Giọng nói của Thời Ngọc Thao kéo mạch suy nghĩ của An Lâm lại, An Lâm hung hăng cắn môi, nuốt cơn tức cùng không cam tâm rồi lập tức mở miệng nói: “Ngọc Thao, hơn ba năm chúng ta không gặp nhau rồi, hiện tại em đã về, cho dù không thể làm người yêu thì cũng có thể làm bạn bè mà.”
“Hôm nay là cuối tuần, anh có thời gian rảnh không? Nếu có thì đi ăn với em một bữa.”
Nghe An Lâm nói, Thời Ngọc Thao hơi nhíu mày, nhưng mà yêu cầu của An Lâm cũng không có gì quá đáng, nếu anh từ chối thì lại quá vô tình.
Huống hồ, tuy hiện tại anh đã chia tay với An Lâm, nhưng trước đây anh nợ An Lâm một cái mạng, chuyện nào ra chuyện đó.
Advertisement
“Được, vậy quyết định buổi trưa đi, địa điểm thì em chọn, chọn xong thì nhắn tin cho anh biết.” Thời Ngọc Thao đồng ý.
Rốt cuộc An Lâm cũng cười, cô ta đáp: “Được, nhưng mà… Ngọc Thao, dù sao bây giờ anh cũng nên bỏ số điện thoại của em ra khỏi danh sách đen đi chứ!”
“Ừ.”
Advertisement
Nghe Thời Ngọc Thao đồng ý, nụ cười của An Lâm sâu hơn vài phần, cô vui vẻ, vội nói: “Được, Ngọc Thao, trưa chúng ta gặp.”
Thời Ngọc Thao cúp máy rồi bỏ điện thoại qua một bên, anh lập tức nhìn Đường Du Nhiên ở phía đối diện.
Đường Du Nhiên chưa kịp lên tiếng thì Thời Ngọc Thao đã giải thích: “Du Nhiên, vừa rồi An Lâm gọi tới.”
hơiThời Ngọc Thao không giấu giếm nói tiếp: “An Lâm gọi điện thoại qua đây hẹn anh ăn trưa, anh đồng ý rồi.”
Đường Du Nhiên nghe câu “anh đồng ý rồi” của Thời Ngọc Thao, cô lập tức cảm thấy hơi không thoải mái.
E là ai cũng như nhau mà thôi, nghe bạn trai của mình nói phải đi ăn cùng bạn bạn gái cũ thì ai mà vui nổi? Nổi máu ghen là chuyện đương nhiên.
Đường Du Nhiên hơi rũ mắt, cô tránh ánh mắt của Thời Ngọc Thao, buồn buồn nói: “Anh đi thì đi đi… chứ nói với em làm gì…”
Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ ghen tuông của Đường Du Nhiên, khóe môi lập tức cong lên, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên bỏ vào lòng bàn tay mình, nói tiếp: “Tất nhiên là phải nói với em rồi, em phải đi cùng anh.”
Đường Du Nhiên sợ run mấy giây rồi bừng tỉnh, dường như phiền muộn trong lòng tiêu tan được đôi chút.
Cô ngước mắt nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Anh đi ăn với cô An… em đi theo để làm gì… hay là thôi đi… anh đi ăn riêng với cô An là được rồi…”
“Em là bạn gái của anh, tất nhiên là phải đi cùng anh rồi!” Nói rồi, vẻ mặt của Thời Ngọc Thao trở nên nghiêm túc, anh nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Du Nhiên, em đừng hiểu lầm! Trước đây anh thích An Lâm, thế nhưng chuyện đã qua lâu rồi, hiện tại anh chỉ thích em, người anh muốn răng long bạc đầu cũng là em.”
“Anh biết chia tay rồi mà vẫn gặp bạn gái cũ là không tốt, nhưng Du Nhiên, hiện tại anh chỉ là bạn bè với An Lâm mà thôi.”
“Bởi vì anh nợ An Lâm một mạng, anh lớn lên cùng An Lâm, cha mẹ hai bên cũng gần nhau.
Khi lên cấp III, bọn anh cùng nhau về nhà nhưng nửa đường thì bị tai nạn xe cô, xe của bọn anh bị đánh bay, lúc đó anh đã hôn mê, vì cứu anh mà Anh Lâm đã chắn cho anh.”
“Sau đó, bọn anh đều được đưa vào bệnh viện, anh chỉ bị thương nhẹ, nhưng còn An Lâm thì bị thương rất nặng, cô ấy nằm trong ICU hai tháng, người vẫn luôn ở trạng thái hôn mê nặng, suýt chút nữa thì phải biến thành người thực vật.”
“May mà mạng cô ấy lớn, cuối cùng cô ấy cũng vượt qua, sau khi tỉnh, cô ấy ở bệnh viện nửa năm mới khôi phục, nhưng để lại di chứng nhức đầu.”
“Cho nên chuyện nào ra chuyện đó, anh không thể chia tay An Lâm thì không để ý đến cô ấy được.”
Nghe Thời Ngọc Thao giải thích, buồn phiền trong lòng của Đường Du Nhiên cũng tiêu tán, còn có chút ngọt ngào, lại cảm thấy sợ thay anh.
Cô không biết trước đây Thời Ngọc Thao trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, cho nên cô lập tức cảm thấy biết ơn An Lâm.
Nếu An Lâm không cứu Thời Ngọc Thao, hiện tại Đường Du Nhiên sợ rằng mình không thể gặp người tốt như anh rồi.
Nếu Thời Ngọc Thao quên ơn cứu mạng, cũng vô tình với người cứu mạng mình thì e là Đường Du Nhiên cũng không thích anh.
Đường Du Nhiên đối diện với đôi mắt của Thời Ngọc Thao, cầm tay anh: “Em biết rồi, anh và An Lâm làm bạn bè cũng không sao, thế nhưng đừng vượt qua giới hạn này, dù sao em là bạn gái của anh, em cũng biết ghen.”
Nghe mấy lời đáng yêu của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao cười tươi hơn, nếu không phải ở giữa còn có bàn ăn thì anh đã ôm cô vào lòng rồi hôn một cái.
Hai người ăn sáng cùng nhau, buổi sáng không có chuyện gì làm nên hai người ở nhà.
Thời Ngọc Thao gọi thợ đổi khóa qua, đổi toàn bộ ổ khóa của sơn trang Đế Đình.
Không chỉ thay đổi khóa, sau khi thay một ổ khóa cuối cùng, Thời Ngọc Thao đưa một bộ chìa khóa mới cho cô.
Đường Du Nhiên liếc nhìn chìa khóa mới trong lòng bàn tay mình, tim cô như ngừng đập, vô thức căng thẳng nhìn anh: “Anh… anh đưa chìa khóa cho em làm gì vậy?”
“Chìa khóa này là cho em, không để làm gì cả, em giữ lấy là được rồi.
Sau này nếu như Di Linh không ở đây thì em cũng tiện ra vào.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói, lòng Đường Du Nhiên trở nên ấm áp, khóe môi cũng cong lên, nhướng mày nhìn anh: “Thời Ngọc Thao, vậy em nhận lấy.”
Thời Ngọc Thao nhìn nụ cười đẹp đẽ trên khóe môi của Đường Du Nhiên, môi của anh cũng nở nụ cười, cánh tay ôm cô buộc chặt thêm vài phần, nháy mắt, anh lập tức hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Nếm được mùi vị ngọt ngào của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao mới bỏ qua, hô hấp của hai người hơi rối loạn, Thời Ngọc Thao chạm cái trán của mình vào trán cô, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh lại vang lên bên tai cô: “Du Nhiên, hiện tại anh có thứ này cho em.”
Đường Du Nhiên không nghe hiểu, cô nghi hoặc nhìn anh một chút, sau đó thì thấy Thời Ngọc Thao lấy một tấm thẻ màu đen trong ví da ra đưa tới trước mặt cô.
Đường Du Nhiên liếc nhìn tấm thẻ, lại nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Anh đưa thẻ cho em làm gì? Em có tiền.”
“Tiền của em là của em, tiền anh đưa em là anh cho em.
Em nhận lấy là được rồi.” Nói rồi, Thời Ngọc Thao thấy dáng vẻ không muốn nhận của Đường Du Nhiên, anh lại nói: “Em nhận đi, xem như là em giữ thay anh.
Tiền trong này không nhiều lắm, coi như là quà anh tặng em, không phải bạn trai cũng tặng quà cho bạn gái hay sao, cho nên em nhận là được rồi.”.