Cấm Đoán


Cô căng thẳng, tiểu huyệt lập tức điên cuồng xoắn chặt.

Triệu Phi Minh suýt nữa bị cô kẹp xuất tinh, nghĩ đến câu nói giễu cợt kia của cô, anh rút ra một đoạn nhỏ rồi lại chậm rãi lao vào.

Lê Nghiên không chịu nổi mà nức nở, cô đưa tay che miệng lại, lúc này mới ngừng rên rỉ.

Một tay Triệu Phi Minh nắm mái tóc dài của cô, ép cô phải ngửa mặt lên, ở một khoảng cách mơ hồ, anh vừa ưỡn hông nện cô vừa cười nhạo nói: “Che miệng làm gì? Cô kêu lên, để cha tôi nghe thấy âm thanh vợ ông ta bị con trai của mình nện…Lẳng lơ như thế nào.”

“Đi xuống!” Lê Nghiên thật sự luống cuống, căng thẳng cộng với kích thích trước nay chưa từng có khiến lỗ chân lông mở ra.


Khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, cô hoảng sợ, dùng hết sức lực đẩy Triệu Phi Minh xuống ghế sô pha, bản thân ôm ngực, không quan tâm áo ngủ bị kéo xuống hông, vội vàng đi dẹp lê chạy vào phòng tắm.

Tối nay Triệu Phi Minh đánh nhau với người ta bị thương nếu không anh sẽ không bị cô đẩy ngã.

Anh xoa ngực, nhấc áo lên nhìn vết máu ứ đông trên ngực.

Anh nghiến răng hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống, dương vật bị ép rút ra vẫn đứng thẳng, vừa mới tiếp xúc với không khí đã nóng lòng muốn đâm vào tiểu huyệt chặt hẹp kia.

Quả nhiên là điếm.

Dựa vào cái miệng bên dưới mới quyến rũ được Triệu Cao Hồng.

Triệu Phi Minh nắm lấy dương vật, đi mấy bước dài về phía toilet, trước khi Lê Nghiên chốt cửa liền dùng chân chặn lại, sau đó đẩy cửa đi vào trong.

Triệu Cao Hồng đã đi xuống lầu, ông đi dép lê, chú ý tới hộp thuốc trên bàn trà trong phòng khác, ông cau mày hét: “Triệu Phi Minh!”

Không nghe thấy tiếng trả lời, ông tưởng Triệu Phi Minh đã đi lại nói: “Vợ ơi!”

Lê Nghiên chật vật ở trong phòng tắm đáp lại: “Em đang…ở trong nhà tắm.”


“Ồ, bảo sao anh gọi em không thấy em trả lời.” Triệu Cao Hồng đi vào bếp rót cho mình một cốc nước, vừa uống vừa nói: “Thằng nhóc Triệu Phi Minh đó chắc chắn lại đánh nhau với người ta, nếu lát nữa em nhìn thấy nó thì thay anh dạy dỗ nó.

Cái thằng này hôm nào cũng đánh nhau, không sợ có ngày đánh mình đến tàn phế sao.”

“Vâng…” Lê Nghiên không ngờ Triệu Phi Minh đi theo đến phòng tắm, chỉ cần anh lên tiếng gọi Triệu Cao Hồng, cuộc sống của cô sẽ bị nhãi ranh này hủy hoại ngay lập tức.

Nhưng không hiểu vì sao Triệu Phi Minh lại không gọi Triệu Cao Hồng đi vào mà ngược lại đè cô lên cửa, cắm vào từ phía sau.

Eo lưng cô bị đè nặng, mông bị anh bóp chổng lên trên, có lẽ nghĩ cô không đủ cao nên anh dang rộng hai chân, ở tư thế đứng tấn nện cô một lúc rồi bất ngờ bế cô lên, ưỡn hông đâm vào tiểu huyệt.

Tiếng dương vật va chạm vang vọng khắp phòng tắm.

Lê Nghiên không còn nghe rõ Triệu Cao Hồng ở bên ngoài nói gì nữa, tấm nhìn của cô loạn xạ, cô dùng sức che miệng, buộc bản thân không được phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng khoái cảm quá mạnh mẽ, sau một khoảng thời gian, cơ thể cô run rẩy đạt cực khoái.


“Con đĩ, sao không kêu lên?” Triệu Phi Minh ác ý đâm vào chỉ vì muốn cô kêu lên nhưng cô dù có cắn rách môi cũng không phát ra âm thanh, tiếng rên rỉ bị chặn ở cổ họng ngược lại khiến dục vọng của anh mạnh mẽ hơn.

Anh siết chặt bụng cô, đẩy nhanh tốc độ, nện đến mức cặp mông đỏ ửng, Lê Nghiên quay mặt đi, dùng tay dựa vào anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhìn anh vô cùng đáng thương.

Cô cắn môi, tiếng nước nở ở trong cổ họng hiện lên trên mặt.

“Đừng…” Cô hàm hồ nói, khuôn mặt đỏ như lưỡi câu mê người, quyến rũ dương vật của Triệu Phi Minh hưng phấn hơn.

“Con đĩ!” Anh thở dốc trừng mắt nhìn cô, từ tận đáy lòng anh ghét khuôn mặt này nhưng dương vật lại hưng phấn hơn vì khuôn mặt đang khóc lóc thảm thương này, cảm xúc mâu thuẫn khiến động tác của anh mạnh mẽ hơn, những cú thúc khiến cô run rẩy đạt cao trào lần nữa, đường đi co rút kịch liệt, kẹp đến mức anh kêu một tiếng, thở hổn hển xuất tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận