Cẩm Đường Xuân


Ngụy Chiêu Đình, là tâm phúc mưu thần bên cạnh đại ca, cũng là người hắn cực kỳ không thích
Ngụy Chiêu Đình là người âm ngoan, nhưng đại ca lại rất tin cậy.
Trần Thúc tuy không thích hắn, nhưng cũng sẽ không gây xung đột với hắn, đều là người cùng thuyền, mặc dù quan niệm bất động, nhưng nước giếng không phạm nước sông.
Trần Thúc biết rõ, ý kiến của Ngụy Chiêu Đình, đa số thời điểm đều có thể ảnh hưởng đến quyết định của đại ca
Lúc trước khi quân đội nhập kinh, trong ước pháp tam chương, qui định không được động tới dân chúng, quân Vạn Châu có một người phá lệ, Trần Thúc tự mình chém trước điện.

Nhưng cuối cùng Ngụy Chiêu Đình góp lời, mượn quân nhập kinh dẹp loạn, quét sạch thành phần ngoan cố trong triều, đại ca chuẩn tấu, vốn không được đụng đến cây kim sợi chỉ, nhưng đến cuối cùng vô số bá tánh trong kinh đã bị liên lụy
Nội cung phần nhiều là cung nhân, Ngụy Chiêu Đình dung túng cấp dưới gian dâm bắt cướp trong cung, các tướng sĩ đi theo đại ca tự xưng là ủng lập tân đế có công, phát tiết trong cung.

Đối phương ỷ vào Ngụy Chiêu Đình dung túng, mở miệng ra là nói nô bộc của tiền triều, không phải cái thứ gì đáng quan tâm, cung nhân chung quanh bị lăng nhục như heo chó, Trần Thúc không nói một lời, rút kiếm giết tướng lãnh, lạnh lùng nói, thấy một người, giết một người
Cung nhân chung quanh mang ơn, quan quân phía Bắc cũng không thể không ngại Kính Bình Hầu mà thu liễm hành vi.
Nhưng xong việc, Trần Thúc hỏi đến, Ngụy Chiêu Đình một câu ủng lập có công, lặn lội đường xa, thuận tiện phát tiết,...!cũng chưa đề cập tới, chỉ chắp tay nhìn tân đế nói, quan quân phía Bắc toàn là thân tín của bệ hạ, trung thành và tận tâm, lần này vào cung, là do thần ước thúc không tốt, nhưng trong cung có không ít người đều là hạ nhân của tiền triều, khó tránh khỏi nảy sinh dị tâm với bệ hạ, bệ hạ mượn cơ hội này thay đổi người trong cung cũng tốt, ác danh này để hắn nhận
Ngụy Chiêu Đình rất biết nắm bắt tâm tư đại ca
Gì mà trung tâm, gì mà dị tâm, gì mà thân tín, rồi cái gì mà hạ nhân tiền triều, rõ ràng là việc gian dâm bắt cướp, nhưng trong miệng Ngụy Chiêu Đình đã thành mượn việc này thay đổi cung nhân tiền triều, ác danh này để hắn ta cùng quan quân phía Bắc đảm đương, từng chữ đều là nói cho đại ca nghe, cũng là nói cho hắn nghe.
Đại ca muốn giữ mặt mũi cho hắn, càng muốn bận tâm những tướng sĩ đã đi theo mình Nam hạ, trách cứ Ngụy Chiêu Đình ước thúc không nghiêm một trận, việc này cũng không giải quyết được gì.


Đại ca đăng cơ, Ngụy Chiêu Đình một bước lên mây, trong triều là cận thần của thiên tử, ban phong Ngụy hầu, hiện giờ là nhân vật số một số hai trong triều
Đại ca đa nghi, có một Ngụy Chiêu Đình như vậy bên cạnh đại ca sẽ làm trầm trọng thêm.
Nhưng giống như nhị ca nói, có đôi khi hắn nhắc nhở, không nhất định là chuyện tốt, lòng nghi ngờ của đại ca đối với hắn sẽ tăng thêm, cho nên hắn đã uyển chuyển đề cập qua một lần, đại ca nhìn hắn một cái, nói, nhắc tới Trọng Đồ (tên chữ của Ngụy Chiêu Đình) xác thật có chỗ không ổn, nhưng ngươi cùng Trọng Đồ đều là người đại ca tin cậy
Trần Thúc liền im miệng.
Sau đó tân đế đăng cơ, luận công ban thưởng, một đời vua một đời thần, Ngụy Chiêu Đình bởi vì nguyên nhân trước đây dung túng thủ hạ, chỉ phong Ngụy hầu.

Tân đế đối với hắn ta có hổ thẹn, càng thêm nể trọng cùng phú quyền, địa vị Ngụy Chiêu Đình ở trong triều kỳ thật càng được củng cố.
Lúc ấy Trần Thúc thỉnh ban Bình Nam làm đất phong.
Tân đế giữ lại, không hy vọng hắn rời kinh.
Ngụy Chiêu Đình phụ họa, Kính Bình Hầu là xương cánh tay của quốc gia, bệ hạ đăng cơ, Kính Bình Hầu chiếm công đầu, nếu Kính Bình Hầu chỉ thỉnh ban Bình Nam làm đất phong, ngày sau, đủ loại quan lại cùng chư hầu các nơi nghĩ như thế nào về bệ hạ? Đi theo bệ hạ ủng lập công đầu, lại há có thể chỉ được ban cho một Bình Nam?
Lời Ngụy Chiêu Đình nói vừa nghe như hoàn toàn suy nghĩ từ đáy lòng, kỳ thật là đẩy Trần Thúc đến nơi đầu sóng ngọn gió, ánh mắt tân đế cũng nhìn về phía Trần Thúc.
Trong lòng Trần Thúc biết rõ ý đồ của hắn, khóe miệng lại hơi nhếch, nói, Trần Thúc cùng bệ hạ tương giao từ nhỏ, bất luận Trần Thúc ở nơi nào, khi bệ hạ yêu cầu, Vạn Châu cũng được, Bình Nam cũng được, giống như hôm nay, Trần Thúc đều có mặt.

Không cần hư danh lợi lộc, cũng không cần ăn sâu bén rễ trong triều
Trong mắt tân đế đầy ý cười.
Bọn họ từ nhỏ bên nhau, như là tay chân, mặc dù hắn (tân đế) muốn mưu nghịch, cũng là Trần Thúc xông pha khói lửa
Trần Thúc chí không ở này, lưu hắn ở kinh thành cũng không làm được gì.

Tân đế ân chuẩn, cũng lệnh Ngụy Chiêu Đình ngày sau không được nhắc lại.
Ở trước mặt tân đế, Ngụy Chiêu Đình cùng Trần Thúc đối đầu, cuối cùng chạm phải cục đất, Trần Thúc Nam hạ đi Bình Nam, Ngụy Chiêu Đình làm bạn bên cạnh vua
Trần Thúc không ngờ ở Mạo thành lại gặp phải Ngụy Chiêu Đình……
Cho nên ánh mắt Trần Thúc cũng không hề hiền lành.
Trong lòng Ngụy Chiêu Đình biết rõ ràng, khóe miệng ẩn ẩn nở nụ cười nhạt
Trần Thúc hơi hơi ghé mắt, đám người Trần Nguyên lập tức tiến lên.
“A Ngọc, nàng cùng Trần Nguyên về chỗ thái nãi nãi trước đi, ta có chút việc, lát nữa sẽ trở về.” Trần Thúc nhỏ giọng dặn dò
Đường Ngọc cũng theo ánh mắt lúc nãy của Trần Thúc nhìn qua, mới vừa rồi khi có người gọi Kính Bình Hầu, nàng đã nhìn thoáng qua, người kia y phục đẹp đẽ quý giá, tướng mạo không tính ôn hòa dễ sống chung, bây giờ, lại thấy thái độ Trần Thúc cũng không có bao nhiêu thân thiết.
Nàng rất ít thấy bộ dáng Trần Thúc lãnh đạm, càng chưa thấy bất thiện trong mắt Trần Thúc, bây giờ Trần Thúc làm nàng vô tình nhớ tới lúc ở dịch quán, mới gặp Trần Thúc, âm thanh hắn cũng nhạt nhẽo như vậy, trong ánh mắt lại có thêm vài phần bất thiện.
Đường Ngọc nói được
Trần Nguyên cũng nhận vịt quay cùng gối mềm trong tay Trần Thúc, Trần Thúc lại nói cùng Đường Ngọc, “Nói cùng thái nãi nãi một tiếng, hôm nay ta trở về muộn một chút.”
Đường Ngọc lại nói được.
Trần Nguyên cùng Đường Ngọc rời đi, khi Đường Ngọc rời đi, lại xoay người liếc nhìn Trần Thúc một cái, rồi sau đó mới quay đầu lại, Trần Nguyên nói, “Đường Ngọc cô nương yên tâm, hầu gia sẽ không có việc gì, hầu gia chỉ là không thích Ngụy hầu lắm, cũng không muốn cho Đường Ngọc cô nương lộ diện trước mặt Ngụy hầu……”
Trần Nguyên sợ nàng lo lắng.
“Ngụy hầu?” Đường Ngọc hỏi, nhớ tới vừa rồi mới nhìn thấy khuôn mặt có chút không dễ sống chung, lại có chút hung ác nham hiểm kia
Trần Nguyên nói, “Suy nghĩ cùng đạo lý của hầu gia và hắn không hợp, nhưng Ngụy hầu là thân tính của bệ hạ, lần này không biết có chuyện gì mà tới Mạo thành, nhưng đã gặp mặt, tóm lại cần phải lên tiếng chào hỏi, hầu gia hẳn là không muốn Đường Ngọc cô nương dính dáng vào trong đó, cho nên bảo thuộc hạ cùng Đường Ngọc cô nương về chỗ lão phu nhân trước.”

“Người hắn không thích, sao còn phải tốn thời gian tiếp đón?” Đường Ngọc còn nghi vấn.
Đường Ngọc và Trần Thúc quen biết nhau đã một thời gian, Trần Thúc ôn hòa nho nhã, nhưng chuyện không quan tâm sẽ không tốn thời gian.

Nếu hắn rõ ràng không thích Ngụy hầu, lại không muốn gây xung đột, hẳn nên tiếp đón một chút rồi xoay người đi liền mới đúng, nhưng mới vừa rồi, hắn còn bảo nàng nói với thái nãi nãi, muộn chút sẽ trở về.
Trần Nguyên không ngờ Đường Ngọc cô nương lại muốn thăm dò rõ ràng, nhưng suy nghĩ lại, quan hệ của Đường Ngọc cô nương với hầu gia còn thân cận hơn người khác, Trần Nguyên cũng không giấu giếm, “Đường Ngọc cô nương nói không sai, nếu chỉ có Ngụy hầu, hầu gia sẽ tiếp đón một chút liền đi, nhưng vừa rồi thuộc hạ thấy Tứ công tử cùng Ngụy hầu đều có mặt.

Hầu gia quan tâm Tứ công tử, khẳng định là muốn thăm dò nguyên nhân vì sao Tứ công tử lại đi cùng Ngụy hầu……”
Kỳ thật Đường Ngọc muốn hỏi Tứ công tử là ai, nhưng lại nghĩ, tốt nhất đừng hỏi thăm sau lưng nhiều quá
Vừa lúc đi đến trước xe ngựa, Trần Nguyên để xong bục bước chân, Đường Ngọc bước lên xe ngựa.

Tiểu viện của thái nãi nãi cách Mạo thành không xa, trở về không cần nhiều thời gian.
Đường Ngọc hơi hơi vén mành lên, qua khe hở của mành liếc nhìn bóng dáng Trần Thúc một cái.
Trần Thúc vẫn luôn cho nàng ấn tượng ôn hòa trầm ổn, nhưng trong lòng nàng biết rõ, hắn là Kính Bình Hầu, trong trận mưa tanh gió máu này, một Kính Bình Hầu ôn hòa không có khả năng gầy dựng một Kính Bình Hầu phủ to lớn như vậy
Đường Ngọc buông mành xuống
……
Bên cạnh Ngụy Chiêu Đình là Lục Miện Thành.
Vừa nãy Lục Miện Thành vẫn chưa chú ý tới Trần Thúc, cũng là nghe Ngụy Chiêu Đình mở miệng, hắn mới thuận thế chuyển mắt, thật thấy là Trần Thúc, Lục Miện Thành lập tức mặt mày hớn hở, xa xa liền gọi, “Tam ca!”
Vừa rồi Trần Thúc mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn đi cùng Ngụy Chiêu Đình, chỉ là không lên tiếng.
Lập tức, Lục Miện Thành nhiệt tình chào hỏi, Trần Thúc cũng nhìn hắn, vừa lúc Lục Miện Thành trước một bước đã đến trước mặt hắn, “Tam ca, huynh sao lại……”

Lời còn chưa dứt, Trần Thúc mở miệng đánh gãy trước, “Sao đệ ở chỗ này?”
Lục Miện Thành đáp, “Đại ca bảo ta cùng Ngụy hầu đến Mạo thành này, vừa lúc chuyện đã xong xuôi, đang muốn về kinh, lại gặp được tam ca ở chỗ này!”
Lục Miện Thành và Trần Thúc từ nhỏ tình cảm đã tốt đẹp, bỗng nhiên gặp được Trần Thúc ở chỗ này, hưng phấn đều viết trên mặt.
Phụ thân Lục Miện Thành chết trong tay phế đế, trước đây nghe nói Trần Thúc muốn cưới công chúa, còn tức giận với hắn, bây giờ đại ca đăng cơ, Lục Miện Thành vào triều, Lục gia cũng một lần nữa trở lại trong tầm mắt triều đình
Bốn nhà Diệp gia, Thịnh gia, Trần gia cùng Lục gia trước đây quan hệ rất tốt, Thịnh gia vẫn luôn ở tại Phong Châu, nhị ca không thể tham dự việc trong triều; Trần gia ở Vạn Châu, lần này hắn cũng bo bo giữ mình, thỉnh ban Bình Nam xong liền rời kinh; ở tại kinh thành, chỉ có Lục gia.
Lục Miện Thành từ nhỏ đã sùng bái đại ca, trong vài người bọn họ, Lục Miện Thành là người tín nhiệm đại ca vô điều kiện nhất
Hiện giờ đại ca đăng cơ, Lục Miện Thành làm việc trong triều, cũng nguyện ý phân ưu mọi việc với đại ca.

Là đại ca cho Ngụy Chiêu Đình dẫn Lục Miện Thành Mạo thành làm việc.
Ngụy Chiêu Đình dạo bước tiến lên, mịt mờ cười nói, “Không ngờ ở Mạo thành này cũng gặp được Kính Bình Hầu, vừa lúc Lục tiểu tướng quân cũng ở đây, không bằng ta làm chủ mời khách, vạn mong Kính Bình Hầu nể mặt, đừng vì việc nhỏ trước đây làm tổn thương hòa khí.”
Lục Miện Thành cũng nhìn về phía Trần Thúc, đại ca cho hắn đi theo Ngụy hầu ra ngoài làm việc chung, hắn không muốn tam ca cùng Ngụy hầu nổi lên xung đột.
Lục Miện Thành lau mồ hôi trong lòng, nhanh chóng nói, “Tam ca, đoạn đường này ít nhiều cũng nhờ Ngụy hầu chiếu cố, suýt nữa ta lại gây rắc rối cho đại ca……”
Ngụy Chiêu Đình mịt mờ cười cười, “Trước khi rời kinh, bệ hạ đã dặn dò qua, cần chăm sóc Lục tiểu tướng quân cho tốt, Kính Bình Hầu, không phải còn ở để ý chuyện trước đây chứ?”
Trần Thúc cũng nhìn về phía Ngụy Chiêu Đình, khóe miệng hơi nhếch, “Sao lại như vậy? Vừa lúc ta cũng đã lâu chưa gặp Kiến Minh (tên chữ của Lục Miện Thành).”
Lục Miện Thành thiếu chút nữa đã nhảy nhót hoan hô, lập tức tiến đến bên cạnh Trần Thúc, duỗi tay ôm cánh tay Trần Thúc, cười tủm tỉm nói, “Mới vừa rồi là ai vậy Tam ca?”
Ngụy Chiêu Đình cũng thuận thế nhìn về phía hắn, Trần Thúc nhàn nhạt nói, “Nói nhiều vậy làm gì?”
Lục Miện Thành che miệng liền cười, “Đã biết đã biết.”
Khóe miệng Ngụy Chiêu Đình hơi hơi nhếch một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận