Tiếng động bên phía Đường Du Nhiên lớn như thế, Khâu Thiếu Trạch muốn lơ đi cũng không được.
Thấy phản ứng dữ dội của Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch chỉ cảm thấy nghẹn một cục tức trong lòng, sao cũng không nuốt xuống được, khó chịu đến cùng cực.
Sát khí trên người anh ta càng nặng hơn.
Ngay sau đó, Khâu Thiếu Trạch dừng động tác lại, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, cong khóe môi cười như không cười, sau đó nói với Bạch Tiên Nhi: “Bạch Tiên Nhi, nếu Đường Du Nhiên đã muốn ở cùng với Thời Ngọc Thao như vậy, vậy thì cô còn đợi gì nữa! Cởi dây trói giúp Đường Du Nhiên đi.”
Bạch Tiên Nhi nhìn đôi mắt ngập tràn sát khí và sự điên cuồng của Khâu Thiếu Trạch, lập tức biết Khâu Thiếu Trạch đang muốn giày vò Đường Du Nhiên.
Thấy Đường Du Nhiên bị Khâu Thiếu Trạch tra tấn một cách dã man, lòng Bạch Tiên Nhi cũng cực kỳ hả giận.
Cô ta nhếch khóe miệng cười một tiếng, không nói hai lời, lập tức cúi người cởi dây trói cho Đường Du Nhiên.
Advertisement
Dây trói vừa được cởi ra, Đường Du Nhiên đã cố nhịn đau đớn trên người, cố gắng chống tay bò dậy.
Cô lảo đảo bước nhanh về phía Thời Ngọc Thao.
Khoảng cách càng gần, càng có thể thấy rõ vết súng bắn ghê rợn trên người Thời Ngọc Thao.
Khâu Thiếu Trạch thấy Đường Du Nhiên đã đến, cười lạnh một cách âm hiểm: “Con khốn! Nếu mày đã vội vã muốn tìm chết! Vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
Advertisement
Trong lúc nói, Khâu Thiếu Trạch lại lần nữa giơ cái roi trong tay lên, lần này là quất mạnh về phía người Đường Du Nhiên.
Mắt thấy roi sắp rơi lên người Đường Du Nhiên, trong chớp mắt, Thời Ngọc Thao vốn đang quỳ trên đất, lại không biết lấy sức lực từ đâu vọt thân thể cao lớn về phía Đường Du Nhiên.
Chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang to, roi không rơi lên người Đường Du Nhiên, mà rơi lên người Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao đau đến mức không nhịn được kêu rên một tiếng, gắng sức ôm chặt lấy Đường Du Nhiên vào lòng, che chở Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập quen thuộc trên người Thời Ngọc Thao, trong lòng cảm thấy yên tâm lạ lùng.
Cô cũng vô thức vươn tay ra ôm chặt lấy Thời Ngọc Thao.
Nhưng vừa mới chạm lên người Thời Ngọc Thao, trên tay đã dính đầy máu tươi chướng mắt.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy mắt mình đau xót, vệt nước mắt trên mặt trước đó còn chưa khô, những giọt nước mắt to đã không kiềm được lại lăn xuống.
Cô vội vàng ngước đôi mắt hoảng loạn, lo lắng nhìn Thời Ngọc Thao.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đẹp trai, trắng bệch như tờ giấy gắng gượng nở một nụ cười dịu dàng với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, đừng sợ.
Tôi đã từng nói sẽ bảo vệ em! Có tôi ở đây, tôi sẽ không để em bị thương!”
Nghe Thời Ngọc Thao nói, trái tim Đường Du Nhiên đập nhanh hơn, nước mắt cũng rơi càng dữ dội hơn.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng khóc: “Thời Ngọc Thao, sao anh lại ngốc thế! Tôi và anh không thân không quen, một mình anh chạy đến đây làm gì! Anh không cần mạng nữa à?!”
Thời Ngọc Thao vốn có thể bình yên vô sự, nhưng vì cứu cô, Thời Ngọc Thao lại chạy một mình đến đây, chảy nhiều máu và bị thương nặng đến thế…
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên nước mắt đầy mặt, đau lòng nhíu mày.
Anh cắn răng nhịn nỗi đau thấu xương trên cánh tay, từ từ nhấc cánh tay lên, ngón tay thon dài, xinh đẹp đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao đau lòng mỉm cười, dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt Đường Du Nhiên từng chút một, rồi lại vén những sợi tóc rối rơi trên trán Đường Du Nhiên ra sau tai.
Tựa như mọi khi, thân thiết nhéo nhẹ chóp mũi của Đường Du Nhiên, anh cười nói: “Đừng khóc nữa, khóc lên là mặt như mèo vậy.”
“Đừng lo lắng, tôi không sao, thật sự không sao.
Ngoan, đừng khóc nữa.”
Nhìn thấy cảnh hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên như vậy, mắt Khâu Thiếu Trạch co rút một trận kịch liệt như bị đâm.
Cục tức nghẹn trong lòng bành trướng, khó chịu đến cực điểm, sắc mặt anh ta càng u ám hơn.
Ngay sau đó, Khâu Thiếu Trạch giơ roi trong tay lên, quất mạnh về phía Thời Ngọc Thao, cười âm hiểm nói: “Thật là cảm động lòng người! Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên, hai người các người tốt như vậy, không để cho các người chết chung thì tôi cũng cảm thấy có lỗi với các người lắm!”
Thời Ngọc Thao cắn răng che chở Đường Du Nhiên trong lòng, không để roi quất đến.
Toàn bộ đòn roi do Khâu Thiếu Trạch quất xuống đều rơi hết lên lưng Thời Ngọc Thao.
Nghe hết một tiếng rồi lại một tiếng roi tróc da tróc thịt kia, Đường Du Nhiên cảm thấy như toàn bộ đều đánh lên trái tim mình, nước mắt càng tuôn rơi dữ dội hơn.
Vươn tay ôm chặt eo Thời Ngọc Thao, liên tục nỉ non một cách bất an: “Thời Ngọc Thao… Thời Ngọc Thao… anh nhất định không thể xảy ra chuyện… Thời Ngọc Thao…”
Thời Ngọc Thao bình tĩnh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sắp được nửa tiếng rồi, Quý Viêm Phong dẫn theo người chắc sắp đến rồi.
Cho nên bây giờ cũng đã đến lúc rồi!
Nghĩ xong, Thời Ngọc Thao cúi đầu đến gần bên tai Đường Du Nhiên.
Anh hạ giọng, đột nhiên nói bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Du Nhiên, ngoan, lát nữa em hãy nhanh chóng chạy về phía cửa lớn biết chưa? Hãy chạy nhanh nhất có thể! Đừng quay đầu lại!”
Nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói, trái tim Đường Du Nhiên đập mạnh một tiếng, nhịn không được ôm chặt Thời Ngọc Thao hơn.
Cô nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao với ánh mắt lo lắng không thôi, sốt ruột đè thấp giọng nói: “Thời Ngọc Thao… anh muốn làm gì… tôi không đi, chỉ cần anh không đi, tôi cũng sẽ không đi!”
“Cho dù có muốn đi cũng là anh đi trước…”
Nghe Đường Du Nhiên nói vậy, đôi môi mỏng đẹp của Thời Ngọc Thao không khỏi nở một nụ cười.
Mặt hai người vô cùng gần, ý cười bên khóe môi Thời Ngọc Thao càng tăng thêm.
Thời Ngọc Thao đột nhiên cúi đầu, đôi môi mỏng lập tức lướt qua tóc mai của Đường Du Nhiên.
Sau đó, giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Thời Ngọc Thao lại vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, ngoan, nghe lời.
Em yên tâm, anh sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện gì.
Phỏng chừng một lát nữa người của Quý Viêm Phong sẽ đến.
Anh sẽ không sao đâu, em nhất định phải nhớ chạy ra ngoài, chạy dọc theo con đường nhỏ ở phía bên ngoài, đừng quay đầu lại.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói Quý Viêm Phong sắp dẫn người đến, Đường Du Nhiên khẽ thở phào một hơi trong lòng.
Cô ngước mắt đối diện với ánh mắt không cho phép nghi ngờ của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên lo lắng nhưng chỉ có thể gật đầu với Thời Ngọc Thao.
Đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp đã khóc đến ửng đỏ lại nhanh chóng phủ một lớp hơi nước: “Thời Ngọc Thao, anh đã đồng ý với tôi rằng nhất định sẽ không sao.
Tôi đợi anh.”
“Được, em đợi tôi!” Thời Ngọc Thao nở một nụ cười tươi với Đường Du Nhiên.
Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao gắng dựa vào hơi sức tích tụ trong cơ thể để ôm Đường Du Nhiên đứng dậy, nhanh chóng giơ tay đẩy mạnh một phát, đẩy Đường Du Nhiên về phía cửa lớn.
Bàn tay khác thì bắt lấy cái roi mà Khâu Thiếu Trạch đang quất về phía người mình một cách chuẩn xác.
Anh nắm chặt, kéo mạnh một phát.
Khâu Thiếu Trạch nhất thời không đề phòng nên bị sức lực trên cái roi làm cho loạng choạng một cái, ngã về phía Thời Ngọc Thao..