Mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, lòng sông nứt ra từng lỗ hổng dữ tợn, dưới tàng cây hòe khô héo, có hai nam nhân đang dùng đá mài dao phay, phía sau bọn họ nằm một nữ tử mặc quần áo vải thô màu xám tro.
"Tiểu nha đầu trắng nõn, đáng tiếc quá gầy, không có thịt.
"
"Chấp nhận đi! Năm nay loại hàng này cũng không dễ tìm, nướng lên hương vị cũng tạm được.
"
"Bàn tay này giống như móng gà, chặt đứt trực tiếp ném đi, lãng phí củi lửa.
"
"Ừ, tay chân và đầu đều không cần, nướng thân thể là được, ngươi tới chém, ta đi nhóm lửa.
"
“……”
Kim Dục mơ mơ màng màng nghe được cuộc đối thoại như vậy.
Tức giận đến trong lòng bốc hỏa.
Chân gà?
Phi! Móng vuốt của tỷ đây rõ ràng là bàn tay mập mạp, đi cmn móng gà của ngươi!
Hả? Không đúng, ta không phải đã chết rồi sao? Làm sao còn có thể nghe được tiếng nói chuyện?
Nàng mãnh liệt mở mắt ra, trên trời mặt trời chói chang chiếu ánh sáng mạnh khiến nàng theo bản năng lại nhắm mắt vừa mở lại, nhắm lại lại thử mở ra.
Sau đó liền thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ quái đi tới bên chân nàng, giơ dao phay muốn chém chân nàng, lưỡi dao mài bóng loáng dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng chói mắt.
Kim Dục nhất thời sợ tới mức linh hồn trở về vị trí cũ, hét to một tiếng.
"Con mẹ nó đồ giết người, chết rồi cũng không buông tha cho ta!" Thế mà muốn phanh thây nàng, phá giọng mắng ra tiếng, đồng thời, nàng dùng hết toàn lực nhấc chân đạp một cái.
"A!” Nam tử vừa mới chuẩn bị vung đao xuống, bất ngờ không kịp đề phòng bị đạp trúng đũng quần, sắc mặt trong nháy mắt vặn vẹo, dao phay ném về phía sau, ôm hạ thân ngã trên mặt đất cuộn tròn kêu thảm thiết.
Đồng bạn của hắn ta đang nhóm lửa dưới tàng cây khô phía sau, dao phay ném ra bay về phía đồng bạn, đập vào trên cây khô phía trên đỉnh đầu đồng bạn, bắn ngược một cái, rơi xuống chém trúng đầu đồng bạn, đồng bạn kêu thảm thiết rồi nhào về phía trước một cái, bổ nhào đống lửa vừa mới dựng lên, miệng há ra bị một cây gậy gỗ nhọn đâm thủng, máu tươi văng khắp nơi.
Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.
Kim Dục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ cổ trang trên đầu đội dao phay, trong miệng cắm một cây gậy gỗ đâm xuyên qua gáy, miệng đầy máu thống khổ giãy dụa trên mặt đất hai cái, không còn hơi thở.
Tướng chết thật quá dọa người!
Cũng quá xui xẻo!
Hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ chết như vậy.
Một đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt nhìn nam tử bên này.
Nam tử lại không hề phát giác, hạ thân quá đau, hắn ta còn đang ôm đũng quần gào khóc gào thét.
Kim Dục lại bị kích thích đến càng thêm thanh tỉnh, mạnh mẽ từ trên mặt đất ngồi dậy, vừa động mới phát hiện mình suy yếu như sắp chết, đói đến trong dạ dày chua xót, cổ họng khô khàn như lửa đốt, đầu choáng váng một trận, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nàng vội dùng tay phải chống đất, giơ tay trái lên xoa trán.
"Đầu quá choáng váng, a, ở đâu ra móng gà thế này?" Đầu choáng váng trong đầu, Kim Dục thấy được tay của mình: "Không đúng, đây là tay?"
Bàn tay bẩn thỉu gầy gò chỉ còn lại một lớp da, so với móng gà còn xấu hơn.
Đây là tay nàng?
Kim Dục hoảng sợ, quên mất nỗi sợ hãi thấy người chết, vội vàng kiểm tra thân thể của mình.
Vừa nhìn mới phát hiện, móng gà thật sự là của nàng, bàn tay mập mạp của nàng không chỉ biến thành móng gà, chân còn gầy thành gậy trúc, toàn thân đều gầy muốn chết, ngực phẳng như sân bay.
Đang lúc nghi hoặc, đầu bỗng nhiên truyền đến một sự đau đớn, vô số ký ức như dời núi lấp biển mãnh liệt mà đến, trong lỗ tai một tiếng ong ong kêu dài, cho đến trong đầu, làm nàng thống khổ vạn phần.
Đau chết mất! A!"
"Kim Dục đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết khàn khàn vô cùng, giống như quỷ nhập vào người.
Nam tử còn đang kêu thảm thiết bị sự khác thường của nàng làm cho hoảng sợ, cho rằng xác chết vùng dậy gặp quỷ, chịu đựng hạ thân đau đớn bò về phía sau, bò bò, tay đụng phải một thứ, quay đầu nhìn lại, đúng là thi thể đồng bạn chết không nhắm mắt.