Tô Dương ngồi trong xe của Từ Lập Trạch, khi xe rời khỏi tầng hầm bãi đỗ xe của bệnh viện, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ.
Người đàn ông bên cạnh dù đang lái xe nhưng vẫn giữ một tư thế thẳng tắp, dường như tập trung cao độ, nhưng thực chất lại vô cùng ung dung.
Trong tai Tô Dương dường như vẫn còn vang vọng những lời mà Từ Lập Trạch đã nghiêm túc nói với Hạ Quyên.
“Dì cứ yên tâm giao cô ấy cho cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Không tổ chức hôn lễ là vì thấy quá phức tạp và không cần thiết.
Cháu và Dương Dương đã quyết định, khi nào có thời gian, chúng cháu sẽ đi du lịch và tổ chức một lễ cưới nhỏ, tiện thể hưởng tuần trăng mật luôn.”
...
Tô Dương nhớ lại biểu cảm trên mặt của Hạ Quyên lúc đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, và không chỉ có Hạ Quyên, ngay cả cô – người trong cuộc – cũng suýt bị Từ Lập Trạch dẫn dắt.
Mãi đến khi lên xe và rời xa bệnh viện, Tô Dương mới dần dần tỉnh lại.
"Anh đã chuẩn bị những lời đó bao lâu rồi?" Hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, Tô Dương tò mò hỏi.
"Chuẩn bị gì cơ?" Từ Lập Trạch quay đầu nhìn cô.
"Là những lời anh nói với mẹ tôi đấy."
Tô Dương không khỏi suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở phòng bệnh, từng lời nói, hành động của Từ Lập Trạch không chỉ khiến các bà cô trong phòng bệnh trầm trồ mà còn khiến các y tá ở quầy tiếp tân phải trố mắt, hết người này đến người khác lén lút nhìn ngắm Từ Lập Trạch qua chiếc bàn thấp.
"Những lời đó mà cũng phải chuẩn bị sao?" Từ Lập Trạch dường như có chút khinh thường.
Hàng mi của Tô Dương khẽ run lên, đôi má ửng hồng không tự nhiên.
"Dù sao thì, hôm nay tôi phải cảm ơn anh, thật sự, anh nghĩ chu đáo hơn tôi rất nhiều, mẹ tôi...!bà ấy vui lắm."
Nhắc đến điều này, Tô Dương không khỏi tự trách.
Cô hiểu rõ điều gì khiến Hạ Quyên lo lắng nhất, nhưng không ngờ rằng, khi thấy mình sắp có một chỗ dựa, Hạ Quyên lại có thể vui đến như vậy.
"Tôi lớn hơn cô nhiều tuổi không phải vô ích, ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, nghĩ chu đáo là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, bà ấy là mẹ của cô, những điều này là trách nhiệm của chúng ta." Từ Lập Trạch nói rồi chỉ vào hộp đồ ở trước ghế phụ, "Trong đó có một chiếc túi quà màu đỏ, cô lấy ra và mở xem đi."
Tô Dương làm theo lời Từ Lập Trạch, mở túi quà ra và nhìn thấy bên trong là một chiếc hộp vuông bằng da màu đen.
Chiếc hộp khá nặng, khi Tô Dương cầm trong tay, cô đã đoán được phần nào.
Cô cảm thấy áp lực lớn, lo rằng khi mở hộp ra sẽ thấy một chiếc nhẫn kim cương với kiểu dáng lòe loẹt.
May mắn thay, bên trong hộp là hai chiếc nhẫn đôi đơn giản, rất tinh tế, kiểu vòng trơn, chiếc nhẫn nữ có đính ba viên kim cương nhỏ xinh xắn, tinh tế nhưng nổi bật.
"Sao tôi lại cảm thấy có ai đó vừa thở phào nhẹ nhõm?" Từ Lập Trạch dù đang lái xe không chớp mắt nhưng lại dùng ánh mắt để theo dõi từng cử chỉ của Tô Dương.
Tô Dương cố nín cười, không còn lưỡng lự hay từ chối nữa, mà dứt khoát lấy chiếc nhẫn nữ ra rồi hỏi, "Tôi có thể thử không?"
Từ Lập Trạch gật đầu.
Tô Dương cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay phải của mình, ngạc nhiên khi thấy nó vừa vặn không chê vào đâu được.
Cô cực kỳ kinh ngạc quay sang nhìn Từ Lập Trạch, đưa tay lên lắc lắc, "Làm sao anh biết kích cỡ ngón tay của tôi? Ngay cả tôi cũng không biết rõ điều này mà."
"Nhìn đoán thôi." Từ Lập Trạch trả lời thật thà.
Khi Từ Lập Trạch đi công tác ở thành phố B, anh đã dành chút thời gian rảnh để đến trung tâm thương mại và chọn mua cặp nhẫn cưới này.
Thực ra là anh đã đo kích thước nhẫn của Tô Dương dựa trên ngón út của mình, anh cũng đã sẵn sàng tinh thần sẽ phải quay lại cửa hàng để chỉnh sửa kích cỡ nếu cần.
Nhưng không ngờ kích thước lại hoàn toàn vừa vặn một cách kỳ diệu.
"Cảm ơn anh." Tô Dương lại cảm thấy mình cần phải nói lời cảm ơn, nhưng sau khi nói ra, cô nhận thấy có gì đó không ổn, liền sửa lại, "Ý tôi là… cảm ơn anh đã chu đáo như vậy."
Từ Lập Trạch gật đầu, nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điều khiển rồi hỏi, "Một lát nữa cô có bận gì không?"
Thấy Tô Dương lắc đầu, Từ Lập Trạch nhẹ nhàng nhấn ga, "Vậy thì tối nay ra ngoài ăn nhé, coi như là… tưởng nhớ những giờ phút cuối cùng của cuộc sống độc thân đi."
Từ Lập Trạch dẫn Tô Dương đến một nhà hàng Nhật Bản nằm ẩn mình trong một con hẻm nhỏ.
Hẻm rất hẹp, hai bên không thể đỗ xe, nên Từ Lập Trạch đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, rồi dẫn Tô Dương đi bộ tới.
Lúc này còn chưa đến giờ tan làm, con hẻm khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cô gái trẻ đi qua, tiếng cười trong trẻo của họ vang vọng khắp con hẻm, phá tan không gian tĩnh lặng và mang đến chút vui tươi giữa cái nắng nóng của mùa hè.
Tô Dương đi theo Từ Lập Trạch, cả hai bước đến cửa nhà hàng, lập tức có nhân viên phục vụ mỉm cười chào đón và dẫn họ vào trong.
Bước qua cánh cửa gỗ cổ kính, hiện ra trước mắt là một khu vườn phong cách Nhật Bản, cảnh sắc tuyệt đẹp như mở ra một thế giới mới.
Tô Dương men theo con đường đá nhỏ đi vào, băng qua một hồ cá và một cây cầu đá nhỏ cong cong.
Khi đi qua cầu, Tô Dương nghiêng người nhìn xuống hồ.
Nước hồ trong vắt, bên dưới là vài con cá chép to béo, những màu sắc đen, trắng, đỏ đan xen tạo nên một bức tranh sống động như những đóa sen nở rộ trong dòng nước.
Có vẻ như Từ Lập Trạch là khách quen ở đây, nhân viên phục vụ dẫn đường rất nhiệt tình nói chuyện với anh, kể về những nguyên liệu tươi mới có sẵn trong ngày và hỏi anh có muốn chọn lại phòng bao quen thuộc hay không.
Từ Lập Trạch trả lời một cách hờ hững, thỉnh thoảng anh liếc mắt nhìn Tô Dương đang bước phía sau.
Khi bước vào trong, Tô Dương lập tức bị thu hút bởi những phòng bao được ngăn cách bởi những bức bình phong kiểu Nhật, mỗi phòng đều có tên gọi lấy cảm hứng từ thơ ca, tinh tế và hay ho, thể hiện sự tinh ý của chủ nhân nhà hàng.
Cuối cùng, cả hai chọn ngồi trong một căn phòng trải chiếu tatami bên hồ nước.
Khi vào phòng, Tô Dương ngước lên nhìn tấm bảng treo ở góc trên bên trái, trên đó viết bốn chữ: "Không Bằng Đào Hạnh".
Tô Dương mỉm cười, nét mặt không giấu được sự thích thú, điều này khiến Từ Lập Trạch nhận ra sự khác lạ.
"Có chuyện gì sao?" Từ Lập Trạch hỏi khi đang nhận thực đơn từ tay nhân viên.
Tô Dương theo phản xạ nhìn nhân viên phục vụ, sau đó lắc đầu không nói gì.
Từ Lập Trạch lại hỏi tiếp, "Cô thích ăn gì, có kiêng khem món gì không?"
Tô Dương lắc đầu, rồi thành thật trả lời, "Tôi chưa bao giờ ăn món Nhật, anh gọi đi, tôi không kén ăn đâu."
Từ Lập Trạch có chút ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô, nhưng anh cũng không nói thêm gì, nhanh chóng chọn một loạt món ăn, sau đó hỏi Tô Dương, "Cô uống rượu không?"
Tô Dương vội vàng xua tay, "Không không, tôi chỉ uống nước thôi, tửu lượng của tôi rất kém, chỉ cần một ngụm là đủ say rồi."
Nghe vậy, Từ Lập Trạch liền gọi thêm một bình trà lúa mạch.
Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại.
Chỉ nghe tiếng "cạch" của cánh cửa khép lại, Từ Lập Trạch liền đặt cằm lên tay, chăm chú nhìn Tô Dương đang ngồi đối diện, rồi lại quay về câu hỏi lúc trước.
"Bây giờ thì có thể nói rồi chứ, lúc nãy cô cười một mình vì chuyện gì vậy?".