Cẩm Đường Xuân


"Đường Ngọc......!Cô nương?" Những người bên cạnh Lưu Thanh Phong cũng kéo khăn che mặt xuống, kinh ngạc nhìn về phía Đường Ngọc.
Trước đây khi áp tiêu, cùng Đường Ngọc đi Bình Nam, khi đó Đường Ngọc rõ ràng là nam nhân nha, sao.....!sao lại thành cô......!Cô nương?
Tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư......
Đi cùng Lưu Thanh Phong có hơn mười người, lại có năm sáu người đã từng gặp qua Đường Ngọc, đều là tiêu sư lúc ấy nàng đi cùng Lư gia tiêu cục về Bình Nam!
Đường Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ở kinh thành, sẽ gặp lại những người này trong hoàn cảnh như vậy, nhưng nếu không phải gặp được mấy người Lưu Thanh Phong bọn họ, nàng hẳn là một lần nữa rơi vào tay cấm quân bị áp giải về trong cung, nàng sẽ lại rất khó trốn thoát khỏi tay Diệp Lan Chi, cũng sẽ làm mấy người Văn Quảng hy sinh không công
Đường Ngọc tựa như sống sót sau tai nạn, lại nói không rõ khổ sở ở trong đó.
"Đường Ngọc cô nương, ngươi không sao chứ?"
"Đường Ngọc cô nương, ngươi như thế nào ở chỗ này?"
"Đường Ngọc cô nương, sao lại có cấm quân truy bắt ngươi?"
Chính vào thời điểm thế cuộc rung chuyển, có thể gặp được bạn cũ ngay lúc này, đặc biệt là ở trong tay cấm quân tân triều, tự nhiên càng thêm quan tâm.
Lưu Thanh Phong nhìn nàng một cái, lại nhìn những người kia nói, "Rời đi trước rồi nói."
Nơi này đều là thi thể cấm quân, thực mau sẽ có cấm quân khác đuổi lại đây, nhanh nhất chính là cấm quân tại hợp viện.
Quả thực, người canh gác khẩn trương nói, "Người tới!"
Lưu Thanh Phong huýt sáo, có xe ngựa từ nơi xa chạy tới, nhưng mọi người đều không lên xe ngựa, khi xe ngựa lập tức chạy ngang qua trước mặt, Lưu Thanh Phong nhìn nàng nói, "Đi."
Đường Ngọc đuổi theo, người phía sau cản lại, mấy người đi xuyên qua hẻm, mà cấm quân từ hợp viện ra tới đều đuổi theo hướng xe ngựa vừa chạy.
Đường Ngọc vừa hiểu ra, xe ngựa là để che giấu tai mắt người khác, cấm quân bị xe ngựa dẫn đi, bọn họ mới có thể an toàn rời khỏi nơi này.
Tuy rằng không hiểu đám người Lưu Thanh Phong đi về nơi nào, nhưng đi cùng bọn hắn, hẳn là tạm thời an ổn.
Trước mắt thời cuộc trong kinh vẫn thực loạn như cũ, Đường Ngọc cầm cái ly, vừa uống nước ấm, vừa nghe vài người trước đây trong tiêu cục nói về chuyện trong kinh
Đường Ngọc mới biết Trần Thúc thật sự muốn tấn công kinh thành, cho nên không ít thế gia cùng bá tánh trong kinh nghe hơi mà chạy.
Nghe hơi chạy không phải sợ Kính Bình Hầu công thành, mà là sợ thiên tử phát điên trước lúc thành bị công phá.
Trong kinh có lời đồn, nói thiên tử trước đây khi còn ở An Bắc, đã giết không ít bá tánh An Bắc chạy trốn, không phải lần đầu, cho nên mỗi người trong kinh đều cảm thấy bất an.
Mấy ngày trước đây, còn có thể lần lượt ra khỏi thành.
Bọn họ vốn cũng muốn đi một đường ra khỏi thành, nhưng bởi vì có việc còn chưa có làm xong, qua một đêm, bỗng nhiên trong kinh giới nghiêm, sau đó bất luận kẻ nào cũng đều không cho xuất nhập.
Bọn họ bỗng nhiên bị nhốt ở kinh thành, buổi sáng ra ngoài hỏi thăm tin tức xảy ra chuyện gì, sau đó gặp được Đường Ngọc.
Đường Ngọc bỗng nhiên nghĩ, có phải do bởi vì Văn Quảng cứu nàng ra cung không?
Diệp Lan Chi dự đoán nàng nhất định không kịp ra kinh, cho nên phong tỏa kinh thành, sau đó giới nghiêm, truy tìm bốn phía.

Bởi vì vừa mới nói Trần Thúc sắp công thành, nếu Diệp Lan Chi không có nàng ở trong tay làm lợi thế, rất có thể sẽ bị Trần Thúc bức vua thoái vị......
Trong đầu Đường Ngọc không ngừng nghĩ tới chuyện này
Đường Ngọc cũng nghe từ miệng mấy người này nói, liên lụy bởi náo động trong kinh, Lư gia tiêu cục sớm đã không còn.


Lưu Thanh Phong nói thiên tử hung ác nham hiểm, trong kinh cũng không phải chỗ có thể ở lâu, bây giờ là loạn thế, loạn thế xuất anh hùng, cho nên một ít bọn họ đều nguyện ý trực tiếp đến cậy nhờ Lưu thành.
Cho nên, bây giờ bọn họ là người Lưu thành
Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Triệu Văn Vực ở Lưu thành xưng đế, Lưu Thanh Phong đầu phục tiểu hầu tử?
Đường Ngọc nhớ tới lần trước khi thấy tiểu hầu tử, dường như đã thật lâu, hiện giờ, Lưu thành cùng Vạn Châu, tân triều, đã chia ba phần Yến Hàn, hoàn toàn không giống như trước
Mà lần trước nàng gặp mặt Lưu Thanh Phong, là rất lâu về trước, khi ở Miểu thành......
Đường Ngọc đang suy nghĩ, lại nghe mấy người nói, một đoạn thời gian trước, tiêu đầu mang theo hơn hai mươi người bọn họ trở về kinh, tìm hiểu tin tức, cũng làm một ít việc bí mật, kết quả bỗng nhiên gặp trong kinh sinh biến.
Nghe đồn, thiên tử bắt cóc Kính Bình Hầu phu nhân, Kính Bình Hầu giận dữ dẫn binh tiến Bắc thảo phạt.
Cũng không biết lời đồn là thật hay giả.
Nhưng chuyện bọn hắn mới làm xong, còn chưa kịp đi, lại sắp sửa khai chiến, cho nên bọn họ hẳn phải rời kinh, vì vậy hôm nay ra đây tìm hiểu tình huống, không nghĩ tới ở lân cận hợp viện phát hiện rất nhiều cấm quân, tiêu đầu nói nhìn xem sao lại thế này, kết quả nhìn thấy có cấm quân ở bên cửa ôm cây đợi thỏ.
Lại sau đó, người bọn họ nhìn thấy là Đường Ngọc, tất cả đều sửng sốt.
Tiêu đầu nói, cứu người trước!
Vì vậy mới có một màn lúc trước......
Đường Ngọc rốt cuộc biết rõ ngọn nguồn, nhưng có thể ở kinh thành gặp được Lưu Thanh Phong cùng người Lư gia tiêu cục trước đây, là ngoài ý muốn, cũng là may mắn.
Chỗ này là tầng hầm ngầm, cho nên tương đối an toàn.

Nhưng khi có người đến người đi, mọi người vẫn đều không lên tiếng.
Lưu Thanh Phong mới vừa đi hỏi thăm tình hình, cách hồi lâu mới trở về.
"Trước mắt trong kinh cũng không an ổn, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Cấm quân vì sao muốn bắt ngươi?" Lưu Thanh Phong vừa đến, người khác biết tiêu đầu có việc muốn nói cùng Đường Ngọc, đều thối lui.
Lưu Thanh Phong nhớ rõ nàng ở Miểu thành Bình Nam, lúc ấy hắn đi tìm nàng, còn gặp được......
Gặp được vị hôn phu của nàng
Lưu Thanh Phong hành sự thẳng thắng, thích, cũng sẽ không làm ra chuyện chen chân người khác
Cho nên ngày đó từ Miểu thành rời đi, về lại kinh thành
Gặp phải loạn thế, trong kinh nếu đã không thể sống được, không bằng tranh đua một hồi, kiến công lập nghiệp, đổi cách sống khác
Hắn vốn hàng năm chạy tiêu, những việc này dễ như trở bàn tay, cho nên ở Lưu thành lăn lộn, cũng dần dần từ tiểu tốt trước đây không có tiếng tăm gì đến thiên hộ, đến thiên tướng.
Đều là đao thật kiếm thật tranh đua mà có
Lần này đến kinh thành, cũng là phụ trách đón toàn gia một thế gia quan trọng trong kinh đi Lưu thành, việc này cần bí mật tiến hành, nhưng ai ngờ bỗng nhiên phong thành.
Bọn họ đều bị nhốt ở trong kinh.
Càng không nghĩ tới, sẽ gặp Đường Ngọc ở kinh thành
Chuyện của hắn, trước đây người khác đã nhắc tới cùng Đường Ngọc, bọn họ là người Lưu thành, nàng là người Vạn Châu, tuy có lập trường riêng, nhưng bây giờ Trần Thúc cùng Triệu Văn Vực đều đến thảo phạt Diệp Lan Chi, xem như đồng minh tạm thời, hơn nữa, Lưu Thanh Phong làm người chính trực, vừa rồi lại mới cứu tánh mạng nàng, nàng cũng tin được hắn
Đường Ngọc vừa lúc uống xong ly nước ấm trong tay, liền buông cái ly, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, "Ta là Kính Bình Hầu phu nhân."

Đường Ngọc nói xong, trong mắt Lưu Thanh Phong từ hơi kinh ngạc, đến kinh ngạc, đến kinh ngạc ngây người.
Đường Ngọc tiếp tục nói, "Người trước đây ngươi gặp ở Miểu thành, chính là Kính Bình Hầu Trần Thúc."
Trong mắt Lưu Thanh Phong đã hoàn toàn là khiếp sợ!
Kính Bình Hầu Trần Thúc?
Hắn vẫn luôn cho rằng Kính Bình Hầu là kiêu hùng một phương, là người giống như Tấn đế, nhưng khi đó người nhìn thấy, rõ ràng là ôn hòa nho nhã, như công tử khiêm nhường......
Nhưng Lưu Thanh Phong biết Đường Ngọc sẽ không nói dối, chỉ là nhất thời có chút khó tiêu hóa.
Thật lâu sau, Lưu Thanh Phong mới trầm giọng, "Thì ra lời đồn tân đế bắt cóc Kính Bình Hầu phu nhân là thật sự......!Khó trách Kính Bình Hầu sẽ mang binh Bắc phạt."
Lưu Thanh Phong đã gặp Kính Bình Hầu khi ở cùng Đường Ngọc, ánh mắt đều là ôn nhu cùng ái mộ.
Lần này tân triều sợ là đã dẫm tới trên đầu Kính Bình Hầu rồi, thu không nổi cục diện......
Đường Ngọc tiếp tục nói, "Ta bị bắt cóc đến trong cung, trước đây người trong cung đã liều chết cứu ta ra ngoài, vừa rồi bọn họ nói trong kinh giới nghiêm, cửa thành phong tỏa hẳn là bởi vì ta.

Đêm qua ta trốn ở hợp viện, hôm nay cấm quân liền tới hợp viện, nếu không phải gặp được các ngươi, khả năng......"
Đường Ngọc nén giọng.
Lưu Thanh Phong chuyển mắt nhìn nàng, trầm giọng nói, "Đường Ngọc, tốc độ lần này Kính Bình Hầu tiến Bắc rất mau, hẳn là còn khoảng ba ngày nữa liền sẽ đến kinh thành, trước mắt tùy tiện ra kinh không nhất định an toàn, còn dễ dàng bại lộ, không bằng tìm chỗ an toàn, chờ Kính Bình Hầu nhập kinh."
Đường Ngọc gật đầu.
Kỳ thật Lưu Thanh Phong nói, vừa rồi nàng đã nghĩ tới.
Cùng với mạo hiểm rời kinh, bị người bắt được, dùng để áp chế Trần Thúc, còn không bằng tìm một nơi an toàn, vẫn luôn chờ đến lúc Trần Thúc nhập kinh, như vậy kỳ thật là ổn thỏa nhất, cũng là an toàn nhất.
Lưu Thanh Phong đứng dậy, "Ngươi trước cứ an tâm ở chỗ này, ta nghĩ cách thông báo Kính Bình Hầu."
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hơi kinh ngạc.
Lưu Thanh Phong nói, "Lần này bệ hạ và Kính Bình Hầu cùng nhau thảo phạt tân triều, lập trường của Lưu thành cùng Vạn Châu cũng không bất đồng, ta giúp ngươi, cũng là giúp Lưu thành."
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, mắt lộ ra cảm kích, "Đa tạ, Lưu Thanh Phong."
Lưu Thanh Phong lại nói, "Nơi này là biệt uyển của Phó gia ở kinh thành, chỗ tầng hầm ngầm này có thể ẩn nấp, nhưng không cam đoan tuyệt đối an toàn, ngươi ở một chỗ cùng chúng ta trước, nếu đến lúc đó phát sinh ngoài ý muốn, hai ngày này chúng ta nhất định cần rời kinh, ta lại cùng ngươi thương nghị."
Đường Ngọc gật đầu.
Lưu Thanh Phong ra khỏi phòng.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, hoàng hôn qua đi đã vào đêm, vì an toàn, trong tầng hầm ngầm cũng không có bao nhiêu ánh sáng, nhưng có thể xuyên thấu qua khe hở nhìn thầy bầu trời đầy sao.
Từ khi ra khỏi cung, vẫn luôn gặp nguy hiểm trùng trùng, Đường Ngọc không thể chợp mắt.

Bây giờ ở cùng một chỗ với Lưu Thanh Phong, ngược lại có thể an ổn nhắm mắt.
Đường Ngọc duỗi tay khẽ vuốt bụng, thực nhanh là có thể nhìn thấy cha rồi

Nàng thật sự mỏi mệt đến cực điểm, rốt cuộc cũng được an ổn phút chốc, tay Đường Ngọc đặt ở bụng, ngủ say.
Lúc tỉnh lại thời, sắc trời đã sáng hẳn, nàng ngủ được một thời gian kha khá, cũng đã sắp đến trưa.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống dưới, lại là một ngày mới, cũng là ngày an ổn nhất, sau khi nàng đến kinh thành.

Có lẽ do không lâu trước đây vẫn luôn khẩn trương lo lắng, bây giờ có thể buông lỏng, nhưng cả người có chút choáng váng.
"Đường Ngọc?" Khi Lưu Thanh Phong gọi nàng, nàng còn có chút mơ màng hồ đồ.
Lưu Thanh Phong cảm thấy không đúng, "Đường Ngọc, ngươi làm sao vậy?"
Đường Ngọc khẽ nhíu mày, "Ta cảm thấy có chút không thoải mái."
"Nơi nào không thoải mái?" Lưu Thanh Phong mới vừa hỏi xong, cả người cứng đờ, vết máu......
Chờ khi Đường Ngọc lại tỉnh, đã ở một gian phòng khác
Không phải tầng hầm ngầm trước đây
Đường Ngọc có chút mệt, mơ mơ màng màng nghe đại phu nói cùng Lưu Thanh Phong, "Hẳn là do khẩn trương, phu nhân có thai hơn ba tháng, thai tượng vẫn ổn, nhưng cũng không thể lại bị kinh hách, tốt nhất nên an tĩnh dưỡng thai, đây là phương thuốc dưỡng thai"
Lưu Thanh Phong lên tiếng, lại đưa bạc cho đối phương, "Còn xin lang trung bảo mật."
Đối phương gật đầu, "Phó gia có ân với ta, biết được lời nào nên nói.

Đã cho người sắc thuốc, cho phu nhân dùng trước."
"Được." Lưu Thanh Phong lên tiếng.
Đợi lang trung rời đi, Đường Ngọc kêu một tiếng, "Lưu Thanh Phong."
Lưu Thanh Phong tiến lên, biết nàng mới vừa nghe thấy, "Ngươi động thai khí cần tĩnh dưỡng, tùy tiện mang đại phu đến chỗ ẩn thân không an toàn, ta chỉ có thể mang ngươi tới nơi này."
Lưu Thanh Phong không biết làm như vậy sẽ có kết quả gì, nhưng mà, đạo nghĩa giang hồ, hắn không thể mặc kệ; nhưng an toàn của người khác cũng quan trọng, cho nên hắn mang Đường Ngọc tới nơi này, nơi có quan hệ tốt với Phó gia
"Nghỉ ngơi trước đi, uống thuốc xong lại nói." Lưu Thanh Phong nói không nhiều lắm.
Đường Ngọc gật đầu, lại mơ mơ màng màng ngủ
Chờ một lát sau, Lưu Thanh Phong mang thuốc tới, nàng uống vào, lại tiếp tục ngủ một đêm, ngày thứ hai tỉnh lại, liền cảm giác bụng đã khá hơn nhiều.
Trong thành đã bắt đầu có cấm quân lục soát, nơi như y quán, đối phương rất ít tới, nhưng cũng đã tìm thấy được chỗ y quán, Lưu Thanh Phong ứng đối cho qua, hắn cùng phu nhân nhập kinh, ở chỗ này an thai.
Buổi sáng một lần, buổi trưa một lần, đến hoàng hôn lục soát hai đợt.
Đường Ngọc biết Diệp Lan Chi đã hoàn toàn nóng nảy.
Đó chính là Trần Thúc thật sự tới gần......
Nàng cũng muốn nói cho Trần Thúc, nàng bây giờ an ổn, Lưu Thanh Phong đã nghĩ cách, hiện giờ, chỉ có thể tận lực cầu nguyện không ra trắc trở gì
Ban đêm, Lưu Thanh Phong cảnh giác, động tĩnh rất nhỏ, Lưu Thanh Phong ban đêm đều tỉnh, từ xa nhìn lại, thấy có rất nhiều cấm quân.

Lưu Thanh Phong thấy một người làm ở dịch quán vừa nhìn bức họa trong tay cấm quân, vừa chỉ chỉ chỗ bọn họ
Đợt này thủ lĩnh cấm quân cũng thấy được hắn.
Lưu Thanh Phong lập tức quay trở lại, "Đường Ngọc, có cấm quân đuổi tới."
Đường Ngọc cắn môi.
"Đi." Tính tình Lưu Thanh Phong chú ý cẩn thận, ngày thứ nhất đến y quán liền thăm dò đường chung quanh, mang theo Đường Ngọc từ cửa sau vào hẻm nhỏ, sau đó lại vòng một ít đường, ra khỏi y quán.
Mới ra y quán, thấy trên đường có không ít người, bọn họ muốn rời đi, cũng bị chen chúc trong đám người.

Lưu Thanh Phong sợ người khác đụng trúng nàng, chỉ có thể che chở.
Nhưng thấy đám người đi về cửa thành Nam
Kính Bình Hầu lập tức công thành, không ít thế gia cần phải đi, Lưu Thanh Phong trực giác Phó gia cũng hẳn ở trong đó, những thế gia này kích động bá tánh đánh vào cửa thành.
Lưu Thanh Phong sợ tân đế nổi điên, sẽ cho người bắn tên.
Muốn chen ra ngoài, nhưng chen không được!
Cuối cùng, bị đám đông xô đẩy đến cửa thành Nam
Đường Ngọc cắn môi, hẳn là không thoải mái, Lưu Thanh Phong thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
Phía trước đã có người cùng cấm quân xung đột, cấm quân nhìn thấy nhiều người như vậy cũng bị dọa, thật sự không biết có nên bắn chết những bá tánh này không, nhưng hẳn là có thế gia ở đây, trong cấm quân cũng có người bị thu mua, trong hỗn loạn cùng giằng co, có người mở cửa thành, mọi người chen chúc ra ngoài
Lưu Thanh Phong không có cách nào, che chở Đường Ngọc cùng ra khỏi cửa thành, nhưng người chung quanh thật sự quá nhiều, căn bản không chen ra khỏi được
Lưu Thanh Phong lo lắng, "Đường Ngọc, ngươi không sao chứ?"
Đường Ngọc lắc đầu, "Có một ít không thoải mái."
Lưu Thanh Phong cắn răng, tận lực ngăn cản người khác, "Kiên trì trong chốc lát, đám người tan ra thì tốt rồi, ra kinh, chúng ta đi tìm Kính Bình Hầu."
Đường Ngọc gật đầu, tín niệm này cũng duy trì nàng.
Chỉ là bỗng nhiên, sau cửa thành có tiếng vó ngựa vang lên, Lưu Thanh Phong quay đầu nhìn lại, thấy là thủ lĩnh cấm quân trước đây ở dịch quán!
"Đường Ngọc, đi!" Lưu Thanh Phong cõng nàng lên
Bây giờ bị bắt được, nhất định sẽ xảy ra chuyện, nơi này người quá nhiều, đối phương cũng không thấy được hắn.
Nhưng người chung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy có cấm quân đuổi theo, liền điên cuồng chạy vội khắp nơi
Lưu Thanh Phong cõng Đường Ngọc nhanh chóng rời đi, chỉ là người chung quanh quá nhiều, cấm quân phía sau vì hù dọa, cũng kéo cung bắn tên.

Mũi tên rơi xuống chung quanh bọn họ, bốn phía tình huống càng thêm hỗn loạn.
Đổi lại người khác, lúc này nhất định bó tay hết cách, nhưng Lưu Thanh Phong trầm ổn mang theo Đường Ngọc đi một đoạn xa
Nơi nơi đều là bá tánh tản ra, thế gia chạy trốn, tiếng khóc, tiếng la, tiếng thét chói tai, Đường Ngọc cảm thấy trong đầu "Ong ong" rung động.
Nhưng cấm quân không đuổi theo hướng bọn họ chạy
"Đường Ngọc không có việc gì chứ?" Lưu Thanh Phong lại kêu một tiếng.
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Ừm."
Lưu Thanh Phong biết nàng khẳng định không tốt.
Bây giờ sắp đến tảng sáng, tránh được cấm quân liền an toàn, Lưu Thanh Phong cần xen lẫn vào trong trong đám người, đã đi suốt một đêm, đã cách xa, nhưng tiếng vó ngựa cấm quân tiến dần đến phía sau
Khi Lưu Thanh Phong quay đầu lại, lần nữa lại nhìn thấy thủ lĩnh cấm quân kia, đối phương cũng nhìn thấy hắn, "Đuổi theo! Đằng kia!"
Trong bóng đêm, Lưu Thanh Phong chạy như bay, nhưng bởi vì Đường Ngọc dần mất đi ý thức, không có sức lực ôm chặt hắn, liền thuận thế trượt xuống, Lưu Thanh Phong sợ nàng ngã xuống, chỉ phải dừng lại.
Nhưng bóng đêm hỗn độn, Lưu Thanh Phong bước hụt, từ chỗ đất lở bên cạnh lăn xuống, lăn ra ngoài rất xa.
Cấm quân ghìm ngựa, đường dốc sâu như vậy, lại ở thời điểm đen nhánh còn chưa đến tảng sáng, "Lục soát!"
Thủ lĩnh cấm quân ra lệnh, chung quanh đều nháo nhào xuống ngựa lục soát
Bất chợt, pháo tín hiệu trên bầu trời đồng thời vang lên, tất cả cấm quân đều sửng sốt, tâm thần hoảng hốt nhìn về phía thủ lĩnh, thủ lĩnh cấm quân sắc mặt trắng bệch, nuốt thật mạnh trong cổ họng, Kính Bình Hầu công thành!
"Còn lục soát tiếp không?" Có cấm quân hỏi.
Thủ lĩnh cấm quân nhìn nhìn pháo tín hiệu trong không trung, lại nhìn nhìn đường dốc đen nhánh phía trước, trầm giọng nói, "Đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận