Câm Đinh

Vũ Lâm tướng sĩ một đường chạy đến Tử Thần Điện, Bùi thị dẫn Vũ Lâm tướng sĩ vào trong điện, tướng sĩ quỳ xuống đất hành lễ, đúng sự thật bẩm báo với Võ Hậu, "Tài tử cùng công chúa trao đổi thư từ."

Võ Hậu đang xem chiết tử, lông mày không khỏi nhướng lên, "Có giữ lại thư không?"

Vũ Lâm tướng sĩ lắc đầu, trầm giọng nói: "Mạt tướng còn nhớ rõ nội dung."

"Nói." Võ Hậu nhấc bút, phê chỉ thị xuống chiết tử.

Vũ Lâm tướng sĩ nghĩ nghĩ, đảm bảo không có nhớ sai, mới mở miệng, "Tài tử viết cho công chúa một câu thơ, diệp hạ Động Đình sơ, tư quân vạn dặm dư."

Động tác của Võ Hậu khựng lại, dời chiết tử sang một bên, cầm một trương giấy Tuyên Thành đến, đem mười chữ này viết lại một lần, đưa Bùi thị giao cho Vũ Lâm tướng sĩ xác nhận, "Chính là mười chữ này?"

Vũ Lâm tướng sĩ gật đầu xác nhận, "Là mười chữ này!"

Bùi thị đem giấy Tuyên Thành trải rộng trên kỷ án của Võ Hậu, nàng nhìn thấy trên mặt Võ Hậu không có ý cười, thấp giọng hỏi: "Là ám hiệu sao?"

Võ Hậu không trả lời ngay, "Công chúa đáp lại cái gì?"

Vũ Lâm tướng sĩ lại nói: "Công chúa viết một câu chúc phúc, nguyện tài tử phúc lý tuy chi......" Hắn bỗng nhiên nghẹn lời, không dám nói thêm gì nữa, hai chữ phía sau chính là phong hào của công chúa.

Võ Hậu liếc nhìn hắn, "Sao không nói tiếp?"

"Sau còn bốn chữ, hai chữ đầu là phong hào của công chúa, hai chữ tiếp theo là trường an." Vũ Lâm tướng sĩ lại bái.

Khóe miệng Võ Hậu khẽ nhếch, lộ ra ý cười, "Thì ra là thế."

Vũ Lâm tướng sĩ xin chỉ thị: "Thiên Hậu, việc này nên xử trí như thế nào?"

"Án binh bất động, lặng chờ biến cố." Võ Hậu phất tay, ý bảo Vũ Lâm tướng sĩ lui ra.

"Vâng!" Vũ Lâm tướng sĩ rời khỏi Tử Thần Điện.

Bùi thị không hiểu, nàng chỉ cảm thấy Thượng Quan Uyển Nhi không nên cùng công chúa trao đổi thư từ ngay lúc này, đặc biệt là Thiên Hậu còn hạ mệnh lệnh rõ ràng.

Võ Hậu gác bút xuống, cầm lấy trương giấy Tuyên Thành, cười nói: "Lần này bổn cung an tâm."

Bùi thị không hiểu chuyện gì.

Ý cười của Võ Hậu càng sâu, xem ra đúng như Uyển Nhi đã nói, Thái Bình lấy thành ý đối đãi, nên Uyển Nhi tặng lại quỳnh cư. Một người làm thơ chuyển lời lo lắng cho công chúa, một người chúc phúc thư đồng để phân rõ giới hạn, diễn trò cũng được, chân tâm thật ý cũng được, đều hợp tình hợp lý, cũng không để người khác mượn cớ.

"Người gánh tội thay đã chuẩn bị đến đâu rồi?" Võ Hậu không miệt mài theo đuổi chuyện của Thái Bình, hỏi Bùi thị chuyện khác.

Bùi thị cúi đầu, "Người đã chuẩn bị tốt."

Ánh mắt Võ Hậu hơi trầm xuống, "Người biết chuyện thì sao?"

Bùi thị làm một động tác cắt cổ, "Đã xử trí thỏa đáng."

"Bao gồm hai tên Vũ Lâm tướng sĩ tham gia đánh cầu?" Võ Hậu chỉ muốn xác nhận không có sai sót.

Bùi thị gật đầu, "Qua đêm nay, hai người kia sẽ sợ tội tự sát, nhất định là chết vô đối chứng."

"Người nhà của bọn họ......"

"Nô tỳ sẽ xử trí thỏa đáng."

Võ Hậu phất tay áo bảo Bùi thị lui ra, "Đi xuống đi."

"Vâng." Bùi thị rời khỏi Tử Thần Điện.

Võ Hậu một lần nữa cầm lấy bút son, chỉ cảm thấy bút dường như nặng hơn. Ở trên kỷ án của nàng, chiết tử chồng chất, đó là Đại Đường quốc gia đại sự, địa ngục đẫm máu này, nàng cần thiết phải đi.

Chỉ có ngồi lên vị trí kia——

Võ Hậu nhìn về long ỷ bỏ trống ở đối diện, tuy nàng hiện giờ đã nắm quyền, nhưng long ỷ kia nàng vẫn không ngồi lên được. Nàng ngập tràn khát vọng, tâm nguyện to lớn của nàng, đều phải chờ nàng ngồi trên đó, sau khi tiếp nhận thần dân tung hô vạn tuế mới có thể bắt đầu thực hiện. Vì một ngày này, nàng đã đi mấy chục năm, mưu tính mấy chục năm, hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt, nàng cần thiết nhịn xuống những cái gọi là lòng trắc ẩn, phải giẫm một bước này thật kiên định.

Thượng Quan Uyển Nhi nói không sai, đây là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng nàng ta cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì nó sẽ không có kết thúc.

Nếu Vũ Lâm tướng sĩ được phái đi không thể đánh cầu lại đây, nàng phải tính lại một lần. Nếu nửa chừng có người phát hiện ra trái cầu khác thường, nàng liền thuận nước đẩy thuyền mà đem tội đổ lên tâm phúc, dù sao trong triều cũng không ít người muốn nàng chết, không có chứng cứ không thể kéo những người đó xuống nước, nhưng cũng có thể đe dọa những người đó, làm cho bọn họ càng thêm hoảng loạn.

Anh Vương Lý Hiển, nàng nhất định phải làm hắn thoát tội, dù sao trong bốn hài tử còn lại, khống chế dễ nhất chính là Tam Lang. Tứ Lang Lý Đán hiểu nhất là tàng chuyết, án này khẳng định tra không ra cái gì, nàng nghĩ Tứ Lang khẳng định sẽ làm dáng một chút rồi từ bỏ, cuối cùng chỉ chờ trách phạt.

Đông Cung muốn cứu Thái Tử, hoặc là Lý Trị muốn cứu Thái Tử, liền sẽ có người hy sinh. Cùng với hy sinh tâm phúc của Thái Tử, chi bằng hy sinh công chúa, để công chúa gánh lấy chuyện này. Thái Bình kiêu căng, những ngày qua thường cùng Võ Hậu tranh chấp, nếu có thể đem việc này đổ lên người Thái Bình, Lý Trị thấy được, Đông Cung cũng sẽ thấy được. Đã nhiều ngày, bên kia khẳng định sẽ tìm mọi cách mà đem bát nước bẩn này hắt lên người Thái Bình, do đó Võ Hậu đã chỉ trích Thái Bình trước, tương kế tựu kế dẫn dụ người bên kia bày kế lên người Thái Bình.

Mã cầu là cục diện đầu tiên, bắt đầu từ việc chọc giận Thái Bình đi tranh cầu.

Cục diện sau mới vừa bắt đầu, lấy Thái Bình làm mồi nhử, ôm cây đợi thỏ.

Nếu cục này thành, Đông Cung không chỉ mất đi cánh tay đắc lực, Thái Bình cũng sẽ chân chính được Thiên Tử tín nhiệm, thậm chí sẽ có cơ hội chạm đến chữ "quyền" kia. Vạn sự khởi đầu nan, đặc biệt là nữ tử muốn đặt chân tiến vào triều, đây là bước đầu tiên của Thái Bình, không vào địa ngục, sao có thể thành Phật?

Làm mẫu thân của Thái Bình, Võ Hậu chỉ có thể cho nàng bảo hộ, đó là người sẽ gánh tội thay, đây là tấm bùa hộ mệnh cuối cùng của Thái Bình, cũng là người mấu chốt trong cục diện chết chóc của nàng.

Ban đầu cảm thấy xuất thân của Thượng Quan Uyển Nhi là thích hợp nhất, hận diệt môn, cả gan làm loạn cũng là hợp tình hợp lý, nhưng sau khi Võ Hậu thoa thuốc cho Uyển Nhi, nàng lại nảy sinh hứng thú với tiểu cô nương này, bỏ quên một quân cờ như vậy ở một bên, thật sự lãng phí người tài.

Nghĩ đến đây, Võ Hậu nhìn nhìn câu thơ của Uyển Nhi, không hề đề cập tới chính nàng như thế nào, chỉ quan tâm Thái Bình như thế nào. Nàng lại nghĩ đến lời chúc mà Thái Bình viết cho Uyển Nhi, dường như có ý khác.

Nguyện Uyển Nhi phúc lý tuy chi, Thái Bình trường an.

Đây đâu phải đơn giản chỉ là một lời chúc, rõ ràng là một câu áp chế. Thái Bình đang cảnh cáo mẫu hậu là nàng, Uyển Nhi an toàn, Thái Bình liền an toàn, Uyển Nhi có chuyện, Thái Bình cũng sẽ có chuyện.

"Còn chưa có bay lên, liền dám cắn ngược a nương." Võ Hậu cười cười, Thái Bình còn nhỏ tuổi lại có thể có tâm tư như vậy, cũng coi như là một chuyện đáng mừng. Lần này Thái Bình không công khai chạy ra bảo hộ Uyển Nhi, lại lựa chọn biện pháp bảo hộ Uyển Nhi như vậy, xem ra những ngày này Uyển Nhi ở bên kia xác thật làm không ít chuyện, dạy Thái Bình không ít.

"Thượng Quan Uyển Nhi......"

Ánh mắt Võ Hậu phức tạp, nghĩ đến bộ dáng cắn răng nhịn đau của nha đầu này, nàng không khỏi tò mò thêm mấy phần.

Lý Đán hôm nay vốn đến chỗ Anh Vương làm công sự, lại bị Lý Hiển lôi kéo ê a, Lý Hiển run rẩy bất an, Lý Đán trấn an thật lâu, hắn mới hòa hoãn một ít. Lúc Lý Đán rời khỏi phủ Anh Vương, nhìn thoáng qua sắc trời, bây giờ mà còn tiến cung hỏi chuyện Thái Bình, chỉ sợ vừa mới đến Thanh Huy Các, cửa cung đã khóa, dù sao hắn cũng không hỏi bao nhiêu. Cho nên Lý Đán lựa chọn từ bỏ, trực tiếp đi Đông Cung.

Lý Hiền tức muốn hộc máu, chúng thần Đông Cung trấn an hơn nửa ngày, hắn vẫn không có biện pháp an tĩnh lại, trong tay nắm lấy bội kiếm, rất nhiều lần muốn buột miệng thốt ra, hắn chịu không nổi những ngày mịt mờ như vậy, hắn chỉ nghĩ cùng mẫu thân trút hết một lần.

Lý Đán tiến lên ôm lấy huynh trưởng không ngừng cầu xin, Lý Hiền cuối cùng cũng thả bội kiếm, đỏ hoe mắt hỏi hắn, "Ngươi đảm đương Thái Tử, thế nào?"

Lý Đán sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, "Đệ không dám!"

Đáy mắt Lý Hiền hiện lên một mạt khinh thường, "Là sợ ta, hay là sợ mẫu hậu?"

Lý Đán không dám trả lời.

"Ha ha ha, mẫu hậu muốn chính là một Thái Tử như ngươi, nàng không chấp nhận được ta, ha ha ha, không chấp nhận được." Lý Hiền lại khóc lại cười, nhìn quanh chúng thần Đông Cung, "Nàng muốn chặt một cánh tay của ta, là muốn một mạng của các ngươi đó!"

Lần trước giám quốc hắn động vào người của Võ Hậu, Lý Hiền biết Võ Hậu nhất định sẽ trả thù, nhưng không nghĩ lại dùng biện pháp như vậy, đủ để tra tấn.

"Điện hạ, sự tình kỳ thật vẫn còn đường sống cứu vãn!" Một thần tử gấp giọng nhắc nhở.

Lý Hiền cười lạnh, "Nơi nào còn cứu vãn?"

"Công chúa." Người này chỉ nhắc nhở hai chữ, phòng bị mà nhìn về Lý Đán.

Lý Hiền tức khắc lĩnh ngộ, hắn ra vẻ khó chịu, ngã ngồi trên mặt đất, "Tứ Lang đi về trước đi, ta đau đầu, muốn nghỉ ngơi một lát."

Lý Đán biết bọn họ muốn lợi dụng công chúa để xoay chuyển càn khôn, nhưng Thái Bình hôm nay đã không phải Thái Bình được mẫu hậu sủng ái, một án mã cầu tràng này, nhất định phải có một người ra gánh tội thay.

Nếu là Thái Bình......

Lý Đán chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nàng chính là muội muội ruột thịt của bọn họ mà!

"Còn không đi?" Lý Hiền thấy Lý Đán còn đứng ngây ra ở chỗ cũ, liền thúc giục.

Lý Đán muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, sau khi hành lễ với Lý Hiền, cúi đầu rời khỏi Đông Cung.

Đêm đã khuya, nội thị chờ ở cửa dắt con ngựa qua, hầu hạ Lý Đán xoay người lên ngựa, lại xách đèn lồng đến, chuẩn bị dẫn về phủ Ân Vương.

Lý Đán quay đầu nhìn hai chữ "Đông Cung", đế vương gia, chẳng lẽ phải đem một trái tim nóng bỏng biến thành một vật lương bạc nhất trên đời sao? Hắn cúi đầu xuống, nhìn chiếc còi bạc trắng khắc hình lồng chim bồ câu bên hông.

Tuy rằng Thái Bình kiêu căng, hắn lại biết Thái Bình là người thiện tâm nhất. Lúc trước nàng không ngại bị mẫu hậu quở trách, thu lưu Cô Cô của hắn, hắn cuối cùng vẫn thiếu nàng một phần nhân tình.

Tiếng trống trong thành Trường An vang lên, thời gian cấm đi lại ban đêm bắt đầu.

Thành Trường An náo nhiệt một ngày lại tiến vào đêm lặng, đèn đuốc nhà nhà sáng rỡ, lại từ từ tắt dần.

"Điện hạ, mau hồi phủ thôi, bằng không lát nữa Kim Ngô Vệ sẽ tới." Nội thị thúc giục Lý Đán.

Lý Đán gật đầu, lại mong mỏi liếc mắt về cánh cửa Đông Cung đóng chặt.

Tội ở Thái Tử, huynh muội đều an, tội ở Thái Bình, muội muội này chỉ sợ không sống được bao lâu.

Cân nhắc nặng nhẹ, Lý Đán đã có tính toán của chính mình.

Hắn giục ngựa tiến về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới vị tài tử bị thương trên sân cầu, ngày mai lại qua bên kia một chuyến, nghe nàng ta nói một chút.

Đêm lặng im ắng, thế lực khắp nơi đã bắt đầu tự mình phá vỡ cục diện.

Lý Trị nằm trên trường kỷ, nhìn cửa sổ nhỏ nơi xa, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ, rơi xuống mặt đất như tuyết như sương.

Ngón tay hắn khảy khảy hai quân cờ, một đen một trắng, thật lâu không nói lời nào.

Nội thị Đức An lại gần Thiên Tử, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, đã không còn sớm."

Lý Trị lẩm bẩm hỏi: "Nơi này của trẫm có hai quân cờ, nên bỏ một quân nào đây?"

Đức An nhìn thoáng qua hai quân cờ trong lòng bàn tay hắn, không hiểu ý của Thiên Tử, "Lão nô ngu dốt, không biết thâm ý của bệ hạ."

Lý Trị nhíu mày, "Trẫm già rồi, có một số việc lực bất tòng tâm." Người sẽ thay đổi, như Mị Nương, cũng như hắn. Phu thê đồng tâm nhiều năm, lãnh thổ Đại Đường mở mang như hiện nay, hắn cảm kích Mị Nương, nhưng một khi lây dính dã tâm cùng quyền lực, phu thê đã không còn đồng tâm như vậy.

Đức An khuyên giải: "Bệ hạ còn rất nhiều năm."

"Đầu đau nhức, xương cốt như muốn vỡ ra." Lý Trị chỉ chỉ thái dương của mình, "Nếu không có căn bệnh này, hiện giờ sẽ không có cục diện như vậy."

Những lời này Đức An không dám tiếp.

Lý Trị tràn đầy thâm ý mà nhìn hắn, "Ngươi không ngu dốt." Nội thị hầu hạ nhiều năm, người nào không phải hồ ly?

Đức An sợ hãi dập đầu.

Lý Trị mệt mỏi lắc đầu, đem hai quân cờ quăng đến một bên, gọi Đức An đến đỡ, trở về long sàng.

_____

Chú giải

Phong hào: tước vị, danh hiệu được vua ban

Xoay chuyển càn khôn: xoay chuyển tình thế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui