An Nhã tựa lưng trên cây đại thụ, đột nhiên kêu lên kinh dị, Diệp Âm Trúc mới vừa chuẩn bị bắt đầu tu luyện một lần nữa giật mình mở mắt ra.
- Làm sao vậy? An Nhã tỷ tỷ.
An Nhã dùng tay quét lên mặt đất, lấy chút bùn đất đưa lên chóp mũi ngửi, hít một hai hơi rồi nói:
- Nơi này hình như vừa có một lượng lớn người đi ngang qua. Khí tức thú nhân phi thường nồng nặc.
Tinh Linh tộc khứu giác vô cùng linh mẫn nhất là trong khu rừng tràn ngập tự nhiên khí tức như chỗ này. Một khi có khí tức khác làm ảnh hưởng đến khí tức tự nhiên, sẽ lập tức khiến cho Tinh Linh chú ý.
- Một lượng lớn người? Có phải là Sở La Môn yếu tắc có hành động gi đó không.
An Nhã lắc đầu. Bọn họ sau khi xuyên qua Sở La Môn yếu tắc đã ở trong Cực Bắc Hoang Nguyên bay được một ngày, mà chỗ này chỉ còn cách nơi mà họ cần đến chỉ có một giờ phi hành.
- Âm Trúc, hình như có chút không đúng. Chúng ta đi theo bờ bên này của Sở La Môn yếu tắc tương đối hẻo lánh, nếu không Ải Nhân tộc cũng sẽ không lựa chọn bên này yếu tắc để sinh sống.
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh
- An Nhã tỷ tỷ, ý của ngươi là …
An Nhã gật đầu nói:
- Rất có thể. Không được, chúng ta không thể nghỉ ngơi. Hay là nhanh chóng đi đến chỗ của Ải Nhân xem thử đi. Không có việc gì là tốt nhất, nếu thú nhân của Sở La Môn tộc làm chuyện gì bất lợi với họ, chúng ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ.
Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua Hồng Linh đã ngủ say
- Hông Linh tiêu hao rất lớn, tựa hồ tạm thời không cách nào nghĩ hình được.
An Nhã sửng sốt một chút, suy nghĩ môt chút nói:
- Ta mang theo ngươi bay đi, ngươi mang theo nó.
Diệp Âm Trúc nói:
- Không, tỷ đã phi hành được một ngày, pháp lực tiêu hao không nhỏ. Nếu tiếp tục phi hành thêm một ngày nữa. Cho dù đến Ải Nhân tộc cũng không có lực lượng giúp cho bọn họ. Không bằng chúng ta tạm thời trước tiên nghỉ ngơi một chút, một canh giờ sau chúng ta ra đi, đến lúc đó ta dụng đấu khí trợ giúp Hồng Linh, hẳn là miễn cưởng có thể phi hành.
An Nhã suy nghĩ một chút nói
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Mặc dù một canh giờ không dài, nhưng đối với tử giai bát cấp cường giả như nàng cũng đủ để khôi phục đại bộ phận lực lượng.
Mông Thác lạnh lùng nhìn kỹ ngọn đồi phía trước, giơ tay lên, phía sau đại thú nhân lập tức dừng lại. Là một trong những thống soái của thú nhân, Mông Thác không chỉ có thể dùng vũ lực, đồng thời cũng có trí tuệ khó có được trong thú nhân tộc. Là cường giả nổi danh trong Hùng Nhân tộc, địa vị của hắn trong Sở La Môn yếu tắc gần giống với Sở La Môn bộ lạc tù trưởng cùng với Sở La Môn Bỉ Mông vương.
Lúc này tại sau lưng Mông Thác, tổng cộng có hai quân đoàn. Phân biệt là Lang nhân khinh kỵ binh quân đoàn cùng quân đoàn chủ chiến Hùng nhân trọng hình bộ binh. Hai quân đoàn này đều là do hắn một tay bồi dưỡng, có thể nói đây là lực lượng trung thành nhất của hắn. Trong thú nhân tộc, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Một đối một tác chiến cùng với quân đoàn tác chiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mông Thác vẫn thường hay xem thường người của Lôi Thần bộ lạc. Hắn luôn tin tưởng rằng, dưới tình huống quân đoàn tác chiến, chỉ cần đối thủ không phải là Bỉ Mông cự thú, hắn luôn nắm chắc có thể đánh bại địch nhân có số lượng tương đương với mình.
Lần này, mang theo hai quân đoàn đi đến nơi hẻo lánh này chỉ có một mục đích. Đối với hành động lần này, Sở La Môn yếu tắc cực kỳ coi trọng, ngoại trừ hai chủ chiến quân đoàn không tính tới, hắn còn mang đến đây một vị Hoàng Kim Bỉ Mông cùng với hai vị bạch ngân Bỉ Mông trong tổng số mười Bỉ Mông cự thú của toàn bộ lạc. Lúc này Hoàng Kim Bỉ Mông thống suất Áo Lợi Phật đang đứng ở bên cạnh hắn. Cùng nhau nhìn về phía đồi núi trước mặt. Áo Lợi Phật nghi hoặc nhìn Mông Thác nói:
- Mông Thác, chính là nơi này hay sao? Nhìn qua không thấy một chút dấu vết nào của Ải Tử a!
Mông Thác mở cái bản đồ da trong tay ra nhìn kỹ nói:
- Không sai đâu, chính là chỗ này. Người đưa tin cho chúng ta tuyệt đối không dám lừa gạt chúng ta. Ải Tử rất giỏi trong việc ẩn nấp. Theo nguồn tin cho biết, bọn họ hiện đang ẩn náu trong huyệt động. Thật không nghĩ tới, Ải Nhân tộc lại sinh sống trong phạm vi thế lực của Sở La Môn bộ lạc chúng ta. Bắt được những Ải Tử này, thời gian không lâu sau đó, chúng ta Sở La Môn Bộ Lạc nhất định có thể thay thế Lôi Thần bộ lạc, trở thành thú nhân đệ nhất đại bộ lạc.
Áo Lợi Phật sửng sốt một chút,
- Tại sao vậy? Những Ải Tử chỉ biết uống rượu là loài gì vậy, ta một cước có thể đá chết mấy tên. Thật không rõ Á Đa Ni tù trưởng nghĩ như thế nào, lại trọng thị bọn tiểu Ải Tử như vậy.
Mông Thác nhíu nhíu mày, nhưng hắn không có nói thêm cái gì, hắn biết, cùng vị Hoàng Kim Bỉ Mông suy nghĩ đơn giản mà thảo luận về tầm quan trọng của Ải Nhân thì quả là không có ý nghĩa gì cả.
- Chấp hành mệnh lệnh của Á Đa Ni tù trưởng đi. Nếu có thể được thì không nên sát thương bất cứ Ải Nhân nào. Nếu có thể thuyết phục được bọn họ, thậm chí không nên động võ. Truyền mệnh lệnh của ta, Lang kỵ binh quân đoàn chia làm mười đại đội, đem cả ngọn đồi này vây lại cho ta, Hùng nhân quân đoàn triển khai đội hình "Đan Bài Phòng Ngự" đi tới.
Không hổ là tinh nhuệ của thú nhân tộc, Mông Thác vừa ra lệnh, đại quân hai vạn thú nhân liền di chuyển, mười đội lang kỵ binh, mỗi đội một ngàn lang kỵ binh, trong chớp mắt hóa thành mười đạo bụi mù đi về hai bên, phi nhanh hướng địa hình đồi núi trước mặt bao vây lại, tốc độ nhanh như thiểm điện, so với Ai Lý Khắc Mẫn Long kỵ binh của nhân loại có phần nhanh hơn. Đương nhiên, nếu tính thực lực chiến đấu thì không cách gì so sánh với Ai Lý Khắc Mẫn Long.
Hùng nhân trọng hình bộ binh trên thân mỗi người đều có thiết giáp thô sơ, thú nhân mặc dù ở tại Cực Bắc Hoang Nguyên có sở hữu nhiều mỏ khoáng, nhưng kỹ thuật chế tạo của bọn hắn quá thô sơ, thậm khải giáp trên người của Hùng nhân cũng chỉ là quáng thạch. Nhưng mà Hùng nhân dù sao cũng là Hùng nhân, thân cao vượt quá bốn thước khiến mọi người muốn đối mặt với nó cũng phải tứ chi run rẩy. Tay trái nắm tháp thuẫn cao đến ba thước, tay phải huy vũ một cây búa dài, bọn họ chính là ác mộng của các đội khinh kỵ binh.
Oanh, Đan Bài Phòng Ngự do Hùng nhân trọng hình bộ binh triển khai đồng thời tiến về phía trước, đây chính là một vạn quân trọng hình bộ binh a! Bọn họ mặc dù không cách nào giống Lang Kỵ binh đem đồi núi trước mặt vây kín lại, nhưng đi thẳng về phía trước như vậy lại mang đến áp lực khổng lồ.
Mông Thác cùng mười vị Bỉ Mông cự thú đứng xung quanh, đi tới đồi núi trước mặt. Đồi núi vẫn cực kỳ yên lặng như trước, ngoại trừ trên sườn núi sinh trưởng vài loài thực vật vùng lạnh, còn lại tựa hồ không có sanh mạng khí tức tồn tại.
Mông Thác một lần nữa giơ tay lên, Hùng nhân trọng hình bộ binh đồng thời phát ra một tiếng rống giận, tay trái cầm tháp thuẫn nặng nề giáng xuống mặt đất, tháp thuẫn phía dưới bén nhọn đâm vào trong bùn đất, đem cự đại tháp thuẫn hình thành một tầng phòng ngự thật kiên cố. Cho dù là trọng kỵ binh của nhân loại muốn tấn công, dưới sự ngăn cản của tháp thuẫn cũng không có khả năng xuyên phá quá nữa thước. Đây chính là thuần thiết quáng thạch thiết cát chế tạo thành. Cũng chỉ có binh chủng như hùng nhân mới có thể sử dụng.
Mông Thác trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, thản nhiên nói
- Xem ra, các bằng hữu Ải Nhân cũng không định đi ra nghênh đoán chúng ta. Áo Lợi Phật tướng quân, phiền ngươi nói cho bọn họ một tiếng, có khách tới.
Áo Lợi Phật cười một tiếng, trong mắt phóng thích huyết quang mang, toàn thân lóe ra ánh kim quang,,bộ lông vàng rực phản chiếu ánh mặt trời sáng lòa. Bước đi những bước lớn đến đồi núi chỉ cao hơn mười thước này
.
- Bỉ Mông cự thú, lục chiến vô địch. Bỉ Mông cự thú, lục chiến vô địch.
Hai vạn thú nhân sĩ binh, đều đều phát ra những tiếng gầm thật lớn, chấn nhiếp hết thảy, cả các loại thực vật trên sườn đồi cũng phải run lên.
Áo Lợi Phật rất nhanh bước tới đỉnh đồi, nghe tiếng la của thú nhân binh sĩ, ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay dùng sức đấm mạnh vào thân mình, phát ra những tiếng vang phanh phách. Quang mang màu vàng trong khoảng khắc trải rộng toàn thân, khí tức điên cuồng, ngay cả Mông Thác ở dưới chân đồi cũng không nhịn được than thở. Nói về chiến đấu lực, trong Thú nhân tộc Bỉ Mông cự thú vĩnh viễn đứng đầu.
Thân thể to lớn của Áo Lợi Phật nghiêng về phía sau, song chưởng đồng thời vung lên, khi thân thể khổng lồ của hắn mượn lực mà bắn ngược lại, cũng là lúc hai đấm của hắn đấm thẳng xuống đồi núi dưới chân.
Ầm… một tiếng thật lớn vang lên, không cách nào có thể hình dung chấn động khổng lồ này. Quang mang màu vàng chợt phóng thích, cuồng bạo khí tức trong chớp mắt tỏa ra tứ phía.
Thú nhân sĩ binh càng thêm điên cuồng la lớn hơn, trong lúc nhất thời bùn đất bay lên, dưới hai đấm oanh kích của Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật. Đồi núi dưới chân hắn đã đị đánh vỡ một nữa. Bùn đất cường bạo đánh thẳng vào trên tháp thuẫn, phát ra vô số tiếng nổ rầm rầm, ngay cả Hùng nhân tượng hình bộ binh muốn giữ vững tháp thuẫn cũng trở nên khó khăn. Cửu cấp Hoàng Kim Bỉ Mông làm thế nào mà có thể so sánh với thú nhân bình thường được chứ.
Áo Lợi Phật mở song chưởng ra ha ha cười to,
- Các Ải Tử bên trong núi nghe đây, Bỉ Mông đại gia đến chỗ các ngươi tìm phiền tóai đây. Hãy lăn ra đây cho lão tử. Nếu không, lão tử phá nát ngọn đồi nhỏ của các ngươi. Đơn giản như là các ngươi bú sữa mẹ vậy đó.
Ngôn ngữ cuồng ngạo phóng túng nhất thời làm cho Thú nhân binh sĩ cười vang, nhất là chín tên Bỉ Mông cự thú đứng ở sau lưng Mông Thác. Lúc này, nhìn lực lượng mạnh mẽ của thủ lĩnh, bọn họ trong ánh mắt quang mang cũng trở nên đỏ lòm như máu. Khát vọng giết chóc cùng chiến tranh, đây là bản tính tự nhiên của Bỉ Mông cự thú. Mà thú tính của Lang Kỵ binh cùng Hùng nhân trọng hình bộ binh cũng đều bị công kích hủy diệt của Áo Lợi Phật kích thích mà nhuệ khí tăng lên đến đỉnh điểm. Đây là sĩ khí, cũng là tình cảnh mà Mông Thác muốn nhìn thấy.
- Đại ngôn không biết xấu hổ. Tiểu tử ngươi là ai. Cẩn thận ta đánh đến mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi bây giờ.
Một cái thanh âm cuồng dã thô hào từ trong giải đất giữa đồi núi vang lên, vô số kì dị nhân từ nơi đó chui ra.
Đầu đội song giác khôi, thân mang tỏa tử liên hoàn giáp, thân cao chừng một thước tư, bả vai rộng rãi đạt đến gần một thước, trong tay là vũ khí đặc thù của nhân loại – Song nhận chiến phủ (rìu hai cạnh) rất nhanh chóng che kín hết đồi núi cao chừng mười thước. Nhìn qua, chí ít cũng có số lượng chừng ba ngàn người.
Ải Nhân, đúng vậy, đây là Ải Nhân. Từ bề ngoài nhìn lại, bộ dáng của Ải Nhân tựa hồ không khác gì nhau lắm, bởi vì trên mặt bọn họ có rất nhiều râu mép, rất khó thấy rõ khuôn mặt. Mặc dù trên người có áo giáp bao phủ, nhưng từ bả vai rộng rãi của bọn họ thì có thể thấy thân thể Ải Nhân tráng kiện cở nào. Vũ khí của Ải Nhân chỉ có hai chủng loại, một loại là đoản bính chiến phủ, loại khác là đoản bính chiến chùy. Nhìn qua lấp lóe, sắc bén vô cùng, chất lượng vật liệu rõ ràng không phải Hùng nhân trọng binh có thể so sánh được.
Đứng đầu là tám gã Ải Nhân, cùng với Ải Nhân bình thường có điểm bất đồng, vũ khí bọn họ đều gấp đôi, thân thể cũng vô cùng tráng kiện, thậm chí thân cao cũng đạt tới một thước sáu. Cầm đầu là một gã Ải Nhân, trên người khải giáp phát ra quang mang màu bạc chói mắt, hàm râu của hắn càng đặc biệt hơn nữa, hoàn toàn là màu đỏ, đối với các ẢI Nhân đứng xung quanh có vẻ thần uy lẫm lẫm, đang căm tức Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật. Vừa rồi câu nói kia hiển nhiên là do hắn nói ra. Trên tay cầm một đôi đoản bính chiến chùy, đầu chùy hiện ra hình hoa mai tám cánh, vừa nhìn đây chính là hung khí cực kì tàn độc.
Một thước sáu đối với Ải Nhân có thể được gọi là cao, nhưng so sánh với thân thể khổng lồ cao mười bảy thước của Hoàng Kim Bỉ Mông, Ải Nhân râu đỏ này cũng chỉ đứng băng một phần mười độ cao của Áo Lợi Phật mà thôi. Áo Lợi Phật cười ha ha, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn các Ải Nhân trước mặt:
- Tiểu Ải Tử, xem bộ dáng ba tấc của các ngươi, thật sự là buồn cười. Không nghĩ tới nhân loại lại có biến dị như vậy. Ha ha, ta cười đến chết mất.
Ải Nhân râu đỏ sắc mặt không thể thấy được bởi hàm râu rậm của hắn, nhưng từ đôi mắt muốn phóng ra lửa của hắn có thể nhìn ra, lúc này phẫn nộ đã lên đến cực điểm.
- Áo Lợi Phật tướng quân. Xin mời im lặng.
Mông Thác không biết lúc nào đã đi tới bên người Áo Lợi Phật, hắn dừng lại không cười Ải Nhân nữa.
Trong quân đội thú nhân, nếu nói trang bị tốt, sợ rằng chỉ có một mình Mông Thác mà thôi, toàn thân mặc trọng trang khải giáp, thân thể cao lớn năm thước của hắn thật uy phong lẫm lẫm, chất liệu của trường bính chiến chùy trong tay hắn cũng tốt hơn so với Hùng nhân sĩ binh không biết bao nhiêu lần. Đôi mắt màu vàng nhìn kỹ Ải Nhân râu đỏ trước mắt nói:
- Xin hỏi, ngươi chính là tộc trưởng sao?
Ải Nhân râu đỏ không trả lời, đột nhiên hắn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân nhảy dựng lên. Ai cũng không nghĩ tới sức nhảy của hắn lại kinh người đến như vậy. Giống như một viên đạn pháo vậy, hướng Áo Lợi Phật vọt lại. Mỗi lần lướt qua một đoạn, mũi chân hắn lại đạp xuống đất mượn lực. Dĩ nhiên là để lại vô số dấu vết trên nham thạch ở dưới mặt đất. Thú nhân đối với tôn nghiêm của Ải Nhân có chút không coi trọng.
Áo Lợi Phật nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà lại tiến tới, đón Ải Nhân râu đỏ đang lao thẳng tới. Bỉ Mông cự thú khi nào lại e ngại công kích chính diện của địch nhân đây chứ?
- Đi tìm chết?
Ải Nhân râu đỏ người đang ở cuối ngọn đồi mượn lực, thân thể nhỏ nhảy cao lên, hai thanh chiến chuy màu bạc thật lớn trong tay giống như là kinh thiên phích lịch, hướng tới đỉnh đầu Áo Lợi Phật đánh tới. Sở dĩ, việc hắn nhảy lấy đà từ xa như vây, bởi vì chỉ có làm thế mới có thể đánh lên đỉnh đầu của BỈ Mông Áo Lợi Phật được.
Áo Lợi Phật rít lên nghênh đón hắn không có ý né tránh chút nào, nắm tay kinh khủng màu vàng của hắn, mỗi một nắm cũng đều to bằng nữa thân thể của Ải Nhân râu đỏ, dũng mãnh vung lên, trực tiếp nghênh đón chiến chuy của đối thủ.
Oanh… tiếng kim thiết va chạm nhau vang lên một tiếng như sấm động, đinh tai nhức óc. Hùng nhân trọng trang bộ binh cũng không khỏi có chút choáng váng loạng choạng.
Ải Nhân râu đỏ thân thể nhanh chóng bắn ngược quay về, mặc dù bị lực phản chấn cực lớn nhưng hắn vẫn như trước hai tay nắm chặt song chuy.
Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật đứng yên tại chỗ, lúc này trong mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc. Hắn phát hiện hay tay mình hơi tê tê, mà hai chân cũng đã lún vào trong lòng đất.
- Hảo lực lượng.
Áo Lợi Phật hét lớn một tiếng, hắn không không rõ như thế nào, Ải Nhân râu đỏ này thân thể nhỏ như vậy tại sao lại có được khí lực mạnh mẽ như vậy. Vừa rồi song chùy giáng xuống như ngũ lôi oanh đỉnh ngay cả hắn suýt chút nữa là tiếp không nổi. Trên tay cảm giác tê rần đã biến mất, hắn đã từ lâu không được thưởng thức cảm giác kịch liệt đau đớn.
Ải Nhân râu đỏ vẫn đang bay trở về trên sườn núi, hai chân rơi xuống đất thì liên tiếp lui về phía sau vài chục bước, dưới sự giúp đỡ của tộc nhân mới ổn định được thân mình. Tộc nhân đứng gần hắn nhất, thấy rõ ràng hai tay hắn không ngừng run rẩy. Áo Lợi Phật kinh ngạc, trong lòng vị Ải Nhân râu đỏ này kinh ngạc hơn bội phần. Phải biết rằng, khí lực của Ải Nhân luôn luôn rất lớn, hơn nữa hắn lại là Ải Nhân đệ nhất lực sĩ. Mặc dù vóc người không cao, nhưng hắn cũng đã gần trăm tuổi, danh xưng Ải Nhân tộc đệ nhất dũng sĩ, trở thành thủ lãnh của Ải Nhân chiến sĩ toàn tộc trên vùng núi đồi này.
Tuổi thọ của Ải Nhân khoảng chừng năm trăm năm, một Ải Nhân một trăm tuổi tương đương với một nhân loại thanh niên hai mươi tuổi. Ải Nhân râu đỏ lúc này đã tỉnh táo lại rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Kim Bỉ Mông không hổ với danh xưng lục chiến vô địch, trong tay mình có chiến chùy với lực lượng gia thành hiệu quả, là vũ khí tốt nhât trong Ải Nhân tộc, nhưng lại không thể chiếm ưu thế gì với đôi tay của Hoàng Kim Bỉ Mông. Xem ra, hôm nay trận chiến này đối với bổn tộc mà nói thật không phải là chuyện vui vẻ gì.
Mông Thác ngăn cản Áo Lợi Phật đang muốn tiến lên công kích, trầm giọng nói:
- Xin thỉnh một vị trong Ải Nhân tộc có thể đại biểu cùng nói chuyện với ta.
Ải Nhân râu đỏ ổn định hai tay run rẩy của mình, tức giận hừ một tiếng nói:
- Còn cái gì mà nói chuyện nữa, ta, Ải Nhân đệ nhất dũng sĩ Lỗ Đặc Tư đang đứng ở chỗ này, có chuyện gì thì nói với ta. Các ngươi hèn hạ, bọn khốn thú nhân, muốn xâm phạm lãnh địa của chúng ra sao? Nếu là ngày xưa khi chúng ta còn cường thịnh, các ngươi dám tấn công như vậy không?
Mông Thác cũng không để sự phẫn nộ của Lỗ Tư Đặc ảnh hưởng đến tâm tình của mình, thân thể khổng lồ cao đến năm thước, đứng ở nơi này, khí thế thật không kém gì so với Hoàng Kim Bỉ Mông đứng ở bên cạnh.
- Ải Nhân dũng sĩ, chúng ta lần này đến đây, cũng không muốn gây nên chiến tranh. Nhưng có một chuyện muốn cùng các ngươi nói cho rõ. Nơi này cũng không phải lãnh địa của Ải Nhân các người, mà là thuộc về phạm vi thế lực của Sở La Môn bộ lạc thú nhân chúng ta. Nói vậy, các người đã sinh sống tại khu vực của chúng ta nhiều năm. Là láng giềng, chúng ta lên tiếng chào hỏi mới phải đạo. Lỗ Đặc Tư dũng sĩ, tù trưởng vĩ đại của bộ lạc chúng ta Sở La Môn vương hy vọng có thể cùng quý tộc tiến hành hợp tác. Chúng ta có thể cung cấp cho các người đầy đủ Kim Chúc, cam đoan cuộc sống cùng an toàn của các người. Chỉ là hy vọng các người có thể chế tạo binh khí cho chúng ta.
Mông Thác rất trực tiếp nói ra mục đích của chuyến đi lần này. Thân là Hùng nhân, đồng thời là thống suất mạnh nhất của Sở La Môn yếu tắc. Nếu lúc này đối mặt chính là địch nhân của hắn thì hắn đã sớm chỉ huy đại quân phát động công kích. Nhưng bây giờ lại không giống. Trước mặt hắn lúc này là Ải Nhân, mỗi người đều là thợ chế tạo giỏi. Thú nhân sở dĩ không cách nào chống lại loài người, nguyên nhân rất lớn chính là vũ khí chênh lệch, nếu có thể có được sự trợ giúp và ủng hộ của Ải Nhân bộ tộc, không lâu sau đó Sở La Môn có thể trở thành thú nhân đệ nhất bộ lạc, thậm chí có thể xâm nhập thế giới của nhân loại.
- Ha ha ha ha…
Lỗ Đặc Tư ngữa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười tràn ngập ý khinh thường:
- Ta khinh, thú nhân hèn hạ mà cũng muốn Ải Nhân vĩ đại trợ giúp sao? Vừa rồi lời của các ngươi nói qua, nhục mạ chiều cao của chúng ta. Đối với Ải Nhân tộc mà nói, đây là khuất nhục lớn nhất. Cho dù chiến đấu đến một tộc nhân cuối cùng, Ải Nhân chúng ta quyết không cùng thú nhân của các ngươi thỏa hiệp.
Mông Thác chính là đã coi thường tính cách quật cường của Ải Nhân, nếu không phải bọn họ quá cương trực đến mức cố chấp, Ải Nhân cũng sẽ không phải luân lạc đến như bây giờ, ẩn náu một cách lặng lẽ trong một khu vực hoang vắng trong lãnh địa của thú nhân. Nhiều năm ẩn náu, đã làm cho tính tình táo bạo của Ải Nhân trở thành cuồng bạo, bây giờ dù cho địch nhân có tới lực lượng đông hơn lúc này năm sáu lần đi nữa, bọn họ cũng không có chút nào sợ hãi. Dưới sự tuyên chiến của Lỗ Đặc Tư, tất cả ẢI Nhân chiến sĩ đều không do dự giơ vũ khí trong tay mình lên.
Mông Thác nhíu mày. Sở La Môn vương Á Đa Ni đã giao cho hắn nhiệm vụ phải hợp tác cùng với Ải Nhân, nếu không được phải bắt càng nhiều Ải Nhân tù binh càng tốt, để trở thành công tượng cho bộ lạc.
- Lỗ Đặc Tư, ngươi chẳng lẽ lại vì sự lỗ mãng của mình mà để cho Ải Nhân tộc bị diệt hay sao? Ngươi thấy rồi đó, lúc này đứng trước mặt các ngươi chính là một vạn Hùng Nhân trọng hình bộ binh tinh nhuệ nhất của Sở La Môn bộ lạc cùng với một vạn tinh duệ Lang kỵ binh với tốc độ nhanh nhất. Các ngươi thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Huống chi, bên cạnh ta còn có mười vị Bỉ Mông cường giả gia nhập, bằng vào lục chiến vô địch của Bỉ Mông, các ngươi tuyệt đối không có khả năng chống lại. Lần này chúng ta đến nơi này, tuyệt đối sẽ không tay không mà trở về. Ngươi hay là cùng với tộc nhân thương lượng cho kỹ, đừng để Ải Nhân tộc hủy trong tay ngươi.
Cố gắng đè nén chiến ý đang hừng hực trong lòng, Mông Thác cố gắng làm cho Ải Nhân thỏa hiệp. Nhưng mà, khi hắn nói ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có thì tất cả Ải Nhân đều ngước lên nhìn trên trời. Mặc dù Ải Nhân vóc người không cao, nhưng tính cách của bọn hắn vô cùng cao ngạo, từ khi viễn cổ bắt đầu, không có một Ải Nhân nào lại bỏ chạy khi chiến đấu cả. Mông Thác nói như vậy, là đã trực tiếp vũ nhục đến tôn nghiêm của Ải Nhân, làm cho lí trí của Ải Nhân sự tự tôn cực kỳ cao cuối cùng đã bị lửa giận chôn vùi.
- Chiến!
Lỗ Đặc Tư ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, đỉnh đầu của song chuy trên tay chạm mạnh vào nhau, hàng vạn tiếng kim thiết đồng thời vang lên như tiếng sét xé tan khoảng không.
- Chiến… chiến… chiến…
Tất cả Ải Nhân đồng thời thét lên, huy vũ binh khí trong tay của bọn họ, ba ngàn Ải Nhân tinh nhuệ chiến sĩ, nhanh chóng tìm được vị trí tốt nhất, từ vị trí đồi núi trung tâm cao nhất trong năm ngọn đồi.
- Đối với bọn Ải Tử này phí lời mà làm gì, động thủ đi. - .
Áo Lợi Phật vừa rồi giao thủ cùng với Lỗ Đặc Tư, đã làm kích thích dòng máu hiếu chiến của thú nhân. Không đợi được nữa đã muốn phát động công kích. Mặc dù hàng năm đều có mùa thu bảo vệ chiến, nhưng mà đối với Hoàng Kim Bỉ Mông mà nói, cơ hội chiến đấu thực sự quá ít. Thật hiếm hoi mới gặp được một địch thủ có lực lượng tương đương, hắn đã cảm thấy ngứa tay lắm rồi.
Sự nhẫn nại của Mông Thác cũng có giới hạn, ít nhất hắn cũng trước sau hai lần đã thử trao đổi để cho Ải Nhân một chút mặt mũi, nhưng Ải Nhân tuy vóc người không cao nhưng tên nào cũng không có chút ý tứ thỏa hiệp, làm vị thú nhân thống soái cũng phải nổi giận. Thế giới của Thú nhân, chính là tôn sùng sức mạnh. Trước tiên đánh bại đối phương trước rồi bàn lại cũng không muộn. Vì vậy, tay phải hắn phất nhẹ ra lệnh, Sở La Môn bộ lạc nhằm thẳng vào Ải Nhân tộc nhân phát động chiến tranh.
Lang kỵ binh không có di chuyển, kỵ binh binh chủng không thích hợp với chiến địa đồi núi, một vạn Lang kỵ binh như cũ chia làm mười đại đội bao vây quanh dải đồi núi tới lui tuần tra, quan sát tình thế chiến trường. Một khi Ải Nhân muốn đột vây chạy thoát, vậy, trường đao trong tay Lang kỵ binh sẽ trở thành vũ khí có lợi nhất để ngăn cản bọn họ. Vậy lần này, một vạn Hùng nhân trọng hình bộ binh mới chính là quân chủng chiến đấu chủ lực.
Dưới sự chỉ huy của các đại đội trưởng chỉ huy các Hùng nhân đại đội, tháp thuẫn một lần nữa giơ lên, Hùng nhân quân đoàn bắt đầu tiến lên.
Hùng nhân tốc độ đi tới cũng không nhanh, dù sao thân thể bọn họ quả thật quá lớn, trang bị trên người cũng cực kì nặng nề. Nhưng mà, bọn họ đi tới từng bước từng bước một, cũng đều làm cho vùng đồi núi phát ra những tiếng vang như động đất. Dùng thế Thái Sơn áp đỉnh từ từ áp sát đội ngũ Ải Nhân tộc.
Làm cho một vạn Hùng nhân có trí tuệ thấp đi tới theo đội hình không có chút rối lọan đã cực kỳ không dễ dàng, cũng không có phát ra tiếng ồn ào, chỉ có tiếng hô hấp trầm thấp, cùng với tiếng cước bộ nhịp nhàng đi tới.
Ải Nhân tộc cũng chưa vội hành động, mặc dù bọn họ dễ bi kích động, nhưng không phải là bọn họ không có trí tuệ. Ba ngàn đối với một vạn, nói về số lượng bọn họ đã rơi vào thế hạ phong. Mặc dù Ải Nhân tộc lực lượng luôn luôn rất mạnh, nhưng bọn hắn không có tự đại tự cho rằng mình mạnh hơn Hùng nhân thân cao bốn thước cầm trọng hình tháp thuẫn trong tay. Cho nên, bọn họ chiếm lĩnh chỗ cao, cùng đợi Hùng nhân tiến lên, đối với bọn họ mà nói, đây là biện pháp tốt nhất.
Một ngọn đồi nữa bị chinh phục dưới bước chân của Hùng nhân, khoảng cách của quân đoàn vạn người với Ải Nhân chiến sĩ càng ngày càng gần, áp lực cũng trở nên càng mạnh hơn, loại quân đoàn tác chiến này đến cấp bậc này, rất dễ dàng làm cho người ta có cảm giác hít thở cũng khó khăn. Hùng nhân trang bị trên người mặc dù thô tháo, nhưng bọn hắn lực phòng ngự siêu cường cùng lực lượng vô cùng cường đại, đủ để đền bù vào chỗ thiếu sót này. Huống chi bọn họ còn có một vị thống suất vĩ đại.
Mông Thác không tiến lên, truyền lệnh binh bên người hắn không ngừng huy vũ cờ lệnh trong tay, dựa theo ý của Mông Thác mà chỉ huy đại quân Hùng nhân. Một vạn Hùng nhân trọng hình bộ binh rất nhanh đã đem ngọn đồi trung tâm của năm ngọn đồi vây quanh lại, đồng thời cũng đã bắt đầu phát động công kích.
- Giơ nỏ lên.
Ải nhân dũng sĩ đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng. Vốn chiến trận chỉnh tề của chiến sĩ Ải nhân nhanh chóng tách ra, lúc này, Hùng nhân trọng hình bộ binh chỉ còn cách Ải nhân chiến sĩ chừng ba trăm thước.
Nghe được tiếng thét của Lỗ Đặc Tư, Mông Thác biến sắc, hét lớn một tiếng
- Gia tốc, công kiên.
Những Hùng nhân đứng hàng đầu nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi tiến đến. Trong lúc này, từ chính giữa năm ngọn đồi, một đám vật thể kỳ dị được Ải nhân đẩy lên.
Đó là một loại Kim Chúc chiến xa đặc thù, chiều rộng cùng chiều dài gần ngang nhau, phía trước lấp lóe lên ánh kim chúc, ở phía sau còn lại rất nhiều kết cấu phức tạp. Dĩ nhiên là hình dáng của một chiếc nỏ. Chỉ là cùng với nỏ của loài người thì thể tích quả thật là quá lớn. Chiều rộng cùng chiều dài đã vượt quá năm thước, chỉ dưới sự thôi động của sáu gã Ải nhân mới lên đến được đỉnh đồi. Nỏ xa phía dưới có bánh xe. Mỗi nỏ xa có tám bánh xe chống đở, đồng thời có đến năm cây tên, mỗi cây tên kim chúc chiều dài vượt quá ba thước. Thân tên long lánh màu vàng nhạt, không biết được cấu tạo bằng chất liệu gì. Rất nhanh, một trăm nỏ xa đã được kéo lên đỉnh đồi. Lúc này, Hùng nhân với tốc độ không nhanh cũng chỉ còn cách Ải nhân chiến sĩ chừng hai trăm thước.
Dây nỏ rất tốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống nhìn qua thật kinh khủng, đối với các Hùng nhân trọng hình bộ binh trước mặt cơ hồ đồng thời cảm thấy toàn thân nổi lên một trận ớn lạnh, bất giác ngẩng đầu lên.
Mồ hôi lạnh từ sau lưng Mông Thác túa ra, hắn biết, chính mình vẫn còn xem thường những Ải Tử này. Là chú tạo sư nổi danh nhất, Ải nhân như thế nào lại không có những lợi khí phòng ngự đây chứ? Trước sở dĩ không có đem ra, chính là muốn mê hoặc mình mà thôi. Lúc này, Hùng nhân quân đoàn dám chắc đã tiến vào tầm bắn của đối phương, muốn điều chỉnh lại đã không có khả năng nữa.
- Thụ thuẫn.
Mông Thác chỉ kịp hét lớn một tiếng, nhưng mà thanh âm của hắn đến với Hùng nhân binh sĩ vẫn chậm mất một chút.
Khi Lỗ Đặc Tư lạnh lùng huy động chiến chùy, đòng thời một trăm siêu cấp nỏ xa đồng thời phóng ra tiếng rít gào. Năm trăm cây nỏ tiễn khổng lồ, mang theo khí tức sâm u, băng lãnh được phóng ra. Nỏ tiễn thật lớn như thế, lúc bắn ra cũng không có một chút tiếng gió, chỉ có dây cung trên nỏ xa rung lên liên hồi.
Ông…
Hùng nhân trọng hình bộ binh chiến trận dày đặc như thế, căn bản không cần nhắm cho thật chuẩn. Theo tiếng rung của dây cung, trên sườn núi nhất thời máu thịt tung tóe.
Hoa máu tung bay trong gió trông thật diễm lệ! Tháp thuẫn, tháp thuẫn dày kinh người vậy mà dưới sự phóng ra của nỏ tiễn đã không thể chịu đựng nổi. Những nỏ tiễn thật lớn, phát ra một tiếng oang minh thật mãnh liệt, bắn thẳng vào những tháp thuẫn, dễ dàng làm chúng vỡ tan.
Công nghệ chế tác tháp thuẫn của Thú nhân tộc thật làm cho người ta không dám nghĩ tới, ngay cả độ dày cũng không giống nhau. Những tháp thuẫn dày, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hủy diệt luôn cả chủ nhân của nó, còn những cái tháp thuẫn mỏng hơn thì thậm chí bị trực tiếp xuyên thấu.
Năm trăm cây nỏ tiễn, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã lấy đi tánh mạng của mấy trăm Hùng nhân trọng hình bộ binh. Chúng tựa như câu hồn sứ giả của địa ngục, dễ dàng mang đi cường hãn tính mạng. Hùng nhân thân thể phòng ngự cường thịnh, nhưng cũng không có thể so sánh với những cây nỏ tiễn đặc thù chế tạo bằng Kim chúc a! Chỉ cần là lớp đầu tiên tiến lên, không một Hùng nhân nào có thể may mắn tránh khỏi. Vận khí tốt nhất, cũng là thân thể bị nỏ tiễn xuyên qua mất đi năng lực chiến đấu.
Không cần Lỗ Đặc tư ra lệnh, những Ải nhân nhanh chóng mang ra những cái giỏ chứa đầy nỏ tiễn thật lớn, nhanh chóng tái nạp lại cho nỏ xa. Cần đến bốn gã Ải nhân chiến sĩ để kéo dây cung, dưới sự nỗ lực của bốn gã Ải nhân dây cung mới chậm chậm kéo giựt lại phía sau. Phải biết rằng mỗi cái bánh xe di động cũng có thể giảm bớt một nữa lực kéo. Nhưng dù thế vẫn cần đến bốn gã Ải Nhân nỗ lực hết sức, có thể thấy được sức căng của dây cung này lớn như thế nào.
Phản ứng của Mông Thác cũng rất nhanh, binh lính dưới tay hắn đều là tinh nhuệ. Nhìn thấy từng đám máu thịt bay lên, lúc này tâm tình hắn bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy may mắn, may mắn là bởi vì hắn không coi thường Ải nhân đã mang đến đây quân đoàn có năng lực phòng ngự cực mạnh, Hùng nhân trọng hình bộ binh tinh nhuệ nhất. Nếu thay đổi binh chủng chủ chiến của hắn, chỉ sợ lúc này chỉ có thể chứng kiến thú nhân bị giết mà thôi. Cự nỏ mạnh mẽ vô cùng như vậy, hoàn toàn có thể xuyên thủng khải giáp, tháp thuẫn cùng thân thể Hùng nhân bọn họ, nhưng không thể xuyên qua tới người chiến hữu sau lưng hắn mà thôi.
- Trùng phong
Lạnh lùng quát lên hai tiếng, Mông Thác ra mệnh lệnh mới, đồng thời được sự cho phép của hắn, mười tên Bỉ Mông cự thú cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.
Với kinh nghiệm nhiều năm chiến tranh của Mông Thác, liếc mắt một cái cũng nhìn ra nhược điểm của nỏ xa. Mặc dù lực công kích rất mạnh, nhưng tốc độ kéo lại dây nỏ lại quá chậm. Đồi núi lại không cao, chỉ có hai ba trăm thước mà thôi. Với khoảng cách ngắn như thế, nỏ xa vì cuối cùng xuất hiện bất ngờ mới có hiệu quả, mặc dù nằm ngoài dự liệu của mình. Nhưng những nỏ xa này nhất định cũng không thể phóng ra nhiều lần. Vũ khí mạnh mẽ cở nào đi chăng nữa mà không thể sử dụng thì còn có ý nghĩa gì?
Mông Thác giật mình, vị Ải nhân đệ nhất dũng sĩ Lỗ Đặc Tư cũng giật mình kinh ngạc, hắn không nghĩ Hùng nhân phòng ngự lại cường hãn như vậy, vốn với kế họach của hắn, Ải nhân trải qua nhiều năm cố gắng mới chế tạo được một số xuyên thần nỏ xa, mỗi lần phóng ta đều cũng phải mang đi ít nhất vài tánh mạng của đối thủ. Đầu nỏ xa này được chế tạo bằng Kim Chúc cực kỳ cứng rắn, xuyên thấu lực vô cùng mạnh, ngay cả Tuần Long cũng không có khả năng ngăn trở lực xuyên thấu của nó, là vũ khí bí mật lớn nhất của Ải nhân. Nhưng những Hùng nhân này thân thể cùng tháp thuẫn quá dày. Nỏ tiễn mặc dù lực phóng ra thật lớn, nhưng sau khi xuyên thấu thân thể của một Hùng nhân, lại không thể có đủ lực công kích bị mặt sau tháp thuẫn ngăn trở. Có thể nói, Hùng nhân trọng hình bộ binh trước mắt này chính là khắc tinh tốt nhất của nỏ xa.
Đúng như Mông Thác đoán trước, trong lúc Hùng nhân trọng hình bộ binh bước lên núi, nỏ xa cũng chỉ phóng ra hai lần mà thôi. Mặc dù hai lần này mang theo càng nhiều tính mạng Hùng nhân binh sĩ, làm bọn hắn mặc dù chưa có cùng địch nhân chính thức chiến đấu đã hao tổn hơn ngàn, nhưng dù sao cũng đến gần. Ải nhân tộc không thể tiếp tục sử dụng vũ khí giết chóc của bọn họ nữa.
Cận chiến bắt đầu. Trái ngược với thú nhân Mông Thác ở đứng ở phía sau chỉ huy, Ải Nhân đệ nhất dũng sĩ Lỗ Đặc Tư là người đầu tiên đón nhận công kích của Hùng nhân trọng hình bộ binh.
Hai thanh chiến chùy cực lớn trong tay hắn vung lên, tạo thành hai đạo ánh sáng màu bạc bắn thẳng ra phía trước. Mặc dù thân thể hắn so với Hùng nhân không đáng nói đến, nhưng lực lượng công kích cường hãn ẩn chứa trong đó thì cũng chỉ có người nào tiếp xúc mới biết được.
Động tác của hắn nhìn cực kì nhẹ nhàng đẹp mắt, thế nhưng một gã Hùng nhân trọng hình bộ binh dưới oanh kích của cự chùy, tháp thuẫn trong nháy mắt bể tan tành, thân thể to lớn của hắn giống như bị một quả núi nặng ngàn cân đánh trúng. Bị một chùy mạnh mẽ này đánh bay lên, xa xa rơi vào trong đôi ngũ trọng hình kỵ binh. Toàn thân xương cốt vỡ vụn, rõ ràng là không còn sống nữa.
Lỗ Đặc Tư một chùy giết địch, nhất thời khí thế đại thịnh, ngữa mặt lên trời rống giận,
- Ải nhân dũng sĩ, bảo vệ gia viên, thời khắc biểu hiện thực lực nam nhân của các ngươi đã đến rồi. Giết!
Tiếng la ó trong khoảnh khắc vang đi khắp ngõ nghách của năm ngọn đồi, cận chiến chính thức bắt đầu.
Lúc này, tất cả Thú nhân binh sĩ đều phải chấp hành mệnh lệnh bắt sống càng nhiều Ải nhân càng tốt của Mông Thác. Chiến đấu triển khai, Hùng nhân trọng hình bộ binh binh sĩ khó tránh khỏi có chút sợ đầu sợ đuôi. Nhưng Ải nhân lại không nghĩ như vậy, đối với bọn họ mà nói, Thú nhân binh sĩ này chính là ác đồ xâm nhập gia viên của bọn họ, chỉ có đem đối thủ hoàn toàn hủy diệt, bọn họ mới có thể bảo trụ gia viên của mình.