Cấm Đoán


Lúc này Lê Nghiên mới nhớ ra mình không mặc đồ lót, nhưng cô chỉ coi anh là một đứa trẻ con nên không cố kỵ nhiều lắm, thấy anh phản cảm, cô dừng tay, ném tăm bông vào thùng rác.


Cô không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con ở độ tuổi này, cũng không muốn giao lưu nhiều với anh, nhưng bao lần bị anh dùng những lời lẽ xúc phạm, làm nhục, cộng với tâm trạng tồi tệ do bất mãn hôm nay gây ra khiến cô đột nhiên không muốn chịu đựng nữa.


Khi cô đứng dậy, cô nghiêng đầu, liếc anh một cái với ánh mắt chán ghét: “Cho dù tôi quyến rũ cũng không dến lượt một đứa trẻ con chưa đủ lông đủ cánh như cậu đâu.




Không biết có phải bị kích thích hay không, ánh mắt của Triệu Phi Minh như phun lửa, khóe mắt anh và cằm vẫn còn dính máu, khiến ánh mắt của anh trở nên đáng sợ hơn, anh đột nhiên đứng dậy, chiều cao gần 1m90 khiến cảm giác ngột ngạt tăng cao.


Lê Nghiên xoay người muốn đi lên lầu lại bị anh nắm lấy cổ tay ném xuống ghế sô pha.


“Cậu muốn làm gì?” Lê Nghiên đau, bộ ngực đung đưa dưới bộ đồ ngủ tơ tằm, cô rút tay về, che ngực lại, hai chân tạo khoảng cách bị Triệu Phi Minh đè xuống, thấy cô muốn trốn, cậu túm tóc cô ném cô xuống ghế sô pha.


“Không phải cô nói tôi chưa đủ lông đủ cánh sao?” Anh nhìn khuôn mặt cô, rõ ràng chán ghét, ánh mắt lộ ra sự oán hận nhưng cơ thể cứ đè cô xuống, “Tôi cho cô biết tôi có dài hay không.




“Cậu bị điên à?” Lê Nghiên không biết tại sao anh phát điên, cô giãy giụa mấy lần, đột nhiên Triệu Phi Minh tiến lại gần, thì thầm vào tai cô; “Nếu cha tôi nhìn thấy cảnh này, cô đoán xem ông ta sẽ tin cô hay tin tôi?”

Anh thực sự muốn đuổi Lê Nghiên ra khỏi cái nhà này bằng cách này.


Lúc này Lê Nghiên mới nhớ ra mình không mặc đồ lót, nhưng cô chỉ coi anh là một đứa trẻ con nên không cố kỵ nhiều lắm, thấy anh phản cảm, cô dừng tay, ném tăm bông vào thùng rác.


Cô không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con ở độ tuổi này, cũng không muốn giao lưu nhiều với anh, nhưng bao lần bị anh dùng những lời lẽ xúc phạm, làm nhục, cộng với tâm trạng tồi tệ do bất mãn hôm nay gây ra khiến cô đột nhiên không muốn chịu đựng nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận