Đường Du Nhiên tỉnh dậy từ trong cơn đau, khắp người đều đau nhức, nhất là giữa hai chân có gì đó khác thường rất rõ ràng, lại khiến người ta xấu hổ hơn.
“Em tỉnh rồi?” Một giọng nói trầm lặng hơi khàn đục bỗng nhiên vang lên.
Cả người Đường Du Nhiên chợt cứng đờ, quay đầu nhìn sang một bên giường thì thấy Thời Ngọc Thao thản nhiên bán khỏa thân tựa lên đầu giường, đôi mắt sâu xa tĩnh lặng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là lần thứ hai Đường Du Nhiên gặp Thời Ngọc Thao, lần đầu tiên là gặp nhau ở trong phòng làm việc của Khâu Thiếu Trạch chồng cô.
Dáng người của Thời Ngọc Thao rất đẹp, đường cong cơ bắp hoàn hảo, nước da nâu khỏe khoắn, chỉ là lúc này trên da thịt lại lộ ra nhiều vết cào mờ ám, ngay cả trên cổ cũng có.
Đều là kiệt tác tối qua Đường Du Nhiên để lại trong lúc ngọn lửa tình bùng cháy.
Đúng vậy, Đường Du Nhiên đã lên giường với Thời Ngọc Thao, người anh em tốt nhất của chồng cô!
Đường Du Nhiên không thấy hổ thẹn trong lòng, chỉ có tràn đầy kɦoáı ƈảʍ của việc trả thù thành công!
“Xin lỗi, hôm qua tôi uống say quá.
” Vẻ mặt Đường Du Nhiên bình thản giải thích với Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao lại không quan tâm Đường Du Nhiên giải thích, chỉ nhướng mày tò mò, bàn tay nóng rực nắm lấy cái cằm của Đường Du Nhiên, ép Đường Du Nhiên ngước mặt lên.
Ánh mắt Thời Ngọc Thao cực kỳ hung hăng nhìn kỹ một lượt gương mặt của Đường Du Nhiên, dù Thời Ngọc Thao từng quen rất nhiều cô gái, cũng không thể không thừa nhận Đường Du Nhiên là người đẹp hiếm gặp nhất, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng ngần như tuyết, vô cùng mịn màng.
Nhất là dáng vẻ Đường Du Nhiên bị anh đè dưới người, quả thật rất giống yêu tinh hại nước hại dân, lúc đó Thời Ngọc Thao thật mong có thể được chết trên người cô.
Ban đầu bởi vì Đường Du Nhiên là vợ của người anh em tốt của mình, Thời Ngọc Thao hoàn toàn không có suy nghĩ muốn chạm vào cô, nhưng tối qua Đường Du Nhiên quả thật quá cám dỗ cùng chủ động, khiến anh lần đầu tiên bị mất khống chế từ trước đến giờ.
Hơn nữa quả thật Thời Ngọc Thao thấy hơi khó hiểu, người anh em Khâu Thiếu Trạch đã cưới về một báu vật như thế này được hai năm rồi, vậy mà vẫn nhịn được không chạm vào cô ta.
Tuy hôm qua là Đường Du Nhiên chủ động trước, nhưng phản ứng ngây ngô, và vệt máu màu đỏ chói mắt trên ga giường trắng toát đó đã tuyên bố rõ ràng đó là lần đầu của Đường Du Nhiên với Thời Ngọc Thao.
“Tối qua là lần đầu của em sao?” Thời Ngọc Thao không nhịn được lên tiếng hỏi.
Đường Du Nhiên nghe thấy thì vẻ mặt lại trắng bệch, mười ngón tay bám chặt ga giường, chuyện lúc này với Đường Du Nhiên chính là sự sỉ nhục! Đúng vậy, ai có thể tin được rõ ràng cô đã kết hôn hai năm nhưng vẫn còn là trinh nữ!
Đường Du Nhiên bị giẫm trúng chỗ đau, không hề khách sáo đẩy bàn tay đang bóp cằm mình ra, trừng mắt với Thời Ngọc Thao, giọng nói hơi lạnh lùng: “Chuyện này không liên quan đến anh!”
Thời Ngọc Thao thấy dáng vẻ Đường Du Nhiên lúc này rất giống với dáng vẻ chú mèo con bị chọc giận, không nhịn được hơi cong môi, tâm trạng vui vẻ quan tâm Đường Du Nhiên nói: “Tối qua tôi làm hơi quá, cơ thể em bây giờ có khó chịu chỗ nào không?”
Đường Du Nhiên nhớ đến những cảnh hỗn loạn kịch liệt tối qua thì chỉ thấy gương mặt nóng bừng, trong lòng thầm mắng Thời Ngọc Thao một câu cầm thú.
“Tôi không sao!” Đường Du Nhiên nghiến răng phun ra vài chữ.
“Lát nữa công ty tôi còn có một cuộc họp cần phải tham gia, đi trước đây, tài xế của tôi đang chờ ở bên ngoài, ông ta sẽ đưa em về.
” Thời Ngọc Thao nhìn thời gian trên đồng hồ, nói xong cũng mặc kệ mình có mặc quần áo hay không, thoải mái vén chăn lên bước xuống giường thay một bộ vest sạch sẽ đang đặt trên sô pha.
Đường Du Nhiên ở trên giường mặt đỏ bừng, vội vàng chuyển tầm mắt, chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng của Thời Ngọc Thao, không nhịn được nhìn lại thì đối diện ngay ánh mắt sâu xa khó lường của Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao chưa đi, ngược lại còn bước đến trước mặt Đường Du Nhiên, đưa tay đặt một cái túi lên tủ đầu giường bên cạnh Đường Du Nhiên, săn sóc cẩn thận nói: “Chuẩn bị cho em một bộ đồ sạch sẽ ở trong túi, còn có thuốc mỡ, một ngày hai lần, cứ bôi lên là được rồi.
Đừng quên đấy, sẽ nhanh khỏi hơn.
”
Đường Du Nhiên nghe câu cuối cùng của Thời Ngọc Thao, thật muốn lấy chăn bụm miệng anh lại!
May mà Thời Ngọc Thao đoán chừng cũng nhìn ra vẻ lúng túng của Đường Du Nhiên, nói xong câu đó thì đã sải bước rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa, xác nhận Thời Ngọc Thao đã đi rồi, lúc này Đường Du Nhiên mới xoa thắt lưng của mình bước xuống giường.
Xem như Thời Ngọc Thao còn chút lương tâm, quần áo tối qua của mình đều bị Thời Ngọc Thao xé tan tành hết, hoàn toàn không thể mặc được nữa.
Không biết cô gái khác sau khi làm lần đầu xong sẽ thế nào, dù sao thì bây giờ Đường Du Nhiên đi bộ cũng thấy đau.
Khó khăn bước vào phòng tắm rửa nước ấm, rồi lấy thuốc mỡ Thời Ngọc Thao chuẩn bị cho cô bôi thử, cảm giác đau đớn lúc này mới giảm đi nhiều, thay đồ xong vừa bước ra khỏi phòng đã thấy ngoài hành lang quả nhiên có một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang chờ ở đó.
Thấy Đường Du Nhiên đi ra, vội vàng cung kính cúi đầu nói: “Cô Đường, cậu Thời dặn dò tôi đưa cô về nhà.
”
Bây giờ Đường Du Nhiên thấy chóng mặt chân lại mềm nhũn, cả người đều mệt đến mức muốn ngất đi, chỉ muốn về nhà nhanh một chút, cũng không ra vẻ với Thời Ngọc Thao nữa, khẽ gật đầu rồi xuống lầu cùng tài xế.
Nửa tiếng sau, Đường Du Nhiên về đến nhà, dì Phúc giúp việc thấy Đường Du Nhiên về, vẻ mặt hơi trắng bệch, không yên tâm vội đỡ Đường Du Nhiên, lo lắng hỏi: “Cô cả, sao tối qua cô không về nhà? Lo lắng chết đi được.
”
Đường Du Nhiên là cô một gia đình quyền thế, mẹ của Đường Du Nhiên sinh khó, cho nên cô là con gái một của nhà họ Đường, cũng coi như cô được dì Phúc một tay nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn có thể nói là nhận hết mọi cưng chiều.
“Con không sao.
” Đường Du Nhiên lắc đầu cười với dì Phúc, ánh mắt lại không kiềm được nhìn về phía căn phòng trên tầng hai, trong lòng rõ ràng đã có đáp án.
Nhưng vẫn không nhịn được hỏi dì Phúc: “Dì Phúc, tối qua Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi có về không?”
“Tối qua cậu Trạch gọi điện về nói công ty phải tăng ca muộn, sợ về nhà làm phiền cô nghỉ ngơi, nên đã ngủ lại ở công ty, cô Bạch tối qua có việc nên cũng không về.
”
Đường Du Nhiên nghe xong thì nắm chặt mười ngón tay thành nắm đấm buông thõng bên người, cười mỉa mai.
Nào là công ty phải tăng ca, nào là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, chằng qua là Khâu Thiếu Trạch muốn đón sinh nhật cùng Bạch Tiên Nhi mà thôi!
Đường Du Nhiên quay đầu nhìn dì Phúc nói: “Dì Phúc, con thấy mệt rồi, con về phòng trước đây.
”
Đường Du Nhiên về đến phòng thì khóa trái cửa, ngơ ngác nhìn tấm ảnh cưới to lớn đẹp đẽ đang treo trên tường, cô cười đau đớn nước mắt cứ thế tuôn ra.
Trong bức ảnh kia, Đương Du Hiên cười ngọt ngào, còn mặt chiếc váy trắng tinh thuần khiết, bên cạnh cô là Khâu Thiếu Trạch ấm áp khôi ngô mặc một bộ đồ vest, hai người hôn nhau thắm thiết giữa cánh đồng hoa Lavender xinh đẹp.
Khi ấy Đường Du Nhiên hạnh phúc bao nhiêu, bây giờ Đường Du Nhiên lại cảm thấy mỉa mai bấy nhiêu! Thậm chí là cảm thấy buồn nôn!
Một lát sau, Đường Du Nhiên nghiến răng cầm đèn bàn trên đầu giường đập tan tành bức ảnh cưới trên tường.
Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong phòng làm việc của Khâu Thiếu Trạch vào trưa hôm qua.
Hôm qua Đường Du Nhiên vỗn không nấu cơm, nhưng chỉ vì Khâu Thiếu Trạch nói một câu muốn ăn cơm cô nấu, Đường Du Nhiên đã bận rộn trong nhà bếp cả một buổi sáng, cắt trúng tay nhiều lần, cũng miễn cưỡng nấu xong vài món Khâu Thiếu Trạch thích ăn nhất, vui vẻ để đồ ăn vào hộp giữ nhiệt rồi cố ý mang đến công ty.
.