Cấm Đến Gần


Tư thế của Mục Hiểu Hiểu lúc này rất bị động, bị đại tiểu thư đè mạnh như vậy, tức thì nàng không tài nào giãy giụa được.
Thỉnh thoảng đại tiểu thư sẽ trở nên ngoan cố, Mục Hiểu Hiểu đã từng chứng kiến.

Vào cái ngày mưa nàng suýt bị xe máy đụng ngã, Hiểu Hiểu đã dốc hết toàn bộ sức lực muốn đẩy đại tiểu thư ra mà không thể, mười ngón tay đại tiểu thư bóp chặt nàng, để lại vết bầm tím gần nửa tháng mới tan hết.
Thôi.
Mát xa là do nàng nói trước.
Mát xa thì cứ mát xa đi.
Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, rồi lại nằm xuống.
Nếu không thể giãy giụa được vậy thì hưởng thụ thôi.
Dù sao thì đại tiểu thư có thể có ý xấu gì được chứ?
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư chính là viên ngọc trong trắng không tỳ vết, cô không hiểu chuyện tình cảm, đôi lúc sẽ trở nên ngây ngô vô cùng đáng yêu.
Nhưng đáng tiếc là.
Đại tiểu thư từ một tay mơ lúc đầu.
Một lần rồi thêm một lần bị cô giáo Mục ôm vào lòng, bây giờ cô đã là Nữu Hỗ Lộc Tần Di.
Sao có thể để cô giáo Mục coi trời bằng vung tiếp tục khoe khoang nữa chứ?
Có lẽ trước kia cô sẽ bị động, nhưng đó là vì sao? Còn chẳng phải vì trước đó cô động lòng.

Nếu cô đã biết cô bé Mục ngốc nhà cô cũng động lòng, vậy thì mọi chuyện dễ làm rồi.
Bàn tay thon dài như ngọc của đại tiểu thư.
Đang làm cái gì vậy?
Đôi tay linh hoạt của đại tiểu thư là dùng để đánh đàn dương cầm, gảy đàn tranh, có thể sánh với bàn tay xinh đẹp nhất.
Tay cô nhẹ nhàng lướt trên lưng Mục Hiểu Hiểu, ung dung mát xa cho nàng, đại tiểu thư không có ý xấu trước kia lúc này lại còn biết học giọng điệu trong sáng của Mục Hiểu Hiểu, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Mục Hiểu Hiểu cắn môi, cố nhịn không cho mình được phát ra âm thanh.
Ưm...!Cảm giác rất kỳ lạ.
Nàng có cảm giác cả người mình đã biến thành quả đào trong tay đại tiểu thư, mềm như bông không có tí sức nào, mà quan trọng nhất là nước mật đầy đủ, gần như muốn nổ tung.
Đại tiểu thư nghe Hiểu Hiểu nói xương bả vai bị đau, ngón tay cô nhẹ nhàng xoa bóp dọc xương bả vai, ngón tay lành lạnh trêu đùa như có như không.
Cơ thể Mục Hiểu Hiểu hơi run lên, bây giờ không chỉ mặt, mà cả lỗ tai của nàng đã đỏ hồng.
Đại tiểu thư cười như không cười: "Em cảm thấy thế nào?"
Mục Hiểu Hiểu:!
Tại sao nhất định phải hỏi nàng có cảm giác gì ngay lúc này chứ? Có thể không có cảm giác được à? Nàng cũng đã tắm rửa sạch sẽ rồi.
Tuy rằng nàng luôn là một thanh niên tốt thanh tâm quả dục, thế nhưng từ khi gặp được đại tiểu thư.

Đã có một tính cách khác rất ít người biết, thậm chí đến bản thân nàng cũng cảm thấy xa lạ đã bộc lộ ra ngoài.
Nàng cảm giác tay đại tiểu thư lành lạnh, nhưng khi tiếp xúc với bả vai nàng thì trở nên nóng rẫy.
Thậm chí nàng có cảm giác tất cả thần kinh của nàng đã tập trung dưới ngón tay đại tiểu thư, chuyển ra sau lưng rồi dần đi xuống dưới theo tay cô.
"Em không mát xa nữa!"
Lúc này Mục Hiểu Hiểu ngồi bật dậy, mặt mày nàng đỏ ửng, lấy khăn tắm che cơ thể mình lại.

Lúc này dù có mệt cũng không còn mệt nữa, nàng hoang mang nhìn đại tiểu thư một cái, con ngươi đen nhánh của đại tiểu thư không to như bình thường, trong mắt của cô tỏa ra ánh mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm nàng.
Mục Hiểu Hiểu giống như là con gà bị lột da sắp ném vào nồi, không dám trêu ghẹo, cũng không dám náo loạn nữa, nàng đứng dậy loạng choạng đi tắm.
Đại tiểu thư nhìn bóng lưng chật vật của nàng thì nhướng mày, cầm cuốn sách thanh tâm quả dục bên cạnh lên đọc.
Ha ha.
Cô còn cho rằng năng lực của cô giáo Mục lớn lắm chứ, just so so.
Cô không có chút cảm giác nào.
Trong lòng đại tiểu thư thầm buông lời ngang ngược, mãi cho đến tận khi tiếng nước tắm của cô giáo Mục vang lên tí tách tí tách thì cô mới cúi đầu, bừng tỉnh phát hiện mình cầm ngược sách.
Cũng may là không có ai.
Không có ai nhìn thấy thì không sao cả.
Đại tiểu thư lật ngược sách lại, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn cầm ly trà bên cạnh lên uống một ngụm.
Cô giáo Mục tắm rửa trong phòng, hồi nãy nàng đã vất vả kỳ cọ cả người sạch sẽ, muốn ngủ một giấc thật ngon.

Bây giờ bị đại tiểu thư lăn lộn, vì thế nàng lại phải kỳ cọ sạch sẽ một lần nữa.
Thời gian nàng tắm không lâu, chưa kịp gội đầu thì đã phi người ra.
Lần này nàng đã rút kinh nghiệm, mặc quần áo kỹ càng rồi mới đi ra ngoài.
Nàng đi vào phòng, nhìn thấy đại tiểu thư đang bình tĩnh ngồi uống trà, cô giáo Mục đã lấy lại được ý thức vừa vắt khăn lông lên giá treo vừa nhìn trộm cô, nàng luôn có cảm giác xấu hổ và sợ hãi.
Cũng may lúc này Trương Xảo ở phòng bên cạnh đi đến trước cửa, trong tay cô ấy ôm một cái hộp, trên trong có mấy con gà con kêu chiêm chiếp: "Hiểu Hiểu, chị Trần, mau lại đây đi."
Mục Hiểu Hiểu vừa thấy mấy con gà con đã thấy đau đầu: "Cậu lấy mấy con này về làm gì?"
Trương Xảo đắc ý nói: "Người dân ở nhà bên cạnh cho mình đó, mình thấy mỗi người chúng ta nuôi một con, ba tháng sau nó lớn thì sẽ cho những người có gia cảnh không tốt trong thôn."
Ôi chao cô giáo Trương tốt bụng quá, thấm nhuần tư tưởng muốn làm người tốt, điều đầu tiên đó là hành hạ bạn của mình.

Đại tiểu thư không thèm quan tâm đến những con vật nhỏ này, cô không thích động vật nhỏ, đến người còn mặc kệ, huống chi là những cái khác.
Vừa thấy đại tiểu thư như vậy, Trương Xảo có hơi khó xử, cô ấy dùng ánh mắt thăm dò nhìn Mục Hiểu Hiểu.
- Sao vậy, trông chị Tần có vẻ không được vui.
Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn thoáng qua đại tiểu thư, rồi cho cô ấy một ánh mắt ra hiệu.
- Không sao, nhìn mình này.
Mục Hiểu Hiểu đổi giấy lót trong hộp thành lớp giấy mới, rồi nàng ôm cái hộp đến trước mặt đại tiểu thư, bàn tay vuốt ve bộ lông xù xù của con gà con đang cúi đầu mổ thóc: "Đại tiểu thư, chị xem, chị xem này, trông đáng yêu ghê."
Đây là ổ gà con mới nở chưa được bao lâu.
Lông tơ mềm mại trông như quả bóng màu vàng, đôi mắt giống như viên đá quý đen óng.
Đại tiểu thư mặc kệ Mục Hiểu Hiểu, cô sẽ chẳng thèm nhìn đâu.
Mục Hiểu Hiểu đặt mấy con gà xuống, đi xuống nhà tìm thóc cho chúng, vốn Trương Xảo định nói với đại tiểu thư vài câu, nhưng đã bị Hiểu Hiểu kéo đi.
"Làm gì vậy."
Trương Xảo vẫy tay, cô ấy còn muốn nói với chị Tần vài câu, nhưng Mục Hiểu Hiểu dùng khẩu hình miệng nói: "Suỵt, đừng nói gì cả."
Đừng nói gì cả?
Tuy Trương Xảo thấy khó hiểu, nhưng nghe Mục Hiểu Hiểu nói xong thì lập tức ngậm miệng.
Hiểu Hiểu kéo cô ấy xuống bếp tìm ít thóc, sau đó nói khẽ vào tai cô ấy: "Nhón chân lên, đừng gây ra tiếng."
Trương Xảo:...
Cô giáo Mục đang làm cái gì thế?
Tại sao mới mấy ngày không gặp, nàng đã trở thành một tên trộm chuyên nghiệp rồi?
Cô giáo Mục kéo cô giáo Trương nhón chân đi ra ngoài cửa phòng đại tiểu thư, rồi nàng ngồi xổm xuống, Trương Xảo cũng ngồi xuống theo, hai cái đầu cùng nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy đại tiểu thư cúi đầu tò mò nhìn mấy con gà con trong thùng giấy, đôi mắt cô không có vẻ lạnh nhạt như bình thường, cũng không phải rụt rè, mà là tò mò.
Cô nghiêng đầu nhìn gà con, mấy con gà con cũng nhìn cô.
Trong chốc lát, đại tiểu thư mím môi vươn tay, dường như muốn sờ thử, nhưng rồi lại rụt lại.
Trương Xảo kinh ngạc không thôi, cô ấy bất ngờ nhìn cảnh này, còn Mục Hiểu Hiểu thì sao? Nàng cong môi mỉm cười, nhìn khung cảnh ấy thêm một lúc nữa.
Đại tiểu thư thấy thời gian khoanh tay đủ rồi, cô lại cầm ly trà lên, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mục Hiểu Hiểu kéo Trương Xảo, dẫm dép lê tại chỗ vài cái, thở dài: "Cậu đó, đúng là phiền quá mà, cậu mang gà con về làm gì? Đại tiểu thư nhà mình không thích."
Đại tiểu thư vẫn nhìn đám mây ngoài cửa sổ, dường như không mấy hứng thú với đoạn đối thoại của hai người.
Tình hữu nghị và sự ăn ý nhiều năm giúp cô giáo Trương nhanh chóng hiểu rõ, lập tức hợp thành đội với Hiểu Hiểu, cô ấy gật đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mình nuôi vài con, Lý Bác cũng nuôi vài con, bọn mình sợ nhiều quá sẽ không chăm sóc được."
Mục Hiểu Hiểu nghe xong thì bực bội nhíu mày: "Thế này đi, chẳng phải tối nay định ăn đồ nướng BBQ sao? Mình chặt con gà này thành miếng rồi nướng, thịt vừa mềm vừa ngon..."
Nàng còn chưa nói xong, đại tiểu thư đã lập tức quay đầu nhìn sang đây, dùng ánh mắt hung dữ nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu cười khanh khách nhìn thẳng vào mắt cô: "Rắc thêm chút thì là với ớt cay, ăn vào giòn tan, chắc chắn là đại tiểu thư sẽ thích ăn."
Đại tiểu thư nói với giọng lạnh như băng: "Em còn là con người à?"
Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Ôi, đúng vậy, em cũng cảm thấy em rất tàn nhẫn, vậy phải làm sao đây?"
Đại tiểu thư bực bội: "Thả trong sân."
Mục Hiểu Hiểu: "Thôi, được rồi."
Trương Xảo:...
Đậu mé.
Cô ấy đã thấy cái gì vậy?
Đây là hiện trường lừa gạt sao?
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ thả mấy con gà vào trong sân, nàng còn rải một nắm thóc, mấy con gà sung sướng mổ thóc, trong có có một con gà khá mập mạp mổ lên hai con gà nhỏ bên cạnh.
Trương Xảo nhịn không được cảm khái: "Hiểu Hiểu, cậu xem hai con kia có giống cậu và đại tiểu thư không."
Mục Hiểu Hiểu:...
Hừ.
Nàng quay đầu nhìn Trương Xảo: "Cậu là nhà giáo nhân dân đó, sao lại không có chút tố chất văn hóa nào vậy, cậu đang nghĩ cái gì đó?"
Trương Xảo: "Cậu cũng thật thần kỳ, từ đó tới giờ mới được bao lâu chứ, chị Tần lúc này đã khác hoàn toàn với lần đầu tiên mình gặp, cả người sinh động hơn không ít."
Mục Hiểu Hiểu vuốt cằm: "Nói đến đây, mình còn phải nhờ cậu lấy lại công bằng cho mình đó."
Lấy lại công bằng gì?
Cô giáo Trương còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, thì đã bị Hiểu Hiểu gọi vào trong phòng.
Mục Hiểu Hiểu lại nổi lên tính trẻ con, thời tiết rất đẹp, nàng một hai đòi so tài vật tay với đại tiểu thư.
Nàng không tin người mười ngón không dính nước mùa xuân như đại tiểu thư lại mạnh đến vậy, có thể khống chế nàng nhiều lần.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, sau này nàng sẽ khó giữ được địa vị trong nhà lắm.
Đại tiểu thư mặc kệ trò trẻ con của Mục Hiểu Hiểu, dù nàng lải nhải ở bên tai cũng không để ý tới, chỉ một ngón tay ra ngoài cửa phòng.
Cút!
Xem đi, nên cút đi đâu cô cũng đã lựa xong rồi.
Trương Xảo thấy dáng vẻ Mục Hiểu Hiểu bị mắng đến mặt xám mày tro thì thấy hơi buồn cười: "Cậu sao? Cậu cảm thấy mình quá bị động, xoay người làm chủ muốn lên làm công à? Đó là chuyện mà có thể dùng sức mạnh quyết định được sao?"
Hiểu Hiểu nhìn cô ấy: "Cậu đang nói tiếng người hà? Cái gì là thụ, cái gì là công?"
Nhìn đi, cô giáo Mục một lòng vì công việc giống như bà cụ Mục sống những năm bảy mươi, Trương Xảo không nhìn nổi đành phải phổ cập khoa học cho nàng: "Công thụ chính là cách gọi của hai người yêu đương đồng tính, công là người tương đối mạnh mẽ, làm chủ gia đình, hiểu chưa?"
Nàng ngẫm nghĩ, rút ra định nghĩa chuẩn xác: "Chính là kiểu nằm không hưởng thụ đó hả."
Mục Hiểu Hiểu vừa nghe đã nổi hết cả da gà: "Mình phải làm công!"
Một cô nàng xinh đẹp, trẻ tuổi tràn đầy sức khỏe như nàng không làm công chẳng phải lãng phí sao?
Nhìn lại đại tiểu thư đi, luôn ốm đau bệnh tật, bây giờ còn phải ngồi xe lăn, đi đâu cũng cần nàng giúp cả, rất hợp với thụ đó.
Đại tiểu thư nhìn nàng, hơi híp mắt lại: "Đến đây?"
Đến làm gì?
Vài phút sau.
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo:...
Đại tiểu thư nhẹ nhàng xắn ống tay áo lên, để lộ cánh tay phải trắng như tuyết, muốn cùng thi vật tay với nàng.
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Trương Xảo, địa vị trong gia đình tương lai của nàng đều đặt cả trên người bạn tốt, Trương Xảo ăn ý đáp lại nàng một ánh mắt, cô ấy cần phải giúp đỡ Hiểu Hiểu.

Phải trái bày rõ rành rành trước mặt, hữu nghị vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Mục Hiểu Hiểu hơi lắc cổ: "Ôi, em sẽ nhường chị thắng một lần, chúng ta đừng chơi nghiêm túc, chơi giỡn thôi, đừng làm tổn thương hòa khí."
Nàng nói hết câu, sau đó xắn hai ống tay áo lên, nhảy nhót làm nóng người.
Đại tiểu thư:...
Trương Xảo:...
Cô giáo Mục loi nhoi giãn cơ xong, nàng gồng bắp tay do từng lao động một thời gian dài lên.

Xem này, sức của nàng còn có thể sánh được với đàn ông đó.
Nói giỡn sao, sáng nào nàng cũng chạy năm kilomet mà?
Hai cánh tay vắt chéo vào nhau, Mục Hiểu Hiểu kề sát vào đại tiểu thư rồi cười tủm tỉm nhìn cô, còn chưa bắt đầu mà trong mắt nàng đã ngập tràn vẻ - Tôi là người chiến thắng.
Tần Di nhìn nàng, cô hơi ngả người về phía trước, đôi mắt đen nhánh nhìn Mục Hiểu Hiểu, ngay khi Trương Xảo đếm "Ba hai một"
Đại tiểu thư hờ hững lên tiếng: "Em thử dám thắng xem."
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo:!
OMG.
Trên đời còn có người tham gia thi đấu như vậy sao?
Đe dọa đối thủ một cách trắng trợn lộ liễu?
Mục Hiểu Hiểu nhìn vào đôi mắt đại tiểu thư, Tần Di lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt cô không hề có ý nói đùa.
Không hiểu sao trong lòng cô giáo Mục cảm thấy hơi nhột, cách tay cũng thấy hơi yếu đi.
Bắt đầu thi đấu.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy chút sức lực của Đại tiểu thư không khác Thu Thu...!là mấy.

Chỉ cần nàng hơi dùng sức một chút đã có thể vật thắng cô.
Nhưng dưới ánh mắt đầy đầy xâm lược của đại tiểu thư, bàn tay không có khí phách của Mục Hiểu Hiểu đã mềm nhũn, bị đè xuống đất.
Trong mắt đại tiểu thư đầy vui mừng, cô lại nhìn sang Trương Xảo, Trương Xảo lập tức giơ hai tay, nói: "Rồi, chị Tần thắng, chị Tần thật là lợi hại, công vạn năm, Mục Hiểu Hiểu, thụ vạn năm!"
Mục Hiểu Hiểu – Thụ vạn năm:...
Tình hữu nghị gì đó chính là thứ không đáng tin nhất trên đời này.

Đại tiểu thư thắng được trận đấu nên tâm trạng không tệ, cô giáo Mục thấy hơi uất ức, nhưng may là nàng nhanh chóng lấy lại được tâm trạng, lập tức đi sang nhà bà cụ bên cạnh mượn xe điện ba bánh trong nhà bà.
Cuộc sống lý tưởng của nàng đã đến!
Nàng muốn dẫn đại tiểu thư đi hóng gió!
Cô nhất định sẽ là người đẹp nhất thôn này.
Nghe nói xe điện ba bánh này chỉ có nhà giai cấp địa chủ mới có, Mục Hiểu Hiểu dựa vào cái miệng lưỡi không xương mới có thể mượn được.

Nàng biết đại tiểu thư có thói quen ở sạch, vì thế lau trong lau ngoài ba lần, trải đệm lên rồi mới đi mời đại tiểu thư: "Quý cô, tôi có thể may mắn mời cô ngồi lên chiếc xe của tôi không?"
Đại tiểu thư cạn lời nhìn chiếc xe ba bánh kia.
Từ nhỏ đến lớn cô có vô số người theo đuổi, có ai không có xe BMW, Mục Hiểu Hiểu đang làm trò gì vậy?
Đại tiểu thư tỏ vẻ ghét bỏ, trong lòng ngập tràn không vui bị Mục Hiểu Hiểu bế lên xe ba bánh.
Trương Xảo không mượn được xe ba bánh, vì thế mượn một chiếc xe đạp Đại Giang 28, cô ấy thấy hơi xấu hổ: "Mình còn tưởng rằng người trong thôn đều chất phác lắm, ôi, thì ra đi chỗ nào cũng nhìn mặt sao? Đều là mượn xe, dựa vào đâu cậu mượn được một chiếc xe chạy bằng điện, còn mình mượn một cái đạp bằng chân."
Mục Hiểu Hiểu hất tóc: "Đó là đương nhiên, cậu không thấy hôm nay mình đứng trên bục giảng ở trường, cả nam lẫn nữ bên ngoài chỉ cần hơi trẻ một chút đều nhìn chằm chằm mình sao? Chắc họ nghĩ cô giáo này là ai vậy? Tại sao lại giống như tiên nữ vậy chứ đó."
Trương Xảo trợn mắt: "Thôi đi, chẳng phải là vì trên áo sơmi của cậu có cái lỗ to quá khiến mọi người đau lòng, mình nghe mấy đứa trẻ trong thôn nói muốn quyên góp cho cô giáo Mục một bộ quần áo đó."
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo: "Xe cậu đi nhanh, mình đạp xe đi trước, đến lúc đó hai mình gặp nhau ở cửa hàng
Điểm cộng ở trong thôn đó là chỉ có một cửa hàng, cách đây cũng không xa, khoảng chừng năm kilomet.
Mục Hiểu Hiểu duyên dáng ngồi trên xe điện ba bánh, nàng quay đầu nhướng mày với đại tiểu thư, dùng giọng điệu đầy khêu gợi nói: "Đại tiểu thư, chị đã chuẩn bị xong chưa?"
Tần Di nhìn nàng, cuối cùng cũng cười, khẽ gật đầu.
Thật ra cô cũng đã mong chờ khoảnh khắc này rất lâu.
Đại tiểu thư thầm nghĩ, một buổi chiều có nắng, ánh mặt trời ấm áp, Mục Hiểu Hiểu chạy một chiếc xe motor nhỏ rất phong cách đưa cô đi hóng gió.
Có cô gái nào mà chưa từng có ước mơ được làm mafia bao giờ?
Tuy rằng trước mắt chỉ là chiếc xe điện ba bánh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của đại tiểu thư lúc này.
Tay của cô nắm lấy hai tay vịn bên cạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mục Hiểu Hiểu: "Let's go!"
Chiếc xe chạy bằng điện phong cách chở Hiểu Hiểu và đại tiểu thư đầy mộng mơ xuất phát!
Hoàng hôn tuyệt đẹp, tia nắng mặt trời giống như cái vuốt ve của người tình, trong không khí thoang thoảng mùi của rơm rạ vưa thu hoạch.
Mười phút sau.
Đại tiểu thư đen mặt ngồi thẳng lưng, còn Mục Hiểu Hiểu thì xấu hổ liều mạng đạp xe.
Bên cạnh, có một con dê trong miệng nhai cỏ từ từ kéo xe đi ngang qua, chủ nhân vung roi lên, nhìn hai người cười không ngừng, cô ấy không phất roi mà cứ đi chậm rì rì cùng hai người, con dê ở bên cạnh vừa nhai cỏ vừa nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt con dê ngập tràn khinh bỉ.
Mục Hiểu Hiểu:...
Đậu.
Tại sao lại không có điện?
Có ai có thể nói cho nàng biết, không có điện thì bà cụ tốt bụng kia cho nàng mượn làm gì không?
Đại tiểu thư ở phía sau không nhịn được mà vươn tay nhéo thịt bên hông Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu đau đến nhe răng trợn mắt: "Đau đau đau."
Thôi, ra quân bất lợi.
Còn làm cho đại tiểu thư không vui, chủ yếu là người sĩ diện như đại tiểu thư sao có thể chịu một con dê khinh bỉ được?
Cô giáo Mục hắng giọng nói: "Giờ này phút này, nếu không hát một bài thì làm sao thỏa chí cho được?" Nàng vừa ngẩng đầu gân cổ lên: "Anh không phải là một người tốt tính, thế mà cứ mãi lần lữa bao dung em, đó chính là vì yêu."
Giọng hát cất cao lên.
Chủ nhân xe dê bên cạnh vung roi xuống, con dê nhả cỏ trong miệng ra, bước chân nhanh hơn, lập tức vượt qua hai người.
Mục Hiểu Hiểu còn không quên dựng ngón giữa chỉ về phía con dê, con dê cũng như có linh tính, có qua có lại mà tặng cho cô giáo Mục một chuỗi phân dê thật dài.
Đại tiểu thư:...
Cô giáo Mục:...
Ngày hôm nay đúng là một ngày là xấu hổ.
Đạp xe được ba kilomet.
Mục Hiểu Hiểu lại phát hiện một biển hoa oải hương rất lớn, nghe nói lúc trước chính quyền muốn phát triển thành khu du lịch, nhưng sau đó không thực hiện được nên bỏ hoang, đã lâu không có ai đến đây.
Nàng nhanh dừng xe lại, rồi lập tức ôm tiểu thư xuống dưới.
Bởi vì đi ra ngoài vội vàng, nên Hiểu Hiểu không mang theo xe lăn, vì thế nàng đã cõng đại tiểu thư đi thẳng vào giữa biển hoa.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên người hai người, cái bóng bị kéo thật dài, mái tóc dài của đại tiểu thư rơi xuống cần cổ Mục Hiểu Hiểu khiến nàng thấy ngứa, cô xoa cái trán đầy mồ hôi của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu cười ha ha: "Thật là đẹp."
Có thể không đẹp sao?
Phía trước chính là một con sông nhỏ, mặt nước trong xanh giống như một tấm thảm màu xanh đong đưa theo gió.
Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Đây là nơi mà em đã đến trong mơ?"
Mục Hiểu Hiểu bĩu môi: "Ôi, tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng em thật sự đã mơ thấy, còn dẫn theo chị nữa."
Cũng không phải là cô giáo Mục nói phét, nàng thật sự đã từng mơ thấy, cho nên lúc chở đại tiểu thư đến đây thì nhịp tim tăng vọt, kích động không thôi.

Đại tiểu thư không kìm được mà chọt mặt nàng, nàng cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, biết nàng hưng phấn nên cô cũng nở nụ cười đầy cưng chiều.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, nàng đi thẳng một đường ra giữa bụi hoa, đỡ đại tiểu thư đứng một lúc, sau đó nàng cởi áo khoác trải trên mặt đất, để đại tiểu thư ngồi xuống.
Hai người ngồi sóng vai cùng nhau, chóp mũi ngập tràn hương hoa, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng kêu, phía xa xa mọi người đang nấu cơm chiều, ống khói trên những mái nhà thở ra những làn khói trắng như pháo hoa.

Hai người cùng nhìn mặt trời xuống núi, nhìn nó tỏa ra muôn vàn ánh hào quang cuối cùng trên khắp thế gian, rồi từ từ lặn xuống dưới đường chân trời.
Đại tiểu thư tựa đầu lên vai Mục Hiểu Hiểu.
Một tay Hiểu Hiểu ôm eo cô, thì thầm: "Thật là tốt nhỉ đại tiểu thư, sau này nếu chị mệt, chúng ta tìm một nơi như thế này ẩn cư có được không?"
Đại tiểu thư khẽ gật đầu, cô ngửi mùi thơm quả vải trên người Mục Hiểu Hiểu hỏi: "Đó cũng là trong giấc mơ của em sao?"
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng quay đầu nhìn đại tiểu thư: "Thật ra em còn mơ thấy rất nhiều."
Tần Di không nghi ngờ nàng, cô ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Còn cái gì nữa?"
Cô luôn muốn dốc hết sức biến ước mơ của nàng thành sự thật.
Nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười: "Sao nào, đại tiểu thư muốn giúp em biến giấc mơ thành sự thật sao?"
Bị nói trúng tâm sự nên mặt Tần Di hơi đỏ lên, cô nghiêng đầu, tay Mục Hiểu Hiểu ôm eo cô, hỏi nhỏ: "Đại tiểu thư, chị có thể hát cho em nghe không?"
Nàng vẫn luôn muốn nghe đại tiểu thư hát, cũng đã từng nói rất nhiều lần nhưng đại tiểu thư đều không cho.
Có lẽ vì khung cảnh lúc này quá mê người, cũng có lẽ vì gió thu ngày hôm nay đã làm dao động trái tim cô.
Đại tiểu thư dựa trên vai Mục Hiểu Hiểu, nhìn về đám mây chiều nặng nề phía chân trời xa xăm, nhẹ nhàng ngâm nga.
- Anh nói anh không cần tình yêu, anh nói anh đã sớm trao gửi con tim vào trong cấm địa.
Anh nói anh đã nhìn thấu nhân sinh, anh nói anh không ngờ rằng sẽ được gặp em.
...
Anh không phải là một người tốt tính, thế mà cứ mãi lần lữa bao dung em, đó chính là vì yêu.
Anh không phải là một người kiên nhẫn, nhưng lại lần lữa phóng túng với em, đó chính là vì yêu.
Anh không phải là một người săn sóc, nhưng lại lần nữa yêu chiều em, đó chính là vì yêu.
Thế nào là âm thanh của tự nhiên.
Thế nào là tiếng nỉ non quyến luyến từ sâu trong đáy lòng người yêu.
Giọng hát của đại tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng như năm tháng, lành lạnh, nhưng mang theo tình cảm ấm áp, đó là vì một người.
Mục Hiểu Hiểu nghe hiểu, nàng cảm thấy cả người nổi hết cả da gà, trong đầu có một dòng điện chạy qua.

Lúc đầu Mục Hiểu Hiểu hát bài bày chỉ là vì thích, còn muốn kéo gần khoảng cách với đại tiểu thư đến một mức độ nhất định, vì thế mới thuận miệng hát.

Nhưng lúc này đây, theo tiếng hát của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu đã mỉm cười nhưng trong mắt lại chứa đầy nước mắt.
Là lần đầu gặp đại tiểu thư ngồi trên xe lăn với dáng vẻ xa rời nhân thế.
Là ánh mắt mất kiên nhẫn và hàng lông mày luôn nhíu lại của cô khi nàng lần lượt tiếp cận.
Là những đêm khuya muộn cô và nàng trò chuyện, ánh mắt đại tiểu thư dần trở nên dịu dàng...
Là cái đêm mưa hôm sinh nhật, đại tiểu thư ngã ngồi trong mưa nhìn thấy nàng trở về trong mắt nước mắt...
Là những khi nàng lần lượt gặp phải vấn đề, đại tiểu thư yên lặng giúp đỡ nhưng lại ngầm chịu đựng mà không nói ra...
Là khi cô uống rượu, vùi trong lòng nàng giống như một con mèo con đòi một cái ôm ngọt ngào...
- Mới nghe không biết cảm giác của bài hát, nhưng khi hiểu ra đã thành người trong bài.
Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn đại tiểu thư, nhìn thấy trong mắt cô cũng là nước mắt lấp lánh, nàng xoay người, hai tay nhẹ nâng gương mặt đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhìn nàng, dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn của nàng được phủ một lớp hồng nhạt mông lung.
Đáng yêu đến nhường này.
Mục Hiểu Hiểu càng dựa càng gần, cơ thể đại tiểu thư muốn ngả ra sau, nhưng lại bị nàng dùng tay ôm lại, cứng rắn không đồng ý cho cô chạy thoát.
Đối với Hiểu Hiểu mà nói, cuộc đời của nàng, từ tấm bé đã mất đi quá nhiều thứ, rồi phải nếm trải rất nhiều điều.
Nhưng sự xuất hiện của đại tiểu thư, khiến nàng tha thứ cho tất cả mọi thứ trước kia.
Vứt bỏ cũng được, gian khổ cũng được, khó khăn cũng được, áp lực cũng được, có lẽ vì trước kia nàng không ngừng nỗ lực, không ngừng bôn ba nên mới đổi được lần gặp gỡ đại tiểu thư.
Hai cô chính là định mệnh đã an bài.

Đôi môi nàng phủ lên vành tai đã đỏ hồng như máu của đại tiểu thư: "Em yêu chị, Tần Di."
Thề non hẹn biển.
Ánh trăng làm chứng.
Nàng và đại tiểu thư đan mười ngón tay vào nhau, cả người hơi ngả ra trước, hơi thở nhè nhẹ, trái tim đại tiểu thư đập nhanh.

Cô chưa bao giờ hồi hộp và hạnh phúc như thế, đó là một cảm xúc khiến cô không kìm được nước mắt, làm cho cơ thể cô không khỏi run lên.
Thấy cô hồi hộp nhẹ nhàng chớp hàng lông mi, Mục Hiểu Hiểu không đành lòng nhìn đại tiểu thư quá vất vả, nàng cúi đầu, tìm kiếm đôi môi đỏ mọng của cô rồi hôn xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui