“Du Nhiên, anh đã tìm được một nơi ở tốt, bây giờ anh sẽ dọn qua đó.
” Mới vừa bước vào nhà, Quý Viêm Phong đã chạy ngay đến nói với Đường Du Nhiên.
Tối qua, Đường Du Nhiên cả đêm không về, Quý Viêm Phong đã gọi điện cho trợ lý đặc biệt của anh ta nhờ tìm giúp một chỗ ở.
Sáng nay trợ lý đã gọi điện thoại về cho anh ta, đã tìm được chỗ ở, gần công ty và cách chỗ của Đường Du Nhiên không xa.
Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông, ở chung một chỗ với Đường Du Nhiên sẽ không thích hợp.
Hơn nữa, bây giờ Quý Viêm Phong có thể cảm nhận rõ ràng rằng Đường Du Nhiên không thích anh ta hơn nữa chỉ xem anh ta như một người anh trai, vì vậy anh ta cũng không còn lý do gì ở lại nhà Đường Du Nhiên nữa.
Hơn nữa một nam một nữ ở chung với nhau quả thật rất bất tiện.
Đường Du Nhiên nghe vậy thì sững sờ, không ngờ Quý Viêm Phong lại tìm được chỗ ở nhanh như vậy, cô có chút lo lắng hỏi: “Quý Viêm Phong, anh thật sự đã tìm được chỗ ở sao? Nếu anh vẫn chưa tìm được thì cứ ở lại đây với em, dù sao ở đây em vẫn còn phòng trống.
”
Quý Viêm Phong bật cười, đưa tay lên xoa đầu Đường Du Nhiên, cười: “Yên tâm đi, anh thật sự đã tìm được chỗ ở rồi.
”
Advertisement
Quý Viêm Phong thu dọn đồ đạc xong, sau đó trợ lý đặc biệt lái xe đến đón anh ta.
Cả buổi chiều Đường Du Nhiên ở nhà không có việc gì làm nên cô ngủ thiếp đi, thời gian nháy mắt trôi qua.
Ở phía bên kia, Thời Ngọc Thao đã gọi điện liên tục ba lần cho Đường Du Nhiên!
Hai cuộc gọi đầu tiên đã được kết nối, nhưng Đường Du Nhiên không nghe máy, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu người khác dám trực tiếp cúp điện thoại của Thời Ngọc Thao như vậy, thì đừng mong Thời Ngọc Thao gọi lại lần thứ hai.
Advertisement
Nhưng lần này người cúp máy chính là Đường Du Nhiên, vì vậy Thời Ngọc Thao thậm chí còn không tức giận, ngược lại anh còn kiên nhẫn gọi cho Đường Du Nhiên lần thứ ba.
Ai biết lần này Đường Du Nhiên không những không trả lời cuộc gọi, mà còn tắt máy.
Khi nghe âm thanh lạnh lẽo từ điện thoại vang lên, Thời Ngọc Thao cảm thấy vừa tức giận vừa lo lắng.
Không phải sáng nay khi anh đi ra ngoài mọi thứ vẫn còn tốt đẹp sao? Tại sao bây giờ lại bỗng nhiên không nghe điện thoại của anh mà còn tắt máy!
Hay cô giận anh rồi? Không được, anh phải tự mình đến gặp Đường Du Nhiên để hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra!
Nghĩ vậy Thời Ngọc Thao vội vàng cất điện thoại di động vào, sau đó anh vội vàng cầm chìa khóa leo lên xe.
Sau khi khởi động xe, Thời Ngọc Thao lập tức lái xe về hướng nhà của Đường Du Nhiên.
Ai biết rằng khi xe mới đi được nửa đường, Thời Ngọc Thao còn chưa đến được nhà của Đường Du Nhiên, điện thoại di động của anh đã đổ chuông liên tục.
Đó là cuộc gọi từ Ứng Hạo Vũ.
Thời Ngọc Thao nhíu mày, thả lỏng một tay để nghe điện thoại, vừa đặt điện thoại lên tai, giọng nói của Ứng Hạo Vũ đã lập tức truyền đến: “Cậu Thời, dự án trong nước của công ty có vấn đề khẩn cấp, có lẽ bây giờ cậu phải trở về công ty xử lý một chút.
”
Thời Ngọc Thao nghe vậy thì nhíu mày: “Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đến công ty.
”
Thời Ngọc Thao trực tiếp cúp điện thoại của Ứng Hạo Vũ, một tay quay tay lái vội vàng đổi hướng quay về công ty.
Trong khi lái xe, anh lại gọi vào số của Đường Du Nhiên, nhưng lần này cuộc gọi vẫn không được kết nối.
Thời Ngọc Thao vứt điện thoại sang một bên, giơ tay xoa trán, chân đạp ga, phóng xe nhanh như bay, công ty có việc gấp anh không thể không đến.
Bây giờ chỉ có thể giải quyết công việc của công ty càng sớm càng tốt, sau đó đến tìm Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao trở lại công ty, các vấn đề trong dự án của công ty còn nghiêm trọng hơn Thời Ngọc Thao đã tưởng tượng.
Thời Ngọc Thao triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, gấp rút tìm ra giải pháp, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, sự bận rộn này kéo dài đến tận hơn 8 giờ tối.
May mắn thay, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Thời Ngọc Thao xoa xoa lông mày, đầy vẻ mệt mỏi, cầm chìa khóa xe rời khỏi công ty.
Khi lên xe khởi động xe, Thời Ngọc Thao mới nhớ ra rằng anh phải đi tìm Đường Du Nhiên.
Nghĩ vậy Thời Ngọc Thao lập tức lái xe đến căn hộ của Đường Du Nhiên, anh vừa lái xe vừa cầm điện thoại di động bấm số của Đường Du Nhiên.
Không ngờ, lần này Thời Ngọc Thao vẫn không kết nối được với Đường Du Nhiên.
Một âm thanh máy móc lạnh lẽo phát ra từ điện thoại: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi sau.
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Thời Ngọc Thao thở dài, không hiểu sao trong lòng cảm thấy vô cùng mất mác, lông mày anh nhíu lại, một linh cảm xấu chợt dâng lên, anh nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Khi Thời Ngọc Thao gọi cho Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên đã đứng trước quán bar Dạ Sắc như đã thỏa thuận với Bạch Tiên Nhi.
Vị trí của quán bar này rất hẻo lánh, Đường Du Nhiên phải bắt taxi quẹo bảy tám lần cuối cùng mới tìm được quán bar này.
Cô giơ cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, đã đúng tám giờ tối.
Đường Du Nhiên có thể nghe thấy tiếng nhạc bên trong khi đứng ở lối vào quán bar.
Đường Du Nhiên hơi nhíu mày, cô vô thức mở túi muốn lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tiên Nhi.
Kết quả là khi cô mở túi xách ra, tìm một lúc lâu sau vẫn không thấy bóng dáng của chiếc điện thoại.
Lúc này Đường Du Nhiên mới nhận ra rằng cô đã để điện thoại di động trên bàn cạnh giường ở nhà và quên mang theo.
Đường Du Nhiên không khỏi nhíu mày, vươn tay đẩy cửa quán bar bước vào.
Quán bar đã mở cửa từ sớm, lúc này đã có rất đông người đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc, bên tai tràn ngập những tiếng nhạc chói tai.
Nam nữ trên sàn nhảy đang vui đùa với nhau, tự tin uốn éo cơ thể.
Nhưng nhìn thấy nhiều người ở đó như vậy, trong lòng Đường Du Nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ở đây có nhiều cặp mắt như vậy, ít nhất Bạch Tiên Nhi cũng không dám làm gì quá đáng với cô!
Đường Du Nhiên nhìn quanh quán bar, lúc này mới thấy Bạch Tiên Nhi đang ở một góc khuất ánh sáng trong quán.
Đường Du Nhiên lập tức đi về phía Bạch Tiên Nhi.
Có điều, chỉ trong vài ngày, cả người Bạch Tiên Nhi đã thay đổi rõ rệt, tính tình cũng ảm đạm hơn trước một chút.
Dù có trang điểm đậm cũng không giấu được quầng thâm dưới mắt.
“Đường Du Nhiên, ngồi xuống nói chuyện đi.
” Bạch Tiên Nhi lên tiếng trước, cô ta liếc mắt nhìn Đường Du Nhiên, khóe môi giật giật, giữa ngón tay cầm một điếu thuốc.
Bạch Tiên Nhi nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, người ngồi xuống đối diện với cô ta.
So với Bạch Tiên Nhi, Đường Du Nhiên không thay đổi chút nào, không, có chút thay đổi, trông cô đẹp hơn trước kia.
Ngay cả khi Bạch Tiên Nhi không nhìn vào gương, cô ta cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật của bản thân lúc này!
Những ngón tay buông thõng bên hông cô ta vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
“Bạch Tiên Nhi, cô nói đi! Cha tôi đã xảy ra chuyện gì?” Đường Du Nhiên nhíu mày nhìn Bạch Tiên Nhi, câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Tiên Nhi giật giật khóe môi, bình tĩnh nói ra một tin sét đánh: “Cha của cô đã bị Khâu Thiếu Trạch bí mật giết chết!”.