Cám Dỗ! Thế Thân Ánh Trăng Sáng Của Từ Tổng


Chiều nay, Từ Lập Trạch dự họp mà tâm trí cứ lơ đãng, càng gần đến chiều tối, anh càng nhìn điện thoại nhiều hơn.
Đến lúc tan họp, ngay cả trợ lý thân cận của anh, Triệu Duệ, cũng không kìm được mà hỏi, “Từ tổng, lát nữa anh có cuộc hẹn riêng nào khác à?”
Triệu Duệ đã theo Từ Lập Trạch nhiều năm, từ khi anh còn làm việc ở Phố Wall thì Triệu Duệ đã là cánh tay đắc lực của anh.
Bề ngoài, họ là sếp và nhân viên nhưng cách họ giao tiếp với nhau lại giống như những chiến hữu.
Tuy nhiên, hôm nay Từ Lập Trạch không trả lời câu hỏi của Triệu Duệ, chỉ cầm điện thoại, gõ nhẹ từng cái lên mặt bàn và hỏi lại, “Lát nữa tôi có lịch trình gì không?”
“Có ạ.” Triệu Duệ gật đầu, “Chúng ta đã hẹn ăn tối với Giám đốc Đới của khu phát triển.”
Khu phát triển có một dự án dân sinh mà Từ Lập Trạch đã theo đuổi từ lâu, hiện đang trong giai đoạn cuối, chỉ còn việc vay vốn ngân hàng.
Hai bên đều đang rất căng thẳng, Từ Lập Trạch không thể vắng mặt.
“Sau bữa tối thì sao?”
Nghe vậy, Từ Lập Trạch lộ vẻ khó chịu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại tối đen, rõ ràng là đang chờ cuộc gọi hoặc tin nhắn.
Triệu Duệ bối rối, tiếp tục báo cáo, “Sau bữa tối, Văn tổng đã hẹn anh uống rượu.”
“Ai cơ?” Từ Lập Trạch không tập trung, chưa kịp phản ứng.
“Tổng giám đốc Văn Phong, tứ thúc của anh đó.” Triệu Duệ cố nhịn cười, giải thích từng từ một.
Từ Lập Trạch lườm anh ta một cái, lạnh lùng nói, “Hủy buổi uống rượu, hoặc cậu gọi điện hỏi Văn tổng có chuyện gì, việc cá nhân thì miễn, còn nếu là việc công, bảo ông ấy đến gặp tôi ở văn phòng vào ban ngày đi.”
Nói xong, Từ Lập Trạch đứng dậy, cầm lấy áo vest treo trên lưng ghế và bước ra ngoài.


Triệu Duệ thầm than thở, vội vàng theo sau.
“Khoan đã, Từ tổng, Văn tổng đã hẹn anh nhiều lần rồi.

Ông ấy muốn bàn chuyện của hội đồng quản trị, buổi uống rượu tối nay là do chính anh đồng ý…”
Nghe tiếng Triệu Duệ rền rĩ phía sau, Từ Lập Trạch đột ngột dừng lại, quay người lại.
“Sao thế? Cậu về nước rồi quên cả cách làm thư ký hành chính à? Ngay cả một lịch trình không quan trọng cũng không biết hủy sao?”
Triệu Duệ đứng trơ ra, lấy tay lau mồ hôi trên trán, cười mà như mếu.
Chuyện hội đồng quản trị mà không quan trọng sao? Vậy thì việc gì mới quan trọng chứ?
Bên kia, Từ Lập Trạch đã bước đến cạnh thang máy, khi nhấn nút đi xuống, anh bỗng nghĩ đến mùi hương chanh nhè nhẹ trên người Tô Dương.
Nghĩ lại cũng thật lạ, đó chỉ là mùi của loại sữa tắm hoặc dầu gội rẻ tiền nhưng lại khiến Từ Lập Trạch - một người đã quen với đủ loại nước hoa đắt tiền, nhớ mãi không quên.
Hình ảnh cô gái nhỏ co ro trong vòng tay anh, run rẩy nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, vẫn còn in đậm trong trí nhớ của anh.

Trong không gian chật chội của thang máy, chỉ cần cúi đầu là Từ Lập Trạch có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Dương vì hoảng loạn.
Khoảnh khắc sinh tử đó lại mang đến cho anh một cảm giác kỳ lạ, dường như đã từng trải qua.
Nghĩ đến đây, khi thang máy vẫn chưa đến, Từ Lập Trạch khó chịu, bực bội nhấn thêm nút thang máy hai lần.
Từ lúc anh rời khỏi Ngô Đồng Số Một đến bây giờ đã tròn sáu tiếng.
Bình thường, trong các cuộc họp, Từ Lập Trạch không bao giờ nhìn vào điện thoại.

Không chỉ bản thân anh, mà anh cũng không thích cấp dưới của mình nhìn vào điện thoại trong khi họp, tỏ ra thiếu tập trung.
Nhưng hôm nay, Từ Lập Trạch đã phá lệ vì câu nói của mình: “Gọi cho tôi cũng được.”
Không ai biết được anh đang nghĩ gì khi cầm điện thoại, chỉ có chính Từ Lập Trạch rõ nhất.

Có lẽ, anh đang chờ cuộc gọi từ cô gái nhỏ cô đơn ở căn biệt thự kia.
Thành thật mà nói, cảm xúc lạ lẫm này khiến Từ Lập Trạch cảm thấy không thoải mái.
Còn về phần Tô Dương, buổi chiều hôm đó trôi qua đầy thú vị và bận rộn.
Sau khi Từ Lập Trạch rời đi, cô chuyển hết đồ đạc trên xe vào sảnh trước, sau đó rửa tay sạch sẽ và bắt đầu cuộc “thám hiểm” trong căn biệt thự trống vắng này.

Sau một vòng tham quan, ngoài tầng một, tầng hai và sân thượng, Tô Dương phát hiện biệt thự còn có một tầng hầm.
Vì tò mò nên cô đi xuống tầng hầm và thấy nơi này đã được cải tạo thành một phòng chiếu phim gia đình mở, góc tường còn có một bàn mạt chược, dù bàn mạt chược có vẻ không hợp với không gian nghệ thuật của rạp chiếu phim gia đình nhưng lại mang đến một nét rất “đời.”
Kết thúc “chuyến thám hiểm,” Tô Dương quay lại tầng hai, chọn một phòng có phòng tắm riêng gần cầu thang, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc lặt vặt của mình.
Trong lúc đó cô dùng cà chua và trứng trong tủ lạnh để nấu một bát mì, rồi gọi điện thoại cho bệnh viện.
Điện thoại được một y tá trực ca bắt máy, cô ấy nói với Tô Dương rằng Hạ Quyên vừa tỉnh dậy không lâu, đã qua cơn nguy kịch và đã được chuyển lại phòng bệnh thường.
Tô Dương cảm ơn y tá, yên tâm hơn nhiều, ăn xong bát mì rồi tiếp tục cắm đầu sắp xếp phòng.
***
Tối hôm đó, khi Từ Lập Trạch kết thúc bữa tiệc và quay về Ngô Đồng Số Một, đã gần chín giờ.
Hôm nay anh uống khá nhiều trong bữa tiệc, tuy chưa đến mức say nhưng đầu óc đã bắt đầu hơi lâng lâng.
Triệu Duệ lái xe đưa anh về tận cửa, như thường lệ, hỏi xem anh có cần mình ở lại chăm sóc không.
Kết quả là Từ Lập Trạch liếc nhìn anh ta với vẻ khó chịu, sau đó đóng sầm cửa xe lại và bước vào biệt thự mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có một chiếc đèn đang chiếu sáng ở góc, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, xung quanh không một chút sức sống, cũng chẳng thấy bóng người.
Từ Lập Trạch thay giày, vừa nới lỏng cà vạt vừa bước lên tầng hai nhưng dù tìm một vòng, anh vẫn không thấy Tô Dương đâu.
Rượu trắng bắt đầu ngấm dần, khiến Từ Lập Trạch cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Đứng ở đầu cầu thang, anh bực bội rút điện thoại ra gọi cho Tô Dương.
Điện thoại kết nối nhưng reo đến vài phút mà không ai bắt máy.
Từ Lập Trạch nhíu mày, đang định xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét nhỏ từ phía dưới vọng lên.
Anh sững người, dựa vào tay vịn cầu thang, nghiêng nửa người về phía dưới để nhìn nhưng tầng một vẫn vắng lặng không một bóng người.

Đúng lúc đó, tiếng thét lại vang lên lần nữa.
Từ Lập Trạch híp mắt suy nghĩ, sau đó gỡ bỏ cà vạt, cởi áo khoác, vừa xắn tay áo vừa bước xuống cầu thang đi về phía tầng hầm.
Trong tầng hầm nửa mở, ánh sáng đa sắc nhấp nháy, kèm theo đó là âm thanh nhạc nền ghê rợn và ám ảnh, như một chiếc lưới khổng lồ bao phủ toàn bộ không gian.
Trên chiếc ghế sofa dài màu trắng ngà, một bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ đồ ngủ in hình dâu tây đang co ro, mái tóc dài xõa trên vai, từ phía sau nhìn lại trông giống như một con búp bê khổng lồ.
Âm thanh kinh hoàng từ hệ thống âm thanh vòm Dolby lại một lần nữa vang lên.
Từ Lập Trạch nhướng mày, nhìn lên màn hình phía trước.

Trên đó đột ngột hiện ra một gương mặt ma trắng bệch, đôi mắt co rút, ba lỗ mũi chảy máu, môi đen xì lộ ra thịt thối rữa.
Phải thừa nhận, cảnh này khiến Từ Lập Trạch, vốn đang hơi say, lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Cô gái nhỏ trên sofa dường như cũng bị giật mình, càng rúc sâu vào gối tựa phía sau.
Thấy vậy, Từ Lập Trạch bất ngờ nổi hứng trêu đùa.
Anh từ từ tiến lại gần, từ từ giơ tay lên, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Tô Dương trong yên lặng...
________
P.s: Mọi người ủng hộ truyện nhiều thì mình sẽ tăng chương nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận