nhát.
Có lẽ bị lời nói của Diệp Âm Trúc hấp dẫn, lúc này thân thể của Chiến sĩ Cầm thành đã không còn phản ứng mãnh liệt như lúc trước.
Diệp Ly nhìn cháu mình cách đó không xa, trên mặt nhịn không được toát ra một tia mỉm cười, sau đó rống to la lên
- Trúc tông đệ tử nói cho ta biết!
- Không
Gần như dùng lực lượng toàn thân rống lên, khí thế của chiến sĩ Ngạo Trúc quân đoàn nhất thời đại thịnh, lòng tự tôn mãnh liệt làm sợ hãi trong lòng bọn họ hoá giải hơn phân nửa.
Gần như đồng lúc, ba quân đoàn, ba quân đoàn trưởng cũng là ba vị tông chủ cũng đặt ra câu hỏi tương tự. Đều làm cho tất cả Chiến sĩ Cầm thành cùng phát ra tiếng rống giận mãnh liệt, sáu vạn người nhất thời diện mạo đại biến. Mặc dù vẫn chưa khôi phục được nhuệ khí như lúc mới lên chiến trường nhưng không còn bàng hoàng như vừa mới rồi.
Trên mặt Diệp Âm Trúc toát ra một tia mỉm cười, thanh âm của hắn truyền ra xa xa
- Tốt, các ngươi trả lời làm ta rất hài lòng. Ta muốn nói chính là tại chiến trường, ngươi nguyện ý còn sống trở về hay giống như thú nhân tộc, bỏ xác ở lại. Ta có thể nói cho các ngươi biết, nếu lần sau các ngươi tiếp tục nôn trên chiến trường, lại sinh ra sợ hãi trong lòng, vậy các ngươi sẽ giống các thi thể lưu lại trên chiến trường đây. Muốn sống sót, muốn thành cường giả, các ngươi nên làm như thế nào? Chính mình trở về suy nghĩ cho rõ ràng, cuộc chiến lần sau, nếu xuất hiện người nôn, lập tức đuổi về Cầm thành, vĩnh viễn không tiến vào đội quân chiến đấu của Cầm thành.
Nói xong, Diệp Âm Trúc từ Kỳ Nặc Thiết long bay lên trời, phiêu nhiên bay về hướng Thánh Quang thành. Sau lưng hắn thuỷ chung có một cái bóng mờ, nếu không thập phần chú ý, căn bản không biết sự tồn tại của nàng.
Cuộc chiến giữa Cầm thành và pháo đài Lôi Thần Chùy hôm nay mới bắt đầu.
Sư vương Cổ Đế, hổ vương Kiều Khoa Nhĩ cùng tướng lãnh thú nhân tộc đều tập trung tại đại sảnh quân sự pháo đài Lôi Thần Chùy. Lúc này hơi thở mỗi người bọn họ đều cực kỳ không ổn định. Lôi thần bộ lạc cùng chiến thần bộ lạc không phải thật sự hoà thuận nhưng giờ phút này, đều cùng tổn thất mấy vạn chiến sĩ nên cả hai bộ lạc đều không có chút tâm tình hả hê nào.
Hôm nay đánh một trận, thú nhân có thể nói là tổn thất thảm trọng, mặt dù chính thức chủ lực vẫn không bị ảnh hưởng, nhưng đã sinh ra đả kích rất lớn đối với sĩ khí của pháo đài trước cuộc chiến.
- Cổ Đế tù trưởng, ngươi có biết người hôm nay rốt cuộc là đến từ đâu không? loài người sao lại có chiến sĩ cường đại như vậy? chẳng lẽ bọn họ là từ Pháp Lam tới?
Thanh âm trầm thấp của Kiều Khoa Nhĩ tràn ngập oán hận. Bốn vạn chiến sĩ tử vong, không thể chỉ dùng hai chữ "thương tâm" để đại biểu cho tâm tình hắn lúc này được.
Cổ Đế lắc đầu, nói
- Không, những người này không đến từ Pháp Lam. Pháp Lam đang âm thầm ủng hộ Lam Địch Á Tư, nếu không chúng ta cũng không toàn lực đối phó Mễ Lan đế quốc rồi. Đừng quên, Pháp Lam đã phong bế.
Kiều Khoa Nhĩ nhíu mày nói
- Nhưng nếu không phải là Pháp Lam, loài người sao lại có quân đội toàn bộ dùng đấu khí đây? Mặc dù còn không có toạ kỵ, nhưng có thể dám chắc, chiến đấu lực bộ binh này sợ rằng còn trên cả Hoàng Kim quân đoàn và Bạch Hổ quân đoàn của ta. Giết mấy vạn người của chúng ta mà vẫn có thể toàn thân trở ra, trước kia ta không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
Cổ Đế trầm giọng nói
- Đây là trí tuệ loài người. Hôm nay gặp phải địch nhân này, thực lực bản thân bọn chúng không kém, quan trọng nhất chính là chiến trận kỳ quái. Dựa vào trận thế, bọn chúng có thể giảm bớt thương tổn, tạo cho chúng ta thương nặng. Có lẽ ngươi cũng đã nghe qua tên Cầm thành này. Hôm nay những người này đến từ Cầm thành, mà bạch y ma pháp sư thanh niên chính là người đứng đầu Cầm thành, Cầm Đế Diệp Âm Trúc. Không ngờ rằng thực lực của hắn lại cường hãn như vậy. Ở bên ngoài pháo đài, ta cũng không có nắm chắc phần thắng hắn.
- Cầm thành? Chính là những kẻ đã cướp đi bổ cấp của chúng ta tại Phật La quốc sao? HIểu biết của ta về Cầm thành không nhiều như Cổ Đế.
Cổ Đế gật gật đầu, nói
- căn cứ tin tức từ Phật La quốc truyền đến, tứ đại thần thú từng xuất hiện tại quân đội Cầm thành. Xem ra lần này, chúng ta thật sự gặp phiền toái rồi.
Nghe xong Cổ Đế nói, Kiều Khoa Nhĩ nhịn không được hớp một ngụm lương khí
- Cổ Đế tù trưởng, ngươi không phải nghe nhầm đấy chứ?
Trên mặt Cổ Đế toát ra một tia khổ sở:
- Ta cũng hy vọng mình nghe nhầm, ta cũng hy vọng lũ lợn Phật La này nhìn nhầm. Nhưng bất luận tứ đại thần thú là thật hay giả, chúng ta phải chuẩn bị ứng phó cho tốt. Nếu không, một khi quân tâm dao động, vậy không phải là tai nạn đối với bộ lạc Lôi Thần của ta mà là là tai nạn của cả tam đại bộ lạc. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý thần phục Tử TInh Bỉ Mông, vương giả của thú nhân trong truyền thuyết, kẻ đứng đầu tứ đại thần thú sao?
Kiều Khoa Nhĩ trầm mặc nhìn Cổ Đế, sắc mặt âm tình bất định, sau nửa ngày, hắn mới giơ hổ chưởng của mình về phía Cổ Đế:
- Cổ Đế tù trưởng, ta hy vọng từ hôm nay trở đi, hai đại bộ lạc chúng ta có thể thật sự hợp tác, không phân biệt đôi bên. Cộng đồng gặp phải nguy cơ, bây giờ chúng ta phải đoàn kết lại. Ta biết về phương diện quân sự, ngươi mạnh hơn ta. Ta quyết định, từ bây giờ, toàn bộ chiến đấu lực của Bạch Hổ quân đoàn và bộ lạc Chiến Thần đều do ngươi chỉ huy cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Cổ Đế có chút giật mình nhìn Kiều Khoa Nhĩ. Trong tam đại bộ lạc thú nhân, bộ lạc Lôi Thần xếp thứ nhất, mà bộ lạc Sở La Môn cường đại hơn một chút so với bộ lạc Chiến Thần. Theo nhận thức của Cổ Đế, Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ luôn là người lỗ mãng, hắn không thể ngờ trong thời khắc mấu chốt, Kiều Khoa Nhĩ lại quyết định rất nhanh như vậy, đưa ra lựa chọn tốt nhất đối với cả hai đại bộ lạc là bộ lạc Lôi Thần và bộ lạc Chiến Thần.
Đương nhiên, Cổ Đế cũng hiểu được, Kiều Khoa Nhĩ đưa quyền chỉ huy cho mình cũng không phải vô cớ, hắn chính là muốn mình tin tưởng. Đồng thời, khi chính thức hợp tác, chính mình cũng không thể có tư tâm. Lúc này thật sự là thời khắc cực kỳ trọng yếu đối với tam đại bộ lạc. Bất luận là hắn hay Kiều Khoa Nhĩ đều không dám gợi lên mâu thuẫn lẫn nhau, nhất trí đối ngoại mới là biện pháp tốt nhất để bảo tồn tam đai bộ lạc.
Cổ Đế cũng vươn bàn tay to của mình nắm chặt lấy tay Kiều Khoa Nhĩ:
- Tốt, Kiều Khoa Nhĩ huynh đệ, từ bây giờ, chúng ta là một nhà. Để chúng ta thương lượng kỹ một chút, nên đối phó với nguy cơ trước mắt từ Cầm thành như thế nào.
Hai đại bộ lạc hoá giải mâu thuẫn, không thể nghi ngờ cũng đưa thực lực hoàn toàn liên hợp từ giờ khắc này, sức chiến đấu của pháo đài Lôi Thần Chùy vô hình tăng lên rất nhiều.
Cổ Đế nói
- Xem tình hình trận đánh hôm nay, tứ đại thần thú không hề xuất hiện, thậm chí ngay cả bỉ mông cự thú lần trước mất tích cũng không thấy. Có lẽ Cầm thành chỉ định tạo dấu hiệu giả đối với chúng mà thôi. Nhưng cũng không thể khinh thường được. Kiều Khoa Nhĩ huynh đệ, ta xem, chúng ta tạm thời không nên vọng động, đầu tiên phong toả tin tức, đồng thời trinh sát cẩn thận xem trong Cầm thành có tứ đại thần thú không. Không lâu trước đây, ta nhận được tin tức từ Lam Địch Á Tư rằng tứ đại thần thú ở Cầm thành, ta đã phái người đi thăm dò Cầm thành. Nếu ở đó tìm thấy tung tích tứ đại thần thú, có lẽ chúng ta chỉ có tiên hạ vi cường.
Đúng lúc Kiều Khoa Nhĩ muốn nói, đột nhiên, một gã sư nhân cao lớn từ bên ngoài chạy vào, đúng là đội trưởng thân vệ đội Mạt Mễ Nhĩ của Cổ Đế.
- Tù trưởng đại nhân, không ổn rồi.
Mạt Mễ Nhĩ biến đổi hướng bên này chạy tới, biến đổi cao giọng hô
Trong mắt Cổ Đế chợt loé nộ quang, một chưởng vỗ mạnh trên bàn:
- Cái gì không ổn, nơi này là đại sảnh nghị sự. Mạt Mễ Nhĩ, ngươi dám ồn ào ở chỗ này, người đâu, kéo xuống cho ta, đánh ba mươi quân côn.
Vừa nghe Cổ Đế tức giận, Mạt Mễ Nhĩ nhất thời câm như hến, hai bên lập tức đi tới bốn gã cao lớn sư nhân,cũng không có để ý chức vụ của Mạt Mễ Nhĩ, lập tức đẩy hắn Mạt Mễ Nhĩ xuống mặt đất. Trước mặt Cổ Đế, Mạt Mễ Nhĩ tự nhiên không dám phản kháng, thoạt nhìn chật vật dị thường.
- Tù trưởng đại nhân, ta thật sự có việc gấp bẩm báo, trước hết ngài nghe ta nói, đánh sau cũng chưa muộn.
Mạt Mễ Nhĩ lớn tiếng hô
Mạt Mễ Nhĩ là tâm phúc của Cổ Đế, hắn muốn đánh Mạt Mễ Nhĩ là để Kiều Khoa Nhĩ xem, cho vị Hổ vương vừa mới chánh thức kết minh xem một chút quy tắc của bộ lạc Lôi Thần. Lúc này nghe được thanh âm dồn dập của Mạt Mễ Nhĩ, liên tưởng tới nhiệm vụ mình giao hắn, sắc mặt Cổ Đế nhịn không được hơi đổi, phất phất tay, để cho bốn gã sư nhân lui qua một bên.
- Nói đi, nếu không phải chuyện trọng yếu, quân côn phạt gấp đôi
Mạt Mễ Nhĩ như là không có nghe qua nộ thanh của Cổ Đế nhưng sắc mặt tái nhợt quỳ xuống trên mặt đất
- tù trưởng đại nhân, không ổn rồi, Tang Thác Tư chạy rồi.
- Cái gì?
Cổ Đế đứng bật dậy, khí thế bàng bạc bức người phát ra, nhất thời áp bách tất cả thú nhân trong đại sảnh phải lui về phía sau vài bước, trừ hổ vương Kiều Khoa Nhĩ.
- Mạt Mễ Nhĩ, ngươi nói lại lần nữa
Cổ Đế thanh âm đã trở nên giống như hàn băng
Mạt Mễ Nhĩ run giọng nói
- Tù trưởng đại nhân, ta nói là Tang Thác Tư, hắn đã chạy rồi
- Hống
Sư vương rít gào, thân thể khổng lồ của Mạt Mễ Nhĩ nghênh đón khí thế mạnh mẽ trước mặt Cổ Đế, miễn cưỡng bị bay thẳng ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường.
Bộ lông màu vàng trên đầu Cổ Đế hoàn toàn dựng lên, hung quang trong mắt phát ra. Đối với hắn mà nói, Tang Thác Tư thoát đi gần như mang đến tổn thương như nhau so với việc tứ đại thần thú xuất hiện.
Kim quang chợt loé, Cổ Đế đã đi tới trước mặt Mạt Mễ Nhĩ, một tay nắm khải giáp trước ngực hắn, mạnh mẽ nhấc hắn lên khỏi mặt đất
- Nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Ngươi là đồ ngu, ta không phải đã nói ngươi phải nhìn chầm chằm vào Tang Thác Tư sao?
Máu tươi từ trong miệng Mạt Mễ Nhĩ chảy ra, hắn phi thường quen thuộc tính tình của Cổ Đế. Có điều, trước sự hưng suy của bộ lạc Lôi Thần, hắn không dám có chút giấu diếm, kể lại sự tình đã phát sinh.
Nguyên lai, khi hai đại tù trưởng Cổ Đế cùng Kiều Khoa Nhĩ thống lĩnh đại quân thú nhân ra khỏi thành nghênh địch, Tang Thác Tư đồng thời mang theo bốn gã thân hộ vệ đi bộ trong pháo đài.
Nếu là các cuộc chiến tranh trước kia, là hoàng kim bỉ mông vương, Tang Thác Tư không thể nghi ngờ sẽ ở bên cạnh Cổ Đế. Trên chiến trường, hắn và tộc nhân của hắn là lực lượng cường hãn nhất của Cổ Đế. Nhưng từ khi bỉ mông cự thú không được ra chiến trận, vị bỉ mông cự thú vương này cũng bị biến thành giam lỏng trong pháo đài Lôi Thần Chùy, trở nên không còn việc gì làm cả.
Đương nhiên, vỡi uy vọng của Tang Thác Tư tại thú nhân tộc, chỉ cần hắn không rời khỏi pháo đài, ở đây không ai dám bất kính với hắn.
Ngày hôm trước, Mạt Mễ Nhĩ vừa ăn tối với Tang Thác Tư. Hôm nay vừa nhìn thấy Tang Thác Tư rời phủ đệ mang theo thủ hạ trực tiếp đi về hướng chiến trường ở cửa nam thành, Mạt Mễ Nhĩ do dự nửa ngày trời mời tiến lên, mang theo thủ hạ ngăn Tang Thác Tư lại, không cho hắn tiến lên chiến trường. Chính là Mạt Mễ Nhĩ đâu biết, đây là kế lấy tiến làm lùi của Tang Thác Tư.
Sau khi "phẫn nộ" đả thương sư nhân thân vệ, Tang Thác Tư mang theo cuồng bạo bỉ mông cự thú quay trở lại bên trong thành.
Mạt Mễ Nhĩ xem ra, chỉ cần ngăn cản vị hoàng kim bỉ mông đừng ra chiến trường, coi như hoàn thành nhiệm vụ của tù trưởng, dù sao Tang Thác Tư bị giam lỏng lâu như vậy, tính tình nóng nảy cũng là chuyện bình thường. Cho tới bây giờ hắn cũng không có biểu hiện gì quá mức.
Mạt Mễ Nhĩ sợ Tang Thác Tư trở về rồi xông ra cửa nam thành đi ra ngoài tham dự chiến tranh, theo đó mệnh lệnh vài tên sư nhân thân vệ đi theo Tang Thác Tư, chính mình thống lĩnh thật nhiều thủ hạ đóng tại cửa nam thành.
Có điều, Mạt Mễ Nhĩ vạn vạn không nghĩ đến là Tang Thác Tư cũng không quay thẳng về phủ mà qua cửa bắc thành đi thẳng tới cực bắc hoang nguyên. Khi sư nhân thân vệ phát hiện thì vị hoàng kim bỉ mông vương này đã tới cửa bắc thành.
Lấy thân phận siêu cấp bỉ mông cường giả, phòng ngự luôn luôn đơn giản ở bắc thành ai dám ngăn cản hắn. Sau đó, Tang Thác Tư phẫn nộ đánh chết mấy chiến sĩ thú nhân đui mù, một quyền mở toang cửa bắc thành, mang theo thân vệ của mình rời đi.
Khi Mạt Mễ Nhĩ ở cửa nam thành nghe được tin tức, Tang Thác Tư đã sớm rời khỏi thành. Mà khi hắn muốn đuổi theo, thú nhân tiền tuyến đại quân đang bại lui tiến về pháo đài.
Lúc này Mạt Mễ Nhĩ mới tới Cổ Đế để hồi báo.
Nghe xong Mạt Mễ Nhĩ nói, sắc mặc Cổ Đế âm tình bất định, căm tức nhìn tâm phúc trên tay
- Hỗn đảm, Mạt Mễ Nhĩ, ngươi thật hỗn đản. Ta không phải đã nói sao, ngươi không được rời Tang Thác Tư nửa bước.
Mạt Mễ Nhĩ run rẩy nói
- Lúc trước, Tang Thác Tư không có dấu hiệu đi cửa bắc thành, ta lại sợ hắn ra chiến trường. Mấy ngày nay ta đã đắc tội với hắn nhiều lắm, ngài vắng mặt, ai có thể ngăn được hắn
Kỳ thật Mạt Mễ Nhĩ cũng không dám đi theo Tang Thác Tư, cũng sợ Tang Thác Tư nhất thời nổi giận giết chết. Pháo đài không có Cổ Đế tác chủ cho hắn, hắn sao dám đắc tội với vị hoàng kim bỉ mông vương đại nhân kia.
- Cổ Đế tù trưởng, trước tiên đừng trách tội thủ hạ, truy đuổi Tang Thác Tư mới là chuyện trọng yếu.
Kiều Khoa Nhĩ ở bên cạnh đã hiểu được sự tình phát sinh, liền đưa ra đề nghị.
Cổ Đế gật đầu, căm tức nhìn Mạt Mễ Nhĩ nói
- Tang Thác Tư đi lâu chưa?
Mạt Mễ Nhĩ nói:
- Khoảng nửa canh giờ rồi
Cổ Đế lại nổi giận gầm lên một tiếng, ném Mạt Mễ Nhĩ sang một bên
- người đâu, truyền mệnh lệnh của ta, chấn chỉnh hoàng kim quân đoàn, đi tới cửa bắc thành
Khi Cổ Đế mệnh lệnhvừa hạ, một gã truyền lệnh binh lao nhanh từ bên ngoài vào
- Báo
Cổ Đế trừng mắt:
- Chuyện gì?