Nỗi đau đột ngột khiến cảm giác chóng mặt và tim đập dồn dập trong cảm giác của Tô Dương bị phóng đại lên vô cùng.
Cổ tay áo của Từ Lập Trạch vướng vào lọn tóc buông lơi bên tai cô, anh chỉ cần nhấc tay, đầu cô liền theo chuyển động của cánh tay anh mà di chuyển.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ đột ngột quay đầu, theo phản xạ cô giật đầu lại nhưng thay vì gỡ tóc ra thì lọn tóc lại càng rối vào và không may chạm vào đôi môi của anh.
“Tóc… tóc bị vướng rồi!” Tô Dương cảm thấy mình nói cũng không còn rành mạch nữa.
Cô theo bản năng lùi lại nhưng lọn tóc lại càng siết chặt hơn, kéo căng đến mức da đầu cô đau nhói, suýt nữa làm mắt cô đỏ hoe.
Từ Lập Trạch cũng hơi sững sờ.
Trong chiếc xe nhỏ hẹp, anh có thể nghe rõ hơi thở dồn dập của cô, phảng phất một mùi hương dịu nhẹ, như một con thú cưng nhỏ bé rụt rè, co ro trong vòng tay chủ nhân mà run rẩy.
“Đừng động đậy!”
Nhận ra ý định của cô muốn giật đứt lọn tóc, Từ Lập Trạch lập tức bật đèn trần.
Trong ánh sáng mờ dịu, Tô Dương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông ở ngay trước mặt nhưng cô cảm nhận rõ ràng rằng anh đang giơ tay, nhẹ nhàng giúp cô gỡ tóc.
Trong hơi thở, cô còn cảm nhận thấy mùi khói thuốc nhè nhẹ đặc trưng của anh.
“Xong rồi.”
Bỗng nhiên, Từ Lập Trạch lên tiếng, rồi rút tay về.
Tô Dương cúi đầu lí nhí đáp lời, nói một tiếng “Cảm ơn”.
Chiếc xe khởi động trở lại, hòa vào màn đêm đang dần trở nên náo nhiệt với tiếng động cơ gầm rú.
Trong khoang xe, bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu, Tô Dương ngồi thẳng người, giả vờ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Khoảng hai mươi phút sau, Từ Lập Trạch dừng xe trước một trung tâm thương mại ở phía nam thành phố.
Tô Dương nhìn thoáng qua biển hiệu nhấp nháy phía đối diện, cau mày hỏi anh, “Chúng ta đến đây để ăn tối à?”
“Một lát nữa có buổi tiệc do Lục Nghiêm Kha tổ chức, chính là vị Tổng giám đốc mà cô đã gặp ở nhà hàng Nhật lần trước.” Từ Lập Trạch vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “Tôi chỉ đến ngồi một lát để chào hỏi, trong quán có đồ ăn, nếu cô không quen thì tôi sẽ bảo họ chuẩn bị cho cô một phòng riêng cô có thể ngồi trong đó chơi một chút.”
Tô Dương lặng người, định từ chối nhưng Từ Lập Trạch đã xuống xe và vòng qua mở cửa cho cô.
Quán bar sang trọng tên là “Túc Dạ” mà Từ Lập Trạch dẫn cô vào có không gian rất đẹp.
Anh đưa thẻ VIP vàng ra ngay khi bước vào.
Bảo vệ đứng cửa mặc đồ đen, rất lịch sự, dẫn đường cho hai người vào sảnh chính, sau đó còn quay lại nhìn Tô Dương một cách khác lạ trước khi rời đi.
Tô Dương cắn môi, cúi đầu, không dám ngước nhìn mà chỉ chăm chú nhìn vào đôi giày vải của mình, mong sao có thể hòa mình vào ánh sáng mờ ảo xung quanh.
“Túc Dạ” là một quán bar nhẹ, từ cổng chính bước vào đã thấy sảnh với các ghế bọc nệm.
Giờ này còn sớm, chỉ có vài khách ngồi lẻ tẻ ở các ghế.
Âm nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên khắp nơi, vừa tạo ra bầu không khí lãng mạn vừa khéo léo che lấp những câu chuyện riêng tư của khách hàng.
Vừa bước vào, Từ Lập Trạch đi thẳng vào trong, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, Lục Nghiêm Kha từ cuối hành lang chạy đến.
Thấy Tô Dương đi sau Từ Lập Trạch, anh ta hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
“Chị ba, chị cũng đến chơi à!”
“Không, không phải!” Tô Dương vội xua tay.
Cô cảm thấy mình chắc chắn không hợp với môi trường này, không biết Từ Lập Trạch sắp gặp ai, bàn chuyện gì, thay vì đi theo anh vào phòng, cô thật sự nghĩ nên quay lại ngay.
Nhất là… nếu không may gặp phải người quen, sẽ càng thêm bối rối.
Nghĩ đến đây, cô vội kéo tay áo Từ Lập Trạch, “Tôi không muốn làm phiền mọi người đâu, hay là để tôi ra ngoài bắt taxi về, từ đây về Ngô Đồng Nhất Hào cũng không xa.”.