Quý Viêm Phong nghe Thời Ngọc Thao nhắc đến Bạch Tiên Nhi ánh mắt nhất thời u ám đi vài phần.
Vì Bạch Tiên Nhi là một trong số ít bạn tốt của Đường Du Nhiên nên Quý Viêm Phong cũng quen biết Bạch Tiên Nhi.
“Đến giờ vẫn chưa tìm được Bạch Tiên Nhi.
”
“Lúc đó, sau khi người của tôi đuổi theo Bạch Tiên Nhi từ cửa sau ra xong, Bạch Tiên Nhi đã lên xe, khởi động xe chưa được bao lâu, cả Bạch Tiên Nhi lẫn xe đều đã lao xuống sông rồi.
”
“Lúc đó trời đã khuya, sông lại sâu, người của tôi thấy chiếc xe đã bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi rồi.
Bây giờ tôi đã bố trí người đi tìm dọc hai bên bờ sông, nhưng đến nay cũng chỉ tìm được chiếc xe rơi xuống sông, còn Bạch Tiên Nhi thì chưa tìm thấy!”
Advertisement
Nghe Quý Viêm Phong nói qua một lượt, sắc mặt của Thời Ngọc Thao càng trở nên u ám hơn, Ứng Hạo Vũ ở một bên kính cẩn nói tiếp: “Cậu Thời, tôi cũng đã cho người đi tìm kiếm tung tích của Bạch Tiên Nhi dọc hai bên bờ sông.
”
Nói xong Ứng Hạo Vũ lại do dự nói thêm: “Cậu Thời, có điều khi đó nước sông chảy xiết như vậy lại là vào ban đêm, rất có thể Bạch Tiên Nhi đã chết đuối rồi…”
Thời Ngọc Thao nghe cậu ta nói vậy khẽ gật đầu, hai mắt tối sầm không rõ nghĩ gì, anh ngược lại không ngờ đến là không thể bắt được Bạch Tiên Nhi!
Nghĩ xong Thời Ngọc Thao căn dặn Ứng Hạo Vũ: “Nhất định phải tìm được Bạch Tiên Nhi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Vâng thưa cậu Thời! Tôi hiểu rồi!” Ứng Hạo Vũ kính cẩn đáp lại.
Advertisement
Thời Ngọc Thao lại nói: “Còn về Khâu Thiếu Trạch! Lúc lên tòa để nhóm luật sư của tập đoàn đi, hai tội bắt cóc giết người cũng đủ để tuyên án tử hình rồi!”
Đến giờ Thời Ngọc Thao vẫn không dám tin, nếu như mình mình đến muộn một bước thôi thì hậu quả xảy đến với Đường Du Nhiên sẽ thế nào!
Thời Ngọc Thao vốn chẳng phải loại người lương thiện gì cho kham, nếu lần này Khâu Thiếu Trạch đã mơ tưởng đưa anh vào chỗ chết, vậy thì anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Khâu Thiếu Trạch!
Càng huống hồ Khâu Thiếu Trạch lại đi đụng đến Đường Du Nhiên.
Ai cũng là người lớn nên tất nhiên phải trả giá tương xứng cho hành động của mình!!!
Ứng Hạo Vũ kính cẩn đáp lại sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Quý Viêm Phong thấy hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên dường như có chuyện gì đó muốn nói, mặc dù không muốn nhưng anh ta vẫn cười nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, phía công ty anh còn có chút việc, anh đi trước, bất cứ lúc nào có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.
”
“Vâng, anh cứ đi đi.
” Đường Du Nhiên cảm kích lại nói tiếng không tiện tiễn Quý Viêm Phong.
Dựa vào quan hệ của cô và Quý Viêm Phong, nói lời cảm ơn là quá xa lạ, cho nên Đường Du Nhiên không nói ra, nhưng sự việc lần này đã khắc ghi đến tận đáy lòng Đường Du Nhiên.
Sau khi rời khỏi phòng, Quý Viêm Phong còn chu đáo đóng cửa phòng bệnh lại giúp Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao bốn mắt nhìn nhau trong phòng bệnh, cuối cùng vẫn là Thời Ngọc Thao phá vỡ sự tĩnh lặng nói với Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên, em có ý kiến gì khác đối với chuyện của Khâu Thiếu Trạch không?”
Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ thận trọng thăm dò của Thời Ngọc Thao, không khỏi bật cười, cô đương nhiên không có bất kỳ ý kiến nào khác nữa.
Ngay từ ngày cô nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch ngoại tình với Bạch Tiên Nhi, mối quan hệ của Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch đã rạn nứt rồi!
Càng huống hồ Đường Du Nhiên không hề nợ Khâu Thiếu Trạch bất cứ thứ gì!
Vốn là cô trả thù Khâu Thiếu Trạch, sau khi lấy lại được công ty, nỗi hận dành cho Khâu Thiếu Trạch trong lòng cô cũng đã biến mất rồi.
Thế nhưng Khâu Thiếu Trạch không bỏ qua, còn dám làm ra chuyện bắt cóc.
Đường Du Nhiên có thể cảm nhận được Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi bắt cóc cô là thật sự muốn giết cô!
Thậm chí Thời Ngọc Thao còn vì cô mà bị thương nặng đến vậy.
Đã vậy Khâu Thiếu Trạch còn là kẻ khả nghi đã giết hại cha cô!
Đường Du Nhiên hận Khâu Thiếu Trạch đến chết đi được!
Trồng cây gì được quả nấy, đây là báo ứng phải chịu!
Thời Ngọc Thao đột nhiên nhìn Đường Du Nhiên bật cười, không nhịn được gãi nhẹ vào tay Đường Du Nhiên: “Sao vậy?”
Đường Du Nhiên cười nhìn Thời Ngọc Thao lắc đầu: “Không có… Những gì Khâu Thiếu Trạch làm đã vi phạm pháp luật, có chết cũng là do anh ta đáng tội, em còn có ý kiến gì được cơ chứ?”
Nghe được câu trả lời của Đường Du Nhiên, không hiểu sao Thời Ngọc Thao lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đường Du Nhiên thực sự không còn bất kỳ tình cảm gì với Khâu Thiếu Trạch nữa rồi.
Một tuần thoáng cái đã trôi qua.
Vết thương trên người Đường Du Nhiên là vết thương ngoài da, tất cả đều được chữa trị bằng thuốc tốt nhất, ở bệnh viện ba ngày, những vết thương trên người đã đỡ lên hẳn, kết thành vảy.
Vì vậy chỉ sau ba ngày Đường Du Nhiên đã làm thủ tục xuất viện, cơ mà vì vết thương của Thời Ngọc Thao là do đạn bắn còn chưa lành nên Đường Du Nhiên không rời khỏi bệnh viện chăm sóc cho Thời Ngọc Thao
Nói là chăm sóc chứ thực ra Đường Du Nhiên cũng chẳng cần chăm bẵm gì Thời Ngọc Thao… mà quan trọng nữa là Thời Ngọc Thao cũng không để Đường Du Nhiên chăm mình.
Thời Ngọc Thao xót vết thương của Đường Du Nhiên chưa lành, ngay đến hoa quả cũng không để Đường Du Nhiên rửa.
Chỉ để Đường Du Nhiên ngồi cạnh giường anh mà thôi.
Công việc công ty của Đường Du Nhiên do quản lý chuyên nghiệp mà đã thuê trước đó lo liệu, nếu có chuyện gì quan trọng cần quyết định thì sẽ gọi đến cho Đường Du Nhiên, vì vậy mà Đường Du Nhiên rất yên tâm.
Trong một tuần này, vết thương do trúng đạn của Thời Ngọc Thao đã hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì lớn, kiểm tra nhiều lần các chỉ số thể chất đều khả quan, bác sĩ thông báo Thời Ngọc Thao cũng có thể xuất viện.
Vào ngày xuất viện, Ứng Hạo Vũ lái xe đến bệnh viện đón Thời Ngọc Thao từ rất sớm.
Cũng một tuần này, vết thương trên người Đường Du Nhiên hoàn toàn lành hẳn, khi tháo băng gạc ra vết thương đều đã khép miệng chỉ còn để lại những vết sẹo ửng hồng, có điều bác sĩ đã nói chỉ cần kiên trì bôi mấy loại thuốc trị sẹo là được.
Ứng Hạo Vũ đi làm thủ tục xuất viện, Đường Du Nhiên thì đi giúp đỡ dì Linh thu dọn đồ đạc.
Gần một tiếng sau, Ứng Hạo Vũ đã vững vàng dừng xe trước sơn trang đế đình.
Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên xuống xe một cách tự nhiên, dì Linh cầm đồ đạc theo sau.
Sau khi dì Linh cất đồ vào phòng ngủ chính, thì đi vào bếp bắt đầu bận rộn.
Mấy người Ứng Hạo Vũ đưa Thời Ngọc Thao về nhà xong thì quay lại công ty.
Chỉ còn lại hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ở lại phòng khách.
Lòng bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé bằng của Đường Du Nhiên, hai người cùng ngồi trên ghế sô pha tròn mắt nhìn nhau…
Không khí trầm mặc không hiểu sao lại có chút mập mờ…
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên trở nên ửng hồng, hoảng sợ tránh ánh mắt nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, cô thấp giọng ho khan, bàn tay nhỏ bé vô thức vung vẩy, nhưng cách nào thoát khỏi lòng bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên chỉ đành nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Cái kia… anh cũng đã về đến nhà rồi… anh nghỉ ngơi cho khỏe đi… em phải về rồi…”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp lại dễ nghe của Thời Ngọc Thao: “Đường Du Nhiên, em chuyển đến sống cùng anh đi!”.