An Lâm cắn môi thật chặt, lúc này mới nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Ngọc Thao, anh còn muốn gọi món gì nữa không?”
Lời nói của An Lâm kéo suy nghĩ của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên lại.
Anh lắc đầu với cô ta, sau đó trả thực đơn lại cho phục vụ rồi nói: “Không cần, những thứ này đủ rồi.”
Người phục vụ nhận thực đơn rồi lui ra ngoài, đồ ăn được mang ra nhanh chóng.
Bầu không khí của bữa ăn này rất gượng gạo.
Lúc đầu An Lâm có chuyện muốn nói với Thời Ngọc Thao, thế nhưng anh lại mang Đường Du Nhiên tới, An Lâm giống như bị người ta bóp cổ, những lời muốn nói đều bị chặn lại ở cổ họng.
Bữa cơm này, An Lâm sắp bị nghẹn chết rồi.
Cô ta không những không đạt được mục đích mà còn phải nhìn Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên phát cơm chó trước mặt cô ta!
Thời Ngọc Thao đang dùng bữa thì bị sặc ớt.
Trước đây khẩu vị của anh là thanh đạm, anh không ăn ớt, nhưng sau khi yêu Đường Du Nhiên thì anh mới bắt đầu ăn cay.
Nhưng Thời Ngọc Thao ăn cay không tốt, mà ớt lần này lại khá cay, hợp với yêu cầu của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên rất thích ăn, cô biết nó cay nên nhắc nhở anh, bảo anh đừng ăn.
Nhưng nhìn Đường Du Nhiên ăn ngon như thế, Thời Ngọc Thao nhịn không được nếm thử một miếng, không ngờ miếng thứ nhất đã bị sặc ớt.
Anh ho khan một cách khó chịu, khóe mắt cũng biến thành màu đỏ, anh liên tục uống ly nước của mình cho đến khi cạn đáy, đây rõ ràng là quá cay.
Advertisement
Nhìn thấy Thời Ngọc Thao khó chịu như vậy, hai người Đường Du Nhiên cùng An Lâm đều gấp gáp.
An Lâm nhíu chặt mày, cô ta vội vàng nói với người phục vụ ở bên ngoài: “Nhanh rót một ly nước mật ong qua đây!”
An Lâm vừa dứt lời thì thấy Đường Du Nhiên nhanh hơn cô ta một bước, cô đưa ly nước mình uống chưa xong cho anh theo bản năng.
An Lâm thấy động tác này của Đường Du Nhiên, cô ta giật mình rồi lập tức thầm cười lạnh, ánh mắt của cô ta như đang xem kịch vui.
An Lâm lớn lên với Thời Ngọc Thao, rất hiểu anh, cô biết anh là người có bệnh sạch sẽ.
Những thứ mà người khác đã chạm môi vào thì anh không bao giờ động đến.
Cho dù lúc tình cảm hai người rất tốt thì Thời Ngọc Thao cũng sẽ không để cô ta uống ly nước mà anh đang uống.
Vừa nghĩ tới chuyện Thời Ngọc Thao từ chối Đường Du Nhiên, lòng An Lâm lập tức cảm thấy vui vẻ.
Advertisement
An Lâm đang nghĩ ngợ thì hành động tiếp theo của Thời Ngọc Thao làm tươi cười trên mặt cô ta nháy mắt cứng đờ.
Cô ta thấy anh nhận ly nước của Đường Du Nhiên rồi uống!
Đây là cái ly Đường Du Nhiên đã dùng, là nước mà Đường Du Nhiên đã uống đấy! Thế mà Thời Ngọc Thao không từ chối mà uống ngay!
An Lâm kinh ngạc đến nỗi mở to mắt nhìn Thời Ngọc Thao, móng tay cô ta đâm mạnh vào lòng bàn tay.
‘Không phải! Không thể nào! Thời Ngọc Thao có bệnh sạch sẽ!’
‘Không thể có trường hợp ngoại lệ được! Chắc chắn vừa rồi anh ấy quên!’
“Ngọc Thao, anh vừa uống nước của cô Đường.” An Lâm lập tức nhắc nhở Thời Ngọc Thao.
Nói xong, cô ta có chút không vui nhìn Đường Du Nhiên nói: “Cô Đường, cô không biết sao? Ngọc Thao thích sạch sẽ, anh ấy không thích động vào những thứ người khác đã chạm qua.
Huống hồ cô còn để anh ấy dùng cái ly cô đã dùng, uống nước mà cô đã uống!”
Nghe giọng nói bất mãn của An Lâm, Đường Du Nhiên giật mình nhìn Thời Ngọc Thao một cách vô thức.
Cô biết anh thích sạch sẽ… nhưng không ngờ chứng thích ở sạch của anh lại nghiêm trọng đến như vậy…
Đường Du Nhiên cảm thấy mình rất vô tôi… cô thấy anh sặc nghiêm trọng nên mới đưa ly nước của mình qua theo bản năng…
Nhưng chỉ là uống nước thôi mà… cô không có bệnh truyền nhiễm nên anh có uống cũng không chết được… An Lâm cũng đừng phản ứng mạnh như vậy chứ…
Hơn nữa lúc ăn cơm cùng nhau, Thời Ngọc Thao cũng sẽ dùng cái chén của Đường Du Nhiên cơ mà…
‘Huống hồ anh ấy còn thích hôn mình! Thôi chết, nghĩ tiếp thì lại đi xa quá!’
Da mặt của Đường Du Nhiên mỏng, cô ngại nói đến chuyện hôn nhau của hai người, cô nói với An Lâm: “Cô An… cô có nói quá lên không… trước đây Thời Ngọc Thao còn dùng ly nước của tôi… cũng không có chuyện gì…”
Nghe Đường Du Nhiên nói, An Lâm lập tức sững sờ ngay tại chỗ, cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn Đường Du Nhiên.
‘Người đàn bà chết tiệt này! Cô ta nói cái gì? Cô ta nói trước đây Thời Ngọc Thao dùng cái ly mà cô ta đã uống?’
An Lâm tức đến khóe mắt đỏ lên, cô ta cắn chặt răng muốn cãi lại, nhưng Thời Ngọc Thao lại nói với cô ta: “Ừ, anh cũng quen rồi.”
An Lâm có cảm giác dường như cô ta bị ai bóp cổ, không thể nói lời nào.
Cô ta sắp cắn nát hàm răng của mình rồi!
Trước đây, khi An Lâm yêu Thời Ngọc Thao, anh cũng sẽ không vì cô ta mà phá lệ.
Vậy mà mới ở chung với Đường Du Nhiên mấy tháng, Thời Ngọc Thao lại phá bỏ nguyên tắc vì cô!
An Lâm cắn chặt môi mới nuốt nỗi căm hờn cùng không cam tâm xuống.
Bữa cơm này An Lâm ăn không ngon, cô ta càng nhìn Thời Ngọc Thao cùng Đường Du Nhiên làm một vài động tác lén lút ở phía đối diện thì lửa giận trong lòng cô ta càng bùng lên.
Ban đầu An Lâm tới đây với tâm trạng vô cùng chờ mong, nhưng giờ đây tâm trạng của cô ta đã rơi xuống vực sâu.
Vì bữa cơm này, An Lâm đã cố ý tìm thợ trang điểm qua để chọn trang phục, cô ta mất hai tiếng đồng hồ, đến cả nghỉ cũng không!
Cho dù dự họp báo hay lễ trao giải thì An Lâm cũng chưa từng tốn công chọn trang phục như vậy!
Trang phục không thể quá long trọng cũng không thể quá tùy tiện, cần phải hợp với làn da cùng khí chất của An Lâm, còn phải để ý những chi tiết nhỏ, phải lộ xương quai xanh xinh đẹp của cô ta, bên hông được khoét rỗng, để lộ vòng eo nhỏ của cô ta.
Trên mặt của An Lâm còn có gắn chút trang sức, cô ta cũng làm tóc.
Đáng tiếc, tất cả những gì cô ta phí hết tâm tư chuẩn bị bỗng hóa thành công cốc.
Trong suốt bữa cơm, Thời Ngọc Thao cũng không chú ý cô ta mặc gì.
Ánh mắt của anh đều rơi vào Đường Du Nhiên, rất ít khi nhìn An Lâm.
An Lâm cũng không ngồi được nữa rồi, cô ta sợ càng ở đây thì mình sẽ nhịn không được mà nhào tới xé rách mặt Đường Du Nhiên.
“Ngọc Thao, em no rồi.” Nói rồi, An Lâm thả dao nĩa xuống, cô ta không no vì ăn mà là tức đến no!
Đường Du Nhiên cùng Thời Ngọc Thao ăn xong, hai người cũng bỏ dao nĩa xuống.
An Lâm lập tức đứng dậy gọi người phục vụ đến thanh toán.
Người phục vụ vừa cầm hóa đơn tới, Thời Ngọc Thao lập tức nói với An Lâm: “An Lâm, hôm nay anh mời.”
Nói rồi, Thời Ngọc Thao không đợi An Lâm trả lời thì đã cười với Đường Du Nhiên, cô hiểu ý của anh nên cầm thẻ lúc sáng đưa cho người phục vụ.
Báo mật khẩu, hóa đơn nhanh chóng được thanh toán, khi Đường Du Nhiên ký hóa đơn, An Lâm thấy Đường Du Nhiên ký tên Thời Ngọc Thao lên hóa đơn.
Ánh mắt của An Lâm lập tức trở nên u ám.
Cô ta nhìn Đường Du Nhiên với ánh mắt xem thường cùng khinh bỉ.
‘Đường Du Nhiên cũng chỉ có vậy mà thôi, cầm thẻ của Ngọc Thao, lừa tiền của Ngọc Thao, có khác gì Ngọc Thao bao nuôi cô ta không?’
‘E rằng hiện tại Ngọc Thao đối xử tốt với cô ta như vậy, chẳng qua là vì suy nghĩ nông nổi tạm thời mà thôi.
Đàn ông mà, ham thích của lạ là chuyện bình thường.’
Phục vụ cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng, cho nên lặng lẽ rời khỏi phòng bao.
An Lâm không them che giấu sự khinh bỉ của mình, tất cả đều lộ rõ trong ánh mắt của cô ta.
Đường Du Nhiên cảm nhận được, Thời Ngọc Thao cũng vậy.
Đường Du Nhiên cầm thẻ nhìn An Lâm rồi đứng lên, tạm thời không biết nói gì…
Ánh mắt của Thời Ngọc Thao trở nên âm u, anh cầm tay Đường Du Nhiên, có chút không vui nhìn An Lâm, nói thẳng: “Là anh đưa thẻ cho Du Nhiên, anh để cô ấy giữ tiền giúp.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói, An Lâm sửng sốt, ‘anh ấy để Đường Du Nhiên giữ tiền giúp mình?’
Cô ta nắm chặt hai bàn tay ở bên hông, ‘Thời Ngọc Thao cùng Đường Du Nhiên đã yêu nhau đến mức độ này sao?’
‘Hay anh ấy vì trả thù mình mà cố ý nói ra những lời đau lòng này?’
Khóe mắt An Lâm đỏ lên, cô ta nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao.
Tủi thân cùng không cam tâm sắp che lấp cô ta, cô ta nhịn không nổi nữa, cũng không muốn nhịn.
Đột nhiên An Lâm nhìn Đường Du Nhiên, ánh mắt lạnh lùng, nói thẳng: “Cô Đường, thật ngại quá, tôi có mấy câu muốn nói riêng với Ngọc Thao, cho nên xin cô ra ngoài một lúc!”
Mặc dù Đường Du Nhiên không thích An Lâm, nhưng vì nghĩ đến chuyện cô ta đã từng cứu anh mà suýt chút nữa mất mạng, lòng của cô cũng mềm thêm vài phần.
Cô khẽ gật đầu, vừa định xoay người đi ra thì đã bị anh giữ lại.
Thời Ngọc Thao khẽ nhíu mày nắm cổ tay của Đường Du Nhiên không muốn buông ra, anh nói với An Lâm: “An Lâm, Du Nhiên không phải người ngoài, em muốn gì thì cứ nói thẳng!”
Cô ta ghim móng tay vào lòng bàn tay thật chặt, cắn mạnh khóe môi, tròng mắt bị che lấp bởi hơi nước.
Đúng vậy, hiện tại An Lâm mới là người ngoài chứ không phải Đường Du Nhiên.
Nhưng cô ta không cam tâm! Rõ ràng Ngọc Thao là của cô ta! Là Ngọc Thao lớn lên cùng cô ta, tình cảm hai người cũng rất sâu đậm!
“Ngọc Thao, nếu như em vẫn muốn Đường Du Nhiên ra ngoài thì sao?”
Nói rồi, An Lâm vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, có phải hiện tại đến cả tư cách nói chuyện riêng với anh mà em cũng không có? Sau này anh định không để ý đến em sao?”
Thời Ngọc Thao nhìn cặp mắt đỏ lên sắp rơi nước mắt của An Lâm, anh giơ tay xoa chân mày đang nhíu chặt: “An Lâm, anh không có ý này.”
Chỉ là anh không nỡ nhìn Đường Du Nhiên chịu uất ức mà thôi..