Câm Đinh

Ngày thứ ba Thái Bình đến nơi đặt lăng mộ, chiếu thư gia phong “Trấn Quốc” cũng đã tới tay Thái Bình. Thái Bình vui vẻ tiếp chỉ, có chiếu thư này, nàng ở Trường An khai phủ hay tuyển phụ tá sẽ là chuyện bình thường, cũng không cần phải che giấu, ngược lại sẽ khiến cho a nương nghi kỵ.

Nếu đổi lại ngày thường, chiếu thư này căn bản không qua được Trung Thư Tỉnh. Tất cả chỉ là vừa vặn thích hợp —— vừa vặn quan viên bên Võ Hậu phỏng đoán chiếu thư này là Võ Hậu muốn thử phản ứng của thần tử, muốn mở đường cho nữ tử tham chính, cho nên những quan viên này liền ngầm đồng ý chiếu thư; vừa vặn thế lực Lý Đường phỏng đoán đây là tân đế đối kháng với Thái Hậu, cho nên chiếu thư này bọn họ cũng không hẹn mà cùng lựa chọn ngầm đồng ý.

Chiếu thư đã định, Lý Hiển liền không còn tác dụng.

Ngày không tảo triều, Võ Hậu tuyên triệu chúng thần thượng triều, Lý Hiển nghe tin vội vàng chạy tới, cũng không nghĩ tới đây là ngày mà hắn thoái vị. Ngày đó, Võ Hậu tuyên bố ở trước mặt chúng thần, Thiên Tử tầm thường, khó bảo vệ cơ nghiệp Đại Đường, phế thành Lư Lăng Vương, trục xuất khỏi Đông Đô ngay trong ngày, giam lỏng ở Phòng Châu.

Lý Hiển hoảng loạn khóc lớn, nắm lấy góc áo Võ Hậu đau khổ cầu xin.

Chỉ thấy Võ Hậu lạnh mặt phất tay Lý Hiển, ghét bỏ nói: “Đại Đường lập quốc không dễ, ngươi còn muốn đem cơ nghiệp tổ tông giao cho ngoại thích, ai gia đã quá thất vọng về người rồi.”

“Mẫu hậu! Đó chỉ là con nhất thời tức giận mới thốt ra, con tuyệt đối sẽ không……” Lý Hiển còn chưa nói xong, liền bị Võ Hậu hung hăng tát một bạt tai.

Thanh âm vang giòn, chúng thần nghe được cảm thấy trên mặt cũng sinh đau.

Lý Hiển bị đánh choáng váng trên mặt đất, run rẩy che lại khuôn mặt lạnh giá sưng đỏ. không biết còn có thể nói gì.

“Lăn đến Phòng Châu, nếu không có chiếu lệnh, vĩnh viễn không được vào kinh yết kiến!” Võ Hậu ra lệnh ở trước mặt chúng thần, phất tay ra hiệu cho nội thị kéo phế đế đi xuống.

Võ Hậu hít sâu một hơi, chậm rãi đi lên long đài trên Trinh Quán Điện, đứng ở bên cạnh long ỷ, nàng cất cao giọng: “Quốc gia không thể một ngày không có vua, chư vị công thần, ai gia có thể lập ai làm tân đế đây?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Bùi Viêm bước ra khỏi hàng, tay nâng thẻ chầu góp lời: “Dưới gối Thái Hậu còn có hoàng tử thân sinh, theo lệ, hẳn là Ân Vương kế vị, kế thừa đại thống.”

“Bùi khanh nói rất đúng.” Võ Hậu nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn quét qua chúng thần, “Chư vị có gì dị nghị không?”

“Thần thỉnh Ân Vương kế vị!” Nhóm tâm phúc của Võ Hậu nhao nhao quỳ xuống tán thành.

Thế lực Lý Đường nhìn nhìn trái phải, chỉ cần Thiên Tử vẫn là họ Lý, thay đổi một kẻ tầm thường, đối với Đại Đường mà nói cũng là chuyện tốt.

“Thần tán thành!”

Trong chốc lát, chúng thần đều quỳ xuống đất dập đầu.

Lý Đán cũng từng nghĩ tới long ỷ, nhưng nhìn thấy ba vị huynh trưởng của mình hoặc chết hoặc phế, hắn đã hiểu rõ dã tâm của mẫu thân. Sau khi kế vị, vì muốn giữ được tánh mạng, hắn đơn giản cáo ốm không tảo triều, chuyện quân chính lớn nhỏ đều giao cho mẫu thân xử trí.

Võ Hậu vui lòng tiếp nhận, lấy thân phận Thái Hậu lâm triều, một bên dùng nhiều công sức bồi dưỡng tâm phúc, một bên chuẩn bị thanh tẩy triều đình. Điều nàng muốn chính là danh chính ngôn thuận ngồi lên long ỷ, nghe người trong thiên hạ tung hô vạn tuế, để người trong thiên hạ biết, nữ tử cũng có thể quân lâm thiên hạ. Nàng đã sắp chạm vào thứ mình muốn, chỉ cần từng bước từng bước đá văng những chướng ngại vật che trước long ỷ là được.

Có một số việc không cần bề trên nói rõ, tự nhiên sẽ có tay sai xông pha chiến đấu.

Ác quan Khâu Thần Tích ở Ba Châu bức bách phế Thái Tử Lý Hiền tự sát, khi tấu chương đến Lạc Dương, mật tin đến từ Trường An cũng đã tới trong tay Võ Hậu.

Võ Hậu nhìn sự tình trình bày trong mật tin, thần sắc dần dần ngưng trọng.

Uyển Nhi đã thoáng nhìn thấy nội dung ở trên đó, đại loại nói rằng công chúa ở Tây Kinh chiêu binh mãi mã, lập phủ kêu gọi nhân tài, một bên xây dựng càn lăng, một bên thao luyện binh mã, bụng dạ khó lường.

Thao luyện binh mã vào ngay lúc này, tuyệt đối là tối kỵ.

Uyển Nhi bất động thanh sắc, hai tay dâng tấu chương Lý Hiền tự sát lên trước, “Thái Hậu, Ba Châu có báo, thứ dân Lý Hiền tự sát bỏ mình.”

Võ Hậu buông mật tin xuống, tiếp nhận tấu chương từ trong tay Uyển Nhi, khi nhìn đến cuối, không biết là giận hay vui mà nói một câu, “Giỏi cho tên Khâu Thần Tích!”

Uyển Nhi cúi đầu, tìm thấy tấu chương do Thái Bình đưa tới hôm nay, đặt ở trên cùng.

Lúc này Lý Hiền tự sát, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Chuyện tốt là có thể vĩnh viễn chấm dứt hậu hoạn, để quan viên ngày thường hướng về phế Thái Tử hoàn toàn chặt đứt ý niệm, chuyện xấu là vừa thay đổi Thiên Tử, phế Thái Tử liền tự sát bỏ mình, nhất định sẽ bị người có mưu đồ lấy ra gây chuyện.

Võ Hậu nhíu mày, chỉ cảm thấy phiền lòng, “Uyển Nhi, nghĩ chiếu, giáng Khâu Thần Tích xuống làm thứ sử Điệp Châu!”

“Vâng.” Uyển Nhi nâng bút, thực mau đã viết xong chiếu thư.

Sau khi Võ Hậu thẩm duyệt, liền giao cho Uyển Nhi, mệnh nàng đưa đến Trung Thư Tỉnh.

Uyển Nhi lĩnh mệnh, mới vừa tiếp nhận chiếu thư, liền cảm thấy ánh mắt Võ Hậu phức tạp.

“Chậm đã.”

Võ Hậu cầm lấy mật tin bên cạnh, đưa cho Uyển Nhi, “Ngươi nhìn xem, Thái Bình đây là muốn làm cái gì?”

Uyển Nhi tiếp nhận mật tin, sau khi xem xong, đặt mật tin ngay ngắn trên long án, “Điện hạ phụng chỉ trấn thủ Trường An, những việc này……” Nàng thử nói, “Hẳn là cũng coi như chuyện thường?”

“Hẳn là?” Võ Hậu cười lạnh, “Lúc này không làm bất cứ cái gì, mới thật sự hẳn là!” Đáy mắt Võ Hậu lại nổi lên tia giận dữ, tầm mắt chuyển đến vết sẹo trên trán Uyển Nhi, sắc mặt giận dữ mới thả lỏng một chút, “Ngươi là đang biện giải cho nàng sao?”

Uyển Nhi cung kính nhất bái, “Thần không biết nội tình, tự nhiên sẽ không biện giải cho điện hạ.”

“Ba ngàn cấm quân ở Trường An ngày đêm thao luyện, nàng muốn làm cái gì đây?” Võ Hậu hỏi lại.

Uyển Nhi lắc đầu, “Thái Hậu không ngại tự mình hỏi điện hạ một chút, đến tột cùng là muốn như thế nào?”

Võ Hậu vốn tưởng rằng Uyển Nhi sẽ giải thích gì đó cho Thái Bình, nhưng Uyển Nhi thế nhưng lại giống như cá chạch, hỏi một câu, tránh một câu, không trực tiếp trả lời Võ Hậu.

Cũng phải, nếu Uyển Nhi lại giúp Thái Bình biện giải, đó là đem cảnh cáo ngày ấy trở thành gió thoảng bên tai.

Võ Hậu biết nhất định không hỏi được gì, liền phất tay ra hiệu cho Uyển Nhi lui ra.

Uyển Nhi rời khỏi điện, lúc này nàng giải thích chỉ là đổ thêm dầu vào lửa. Nếu điện hạ đã dâng tấu chương, tất nhiên sẽ nói rõ nguyên do, chuyện nàng có thể làm, đó là đem tấu chương kia đặt ở địa phương thu hút nhất.

Quả nhiên, Võ Hậu thuận tay cầm lấy tấu chương đầu tiên, liền nhìn thấy chữ viết quen thuộc của Thái Bình.

“A, thì ra là thế.” Võ Hậu xem xong tấu chương của Thái Bình, nhịn không được nở nụ cười, “Lưu Nhân Quỹ khó đối phó, Thái Bình à, không cẩn thận sẽ thua trong tay hắn.”

Võ Hậu vốn định giúp Thái Bình một chút, nghĩ tới nghĩ lui lại từ bỏ, nàng bỗng nhiên muốn nhìn xem, hổ con Thái Bình này làm sao đoạt được quân quyền Trường An từ trong tay Lưu Nhân Quỹ?

Tuy Võ Hậu từng mượn danh phế đế Lý Hiển hạ chỉ lệnh Thái Bình quản lý quân chính Trường An, cho dù là tấu chương của Thái Bình cũng vậy, mật tin từ mật thám cũng thế, đều nói Lưu Nhân Quỹ nắm chặt binh quyền cấm quân Nam Nha đến chết, lấy lý do công chúa không hiểu quân vụ, qua loa lấy lệ với công chúa, chậm chạp không chịu giao tiếp.

Thái Bình ngay lúc này tự mình mang theo cấm quân từ trong cung thao luyện khắp nơi, vì muốn cho chính mình chính danh, tác động đến binh quyền của Lưu Nhân Quỹ.

Hợp tình hợp lý.

Một quyển tấu chương làm tiêu mất ngờ vực trong lòng Võ Hậu, Võ Hậu lại liếc mắt nhìn mật tin, không khỏi cười lạnh một tiếng, đem mật tin đưa cho Bùi thị ở bên cạnh, “Thiêu.”

“Vâng.” Bùi thị cung kính lĩnh mệnh.

Thân phận Thái Bình hiện giờ đặt ở nơi đó, những nanh vuốt bên dưới Võ Hậu muốn bày ra chứng cứ phạm tội, muốn kéo Thái Bình xuống, cần phải được Võ Hậu ngầm đồng ý, hiện giờ Võ Hậu lựa chọn không chút nào để ý tới chuyện của Thái Bình, những nanh vuốt đó sau khi cân nhắc, tự nhiên cũng không dám tự ý hành động.

Bóng đêm kéo đến, ánh trăng bò lên trên mái cung Trường An, rải ánh sáng trong trẻo xuống cả thành.

Một chiếc xe ngựa vừa kịp trước khi Trường An cấm đi lại ban đêm, tiến vào con phố có phủ của Lưu Nhân Quỹ, ngừng ở hẻm nhỏ sau phủ. Một thiếu niên khoác áo choàng từ trên xe ngựa vội vàng đi xuống, rất nhanh liền biến mất sâu trong hẻm nhỏ.

Dường như sớm biết thiếu niên sẽ đến, Lưu Nhân Quỹ sai người chờ ở cổng sau hồi lâu, nghe thấy thiếu niên gõ cửa, gã sai vặt nhanh chóng mở cổng, đón quý nhân vào.

“Điện hạ, mời.”

“Được.”

Thái Bình cải trang thành thiếu niên gom lại áo choàng trên người, theo gã sai vặt dẫn đi vào nội đường.

Nội đường sáng ngời, lại không có một người hầu hạ ở bên cạnh chủ nhân.

Lưu Nhân Quỹ tóc trắng xóa ngồi ở trên trường kỷ, nhìn thấy Thái Bình bước vào nội đường, liền đứng dậy cung kính đến đón, “Điện hạ, mời ngồi.” Nói xong, liền phất tay ra hiệu cho gã sai vặt rời khỏi nội đường.

Nội đường ấm hơn nhiều so với gian ngoài, Thái Bình cởi áo choàng đen đặt ở một bên, một thân viên khâm bào sam màu bạc nổi bật dưới ánh nến, rực rỡ lấp lánh.

“Lưu công sốt ruột muốn gặp, là vì chuyện gì?” Thái Bình không vội uống Cam Lộ đặt trên kỷ án để giải khát, nói đến chính sự trước.

Lúc đó, càn lăng đang xây dựng, quan tài Thiên Tử đặt ở điện thờ, chờ đợi lăng tẩm xây xong, lại chọn ngày lành hạ táng. Phủ Trấn Quốc Công Chủ cũng đang trong quá trình xây dựng, cho nên Thái Bình vẫn luôn nghỉ ngơi ở cung điện trong núi, để đốc thúc xây dựng càn lăng. Nếu không phải Lưu Nhân Quỹ bí mật mời, đêm nay Thái Bình tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đến Lưu phủ.

“Mời điện hạ xem cái này.” Lưu Nhân Quỹ lấy ra một phong thư từ trong lòng, dâng về phía Thái Bình.

Thái Bình tiếp nhận, trầm giọng đọc: “"Thay mặt Lý Kính Nghiệp truyền hịch văn đến thiên hạ"?”

“Bệ hạ cáo ốm không tảo triều nhiều ngày, Thái Hậu độc tài chiếm quyền, tình thế thật sự không đúng.” Lưu Nhân quỹ đi thẳng vào vấn đề, “Lý Kính Nghiệp khởi binh cần vương, điện hạ, lão thần cảm thấy, đây là một cơ hội.”

Thái Bình lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lưu công, không thể tham gia việc này.”

Lưu Nhân Quỹ nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

“Lúc phụ hoàng lâm chung, xác thật đã mệnh Thái Hậu phụ chính sự, Thái Hậu chưa bao giờ hành thích vua, đây là vu cáo.” Thái Bình gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Lưu Nhân Quỹ, “Vu cáo khởi binh, chính là mưu phản. Ngươi xem hịch văn này nói, "Đây là thiên hạ của ai……"” Thái Bình cố tình đọc một lần, “Hiện giờ Thiên Tử là tứ ca của bổn cung, hắn họ Lý, nhưng Lý Kính Nghiệp lại hỏi như vậy ở trong hịch văn, ý đồ đáng chết!”

Lưu Nhân Quỹ thở dài: “Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này……”

“Mật chiếu của phụ hoàng, mệnh bổn cung bảo vệ giang sơn Đại Đường, chỉ cần Thiên Tử họ Lý, thiên hạ yên ổn, bổn cung liền không phụ lòng phụ hoàng đã giao phó.” Thái Bình bỗng nhiên đứng dậy, “Từ xưa hoàng quyền thay đổi, luôn là mưa máu gió tanh, bổn cung chỉ cầu Đại Đường trường an, không có chiến tranh, bá tánh an khang, xin Lưu công ưu tiên xã tắc ổn định, bá tánh yên vui, không nên cùng đám phản tặc có ý đồ xấu mà khởi binh.” Vừa nói, Thái Bình quỳ một gối xuống, chân thành nhất bái với Lưu Nhân Quỹ.

Lưu Nhân Quỹ vội vàng đứng dậy, hai tay nâng công chúa dậy, “Điện hạ, đây là tổn mệnh lão thần! Xin người mau mau đứng lên!”

Thái Bình cảm kích nói: “Lưu công đại ân, vì che giấu bổn cung lén thao luyện binh mã, cố ý không giao ra binh quyền Nam Nha, bổn cung khắc ghi trong lòng.”

“Tai mắt của Thái Hậu đông đảo, lão thần cũng chỉ có diễn vai kẻ xấu, mới có thể che chở cánh chim đang lớn của điện hạ.” Lưu Nhân Quỹ chưa bao giờ sợ Võ Hậu, hắn quân công hiển hách, năm đó chiến đấu trăm trận, vang danh thiên hạ, nếu Võ Hậu dám xuống tay với hắn, không thể nghi ngờ đó là tự hủy thanh danh.

Mới đầu Lưu Nhân Quỹ đồng ý giúp Thái Bình, chỉ là xem trọng mật chiếu của tiên đế, nhưng tiếp xúc cùng công chúa mấy ngày, phát hiện công chúa xác thật có nhân tâm, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều vì nước vì dân, chỉ tiếc nàng không phải hoàng tử, bằng không nếu lên ngôi, sẽ là phúc của Đại Đường.

“Năm kia Quan Trung hạn hán, bá tánh thương vong vô số, bổn cung chỉ hy vọng mấy năm nay, người dân Trường An có thể cùng sinh sống, không sinh ra hoạ chiến tranh.” Thái Bình chân thành nói, “Lưu công có nguyện giúp bổn cung hoàn thành tâm nguyện này?”

Lưu Nhân Quỹ xúc động vuốt râu, gật đầu nói: “Điện hạ cao thượng, lão thần tự nhiên vâng theo.” Hắn nghĩ, Thái Hậu đã qua sáu mươi, chỉ cần bảo hộ công chúa mấy năm, có lẽ có thể chờ đến lúc thiên mệnh Thái Hậu đã cạn, đến lúc đó công chúa phụ chính, vương triều Lý Đường nhất định có thể xuất hiện thịnh thế trăm năm khó có được.

Thái Bình lại bái, “Đa tạ Lưu công thành toàn.”

Lưu Nhân Quỹ cười to: “Điện hạ không cần khách khí, tối nay liền lưu lại trong phủ nghỉ ngơi thôi.”

“Được.” Thái Bình gật đầu.

Lưu Nhân Quỹ nhanh chóng sai người chuẩn bị phòng, mệnh nha hoàn mang đèn dẫn Thái Bình lên trên phòng nghỉ ngơi.

Bóng đêm càng sâu, Thái Bình nhất thời không ngủ được, liền khoác áo choàng đi đến bên cửa sổ, nhìn mấy đóa hải đường đỏ tươi ở góc tường rực rỡ dưới ánh trăng, nàng chỉ cảm thấy trái tim chua xót, ngửa đầu nhìn về phía trăng sáng, khẽ gọi cái tên mà nàng đã nghĩ đến ngàn vạn lần.

“Uyển Nhi……”

_____

Chú giải

Theo lịch sử, sau cái chết của Đường Cao Tông Lý Trị, Lý Hiển bước lên Hoàng vị, nhưng chỉ có gần 2 tháng thì đã bị mẹ là Võ Thái Hậu phế truất, đày đến Phòng Châu và bị quản thúc

Hịch: thể văn nghị luận thời xưa (ví dụ như Hịch tướng sĩ)

Cần vương: giúp vua


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui