Lý Hiền bất đắc dĩ, biết rõ đây là án oan, cũng chỉ có thể đẩy chiêm sự Đông Cung ra, tức Lưu đại nhân là hầu ngự sử của Ngự Sử Đài. Người này xưa nay cùng Võ Hậu luôn bất đồng, nhiều lần góp lời Thiên Tử, nói Hoàng Hậu xử trí chính sự cực kỳ không ổn. Để hắn nhận lấy cái tội này, cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Sau khi Võ Hậu thu được tấu chương, ước lượng phân lượng của người này. Thích hợp, lại cũng không thích hợp. Thuận lý thành chương xử trí người này, xem như lời cảnh cáo đến bách quan, có điều Lưu đại nhân trên triều rất có uy vọng, nếu hắn đền tội vì chuyện này, hậu họa kéo theo không ít, Võ Hậu tự biết đó sẽ là sóng ngầm mãnh liệt.
Giết thì dễ dàng, khống chế nhân tâm lại không dễ.
Cân nhắc thật lâu, Võ Hậu chỉ phán hắn tội đày, đem nữ quyến nhập Dịch Đình làm nô. Nàng dù chưa giết Lưu đại nhân, nhưng đám người tâm phúc quen suy đoán tâm tư của nàng tự nhiên sẽ vì nàng phân ưu.
Tháng mười năm ấy, Lưu đại nhân bệnh chết trên đường áp giải. Rốt cuộc là bệnh chết, hay là bị giết, đã không thể tra được. Một án này chẳng qua chỉ mất một tháng, liền như đá vụn chìm vào biển rộng, không còn người đề cập.
Tháng mười một cùng năm, mây đen nổi lên tứ phía, đêm đến, Đại Minh Cung liền nghênh đón trận tuyết đầu tiên.
Miệng vết thương của Thái Bình đã khép lại, chỉ là hai chân dùng một lực chút thì cơ bắp liền đau, vẫn cần người nâng mới có thể xuống giường đi lại, ngày thường nàng vẫn ghé vào trên giường tĩnh dưỡng.
Xuân Hạ ôm bình giữ ấm tiến vào, đưa cho Thái Bình ôm trong lòng ngực. Quay đầu lại nhìn thấy bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ, nàng nhanh chóng đứng dậy, đến gần cửa sổ, chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại, miễn cho công chúa bị lạnh.
"Xuân Hạ." Thái Bình bỗng nhiên gọi.
Xuân Hạ chỉ mới đóng một nửa cửa sổ, quay đầu lại hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"
"Ngươi đem bình giữ ấm này đưa qua đó đi." Thái Bình đem bình giữ ấm đang ôm trong lòng ngực đưa ra.
Xuân Hạ ra vẻ khó hiểu, "Điện hạ muốn đưa đến nơi nào?"
Thái Bình trợn mắt liếc nàng một cái, Xuân Hạ mấy ngày nay cần mẫn chạy qua bên Uyển Nhi, tâm nhãn cũng nhiều hơn.
"Còn có thể là nơi nào?"
Xuân Hạ nhịn cười, "Điện hạ, bình giữ ấm này là do tài tử mệnh nô tỳ đưa qua đây." Nói, Xuân Hạ đóng chặt cửa sổ, đi đến bên giường quỳ xuống, kéo chăn đắp cho Thái Bình, "Điện hạ yên tâm, bên kia than củi cùng bình giữ ấm, nô tỳ đã chuẩn bị tốt."
Khóe miệng Thái Bình giương lên một mạt ý cười, đem bình giữ ấm một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, "Cũng không biết là ai dạy ngươi, càng ngày càng lanh lợi."
Xuân Hạ nghiêm mặt nói: "Không liên quan đến tài tử."
"À? Việc này bổn cung phải hỏi cho rõ ràng." Nói, Thái Bình đưa ánh mắt cho nàng, câu nói kế tiếp cũng không cần nói nữa.
Xuân Hạ ngầm hiểu mà đứng dậy nhất bái, "Vâng." Nàng cúi đầu rời khỏi tẩm điện, mới vừa đến cửa, liền nhìn thấy Uyển Nhi khoác áo choàng đi đến trước cửa điện.
Xuân Hạ cười trộm, đối với Uyển Nhi nhất bái, "Tài tử, điện hạ đang chờ người đó."
"Chờ ta?" Uyển Nhi nhìn thấy trên mặt Xuân Hạ có ý cười, cũng không biết nàng ta cùng công chúa nói cái gì. Vết thương trên lưng nàng đã khỏi hẳn, hôm nay bên dưới áo choàng xuyên một thân váy lụa vàng nhạt, một dải lụa hồng phấn quấn quanh cánh tay, lúc này rũ ở trên váy.
Xuân Hạ gật đầu cười, tiến lên khoác tay Hồng Nhụy, "Hồng Nhụy, đi thôi, điện hạ nói, đêm nay lạnh, cần phải chuẩn bị thêm một chậu than."
Hồng Nhụy nhìn Uyển Nhi, "Nhưng mà......"
"Có tài tử ở đây, điện hạ sẽ không có việc gì." Xuân Hạ lại khuyên một câu, liền câu lấy Hồng Nhụy lui xuống.
Uyển Nhi ý vị sâu xa mà nhìn bóng dáng các nàng đi xa, đời trước sao lại không nhìn ra, nha đầu Xuân Hạ này ngày thường vâng vâng dạ dạ, thế nhưng cũng là đứa nhỏ lanh lợi hiểu được xem mặt đoán ý.
Nàng đẩy cửa đi vào tẩm điện, xoay người đóng cửa, Thái Bình trên giường nghe thấy thanh âm của nàng, liền giả vờ ngủ, ghé vào gối đầu không nhúc nhích.
Uyển Nhi đến gần mép giường, nhìn thấy chăn trên người Thái Bình rũ một góc xuống mặt đất. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đem chăn kéo lên, một lần nữa đắp lại cho Thái Bình.
"Uyển Nhi, ta lạnh." Thái Bình mở mắt, hơi híp mắt quay đầu đối diện hai mắt Uyển Nhi, "Không tin nàng sờ sờ tay ta, lạnh quá lạnh quá." Khi nói chuyện, liền đem tay hướng về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi cầm lấy tay nàng, chạm vào một mảnh ấm áp. Có nơi nào là lạnh, rõ ràng ấm như một hòn than nhỏ. Dư quang cảm thấy bên trong ánh mắt của Thái Bình mang theo vẻ giảo hoạt, Uyển Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền bị Thái Bình đột nhiên kéo lại.
Chỉ thấy Thái Bình lật người lại, thuận thế đem Uyển Nhi ôm vào trong lòng ngực, ấm áp mà dán lên thân thể nàng.
"Điện hạ!" Uyển Nhi sợ đè đau nàng ấy, giãy giụa muốn từ trong lòng nàng ấy thoát ra, "Nàng còn có thương tích! Sao lại hồ nháo như vậy......" Giật mình nhận ra bàn tay ấm áp của Thái Bình đã dán lên gương mặt nàng, Uyển Nhi ý thức được sau đó có thể sẽ phát sinh cái gì.
Thái Bình khẽ vuốt ve gương mặt hơi lạnh của nàng, "Đau cũng đáng mà......" Thanh âm nàng ấy hơi khàn, tay trái ôm lấy eo Uyển Nhi bỗng dưng siết chặt, cùng nàng dán đến càng sát, "Lúc trước là nàng bị thương, ta không được ôm nàng, sau đó ta lại bị thương, cũng không thể ôm nàng, tối nay khó có được cơ hội như vậy, nàng để cho ta ôm một chút, được không?"
Hai má Uyển Nhi ửng hồng, tùy ý nàng ôm, dỗi nói: "Điện hạ cũng đã ôm, bây giờ thiếp nói không được, hữu dụng sao?"
"Sao lại vô dụng? Nàng cũng biết, nếu nàng muốn cách người ngàn dặm, lời nói tổn thương nào cũng đều nói được." Thái Bình nhìn nàng, chỉ cảm thấy năm tháng như vậy thật tốt, phảng phất giống như cách một đời.
Uyển Nhi nghe được chua xót, lẳng lặng mà nhìn nàng, chầm chậm nói: "Những lời đó...... Ta sẽ không nói nữa."
"Thật sao?" Thái Bình nghe được những lời này, chỉ cảm thấy ngọt ngào hơn bất kỳ lời thề non hẹn biển nào trên đời này.
Uyển Nhi thuận thế nghiêng mặt gối lên ngực Thái Bình, nghe tiếng tim đập bang bang của nàng, "Thật mà."
Hai chữ vô cùng đơn giản, đối với Thái Bình mà nói, chính là tương đương với lời bộc bạch hứa hẹn. Huyết quản của nàng nháy mắt sôi trào, nhiệt liệt gọi nàng ấy một tiếng, "Uyển Nhi!"
Uyển Nhi chống người ngồi dậy, "Ta ở đây." Tiếng nói vừa dứt, liền cảm thấy Thái Bình đưa môi đến gần. Nàng duỗi ngón tay chặn lại môi nàng ấy, ngăn cản cái hôn này, nhắc nhở: "Cửa điện chưa khóa."
Nàng còn không quen, tùy ý Thái Bình làm bậy như vậy. Nàng càng không quen, nhìn thẳng vào mong đợi của chính mình, nhìn thẳng vào những xao động tình niệm của chính mình.
Nàng càng là khắc chế, Thái Bình liền càng muốn trêu chọc nàng.
Uyển Nhi cho rằng chặn lại môi nàng ấy, lại không nghĩ đã cho Thái Bình cơ hội ngậm lấy ngón tay nàng.
"Nàng!" Uyển Nhi kinh ngạc khi Thái Bình hé miệng "cắn" lấy ngón trỏ của nàng, đang muốn rút tay về, lại bị Thái Bình nắm chặt cổ tay. Tim nàng đập như nai con chạy loạn, mạch đập cũng nhảy lên cuồng loạn.
Hơi thở của Thái Bình luồn qua khe hở ngón tay, đầu lưỡi nàng dọc theo đốt ngón trỏ của Uyển Nhi một đường liếm láp. Thái Bình lúc bấy giờ trên mặt còn có chút ngây thơ, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nóng bỏng, cùng đời trước giống nhau như đúc.
"Đừng như vậy......" Uyển Nhi ngồi dậy, gồng thẳng lưng, khép lại hai chân, muốn đem ngón tay rút về.
Nhưng mà Thái Bình lại nắm đến quá chặt, Uyển Nhi căn bản không có biện pháp rút về. Chỉ thấy Thái Bình dọc theo một đường hôn đến lòng bàn tay nàng, nàng ấy cũng ngồi dậy, môi lưỡi chậm rãi ung dung mà nghiền qua hoa văn trên lòng bàn tay Uyển Nhi, cố ý khàn giọng hỏi: "Vậy...... Phải làm như thế nào?". truyện teen hay
Uyển Nhi ánh mắt thâm trầm, chợt thấy miệng đắng lưỡi khô, vội la lên: "Điện hạ buông tay trước!" Thái Bình hôn hôn từng chút, làm lòng bàn tay nàng sinh ra ngứa ngáy, dọc theo hoa văn trên tay, một đường ngứa tới trong tim.
"Nếu bổn cung không buông thì sao?" Thái Bình hôn lên đầu ngón giữa của Uyển Nhi, làm như khiêu khích, lại càng như dụ hoặc.
Uyển Nhi quay mặt qua chỗ khác, kiên quyết rút tay lại.
Đáy mắt Thái Bình hiện lên một mạt kinh sắc, chẳng lẽ là nàng trêu chọc quá mức rồi, hoàn toàn chọc giận Uyển Nhi? Những hồi ức không tốt ở đời trước nảy lên trong lòng, Thái Bình chột dạ mà ho nhẹ một tiếng, nắm lấy áo choàng của Uyển Nhi, "Ta......"
Uyển Nhi quay mặt lại, đột nhiên ôm lấy gương mặt Thái Bình, đầu ngón tay thuận thế luồn vào tóc mai của Thái Bình. Lúc này tay nàng nào còn nửa điểm lạnh lẽo, nóng bỏng như thể vừa chạm phải lửa, đủ để đem Thái Bình nháy mắt hòa tan.
"Đã để nàng hồ nháo!" Uyển Nhi quát một tiếng, đáy mắt phun trào tình tố nồng đậm không hòa tan được.
Ý cười nở rộ trên mặt Thái Bình, nàng đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Uyển Nhi, khàn khàn nói: "Dĩ hạ phạm thượng, chính là tử tội."
"Thì sao?" Uyển Nhi từ trước đến nay chính là quật cường nhất, muốn trấn trụ Thái Bình, trước nay nàng đều không khách khí. Chỉ là, đời trước nàng dùng lời nói đả thương người, đời này dùng lại là môi lưỡi nóng bỏng.
"Thiếp chỉ muốn để điện hạ biết, thế nào là giáo huấn!" Tiếng nói vừa dứt, Uyển Nhi hôn lên môi Thái Bình, đem nàng áp ở trên giường.
Thái Bình muốn ôm lấy cổ nàng, lại bị Uyển Nhi nắm lấy cổ tay, giơ cao khỏi đầu, đè ở trên gối.
Ai bảo nàng ấy trêu chọc nàng!
Lúc nào cũng nhường nhịn, sẽ chỉ làm điện hạ được một tấc lại muốn tiến một thước, một khi đã như vậy, chi bằng một lần để cho nàng ấy biết, như thế nào là đúng mực!
Nhưng tình niệm vừa động, hai chữ đúng mực ai có thể thật sự nhớ kỹ?
Hơi thở đan xen, đã là dày vò.
Cố tình Thái Bình còn cố ý hừ nhẹ mấy tiếng, giống như mèo con, làm màng nhĩ người khác ngứa ngáy, cào vào trong tim.
Yên lặng như tờ, phong tuyết càng lớn, chậm rãi phủ lên Đại Minh Cung một mạt tuyết sắc.
Bên này Thái Bình cũng vậy, Uyển Nhi cũng thế, lý trí cùng tiếng lòng đã kéo căng đến cực hạn.
Uyển Nhi tự nghĩ giáo huấn đã xong, liền buông lỏng cổ tay Thái Bình, một lần nữa ngồi ngay ngắn ở bên mép giường, vốn định nói cái gì, cảm giác tim đập vẫn cuồng loạn như cũ, nàng sợ Thái Bình lại dán lại đây, nàng sợ sợi dây lý trí sẽ hoàn toàn bị chặt đứt, đêm nay tại đây trong tẩm điện này, làm ra cái gọi là "theo lẽ thường".
"Thiếp cáo lui!" Uyển Nhi đứng dậy, vội vàng nhất bái, không đợi Thái Bình đáp ứng, liền bước nhanh "trốn" khỏi tẩm điện.
Gió lạnh thổi vào mặt, thổi đến hai má cực kỳ nóng bỏng của Uyển Nhi.
Uyển Nhi trở tay khép lại cửa điện, cúi đầu khẽ vuốt khóe môi, khóe môi rõ ràng còn lưu lại hơi thở của công chúa, nàng bất giác không nhịn được mà bật cười, một lòng lửa nóng đến cực hạn.
Bên trong tẩm điện, trên giường lớn, Thái Bình nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, trong óc trống rỗng, vẫn chưa thoát khỏi một chốc ý loạn tình mê kia.
Uyển Nhi như vậy, nàng nhớ rõ chỉ có một lần, đó là đời trước khi Uyển Nhi uống say cầm lòng không đậu. Cũng là đêm hôm đó, nàng cho rằng Uyển Nhi rốt cuộc cũng dám cùng nàng không màng tất cả mà ở bên nhau, cho nên nàng hoàn toàn luân hãm trong tay Uyển Nhi.
Nghĩ đến đây, Thái Bình hồi phục thần trí, nghiêng người cuộn lại thân thể, nhịn không được khàn giọng giận dỗi: "Khi dễ bổn cung, nàng cho rằng nàng có thể trốn sao?"
Chờ nàng khỏi hẳn rồi, nàng nhất định phải đem chuyện Uyển Nhi khi dễ nàng tối nay, trả lại gấp mười lần!
_____
Chú giải
Lạc tuyết: tuyết rơi
Chiêm sự: chức quan chuyên cung cấp thông tin cho Thái Tử
Dĩ hạ phạm thượng: xúc phạm đến bề trên