Cám Dỗ Ngoại Tình


Quý Viêm Phong nhìn Đường Du Nhiên cười nói: “Du Nhiên, thật không ngờ là em vẫn còn nhớ anh thích ăn món gì!”
Nghe Quý Viêm Phong nói lời này, Đường Du Nhiên mỉm cười, nhướng mày với Quý Viêm Phong, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi.

Em không có anh chị em, từ trước đến giờ đều xem anh như anh trai ruột, anh thích ăn gì em đương nhiên phải nhớ chứ.”
Quý Viêm Phong nghe Đường Du Nhiên nói lời này, trong lòng thoáng nhói đau, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ cùng mất mác, ngay sau đó lại nở nụ cười với Đường Du Nhiên.

Ừm, làm anh trai thì anh trai vậy, có thể ở bên cạnh Đường Du Nhiên, nhìn người anh ta trân quý trong lòng luôn luôn được hạnh phúc và vui vẻ cũng rất tốt.
Anh ta tình nguyện làm người âm thầm bảo vệ cô.
Chưa qua bao lâu thì nhân viên phục vụ đã bưng món ăn lên.

Hai người gọi sáu món, có thể nói là đã rất nhiều rồi.
Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Advertisement
Cùng lúc đó, bên phía Thời Ngọc Thao thì tan làm lái xe về đến biệt thự Đế Đình.

Vào phòng khách lại không thấy bóng dáng Đường Du Nhiên đâu, chỉ có một mình dì Linh đang bận rộn trong phòng bếp.

Thời Ngọc Thao nhịn không được vô thức nhíu mày.

Lúc chiều hôm nay, Đường Du Nhiên có gửi tin nhắn cho anh, nói là muốn đi đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô một chuyến.
Thời Ngọc Thao vốn muốn đi cùng Đường Du Nhiên, nhưng đề nghị này đã bị Đường Du Nhiên bác bỏ.

Thời Ngọc Thao nghĩ lúc này Đường Du Nhiên hẳn là muốn ở một mình một lúc, nên mới bỏ qua.
Vì thế mà Thời Ngọc Thao còn cố ý tan làm trước mười mấy phút, không ngừng nghỉ mà phóng nhanh về nhà, nhưng lại không ngờ rằng Đường Du Nhiên vẫn chưa về nhà…
Advertisement
Nghĩ rồi, Thời Ngọc Thao vội vàng lấy điện thoại ra, gọi đến số của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên đang nói chuyện về công ty mới của Quý Viêm Phong, tiếng chuông điện thoại trong túi xách chợt kêu lên.
Đường Du Nhiên lấy điện thoại ra, là cuộc gọi do Thời Ngọc Thao gọi tới.
Đường Du Nhiên nói xin lỗi với Quý Viêm Phong ở đối diện một tiếng: “Viêm Phong, anh ăn trước đi, em đi nghe điện thoại.”
Nói rồi, Đường Du Nhiên vừa nhận cuộc gọi, vừa đi ra khỏi phòng riêng.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Thời Ngọc Thao đã vang lên trước: “Du Nhiên, bây giờ em vẫn đang ở bên ngoài sao?”
“Ừm, đang ở bên ngoài.

Em hẹn Viêm Phong cùng nhau ăn tối, xem như là cảm ơn lần trước anh ấy đã kịp thời dẫn người đến cứu chúng ta.” Đường Du Nhiên có sao nói vậy, nói đến sau cùng còn vô thức giải thích một câu.
Thời Ngọc Thao vừa nghe hai người Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong đi ăn riêng, đầu mày đang nhíu chặt lại càng nhíu chặt hơn.
Trong lòng giống như là lật đổ bình dấm chua, vừa chua vừa chát, còn sốt ruột!
Viêm Phong, Viêm Phong, sao đột nhiên lại gọi thân thiết thế chứ?!
Hừ, cái tên Quý Viêm Phong đó cũng chả có ý tốt gì! Không cẩn thận là có thể lừa Đường Du Nhiên của anh đi mất!
Không được! Anh không thể để cho Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên ở riêng hai người với nhau!
Nghĩ vậy, Thời Ngọc Thao lập tức nói: “Du Nhiên, em gửi địa chỉ chỗ bọn em ăn cho anh đi.”
Đường Du Nhiên nghe thế, đang cảm thấy không hiểu ra sao thì lại nghe Thời Ngọc Thao nói tiếp: “Chuyện hôm đó phải cảm ơn anh Quý cho tốt, anh cũng muốn giáp mặt nói một tiếng cảm ơn với anh Quý.”
“Ừm, vậy chốc nữa em gửi địa chỉ cho anh.” Đường Du Nhiên không nghe ra điều gì khác thường, đồng ý với anh.

Sau khi cúp máy, cô lập tức gửi địa chỉ cho Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên cất điện thoại, về lại phòng riêng.


Cô vừa ngồi xuống đã nghe thấy Quý Viêm Phong đang ngồi ở phía đối diện nhướng mày, cười nói với cô: “Lúc nãy là cuộc gọi do Thời Ngọc Thao gọi đến à?”
Có lẽ là ngay cả bản thân Đường Du Nhiên cũng không biết rằng, sau khi nghe điện thoại trở lại, khóe môi Đường Du Nhiên còn mang theo ý cười.
Đây là một Đường Du Nhiên mà trước giờ Quý Viêm Phong chưa từng được thấy.

Chẳng qua chỉ là vì nhận một cuộc điện thoại, cũng có thể không tự giác mà nở nụ cười.
Cho dù là lúc Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch ở bên nhau, cũng không thấy Đường Du Nhiên như vậy.
E là lần này Đường Du Nhiên còn chìm đắm sâu hơn lúc ở bên Khâu Thiếu Trạch một chút!
Quý Viêm Phong cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, cũng không biết đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu…
Nghe lời Quý Viêm Phong vừa nói, Đường Du Nhiên có hơi ngại ngùng mỉm cười, gật đầu với Quý Viêm Phong: “Dạ, là Thời Ngọc Thao gọi đến, có lẽ là một lát nữa anh ấy sẽ qua đây.”
“Nói là muốn nói một tiếng cảm ơn với anh.

Chuyện bắt cóc lần trước, cũng may là có anh kịp thời dẫn người đến.”
Quý Viêm Phong cười một tiếng cưng chiều với Đường Du Nhiên, vươn tay khẽ vuốt tóc Đường Du Nhiên, cười nói: “Không phải vừa rồi em cũng đã nói rồi sao.

Em xem anh như anh trai ruột, em gái của anh xảy ra chuyện, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Nói rồi, ánh mắt Quý Viêm Phong nhìn Đường Du Nhiên không kiềm được mà sâu hơn mấy phần, mỉm cười tiếp tục nói: “Du Nhiên, anh chỉ muốn để em được sống một cuộc sống bình yên, vui vẻ và hạnh phúc là tốt rồi.”
Đường Du Nhiên đối diện với ánh mắt sâu sắc của Quý Viêm Phong, vô thức ngây người, cảm thấy ánh mắt của Quý Viêm Phong có chút không thích hợp… nhưng mà cụ thể là chỗ nào không thích hợp thì lại không thể nói được.
Chuyện mà Đường Du Nhiên nghĩ không ra, rất nhanh đã bị cô ném ra sau đầu, lại nói về chủ đề khác với Quý Viêm Phong.
Sau khi nhận được địa chỉ Đường Du Nhiên gửi đến, Thời Ngọc Thao lập tức phóng nhanh như bay đến đó.
Hơn nửa tiếng sau, Thời Ngọc Thao cuối cùng cũng đến nơi.


Xe vừa dừng yên ổn thì anh đã vội vàng nhảy xuống xe, chạy thẳng đến phòng riêng trong nhà hàng.
“Anh Quý.” Thời Ngọc Thao chào Quý Viêm Phong một tiếng, rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đường Du Nhiên như thể tuyên bố chủ quyền.
“Vết thương trên người cậu Thời đều đã khỏi rồi sao?” Quý Viêm Phong gật đầu với Thời Ngọc Thao, cũng coi như là chào lại.
Những vết thương mà Thời Ngọc Thao đã chịu vì cứu Đường Du Nhiên, Quý Viêm Phong đều thấy trong mắt.

Lần này gặp lại, thái độ đối với Thời Ngọc Thao đã tốt hơn lần trước rất nhiều.
“Cảm ơn sự quan tâm của anh Quý, vết thương cũng đã gần khỏi hẳn rồi.” Thời Ngọc Thao trả lời lại một câu, ngay sau đó lại nói: “Nghe nói hiện tại anh Quý đang định dời công ty ở nước ngoài về trong nước, không biết hiện tại tiến triển thế nào rồi?”
“Nếu như có chỗ nào cần sự giúp đỡ, anh Quý cứ việc lên tiếng.”
Chuyện bắt cóc lần trước, mặc dù Quý Viêm Phong đã nói là anh ta làm vậy vì cứu Đường Du Nhiên, nhưng Thời Ngọc Thao vẫn ghi nhớ ân tình này lại.
So với bầu không khí sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, giương cung bạt kiếm ở lần gặp trước của hai người, lần gặp này đã có thể tính là bầu không khí hài hòa.
Thật ra nếu như Thời Ngọc Thao và Quý Viêm Phong không phải là tình địch, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt.
Ba người cũng coi như là hòa thuận ăn xong một bữa cơm.
Lúc ra về, Đường Du Nhiên đến nhà vệ sinh một chuyến, Quý Viêm Phong và Thời Ngọc Thao đứng trên hành lang ngoài phòng riêng chờ Đường Du Nhiên.
Hai tình địch ở riêng với nhau, bầu không khí lập tức trở nên hơi kỳ quái.
Cuối cùng vẫn là Quý Viêm Phong nhìn Thời Ngọc Thao, nói trước: “Cậu Thời, thật ra anh không cần phải lo lắng, lần này tôi nhận thua.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận