Chị ta quả nhiên đã biết.
Sắc mặt Trình Tô Nhiên trắng bệch, nhất thời phán đoán không được ý đồ của Bạch Lộ, chỉ có thể nói với bản thân không thể hoảng sợ, siết chặt nắm tay, "Cho nên thì sao?"
"A?"
"Cho nên chị muốn nói cái gì?"
"Nga, tôi không nghĩ nói cái gì, chỉ là sửa lại đúng sự thật mà thôi." Bạch Lộ nhún vai.
Trình Tô Nhiên sâu kín mà nhìn chằm chằm cô ta
"Sao lại nhìn tôi như vậy a?" Bạch Lộ bị biểu tình nghiêm túc của cô chọc cười, "Đừng khẩn trương, em gái nhỏ, tôi sẽ không nói ra ngoài, dù sao cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, yên tâm đi."
"Nếu chị Ngu không ở đây, vậy đợi chút nữa tôi lại đến."
Nói xong, cô ta giơ tay dán miệng, làm động tác kéo khóa lại, xoay người muốn đi.
"Là bởi vì lần trước ở văn phòng nghe được lời của tôi sao?" Thanh âm Trình Tô Nhiên rất thấp, nắm tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng.
Bạch Lộ dừng lại bước chân, cánh tay duỗi ra đang dự định xoay nắm cửa treo ở giữa không trung, lại thu trở về, trầm mặc một lát, cô ta vẫn như cũ đưa lưng về phía Trình Tô Nhiên, con ngươi buông xuống hiện lên một tia khinh miệt.
"Cũng không hẳn là như vậy."
"....."
"Đã sớm có cảm giác được các người không bình thường."
"Làm sao nhìn ra được?" Trình Tô Nhiên cấp bách mà truy vấn.
Bạch Lộ không nhanh không chậm mà xoay người, cong lên khóe môi, ngậm lấy nhàn nhạt ý cười: "Ánh mắt em nhìn chị Ngu bại lộ quá nhiều, tôi cũng có em gái, biết giữa chị em không phải là loại ánh mắt như vậy.
Thích một người, vô luận khắc chế cỡ nào, ánh mắt cùng những động tác nhỏ sẽ không lừa được người khác, chỉ sợ cũng chỉ có chính em cho rằng bản thân đã che giấu rất khá."
Cặp mắt kia hẹp dài nhuệ khí phảng phất có thể xuyên thấu tâm tư cô.
Trình Tô Nhiên muốn tránh cũng không thể tránh, toàn bộ linh hồn đều không hề giữ lại mà hiển lộ ra dưới ánh mặt trời, giống như bị một đạo sấm sét bổ trúng.
Ánh mắt không lừa được người khác.
Cô có thể ngoài miệng nói với Giang Ngu là không thích, có thể nói với bản thân ở trong lòng là không thích, có thể khống chế hành động, biểu tình, thậm chí là lực chú ý, nhưng cô khống chế không được ánh mắt của mình.
Có lẽ có rất nhiều thời điểm ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được.....
Thời điểm cô nhìn Giang Ngu, là cái dạng ánh mắt gì? Bại lộ những cảm xúc gì? Còn có người nào khác biết được hay không? Bản thân Giang Ngu có phải cũng đã nhận ra hay không? Nếu như vậy.....!Trình Tô Nhiên có điểm hoảng.
Người khác đối với cô như thế nào cũng không sao cả, cô chỉ để ý suy nghĩ ở trong lòng Giang Ngu.
Chỉ cần không mang lại phiền toái cho chị ấy là tốt rồi....
"Em gái nhỏ, em quá hồ đồ, tôi cảm thấy đồng cảm với em." Bạch Lộ tiếc hận mà lắc lắc đầu, cũng không vạch trần, chỉ là ánh mắt ý vị thâm trường kia.
Trình Tô Nhiên đối diện với ánh mắt của cô ta, hô hấp cứng lại, địa phương yếu ớt nhất nơi đáy lòng hung hăng bị đánh trúng.
Nơi đó là nơi cô nói cho bản thân nghe lời nói dối, cũng là nơi cô thân thủ cầm tù lòng tự trọng của mình.
"Chị không phải cũng thích Giang Ngu sao?" Trình Tô Nhiên cười nhạo, đôi mắt có điểm hồng, "Chị cũng giống như tôi, thích chị ấy, nhưng không muốn để chị ấy biết, lại luôn muốn cùng chị ấy thân cận, cho nên chị có tư cách gì đồng cảm tôi? Tôi cần chị đồng cảm sao?"
Cô giống như một con thú nhỏ bị giẫm phải đuôi, phát ra bản năng gào rống.
Đồng cảm, thương hại.....
Hai cái từ này thật đáng ghét.
Bạch Lộ yên lặng nhìn cô, ánh mắt càng thêm đồng cảm, thở dài nói: "Không giống nhau."
"Nga?"
"Ở nhà tôi có nuôi một con mèo, tôi rất thích nó, mỗi buổi tối đều phải ôm nó ngủ, nhưng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ cùng nó yêu đương, cũng sẽ không cùng nó có giao lưu tinh thần sâu."
"....."
"Lại nói tiếp, em cảm thấy chị Ngu sẽ thích một......người luôn phụ thuộc vào chính mình sao? Nếu là tôi, tôi khẳng định không thích, cũng không có quá nhiều coi trọng." Bạch Lộ bĩu môi, hai tay vòng lấy nhau.
Biểu tình Trình Tô Nhiên cứng lại.
Đúng vậy....
Sủng vật cùng người không giống nhau.
Bằng hữu ở bên người Giang Ngu là người, fans ở trên Weibo là người, người xa lạ ở trên đường nhận ra Giang Ngu cũng là người, ai cũng đều có tư cách thoái mái hào phóng tìm hiểu Giang Ngu.
Chỉ có cô một sủng vật không có tư cách.
Lấy thân phận như vậy ngốc tại bên người Giang Ngu, ảo tưởng càng nhiều cũng chỉ là kịch một vai của cô, vĩnh viễn bị đối phương khinh thường.
Ở trong lòng căng chặt hồi lâu bỗng dưng "bang" một tiếng đứt gãy.
Cô tựa như vừa từ trong mộng tỉnh lại.
Giống như một lữ nhân cõng ngàn cân lặn lội đường xa, cho rằng chỉ cần bản thân vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước, có thể sẽ có một ngày đến được nơi lý tưởng, nhưng cô dần dần có chút không chịu nổi phân trọng lượng này, cô đang khiêu chiến cực hạn của bản thân, ý niệm muốn từ bỏ một ngày so với một ngày càng mãnh liệt hơn.
Chị ấy nói thích người dũng cảm, cô lại ngay cả dũng khí nhìn thẳng đối phương cũng không có.
Một người nhu nhược như vậy có tư cách gì sóng vai đứng cạnh chị ấy?
Trình Tô Nhiên tư giễu cười, đáy mắt mơ hồ.
......
Buổi chiều mọi người tự do hoạt động, có người ở phụ cận đi dạo, có người chơi mạt chược, chơi game, toàn bộ sơn trang không khí vừa náo nhiệt vừa hòa thuận.
Trình Tô Nhiên lấy cớ đêm qua ngủ không tốt, nơi nào cũng không đi, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Giang Ngu không miễn cưỡng cô, cũng không nghĩ nhiều, bản thân cùng Điền Lâm khắp nơi tham dự hoạt động, lại ở một cái KTV hát hai giờ, vô cùng vui vẻ.
Buổi tối ở tại trong sân khu biệt thự nướng BBQ, Trình Tô Nhiên đã ở trên giường phát ngốc hồi lâu, cảm xúc cũng đã được điều chỉnh đến không sai biệt lắm, liền không có lý lo gì không đi.
Cô lo lắng bản thân khống chế không được cảm xúc, bị Giang Ngu hoặc là những người khác nhìn ra manh mối gì, liền cật lực tránh cùng Giang Ngu đối diện, làm bộ bản thân chỉ đối với đồ ăn có hứng thú, làm bộ bản thân chỉ là một cô gái nhỏ không rành thế sự.
Cũng may, Giang Ngu vội vàng cùng người khác đùa giỡn, cũng không chú ý đến cô.
Tâm tình Trình Tô Nhiên đã an ổn nhưng lại có điểm mất mát, yên lặng ngồi ở trong một góc ăn xiên nướng, muốn lướt Weibo, phát hiện đã xóa mất, lại lần nữa download về.
Thấy cô ấy trong tay là nước sôi để nguội, cùng người khác cụng ly bia, thấy cô ấy từ trên giá đặt đồ nướng BBQ lấy một ít rau xanh ăn, đừng nói là thịt, ngay cả khoai tây cũng không đụng đến, thấy cô ấy đối với mỗi người cười nói, bên trong lời nói hiền hòa thân thiết, không hề làm giá.
Tuy rằng cô ấy thoạt nhìn bình dị gần gũi, ai cũng đều có thể nói giỡn, nhưng cổ khí tràng lạnh lẽo kia cũng làm người không dám tùy ý mạo phạm.
Ăn xong nướng BBQ rồi, có người đề nghị chơi "Nói thật hay đại mạo hiểm".
Toàn bộ người chia làm mấy tổ nhỏ, mỗi tổ dùng một bộ thẻ bài, xoay chai, ném xúc xắc lựa chọn "Nói lời thật" hoặc là "Đại mạo hiểm", nếu như cự tuyệt chấp hành, liền phải uống một ly bia xem như trừng phạt.
Trình Tô Nhiên sợ nhất là loại trò chơi này, muốn trở về, lại thấy Giang Ngu bộ dạng rất hứng thú, lại có điểm luyến tiếc, chỉ có thể căng da đầu gia nhập nhóm nhỏ.
Cô, Giang ngu, Bạch Lộ, Điền Lâm, bốn người dựa gần, cùng một tổ nhỏ khác cả trai lẫn gái tạo thành một cái vòng, ngồi ở trên thảm.
"Tới tới tới, nhìn cho kỹ, uống bia phải dùng cái này a." Bạch Lộ vung giơ lên một cái ly lớn đặt lên bàn, vật trên tay đặt xuống một cái thật mạnh.
Là một cái ly đong đo, dung tích ước chừng 300 ml.
Một nam đồng nghiệp cười trêu chọc: "Tiểu Bạch mạnh như vậy sao? Chốc lát nữa đến lượt bản thân đừng có khóc a."
Bạch Lộ khinh thường nói: "Tửu lượng của em rất tốt."
"Được."
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm cái ly âm thầm kinh hãi, theo bản năng dựa vào trên người Giang Ngu, Giang Ngu nắm lấy tay cô, cho một cái ánh mắt trấn an, nhấp môi mỉm cười.
Cái chai bắt đầu chuyển động, mọi người ngừng thở chờ đợi, trong không khí vẫn còn tàn lưu mùi hương của thịt nướng.
Bốn lượt đầu, phân biệt chuyển trúng ba nam đồng nghiệp cùng một nữ đồng nghiệp, ném xúc xắc hai lớn hai nhỏ, điểm một hai ba là "Nói lời thật", điểm bốn năm sáu là "Đại mạo hiểm", chỉ có một người sau khi rút được thẻ bài, chạy đến bên cửa sổ hô to một tiếng "Tôi là heo".
Trình Tô Nhiên đang âm thầm cảm thấy may mắn, đến lượt thứ năm cái chai không nghiêng không lệch chuyển hướng về phía cô.
"......"
Sợ cái gì tới cái đó.
Tất cả mọi người đều nhìn cô, bao gồm cả Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên căng da đầu cầm lấy xúc xắc, hướng trên bàn ném lên, xúc xắc xoay hai vòng, dừng lại, điểm số là ba.
Hô----
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Nha, nói lời thật, mau rút mau rút." Bạch Lộ hướng cô chớp chớp mắt.
Trình Tô Nhiên vươn tay, từ phía trung tâm rút ra một tấm thẻ, lật qua xem, trong nháy mắt liền đỏ mặt.
"Là cái gì a?"
Cô chậm rì rì đem tấm card lật qua, cho mọi người cùng xem.
Bạch Lộ trực tiếp đọc ra: "Trên người của bạn có bộ vị nào mẫn cảm nhất...."
Những người khác ho nhẹ vài tiếng, chờ cô trả lời.
Giang Ngu nhỏ đến khó phát hiện nhíu hạ mi.
Vấn đề này dễ dàng dẫn người hiểu sai, Trình Tô Nhiên đỏ mặt liếc mắt nhìn Giang Ngu một cái, nghĩ nghĩ, nói: "Nách có tính không? Cù một chút liền ngứa, rất mẫn cảm."
"Tính." Giang Ngu lập tức tiếp lời, "Lượt tiếp theo."
Trình Tô Nhiên bình tĩnh mà thả tấm card xuống, một lần nữa xáo trộn thẻ bài, dư quang phát hiện Bạch Lộ đang nhìn mình, cô có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại thì, bản thân cũng đã cùng đường bí lối, cũng không để bụng bị người ta vây xem cười nhạo nữa.
Vì thế cô hào phóng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Bạch Lộ.
Bạch Lộ giật mình, quay mặt đi.
Một vòng này, cái chai chuyển tới trước mặt Bạch Lộ, cô ta không chút do dự cầm lấy xúc xắc thả xuống, sau một lát, lại dứt khoát lưu loát mà rút một tấm thẻ, đọc xong cho mọi người xem:
- --- bạn cho rằng ai đang ngồi ở đây là người gợi cảm nhất?
"Đương nhiên là chị Ngu của chúng ta rồi." Bạch Lộ câu môi cười khẽ, ánh mắt ái muội nhìn về phía Giang Ngu.
Những người khác sôi nổi ồn ào vỗ tay: "Ồ------"
Giang Ngu chọn hạ mi, "Cái miệng nhỏ rất ngọt."
Cô ấy nhưng thật ra rất vui vẻ.
Trình Tô Nhiên nhìn Bạch Lộ không chút nào che giấu trắng mắt nói ra, trong lòng có điểm không thoải mái, ẩn ẩn có cổ xúc động muốn che trước người Giang Ngu, nhưng lúc này, lượt trò chơi tiếp theo lại bắt đầu.
Lại lần lượt chuyển tới Điền Lâm cùng hai nữ đồng nghiệp nữa, rốt cuộc, cái chai xoay tròn cũng chuyển về hướng Giang Ngu.
"Oa, cuối cùng cũng tới chị." Bạch Lộ hài hước nói.
Từ mấy vòng trước, Giang Ngu đã sờ thấu trung tâm của trò chơi này, đơn giản là "Dám chơi" cùng "Khác người", trong cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mang theo tia khẩn trương, cô ấy hơi có chút lo lắng, nếu bản thân rút phải một vấn đề không tiện trả lời, hoặc là chọn trúng điểm mệnh lệnh mạo hiểm nhất, có thể phải uống xuống ly lớn bia kia.
Hương vị đó không mấy dễ chịu.
Cô ấy cầm lấy xúc xắc ném xuống, trong lòng mặc niệm điểm số nhỏ, đáng tiếc trời không chiều lòng người, là điểm 5.
"Nga lớn, đại mạo hiểm." Bạch Lộ lại ồn ào.
Trình Tô Nhiên mím chặt môi.
Giang Ngu không do dự, trực tiếp rút một tấm thẻ trên cùng, lật qua xem, biểu tình trong một cái chớp mắt liền đình trệ, lại khôi phụ tự nhiên.
Cô ấy đem tấm card cho mọi người xem.
- --- hôn lên trán người khác phái ngồi gần bạn nhất.
Không đợi nam đồng nghiệp cách gần nhất phản ứng, Giang Ngu đã buông tấm card, cầm lấy dụng cụ mở nắp bia, không chút để ý mà nói: "Uống bia."
"Đúng đúng đúng, Giang tổng vẫn là uống bia đi." Nam đồng nghiệp cũng xấu hổ, anh ta nào dám chứ.
Trình Tô Nhiên lúc này mới thấy rõ ràng mệnh lệnh mạo hiểm là như thế nào.
Tâm còn chưa treo lên, đã nhẹ nhàng trở về bụng, cô đối với lựa chọn của Giang Ngu không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, như là thập phần hiểu cô ấy.
Nhưng một ly bia lớn như vậy, uống xong thật không có chuyện gì chứ?
Cô nhớ mang máng không lâu sau khi hai người gặp nhau, có một buổi tối Giang Ngu đưa cho cô rượu vang đỏ, ngọt ngào, giống nước ngọt, cùng với rượu vang đỏ tầm thường khó nuốt hương vị bất đồng, cô uống không đến hai ngụm mặt đã nóng đỏ lên, thật sự không thắng được rượu lực.
Sau đó mới biết được kia không phải là rượu vang đỏ tầm thường, là hồng ngọt.
Đối với cô mà nói, rượu gì cũng đều giống nhau, uống một ly lớn sẽ say, ly nhỏ cũng sẽ say, nếu uống ít hơn thì được.
*Rượu vang hồng
Giang Ngu được không?
Không được cũng phải được a.
Cô nghĩ, chị ấy tổng cũng không thể thật sự đi hôn người khác.
Còn là một nam nhân.
Mọi người chăm chú nhìn Giang Ngu, cô ấy một hơi uống cạn hết ly.
Trình Tô Nhiên cẩn thận quan sát thần sắc của cô ấy, không nhìn thấy gì khác thường, trò chơi cũng tiếp tục, hai ba lượt nữa, mọi người cơ bản đều rút qua một lần, miệng chai lại lần nữa chuyển tới trước mặt Giang Ngu.
Trong mười mấy lượt quay trước số lần chuyển tới cô ấy không nhiều lắm, chỉ hai lần, nhưng cô ấy vận khí không tốt lắm, ném xúc xắc đều là điểm lớn, phải rút mệnh lệnh mạo hiểm, không phải 'dám chơi' thì cũng chính là 'khác người', lần thứ hai là "Xoa người cùng giới bên tay trái đồng thời hô to 'vú em con đói'", cô ấy cự tuyệt, lựa chọn uống bia.
600 ml bia xuống bụng, bình thường rất ít bị chuốc rượu Giang Ngu mơ hồ cũng có chút không thoải mái, tay vô ý thức đặt ở bụng, mà lần rút thứ ba này......
"Ngồi trên ghế làm bộ dáng táo bón, sau đó ăn cái gì đó, bảo trì hai mươi giây."
Mọi người nhìn nhau nghẹn cười.
Trình Tô Nhiên lại cười không nổi.
So với người khác, 'dám chơi' càng làm cho người ta tiếp thu, nhưng trực giác của cô nói Giang Ngu vẫn sẽ lựa chọn uống bia, không biết vì cái gì, tổng cảm thấy giống như bởi vì mình.
Lại có lẽ là cô đang tự mình đa tình.
Quả nhiên-----
"Uống bia đi." Giang Ngu đem tấm card thả lại, cầm lấy chai rót bia.
Bạch Lộ ngăn cô ấy lại, "Chị Ngu, mệnh lệnh này không khó, không cần thiết uống bia, chị cũng đã uống hai ly lớn rồi, lại uống nữa có chịu được không?"
Giang Ngu đạm đạm cười, nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tiếp thu trừng phạt."
Dư quang thoáng thấy bạn nhỏ đang nhìn mình, cô ấy càng thêm kiên định với lựa chọn của mình.
Không phải là cô ấy không chơi nổi, nếu Trình Tô Nhiên không ở đây, có lẽ cái mệnh lệnh này cô ấy sẽ làm theo, giống như lời Bạch Lộ nói, nó không khó.
Nhưng Trình Tô Nhiên ở đây----
Nhìn cô ấy cùng người khác tay chân tiếp xúc bạn nhỏ có thể sẽ ghen hay không? Có thể khổ sở hay không? Ngồi xổm hai mươi giây bắt chước táo báo còn ăn cái gì nữa, cũng chơi đến quá lớn, hình tượng của cô ấy ở trong lòng bạn nhỏ phải làm sao bây giờ? Nghĩ nghĩ, có rất nhiều băn khoăn, tay chân tự nhiên cũng làm không được.
Không muốn để cô gái nhỏ này khổ sở, cũng không muốn để bị nhìn thấy trò hề của bản thân.....
"Chị, em tới uống." Trình Tô Nhiên bắt lấy tay cô ấy, một cái tay khác nhanh chóng đi qua đoạt lại ly bia, đảo đến trước mặt mình.
Một nữ đồng nghiệp nhìn về phía Bạch lộ, không rõ nguyên do nói: "Quy tắc có thể để cho người khác uống sao?"
Không đợi Bạch Lộ trả lời, Trình Tô Nhiên lập tức tiếp trước đáp: "Cũng chưa nói là không thể a." Nói xong, chẳng hề để ý mà liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái.
Ly bia lớn rót đầy.
"Nhiên Nhiên-----" Giang Ngu nhíu mày, giữ chặt cô.
Trình Tô Nhiên tránh thoát, ngây ngô cười nói: "Yên tâm đi, chị, em có thể." Ánh mắt đảo qua cái tay đang đặt trên bụng của cô ấy, càng kiên định quyết tâm, ngửa đầu liền uống
Chất lỏng lạnh lẻo hoạt nhập yết hầu, mang theo chút điểm cay xè, cô đã có rất nhiều năm chưa thử lại hương vị của bia, này trong nháy mắt kí ức bị đánh thức, vẫn là khó uống như vậy.
Coi như đây là thuốc Trung Y đi.
Cô chưa từng uống qua thuốc Trung Y, nhưng đã từng ngửi qua, ngửi sơ qua đã biết khó nuốt, nếu như so sánh, bia tính ra còn là mỹ vị.
Nhìn yết hầu của cô ừng ực ừng ực trên dưới lên xuống, một hơi không dừng lại, nếp uốn giữa mày Giang Ngu ninh càng sâu, trong mắt toát ra một tia lo lắng.
Tửu lượng bạn nhỏ như thế nào, cô ấy sớm đã thăm dò qua, hai ba ngụm hồng ngọt người đã say đến mềm nhũn ở trong lòng ngực mình, nào có chịu được rót như vậy.
Cô ấy vừa tức giận vừa có chút bất đắc dĩ.
"Được rồi, lượt tiếp theo." Trình Tô Nhiên uống xong bia, hít sâu một hơi, cái ly nặng nề đặt ở trên bàn, rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, hướng Giang Ngu đưa một ánh mắt trấn an,
Khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngọt nị.
Thần sắc Giang Ngu hơi tối, không nói gì nữa.
Trò chơi tiếp tục ước chừng thêm nửa giờ, Trình Tô Nhiên thay Giang Ngu chắn hai ly lớn, tự mình tiếp nhập trừng phạt rót thêm một ly lớn, mới đầu không có việc gì, bất quá sau vài phút khuôn mặt nhỏ liền bắt đầu phiếm hồng, đầu óc choáng váng, trên người giống như có lửa đốt.
Toàn bộ khuôn mặt đều đỏ.
Thời khắc Giang Ngu chú ý tới tình huống của cô, sớm đã không còn tâm tư chơi trò chơi nữa, thấy thế vội vàng ôm lấy cô, đem người nâng dậy, "Hôm nay liền đến đây thôi, Nhiên Nhiên uống say, tôi đỡ em ấy trở về nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục chơi đi."
Điền Lâm lập tức đứng dậy hỗ trợ.
Khuôn mặt cô gái nhỏ nóng lên, lỗ tai và cổ đều hồng thành một mảnh, giống như nhiễm phấn mặt, nửa người cô treo ở trên người Giang Ngu, mắt đen thủy nhuận có một tia mê ly.
"Ưm, chị, em còn chơi được, em còn chơi được...." Khẽ nhếch cái miệng nhỏ lầm bần lầm bầm.
Trở lại phòng, Giang Ngu đỡ cô nằm xuống, thay cô cởi giày ra, đi nhà vệ sinh rửa rửa tay, lại ngồi trở lại mép giường, "Nhiên Nhiên, dạ dày có khó chịu không? Có muốn nôn không?"
Lòng bàn tay dừng ở trên mặt cô gái nhỏ, độ ấm kia nóng đến kinh người.
Trình Tô Nhiên mơ mơ màng màng lắc đầu, hướng cô ấy ngây ngốc cười, nhỏ giọng nói: "Không muốn nôn.
Nhưng mà có chút trướng...."
"Uống nhiều như vậy đương nhiên sẽ trướng, đồ ngốc." Giang Ngu đau lòng nhíu mày, cúi xuống hôn hôn trán cô, muốn trách cứ nhưng lại luyến tiếc.
"Lần sau không được như vậy nữa."
Trình Tô Nhiên thất thần nhìn cô ấy, lông mi run rẩy, đáy mắt chậm rãi dâng lên hơi nước, "Em muốn giúp chị, không muốn cái gì cũng làm không được, em...."
Còn muốn quang minh chính đại đứng ở bên cạnh chị.
Cô không nói.
Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, rõ ràng ý thức rất thanh tỉnh, nhưng phản ứng lại trở nên trì độn.
Bên tai cô lại quanh quẩn những lời Bạch Lộ nói, giống như trở về buổi chiều hôm đó, thời điểm trốn ở trong phòng che chăn bật khóc, tràn đầy đều là tư vị đau lòng tuyệt vọng.
Quá vất vả, cô chịu đựng không nổi, cô đang khiếu chiến cực hạn của bản thân.
Hôm nay nhịn được, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao?
Lò xo dãn đến cùng liền sẽ mất đi năng lực phục hồi như cũ.
"Ừm," Giang Ngu nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết."
"Nhưng phải biết lượng sức, đừng tổn hại đến bản thân, nếu không tôi cũng sẽ khổ sở."
"Được." Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn đáp, nặn ra một nụ cười say khướt, sương mù bên trong ánh mắt dần dần lui đi.
Giang Ngu lại hôn hôn mặt cô, đẩy ra tóc mái hỗn độn, kéo chăn qua che lại cho cô, "Vậy tôi đi tắm rửa, em ngoan ngoãn ngủ."
"Ừm ừm."
Điền Lâm ở một bên nhìn các cô, thở dài.
Khó làm.
......
Đêm dài yên tĩnh, ánh trăng treo trên đầu cành lá.
Tất cả mọi người đều đã ngủ.
Giang Ngu tay chân nhẹ nhàng từ trong phòng đi ra, đóng cửa lại, hướng ban công đi đến.
Bên trong biệt thư nhỏ có mấy cái đèn tường sáng lên ánh sáng sâu kín, ánh sáng mông lung mờ ảo, mái tóc cô ấy xõa tung, mặc một chiếc áo ngủ nhung màu lông ngỗng, tựa như cái gì đó quỷ mị đi qua trong bóng đem.
Đêm khuya hàn khí rất nặng, ban công gió lạnh thổi quét.
Cô ấy đã mất ngủ nay lại càng thêm thanh tỉnh.
Không trung treo lác đác lưa thưa vài ngôi sao nhỏ, kia quang mang ảm đạm không biết đã ở trong vũ trụ này bao nhiêu năm rồi, mới buông xuống địa cầu này.
Giang Ngu ngửa đầu nhìn ngắm chúng nó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác cô tịch trống rỗng.
Cô ấy thu hồi ánh mắt, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, ấn xuống bật lửa, một ngọn lửa vàng ánh lam thoáng vươn lên, đốt vào trong đầu thuốc.
Màu đỏ tươi của lửa giống như đôi mắt trong đêm tối.
Xuất thần, thời gian chảy ngược, trong đầu hiện lên hình ảnh, có sân ga tàu hỏa, có em gái nhỏ, có con thỏ, càng ngày càng rõ ràng chân thật.
Đoạn ký ức này giống như một viên đá yên lặng không một tiếng động rơi xuống, hoàn toàn đảo loạn tâm hồ của cô ấy.
Cô ấy có thể lừa gạt Trình Tô Nhiên, nhưng lại không thể lừa gạt chính mình.
Cô ấy nhớ rõ, thật sâu mà nhớ rõ.
Giống như cự thú bên trong cơ thể đang ngủ say, một khi bị đánh thức, liền thời thời khắc khắc ra ngoài tác loạn, nhiễu đến cô ấy lo âu, cũng không biết là cảm xúc gì, rầu rĩ đỗ vào ngực.
Cô ấy vì thế đã mấy buổi tối không ngủ tốt, bạn nhỏ an thần cũng mất đi tác dụng.
Thẳng đến tối nay.....
Giang Ngu phát hiện bản thân thế nhưng lại để ý ấn tượng của cô ấy đối với Trình Tô Nhiên.
Phảng phất như đang cưỡi một chiếc xe đầu rồng không nhại, lung lay, nếu không duy trì được cân bằng, cả người và xe đều sẽ bị quăng ngã, ngã vào vựa sâu không bờ bến.
Chẳng lẽ gần đâu như vậy là bởi vì đoạn ký ức này bị đánh thức sao?
Không phải, cô ấy đương nhiên hiểu không phải, trong lòng mơ hồ có một đáp án khác, cô ấy không muốn nghĩ đến, cũng không có phép bản thân chạm đến đáp án đó.
Nhưng cô ấy cũng không phải là tình đậu sơ khai*, em gái nhỏ chưa trải qua chuyện gì kinh sợ.....
*Tình đậu sơ khai: Bắt đầu mối tình đầu tiên
"Chị Ngu?"
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm.
Giang Ngu bỗng nhiên hoàn hồn, xoay người, chỉ thấy Bạch Lộ chậm rãi đi tới, giống như bản thân vậy, tóc dài xõa tung, mặc một chiếc áo ngủ lông nhung.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Cô ấy nhàn nhạt hỏi.
Mặt mày Bạch Lộ không chút nào mệt mỏi, không giống như bộ dáng tỉnh dậy đi vệ sinh đêm hoặc là bị đánh thức, cười ôm lấy cô ấy, "Lời này hẳn là em nên hỏi chị mới đúng? Hơn nửa đêm còn không ngủ, ở trên ban công hít mây nhả khói, nguyên lai là nghiện thuốc lá, ha ha ha....."
Cánh tay tế gầy ôm vòng lấy eo cô ấy, cả người thân mật dán lên.
Giang Ngu cũng không tránh thoát, phủi phủi tàn thuốc, nhẹ hút một hơi, tầm mắt quay lại, "Không ngủ được."
"Em gái chị đâu? Em ấy uống nhiều như vậy không có chuyện gì chứ?" Bạch Lộ dùng mặt cọ cọ tóc cô ấy.
Nhàn nhạt sương khói phả ra, không tiếng động dung tán vào trong không khí.
Giang Ngu trầm mặc một lát, nói: "Em ấy không phải em gái tôi."
Bạch Lộ hơi chút ngạc nhiên, không nghĩ tới cô ấy lại nói trắng ra với mình như vậy, vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị hỗ trợ giấu giếm.
"Ừm, em biết, là tình nhân chị dưỡng."
"Ừm."
Giang Ngu cười nhẹ hai tiếng, khói bụi tàn thuốc rào rạt rơi xuống.
"Không có chuyện gì đáng kinh ngạc, nếu em có tiền có địa vị giống như chị vậy, em cũng có thể dưỡng mười người." Bạch Lộ cười nhạo, bất động thanh sắc mà vươn tay, một bên nói một bên kẹp lấy điếu thuốc của cô ấy, lấy đi, đưa đến bên môi mình, chậm rì rì hút một hơi.
Hô hấp ấm áp cùng sương khói hỗn loạn tất cả phả vào trên mặt.
"Hương vị rất không tồi."
Giọng nói khàn khàn, ánh mắt ái muội.
Giang Ngu khẽ nhíu mày, nhẹ trách mắng: "Đừng nháo."
"Được, ngủ ngon." Bạch Lộ nhướng mày cười duyên, nắm lấy tay cô ấy, đem điếu thuốc đã bị cháy một nửa kẹp trở về, xoay người rời đi.
Giang Ngu im lặng ở tại chỗ xuất thần.
Sau một lúc lâu, gió lạnh thổi tới, cô ấy run lập cập, đem nửa điếu thuốc trong tay ấn diệt ở thanh chắn song sắt, ném vào thùng rác.....
.........
Buổi sáng hôm sau, sau khi hoạt động rút thăm trúng thưởng xong xuôi, Giang Ngu lấy danh nghĩa công ty phát bao lì xì cho mỗi người.
Ngày mai phải bay đi Châu Âu, cô ấy cần thiết phải trở về thu thập hành lý trước, sớm đã gọi điện công đạo rõ ràng cho Tiểu Chu, giữa trưa cơm nước xong, cô ấy mang theo Trình Tô Nhiên cùng Điền Lâm trở lại nội thành.
Đêm qua say rượu, Trình Tô Nhiên ngủ đến hơn 10 giờ mới tỉnh, mơ mơ hồ hồ ăn cơm trưa, ngồi trên xe về nội thành mới có chút thanh tỉnh.
Cô mềm như bông mà dựa vào trong lòng ngực Giang Ngu, ngực giống như bị một tảng đá đè lên nặng trĩu, buồn đến thở không nổi.
Ngủ một giấc cũng không tốt lên được.
Cô có khả năng cũng sẽ không tốt lên được.
Cảm giác giống như chết đuối, liều mạng muốn bắt lấy cái gì đó, càng giãy giụa, chìm xuống càng nhanh.
Đến khách sạn rồi, Giang Ngu công đạo cho tài xế đưa Điền Lâm trở về, nắm tay Trình Tô Nhiên lên phòng, trở lại "nhà nhỏ" thuộc về hai người.
"Nhiên Nhiên đầu còn đau không? Đi vào trong phòng ngủ tiếp một lát đi, tôi trước thu thập chút đồ đạc, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đồ ăn ngon."
"Ngủ không được, em muốn ngồi ở nơi này." Trình Tô Nhiên mím môi, nặn ra một nụ cười tươi, đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, cũng không nói chuyện nữa.
Giang Ngu ngẩn ra, nhận thấy cảm xúc của cô không thích hợp, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người vào phòng ngủ chính.
Chỉ dùng mười phút, cô ấy đã đem rương hành lý lớn thu thập tốt đẩy ra cạnh cửa, ra khỏi phòng, chỉ thấy Trình Tô Nhiên vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha, vẫn duy trì tư thế bất biến, giống như một người gỗ.
"Nhiên Nhiên?"
"A."
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, trong phút chốc lại khôi phục thanh minh, lộ ra tươi cười, "Chị, buổi tối ăn cái gì nha?"
"Ăn món em thích." Giang Ngu dựa gần cô ngồi xuống, cánh tay dài duỗi ra, đem người kéo vào trong lòng ngực.
Một cái hôn nhẹ nhàng uyển chuyển dừng ở trên môi cô.
"Buổi chiều ngày mai có muốn đưa tôi ra sân bay hay không, hửm? Nếu có khóa thì thôi, à, không đúng, em đang ôn tập cuối kỳ, hẳn là không có khóa đúng không? Vẫn là phải ôn tập thật tốt, thi thật tốt, chờ tôi trở về." Cô ấy ngậm lấy nụ cười nhạt, trong miệng vẫn luôn nói, ánh mắt sủng nịch mang theo hương vị ôn nhu.
Trình Tô Nhiên tham luyến mà nhìn cô ấy, lại thất thần.
"Lần này chủ yếu là ở Paris, Milan cùng New York, em muốn mua gì không? Nghĩ muốn quà gì? Tôi mang về cho em."
"Em không cần quà...."
"Hửm?" Giang Ngu buồn cười mà nhướng mày.
Trình Tô Nhiên chăm chú nhìn cô ấy, nặng nề mà cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Em muốn chị."
Không khí trong khoảnh khắc đọng lại.
Nụ cười của Giang Ngu cũng ngưng kết, nhìn đôi mắt thanh triệt của cô gái nhỏ tình tố dần dần dày lên, thâm tình chân thành, sắc mặt cô ấy từng chút từng chút chìm xuống, chợt hoảng sợ.
"Em lặp lại lần nữa?"
"Em nói....!Em không cần quà tặng, không cần tiền....!Em muốn chị......" Trình Tô Nhiên lấy hơi, hốc mắt phiếm hồng, từng câu từng chữ mà lặp lại.
Tảng đá lớn nặng trĩu trong lòng ầm ầm rơi xuống đất.
Cô không có đường lui.
Cũng không có sức lực lại chống đỡ nữa.
"Chị....! Em biết em không nên....!Không nên tham lam, nhưng mà em khống chế không được bản thân mình....!Thực xin lỗi.....!Thực xin lỗi." Có thật nhiều lời muốn nói, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, những lời đó đều là làm ra vẻ, đại trà, ấu trĩ.
Nước mắt mảnh liệt rơi xuống, cô ôm lấy Giang Ngu thất thanh khóc rống.
Hai mắt Giang Ngu dại ra, trong đầu ầm ầm vang lên, như là có hàng ngàn hàng vạn ruồi bọ chấn cánh bay loạn, đâm vào huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, đột ngột mà trướng đau lên.
Những mảnh nhỏ hình ảnh ở trước mắt cô ấy lóe lên....
Mất khống chế.
"Trình Tô Nhiên."
Giang Ngu hít sâu, môi run rẩy phun ra mấy chữ lạnh băng: "Em càng ngày càng không nghe lời."
"Tôi không thích cái dạng này của em."
Cô ấy đột nhiên đẩy người trong lòng ngực ra.
Trình Tô Nhiên đột nhiên không kịp phòng bị mất đi trọng tâm, từ trên sô pha lăn xuống, ngã ngồi trên mặt đất, một trương khuôn mặt nhỏ nước mắt che kín nâng lên, tuyệt vọng mà nhìn Giang Ngu.
Người nọ sắc mặt u ám, ánh mắt âm lãnh, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Dừng ở đây.
"Chị....." Trình Tô Nhiên bò dậy, duỗi tay ý đồ muốn bắt lấy quần áo cô ấy.
Giang Ngu nhanh chóng đứng dậy, giống như tránh còn không kịp né tránh cái tay kia, như một trận gió đi đến cạnh cửa, bắt lấy rương hành lý, kiên quyết rời đi..