Câm Đinh

Khi Hồng Nhụy đi đến tẩm điện, Xuân Hạ đã sớm thu thập thỏa đáng.

Xuân Hạ nhìn thấy nàng tiến vào nửa người, lại vội vàng lui ra ngoài, không khỏi gọi lại, "Hồng Nhụy."

Hồng Nhụy câu nệ dừng lại, "Điện hạ mệnh nô tỳ tới giúp Xuân Hạ tỷ tỷ thu thập tẩm điện."

Xuân Hạ quay đầu lại nhìn lướt qua tẩm điện, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nàng tiến lên khoác lấy cánh tay Hồng Nhụy, cười nói: "Vừa lúc, ngươi tới giúp ta một chút."

Hồng Nhụy không biết còn có thể giúp đỡ cái gì, cũng chỉ có thể theo Xuân Hạ, cùng nhau ngồi xuống bên kỷ án.

Xuân Hạ cầm một chồng giấy Tuyên Thành tới, cười nói: "Đây, giúp ta cắt giấy."

Hồng Nhụy ngạc nhiên, "Không phải đã cắt hết rồi sao?"

"Một trương giấy cắt thành hai nửa là được, điện hạ cần giấy Tuyên Thành này để sao chép kinh thư đó." Xuân Hạ làm như thật mà cầm một trương giấy Tuyên Thành lên, gấp đôi ở giữa, sau đó dùng dao nhỏ cẩn thận cắt.

"Nhưng mà tài tử bên kia......" Hồng Nhụy tới hầu hạ tài tử, nếu trì hoãn lâu ở chỗ này, bị Võ Hậu biết được, không chừng sẽ muốn phạt nàng vì làm việc thất trách.

Xuân Hạ mỉm cười: "Có điện hạ ở đó, sẽ không sao đâu."

"A?" Hồng Nhụy nghi hoặc đầy mặt.

Xuân Hạ cười nói: "Điện hạ đối với tài tử rất tốt, nàng tống cổ ngươi lại đây, nhất định là muốn cùng tài tử trò chuyện, ngươi cũng đừng đi quầy rầy các nàng."

Hồng Nhụy cái hiểu cái không.

Xuân Hạ đưa một trương giấy Tuyên Thành cho nàng, nghiêm mặt nói: "Chuyện của chủ tử, hỏi ít bớt bận tâm." Nói, nàng nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có ai, đè thấp thanh âm, "Điện hạ làm Thiên Hậu tức giận nên bị phạt cấm túc, đêm nay nhất định muốn cùng tài tử thương lượng đại sự."

Hồng Nhụy bừng tỉnh, bỗng nhiên gật đầu, "Đa tạ Xuân Hạ tỷ tỷ đã nhắc nhở."

Xuân Hạ nhìn nàng tự nhiên lại thấy thân thiết, cười nói: "Ngươi đừng luôn gọi ta là tỷ tỷ như vậy, lỡ như ngươi lớn hơn ta thì sao?"

"Ta năm nay mười lăm tuổi." Hồng Nhụy thành thật công đạo.

Ý cười của Xuân Hạ càng đậm hơn, "Đó, ta đã nói là ngươi lớn hơn ta."

"Vậy......"

"Về sau ta gọi ngươi là Hồng Nhụy, ngươi gọi ta là Xuân Hạ là được."

Hồng Nhụy giãn mày nở nụ cười, "Được."

"Bắt đầu cắt giấy đi." Xuân Hạ cùng nàng tuổi tác xấp xỉ, nhiều tỷ muội cũng tốt.

Lúc hai người cắt giấy để giết thời gian, Uyển Nhi đợi lâu không thấy Hồng Nhụy trở về, cũng không tiện nói thẳng khuyên Thái Bình trở về nghỉ ngơi, thêm nàng một thân có thương tích, có phần mệt mỏi, chờ chờ một chút liền đã ngủ.

Thái Bình sao kinh văn một lúc, nghe thấy tiếng hít thở của Uyển Nhi hơi trầm xuống, nàng biết Uyển Nhi đã ngủ rồi.

Gác bút lông xuống, Thái Bình rón ra rón rén đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên lưng cho Uyển Nhi. Nàng chậm rãi ngồi xuống bên giường, ghé vào trên mép giường, lẳng lặng mà nhìn sườn mặt Uyển Nhi đang say giấc.

Phải sớm khỏe lại đó.

Thái Bình chỉ nghĩ Uyển Nhi của nàng có thể sớm ngày xuống giường đi lại, nàng muốn mang nàng ấy đi rất nhiều nơi, đạp thanh cũng được, ngắm đèn cũng được, nàng nhất định phải bù lại nhưng năm tháng đã bỏ lỡ ở đời trước.

Một khi trong lòng an tâm, liền thả lỏng rất nhiều.

Thái Bình nằm bò một hồi, liền cảm giác buồn ngủ, nàng khép lại hai mắt, không lâu đã ngủ say.

Nữa đêm Hồng Nhụy nhẹ nhàng đi vào hậu điện, mượn ánh nến cung đình, nhìn thấy công chúa ghé vào mép giường vẫn không nhúc nhích. Nàng sợ công chúa ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, vừa muốn đi qua đánh thức công chúa, liền nhìn thấy Uyển Nhi làm động tác "xuỵt" với nàng, sau đó ra hiệu cho nàng lui ra nghỉ ngơi.

Hồng Nhụy im lặng hành lễ, lui đến thiên điện nghỉ ngơi.

Giấc ngủ của Uyển Nhi rất nông, ngủ trong chốc lát liền tỉnh lại. Vừa mở mắt liền nhìn thấy Thái Bình ghé vào mép giường say giấc, trong lòng không khỏi sinh ra tham vọng, chỉ muốn lẳng lặng mà nhìn Thái Bình nhiều thêm một lát.

Sau khi đuổi Hồng Nhụy đi rồi, nàng nhịn đau nhích về phía Thái Bình.

Tuy biết lần này chẳng qua là cục diện do Võ Hậu bày ra, cần phải đi qua con đường này, trắc trở của Thái Bình cũng chỉ mới bắt đầu. Thái Bình vốn dĩ có thể mặc kệ tất cả, tiếp tục làm thiên chi kiêu nữ, nhưng vì nàng, Thái Bình lại không do dự mà lựa chọn một con đường đầy bụi gai nguy hiểm như vậy.

Đời trước nợ nàng ấy một đời thâm tình, đời này lại thiếu nàng ấy tất cả yêu thương, mỗi lần Uyển Nhi nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy cõi lòng nóng hổi, rồi lại có chút mờ mịt không biết làm sao.

Đời trước nàng không dám dịu dàng thắm thiết với nàng ấy, đời này nàng cũng không quen đối người nhu tình như nước, Uyển Nhi sẽ không giống như Thái Bình nhiệt tình biểu đạt yêu thích say đắm, mỗi lần chủ động thân cận nàng đều phải lấy ra dũng khí rất lớn.

Giống như nụ hôn tương phùng cách cả một đời đó, giống như hiện tại...... Nàng ghé đến trước mặt Thái Bình, cách nàng ấy chỉ trong gang tấc.

Nàng bỗng nhiên rất muốn hôn nàng ấy.

Nhiệt ý trong thân thể Uyển Nhi vẫn chưa tan hết, cách Thái Bình càng gần, sợi dây lý trí lại càng căng chặt, tựa như có thể đứt bất kỳ lúc nào.

Chỉ một lần thôi.

Uyển Nhi hít sâu một hơi, cực nhanh nghiêng người hôn lên môi Thái Bình một cái, liền nhịn đau lùi về, kéo ra khoảng cách cùng nàng ấy.

Nghe thấy hô hấp của Thái Bình trầm một chút, nàng tưởng hành động của mình quá lớn, làm Thái Bình bừng tỉnh, liền nhắm lại hai mắt, ra vẻ ngủ say. Truyện Ngược

Thái Bình nhịn cười, người có giấc ngủ nông không chỉ có một mình Uyển Nhi. Bắt được Uyển Nhi khó được có một lần "cầm lòng không đậu", trong lòng Thái Bình không khỏi nhảy nhót, nếu là đời trước, nàng khẳng định sẽ rèn sắt khi còn nóng, hung hăng mà hôn trở lại, nhưng đời này nàng sẽ không. Đời trước nàng bức nàng ấy nhiều năm như vậy, lại làm cho Uyển Nhi càng ngày càng "lãnh huyết vô tình", những tư vị đó Thái Bình không muốn nếm lại nữa, nàng biết một bước này của Uyển Nhi có bao nhiêu không dễ dàng, chỉ cần Uyển Nhi cố gắng hướng gần về phía nàng, nàng liền kiên nhẫn mà chờ nàng ấy, dù sao hai tay đã dang rộng, Uyển Nhi chỉ cần dựa lại đây, nàng liền sẽ gắt gao ôm chặt nàng ấy.

Lúc này đây, nàng không ép nàng ấy, chỉ chờ Uyển Nhi cam tâm tình nguyện nhào vào trong ngực nàng.

Tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Thái Bình khát khao năm tháng yên bình ngày sau, nàng nhất định có thể cho Uyển Nhi một cái tuổi tuổi thái bình.

Nghĩ đến đây, ý cười trên khóe miệng Thái Bình càng đậm vài phần.

Mấy ngày sau đó, Thái Bình dường như quên mất chính mình còn đang mang tội, một bên trông coi Uyển Nhi, một bên sao chép kinh văn, ngẫu nhiên nhân lúc Hồng Nhụy không ở đó, nàng sẽ trêu đùa Uyển Nhi chốc lát, chọc đến nàng ấy vừa thẹn vừa giận, tám ngày ở Hàm Quang Điện, không thể nghi ngờ chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất của hai người ở đời này.

Sáng sớm hôm sau, nhị thánh sẽ giá lâm nơi đây, chấm dứt án này.

Hôm nay Uyển Nhi thật sự cười không nổi, nàng ghé vào trên giường, tùy ý để Thái Bình thoa thuốc cho nàng, lặng im thật lâu.

"Miệng vết thương khép lại không ít." Ngược lại Thái Bình rất cao hứng, cầm cao thuốc do thái y mới điều phối, ôn nhu mà dùng lông vũ thoa lên vết thương, "Thái y nói, cao thuốc này có trộn lẫn dược liệu liền sẹo......" Cảm thấy cảm xúc của Uyển Nhi sa sút, nàng khẽ cười, "Ngày mai ta sẽ không có việc gì." Hơi dừng lại, "Cùng lắm thì bị mẫu hậu đánh một trận, ném đến chùa Cảm Nghiệp làm ni cô."

"Điện hạ!" Uyển Nhi nhịn đau xoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm Thái Bình, "Nếu người có việc......"

"Uyển Nhi không nỡ, ta biết." Thái Bình đặt lông vũ cùng cao thuốc xuống, mặt dày mà ngắt lời nàng.

"Lúc này mà nàng còn nói mấy lời mê sảng đó với ta." Uyển Nhi thực sự lo lắng cho Thái Bình, Hàm Quang Điện bị Vũ Lâm Quân canh giữ kín đến không có kẽ hở, đã nhiều ngày bên ngoài rốt cuộc như thế nào, nàng cái gì cũng không biết.

Không biết gì, sẽ càng thêm thấp thỏm.

Thái Bình cười cười, lấy ra một trương giấy từ trong tay áo, đưa cho Uyển Nhi, "Đây là kẹp trong kinh thư mà a nương mệnh Bùi thị đưa tới."

"Chúng thỉ chi đích."

Cái đích để mọi người chỉ trích.

Uyển Nhi đọc xong câu này, sắc mặt lại trầm xuống. Đây là muốn Thái Tử trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hay vẫn là để công chúa trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích? Đã nhiều đêm, Uyển Nhi nghiêm túc nghiên cứu cục diện này, một ván này của Võ Hậu xác thật là tình thế phải chết, nhưng Võ Hậu tựa hồ lại ngầm cho Đông Cung một con đường sống, chỉ cần Đông Cung đem nước bẩn đều hắt ở trên người Thái Bình, sẽ không cần phải tự chặt một tay.

Uyển Nhi không hiểu đây là Võ Hậu tính sai, hay là Võ Hậu cố ý vẽ ra nét bút nghiêng, muốn dùng một nước cờ nguy hiểm nhất này đem Thái Bình đưa đến bên người Thiên Tử.

Nếu thành, từ đây Thiên Tử sẽ động tâm niệm bồi dưỡng Thái Bình, nếu bại, Thái Bình căn bản không chỉ phải đến chùa Cảm Nghiệp xuất gia, theo luật mưu hại Thiên Hậu chính là tử tội.

Thái Bình thấy sắc mặt nàng càng ngày càng âm trầm, ôn thanh nói: "Nàng còn nhớ rõ đã đáp ứng với ta cái gì sao?"

Uyển Nhi nhíu mày, "Ta hối hận, không nên để điện hạ tĩnh chờ nhiều ngày."

"Chờ cũng đã chờ, ta xác thật nghe theo lời nàng, còn nàng thì sao?" Hôm nay Thái Bình nhất định phải nghe nàng ấy hứa hẹn, "Thủ tín không?"

"Chẳng may ngày mai Đông Cung làm khó dễ......" Uyển Nhi không phải không giữ lời hứa, "Điện hạ làm sao có thể tự cứu mình?" Nàng chỉ cần một lý do để an tâm mà thôi.

"Đã vào địa ngục, cần gì tự cứu?" Thái Bình nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại.

Uyển Nhi trầm mặc không nói.

Thái Bình phủ lên mu bàn tay nàng, yên lặng nhìn nàng, "Người sẽ không để ta có việc." A nương ngày sau sẽ là thiên cổ đệ nhất nhân, quân lâm thiên hạ, tự nhiên sẽ nhất ngôn cửu đỉnh, Thái Bình tin tưởng a nương sẽ lưu lại cho nàng một con đường sống.

Uyển Nhi biết Thái Bình nói đến ai, kết cục phải thua này, chỉ sợ cũng chỉ có Võ Hậu mới có thể xoay chuyển càn khôn.

"Đáp ứng ta, mặc kệ ngày mai như thế nào, không được tùy tiện thay ta gánh tội." Thái Bình nắm chặt tay nàng, "Một đời này, ta không có dũng khí sống tạm như đời trước." Là uy hiếp, cũng là thỉnh cầu.

Uyển Nhi lạnh giọng: "Điện hạ đời trước cũng sẽ không lấy cái chết ra uy hiếp."

Thần sắc Thái Bình có chút trì trệ, cười khổ: "Cho nên nàng rời đi, liền vĩnh viễn không trở lại." Nghĩ đến những ngày ấy, Thái Bình không khỏi siết chặt tay nàng.

Uyển Nhi nghe được đau lòng, khàn giọng khẽ gọi: "Điện hạ......"

Đúng lúc này, Hồng Nhụy đi đến trước cửa điện, cung kính báo: "Thiên Hậu khẩu dụ, thỉnh điện hạ đến tiền điện......" Nàng chần chờ một chút, vẫn nói ra hai chữ kia, "Hậu thẩm."

Uyển Nhi cả kinh, rõ ràng là việc của ngày mai, như thế nào lại đến sớm một ngày.

Thái Bình lại hiểu rõ, "Là Đông Cung sớm làm khó dễ."

Uyển Nhi lo lắng sốt ruột.

"Đừng sợ, an tâm chờ ta trở lại." Thái Bình khẽ vuốt ve gương mặt nàng, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước, "Đã nói sang năm xuân đến sẽ mang nàng cùng đến Bá Kiều chiết liễu, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

Uyển Nhi nắm chặt tay kia của Thái Bình, dặn dò: "Trước khi điện hạ mở miệng, nhất định phải nghĩ kỹ."

"Tuân mệnh, Thượng Quan tài tử." Thái Bình mỉm cười, đứng dậy sửa sang lại dung nhan, quay đầu lại mong mỏi liếc mắt Uyển Nhi một cái, bỗng nhiên giương giọng: "Hồng Nhụy, ngươi đến tẩm điện lấy kinh văn mà mấy ngày nay bổn cung sao chép ôm đến tiền điện đi."

"Vâng."

Một khắc Hồng Nhụy lui ra, vội vàng không kịp chuẩn bị, Thái Bình bỗng nhiên hôn lên môi Uyển Nhi.

Uyển Nhi thuận thế câu lấy cổ Thái Bình, những câu không nói nên lời, nàng chỉ có thể dùng một khắc quấn quýt si mê này để đáp lại.

Nếu điện hạ không về, thiếp cũng ngọc toái liên thành.

_____

Chú giải

Tương thủ: bên nhau

Đạp thanh: du xuân (dẫm lên cỏ xanh)

Thiên chi kiêu nữ: nữ nhi là con cưng của trời

Nét bút nghiêng: dùng một phương pháp lệch khỏi lẽ thường

Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói có trọng lượng (nặng như chín đỉnh đồng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui