Cẩm Đường Xuân


Đây là lần đầu tiên Đường Ngọc thấy Hoàng Hậu.
Ở trong cung nhiều năm, Đường Ngọc đối với Hoàng Hậu tiền triều vô cùng quen thuộc, thiên gia cũng được, Hoàng Hậu cũng được, trong tay đã lấy vô số mạng người.
Mặc dù Đường Ngọc rất rõ ràng là người khác người, nhưng đối với người ngồi trên vị trí này, dường như trong lòng Đường Ngọc đã tự nhiên có đề phòng.
Đường Ngọc hành lễ, là cấp bậc lễ nghĩa trước đây thường làm trong cung
Trần Thúc dắt nàng, ấm giọng nói, “A Ngọc, gọi đại tẩu.”
Đường Ngọc ngoài ý muốn, nhưng vẫn nghe lời, “Đường Ngọc gặp qua đại tẩu.”
Trong miệng Trần Thúc, tân đế vĩnh viễn là tân đế, nhưng Hoàng Hậu lại là đại tẩu, thân sơ xa gần rõ ràng không giống.

Đường Ngọc nhớ tới lời Viên Liễu nói, trước đây ở trước mặt thái nãi nãi, Hoàng Hậu đã cùng mấy người Trần Thúc ở chung một chỗ
Tân đế cùng Trần Thúc đã tới mức ngầm động tay chân, nhưng Trần Thúc lại thân thiết cùng đại tẩu, hoàn toàn đối đãi như hai người khác nhau
Bộ dáng Hoàng Hậu đoan trang dịu dàng, lại không tính minh diễm động lòng người.
Hoàng Hậu trước mắt, thực dễ làm lòng người sinh thân cận.
Trong lòng Đường Ngọc còn đang chậm rãi tập làm quen với vị mang thân phận Hoàng Hậu này
Hoàng Hậu tiến lên, duỗi tay nâng dậy nàng, trong mắt đều là ý cười ôn hòa, “Trường Doãn, đệ đào đâu ra phúc khí tốt mà cưới được phu nhân đẹp như A Ngọc vậy?”
Đường Ngọc thẹn thùng cúi đầu.
Trần Thúc cười nói, “Vậy nhất định là hao tổn hết tâm cơ, dùng bất cứ thủ đoạn nào, trải qua không biết bao nhiêu gian nan hiểm trở mới tu thành chính quả.”
Đường Ngọc cạn lời.
Hoàng Hậu cúi đầu phì cười.
Đường Ngọc lại nhìn về phía Trần Thúc, người để Trần Thúc có thể ở trước mặt nói lời vui đùa này, đối với Trần Thúc mà nói đều là người thân cận
“Thiếp đi pha trà.” Đường Ngọc biết bọn họ có chuyện muốn nói.
Trần Thúc hôn hôn sườn má nàng, “Ừhm.”
Đợi đến khi Đường Ngọc đã rời đi, trong sảnh không còn ấm áp náo nhiệt như khi Đường Ngọc còn ở đây
“Trường Doãn……” Hoàng Hậu trầm giọng.
Trần Thúc thở dài, “Đệ biết……”
Hoàng Hậu im tiếng.
“Đại tẩu biết không? Đại ca đã muốn lấy mạng đệ!” Trần Thúc nhìn nàng.
Hoàng Hậu hơi giật mình.
Trần Thúc hít sâu một hơi, thấp giọng nói, “Hắn lệnh cho đệ đi sứ Nam Thuận, là muốn chờ sau khi A Ngọc sinh hài tử xong, xác nhận là trai hay là gái, nếu là nữ nhi, sẽ cho đệ bình an về lại Vạn Châu, tiếp tục trông coi Vạn Châu; nếu là nhi tử, liền bỏ cha lấy con.”
Mắt Hoàng Hậu mờ mịt, dường như khó có thể tin, nhưng lấy hơn một năm hiểu biết ở kinh thành cùng trong cung, lại dường như không thể không tin……
“Đại tẩu, việc An thành, là đại ca cho người làm.” Cuối cùng Trần Thúc vẫn nói ra đúng sự thật
Hoàng Hậu cứng đờ.
Trần Thúc rũ mắt, che đi hơi nước trong mắt, “Đệ vẫn luôn cho rằng nhiều năm trôi qua, thiên gia bỗng nhiên đổi ý muốn nhổ cỏ tận gốc, lấy tánh mạng đệ.

Khi ở An thành, Lục thúc đã chết, Minh bá cũng chết, người đệ có bên cạnh hầu như đều đã chết, là đại ca không màng sinh tử dẫn đệ đào vong, cuối cùng tự mình chắn một đao giúp đệ, suýt nữa chết ở An thành……”
Mắt Hoàng Hậu mờ mịt, điều này, nàng đều biết……
Trần Thúc tiếp tục nói, “Từ lúc ấy trở đi, đệ đã nói với đại ca, hắn muốn làm cái gì, đệ sẽ làm thay hắn cái đó, An Bắc Hầu muốn làm cái gì, Kính Bình Hầu phủ sẽ làm theo cái đó.


Hắn muốn làm thiên tử, đệ cùng hắn mưu sự; hắn không muốn nói cho thái nãi nãi biết, việc này đệ đã gạt toàn bộ Phong Châu cùng thái nãi nãi; người khác nói hắn có nhiều nghi kỵ, đệ xin ban Bình Nam rồi rời khỏi kinh; nhưng đại ca vẫn muốn lấy tánh mạng đệ……”
Hoàng Hậu rũ mắt, “Thực xin lỗi, Trường Doãn.”
Trần Thúc trầm giọng, “Đại tẩu, việc này không liên quan đến tẩu”
Hoàng Hậu duỗi tay, sờ sờ khóe mắt.
Trần Thúc thấp giọng nói, “Lần trước vào kinh, đệ và nhị ca đều biết đại tẩu ở trong cung cũng không như ý.

Đệ biết đại tẩu có khó xử của mình, chuyến này cũng không thể không tới Vạn Châu.

Nhưng nếu đệ không tự bảo vệ mình, Vạn Châu đáng lo, Bình Nam đáng lo, mà tánh mạng vợ con đệ cũng gặp nguy hiểm.”
Hoàng Hậu gật đầu, “Ta biết.”
Trần Thúc nhìn nàng.
Hoàng Hậu cũng hít sâu một hơi, “Ta không biết vì sao người lại trở nên như vậy…… Hay là từ lúc bắt đầu đã vậy…… Nếu có thể, ta tình nguyện mang theo hài tử ở lại An Bắc.”
“Đại tẩu……” Trần Thúc khom người chắp tay, “Đại tẩu dẫn hài tử về An Bắc đi.”
Hoàng Hậu nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu ý.
Trần Thúc không phải người dễ dàng đưa ra quyết định, Trần Thúc bảo nàng về An Bắc, là không muốn nàng cùng hài tử bị kẹp ở giữa Diệp Lan Chi cùng hắn chịu khó xử
Trần Thúc đã biết cuối cùng cũng sẽ xé rách mặt cùng Diệp Lan Chi
Trần Thúc ngước mắt, “An Bắc vốn chính là nơi của An gia, đại ca là con rể An gia, chỉ mang đi một phần đóng quân An Bắc.

Nhưng An Bắc vẫn còn cơ nghiệp, đều là bộ hạ cũ của An bá bá, đại tẩu, tẩu muốn cho nhi tử nữ nhi đi theo bên cạnh đại ca, nhìn tân triều bị diệt như thế nào? Hay muốn về An Bắc, để cháu trai cháu gái có thể bình an sống không còn lo lắng ở An Bắc?”
Hoàng Hậu im lặng, nhưng mắt cùng chóp mũi đều đỏ bừng.
Đường Ngọc cố ý chọn thời gian rất dài mới quay trở lại.
Khi trở lại, Phạm Cù nói, Hoàng Hậu cùng hầu gia đi nhìn tiểu thế tử.
Trong dự kiến của Đường Ngọc, nên cũng không có hỏi nhiều
Hoàng Hậu hiền lành, khi bế tiểu Sơ Lục lên, tiểu Sơ Lục cười cười.
Tiểu Sơ Lục thật sự đáng yêu, dường như cười một cái liền có thể làm ấm lòng người, huống chi Hoàng Hậu đã có một trai một gái, nhìn thấy tiểu Sơ Lục liền nghĩ đến Thái Tử cùng công chúa khi còn nhỏ.
“Gọi là Miễn Chi?” Trên đường nàng tới đã nghe nói.
Trần Thúc nói, “Đại danh gọi là Miễn Chi, do A Ngọc đặt.

Chữ nhỏ là Vong Sơ, do thái nãi nãi lấy, hy vọng hắn không quên tâm ban đầu.

Nhũ danh là đệ đặt, hắn sinh ngày mùng sáu tháng mười, lúc sinh ra đệ không ở bên cạnh mẫu tử bọn họ, nên gọi tên là tiểu Sơ Lục, thời khắc đều nhắc nhở đệ, phải làm tròn trách nhiệm của một phu quân cùng phụ thân……”
Hoàng Hậu nhìn hắn, “Miễn Chi có đệ cùng Đường Ngọc, sẽ thực hạnh phúc.”
“Đại tẩu, Trường Doãn.” Đường Ngọc trở về viện.
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mới vừa rồi đi gấp, quên nói với nàng một tiếng.”
Đường Ngọc cười nói, “Không có gì, vừa lúc thiếp đi một chuyến.”
Tiểu Sơ Lục nhìn thấy mẫu thân, rõ ràng kích động, ê ê a a muốn mẫu thân ôm.
Hoàng Hậu đưa hài tử cho Đường Ngọc.

Đường Ngọc ôm, tiểu Sơ Lục liền hưng phấn đến không được, nhưng chợt sửng sốt, sắc mặt lại bỗng nhiên đỏ lên.
Đường Ngọc bỗng nhiên hiểu, “Thiếp đi thay xiêm y cho tiểu Sơ Lục.”
Kéo xú xú ~
Hoàng Hậu cùng Trần Thúc đều cười rộ lên.
Nhìn Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục đi, Hoàng Hậu cảm thán, “Thời gian trôi qua thật mau, có đôi khi rõ ràng còn ở trước mặt thái nãi nãi, nhưng nhìn lại, hài tử của đệ cũng được sinh ra rồi.”
Trần Thúc nói, “Đại tẩu, còn đi Phong Châu sao?”
Nếu Diệp Lan Chi bảo đại tẩu tới làm thuyết khách, vậy sẽ không chỉ bảo đại tẩu tới Vạn Châu, mà nhất định cũng sẽ bảo đại tẩu đi Phong Châu.
Trần Thúc quả thực hiểu Diệp Lan Chi, Hoàng Hậu nhẹ giọng nói, “Đi chứ, nhưng ta muốn đi thăm thái nãi nãi.”
Trần Thúc hiểu rõ
Hoàng Hậu ấm giọng, “Thái nãi nãi tuổi tác cao, còn được năm nào thì biết năm đó, ngày sau, cũng chưa chắc lại có cơ hội.”
Trần Thúc nhẹ giọng, “Thái nãi nãi nhìn thấy đại tẩu khẳng định cao hứng.”
Hoàng Hậu nhìn về phía Trần Thúc, “Có lẽ thái nãi nãi không muốn nhìn thấy ta.”
Trần Thúc cũng không phải là trấn an, “Sao lại như vậy? Trong lòng thái nãi nãi hiểu rõ, cũng phân rõ thị phi”
Nhưng Hoàng Hậu biết, lúc trước thái nãi nãi phản đối nàng gả cho Diệp Lan Chi.
Chỉ là khi đó Diệp Lan Chi, có tấm lòng thiếu niên chân thành, cũng một lòng nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Nàng thích Diệp Lan Chi ở độ tuổi tốt đẹp nhất, Diệp Lan Chi cũng vẫn luôn chỉ có một mình nàng
Nhưng cuối cùng vẫn là vật đổi sao dời.
……
Hoàng Hậu ở Kính Bình Hầu phủ khoảng 2-3 ngày.
Đường Ngọc kỳ thật vừa mới quen quen Hoàng Hậu, cũng vừa dần dần xoay chuyển ấn tượng đối với trung cung* trong lòng thì Hoàng Hậu lại muốn rời đi.
*trung cung: cung thất giữ vị trí trung tâm nơi hậu cung, một cách gọi khác của người làm Hoàng hậu
Nội thị quan, cung nữ cùng cấm quân, người hầu đồng thời chờ hầu ở ngoài cửa thành, là phượng giá phải rời khỏi Miểu thành.
Nếu thái bình thịnh thế, làm sao cần Hoàng Hậu đích thân tới đây?
Trong loạn thế, mỗi người đều thân bất do kỷ.
Trung cung càng như vậy
“Đi đây, Trường Doãn, A Ngọc, bảo trọng.” Hoàng Hậu tiến lên ôm Đường Ngọc
Cuối cùng, tiến lên duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Sơ Lục trong lòng Trần Thúc, “Đợi không được tiệc thôi nôi của hài tử, đưa cái này tặng cho tiểu Sơ Lục đi.”
Hoàng Hậu lấy từ trong tay áo ra một cái nhẫn ban chỉ.
Đường Ngọc tiếp nhận, nhìn nhìn Trần Thúc, Trần Thúc sửng sốt.
“Bảo hộ bình an.” Hoàng Hậu nhìn Đường Ngọc cười cười.
Đường Ngọc nói lời cảm tạ.
Chờ Hoàng Hậu lên phượng liễn, nghi trượng Hoàng Hậu chậm rãi rời khỏi Miểu thành.
Đường Ngọc nắm nhẫn ban chỉ trong tay, nhìn theo Hoàng Hậu rời đi, chờ đến khi mắt sắp không nhìn thấy đoàn người, mới đưa nhẫn ban chỉ tới trước mặt Trần Thúc, “Ngọc ban chỉ?”
Trần Thúc nói, “Tân đế.”

Đường Ngọc kinh ngạc.
Trần Thúc nói, “Khi ở trước mặt thái nãi nãi, Diệp Lan Chi có đoạn thời gian nghèo túng nhất, là đại tẩu giúp hắn, chiếc nhẫn này là Diệp Lan Chi tặng đại tẩu trước mặt mọi người, nhận lấy đi, không nhất định hữu dụng với thời điểm này……”
Đường Ngọc gật đầu.
Đã nhiều ngày Đường Ngọc cảm thấy rõ ràng tâm tình Trần Thúc xuống thấp rất nhiều, trên đường về phủ, hai người sóng vai dạo bước, “Lần này đại tẩu tới, đã nói gì với chàng?”
Hoàng Hậu đi rồi, Đường Ngọc mới bắt đầu hỏi
Trần Thúc nói, “Tân đế cho đại tẩu tới làm thuyết khách, để Vạn Châu cùng Phong Châu không nổi loạn, tránh cho các châu quận khác làm theo, để tân triều có thể an tâm tấn công Lưu thành.”
Đường Ngọc đã biết Triệu Văn Vực xưng đế ở Lưu thành
Triệu Văn Vực là huyết mạch tiền triều
Uy hiếp rộng lớn với Vạn Châu.
Chỉ cần một ngày tiểu hầu tử còn sống, sẽ luôn nhắc nhở mọi người, ngôi vị của tân đế có được là do tạo phản, hơn nữa tiểu hầu tử dùng Yến Hàn làm quốc hiệu, như cây kim đâm vào ngực tân đế
Tinh lực của tân đế đều đặt trên việc bình định Lưu thành
Tân đế biết cảm tình của Hoàng Hậu cùng Trần Thúc và Thịnh Liên Húc tốt, cho nên để Hoàng Hậu tới Vạn Châu cùng Phong Châu đánh bài cảm tình, thuyết phục Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc.
Đường Ngọc hỏi, “Vậy chàng nói như thế nào?”
Trần Thúc nói, “Ta muốn bảo vệ vợ con bình an.”
Đường Ngọc nhìn hắn.
Trần Thúc nói, “Ta bảo đại tẩu về lại An Bắc……”
Đường Ngọc kinh ngạc, “Tân đế sẽ cho sao?”
Trần Thúc nói, “Hắn sẽ, hắn muốn mượn sức châu quận khác, vị trí trung cung, vị trí Thái Tử đều là lợi thế của hắn, mặc dù đại tẩu không đi, ngày tháng ở trong cung chỉ sợ càng ngày càng khó sống, sớm hay muộn sẽ có một ngày, hậu vị cùng vị trí Thái Tử đều là của người khác, nếu mà như thế, không bằng về An Bắc trước, An Bắc có bộ hạ cũ của An bá bá, đại tẩu cùng hài tử cũng yên ổn”
Đường Ngọc bỗng nhiên hiểu ý, “Cho nên đại tẩu để lại nhẫn ban chỉ……”
Trần Thúc đáp, “Đúng, nhẫn ban chỉ này là tình nghĩa phu thê của bọn họ lúc ban đầu, cũng là tình nghĩa cuối cùng.”
Đường Ngọc im lặng.
“A Ngọc, mưa gió sau này, ta và nàng đồng tâm hiệp lực.” Trần Thúc duỗi tay dắt nàng.
Đường Ngọc ôn hòa gật đầu, “Mưa gió bên nhau”
Tháng sáu ở lại Miểu Thành, tiểu Sơ Lục đầy một tuổi.
Trần Thúc nhân cơ hội, tổ chức tiệc thôi nôi tại Kính Bình Hầu phủ, quan lại các nơi cùng gia quyến tại Miểu thành đều đến trình diện.
Gia quyến đều vào nội viện gặp Kính Bình Hầu phu nhân, cũng gặp tiểu thế tử.
Vừa về Miểu thành không lâu, kỳ thật Đường Ngọc và gia quyến quan lại của Miểu thành đều quen thuộc, ứng đối cũng ngựa quen đường cũ, đắn đo có độ.
Tiệc thôi nôi, tiểu Sơ Lục chọn đồ vật đoán tương lai bắt đúng cây cung tiễn.
Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều sầu hỏng mất
Trần Thúc cũng vậy, Đường Ngọc cũng vậy, không người nào theo con đường võ, đang êm đẹp, tiểu Sơ Lục lại bắt đúng cung tiễn, đây là dấu hiệu ngày sau tòng quân nha.
Nhưng Vạn Siêu rõ ràng cao hứng, ngày sau ta tới làm sư phụ dạy tiểu thế tử
Trần Thúc cùng Đường Ngọc chỉ phải nhìn nhau cười cười.
Nhưng thật ra lão thái thái rất cao hứng, tòng quân cũng tốt a, vào quân rèn luyện, ngày sau khẳng định thành tài.
Cuối cùng Trần Thúc ngược lại cũng không lo lắng nữa, quản con thích cái gì, dù sao, miễn là Kính Bình Hầu tương lai, tôn sùng vũ lực cũng khá tốt.
……
Tiệc thôi nôi kết thúc, ngày tháng dần dần từ cuối mùa thu tiến vào đầu mùa đông.
Đứng trong viện phà hơi đã có thể thành sương mù, xiêm y mùa thu dần dần đổi thành xiêm y mùa đông.
Nhưng lân cận trong kinh cũng đã bắt đầu mùa đông sớm
Lư gia ở kinh thành bị đấu tranh giữa mùa thu liên lụy, Lư Tổng tiêu đầu cùng Lư gia tiêu cục đều bị dính dáng, bây giờ, đã không còn Lư gia tiêu cục……
Trong loạn thế, muốn an thân đều rất khó, huống chi lập nghiệp.
Lư gia tiêu cục còn cả một đám người chờ ăn cơm.
Lưu Thanh Phong xem như tiêu đầu già dặn nhất trong Lư gia tiêu cục, Lư gia tiêu cục không còn, như rắn mất đầu, nhưng nhóm tiêu sư vẫn tín nhiệm Lưu Thanh Phong nhất
Lưu Thanh Phong thở dài, “Không ít thế gia cùng bá tánh trong kinh đều thoát ly, chúng ta ở lại Quan Thành cũng là chết đói, mọi người đều có vợ con già trẻ, không bằng chúng ta liều một phen!”

“Tiêu đầu, ngươi nói đi!” Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
“Kiến công lập nghiệp, cũng không cần chạy tiêu cục! Trong loạn thế, có tiêu cục nào có thể an thân lập nghiệp? Xung quanh náo động, tân đế tàn hại bá tánh vô tội, Lư gia tiêu cục cũng không tránh được, ta thấy không bằng quay đầu về Lưu thành, có lẽ còn có thể kiến công lập nghiệp?”
Trong lòng mọi người hoặc than thở, hoặc thả lỏng, hoặc lo lắng.
“Đi Lưu thành!” “Nghe tiêu đầu!” “Nghe tiêu đầu!” “Dù sao cuộc sống này cũng không thể sống được nữa, đi Lưu thành!”
Tháng 11, Lưu Thanh Phong mang theo tiêu cục còn hơn hai trăm tiêu sư cùng gia quyến đi về phía Đông
Trên đường, vừa lúc gặp phải một đám thổ phỉ, dứt khoát dẹp yên ổ thổ phỉ này, được bá tánh ven đường khen ngợi.
Việc này truyền tới Lưu thành, khi Lưu Thanh Phong tới cậy nhờ Tấn đế, Công Tôn Đán tự mình ứng tiếp.
Lưu thành cần anh hùng cùng thành tích như vậy, không nhất định xuất thân trong quân, lại rất có thể ủng hộ quân tâm cùng dân tâm Lưu thành
Đảo mắt tới tháng chạp, Kính Bình Hầu phủ hoa mai nở rộ
Tiểu Sơ Lục hơn một tuổi từ mới đầu biết bò, về sau lại nghiêng ngả lảo đảo tập đi, còn chưa học đi cho vững đã muốn học chạy, mãi cho đến gần đây mới có thể đi một mình
Cũng học gọi “Cha” cùng “Nương”, thời gian trao đổi giữa cha con cùng mẹ con cũng dần dần nhiều lên.
Năm nay đón năm mới tại Miểu thành, vừa lúc năm sau xuân tuần ở Bình Nam, chờ sau xuân tuần lại về Vạn Châu.
Bắt đầu từ tháng chín, ban đêm tiểu Sơ Lục đã không cần Đường Ngọc chăm sóc
Cho nên Lê ma ma chuyên tâm chăm sóc riêng cho tiểu Sơ Lục
Vui mừng nhất chính là Trần Thúc, lại bắt đầu khôi phục lăn lộn Đường Ngọc như trước đây, Đường Ngọc trốn cũng trốn không thoát.
Cứ như vậy, cũng tới trung tuần tháng chạp
Quan lại các nơi ở Bình Nam đều đã được bổ nhiệm hoặc cắt cử, cũng dần dần thành lập đóng quân ở các nơi
Bình Nam cùng Vạn Châu cũng bắt đầu hỗ trợ nhau.
Hai mươi tháng chạp, Phạm Cù đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị công việc đón năm mới, năm nay ăn tết ở Bình Nam, lại không giống năm ngoái
Phạm Cù thượng lượng mọi việc cùng Đường Ngọc, Đường Ngọc vốn chính là người Miểu thành, Miểu thành lại có không ít tập tục ăn Tết, Phạm Cù đều nghe theo Đường Ngọc, Đường Ngọc cũng biết cái nào cần làm, cái nào không cần làm
Khi Đường Ngọc đang nói chuyện cùng Phạm Cù, Trần Thúc trở về viện
Lúc này Trần Thúc hẳn phải còn ở phòng nghị sự mới đúng, đặc biệt là tới gần cuối năm, lập tức sắp phải nghỉ tắm gội, hẳn là thời điểm vội vàng nhất mới đúng, Đường Ngọc thấy Trần Thúc quay trở lại, sắc mặt có chút trắng bệch, “Thái nãi nãi bệnh nặng.”
“Sao lại như vậy?” Đường Ngọc kinh hãi.
Trần Thúc trầm giọng nói, “Nhị ca gởi thư, nói là thái nãi nãi té ngã……”
Người già sợ nhất té ngã, đặc biệt là thái nãi nãi đã ở tuổi này.
“Đừng vội.” Đường Ngọc trấn an, “Trong thư còn nói gì không?”
Trần Thúc nói, “Đồng bà bảo chúng ta dẫn tiểu Sơ Lục đi Phong Châu một chuyến.”
Nếu Đồng bà đã nói như thế, vậy có lẽ thái nãi nãi thật sự bệnh nặng……
Từ Bình Nam đi về Phong Châu kỳ thật chỉ cần hơn một tháng, đi nhanh chút thì chỉ khoảng một tháng.
“A Ngọc, chúng ta cần nhanh chóng xuất phát, không đợi qua Tết, ta sợ thái nãi nãi……” Trong lòng Trần Thúc thật không tốt, Đường Ngọc nắm lấy tay hắn, ấm giọng nói, “Thiếp cho người đi chuẩn bị, ngày mai chúng ta lên đường”
Trần Thúc ôm nàng, “A Ngọc, ta thật sợ……”
Đường Ngọc trấn an, “Thái nãi nãi sẽ bình an thôi.”
Trần Thúc chất phác gật đầu.
……
Hai mươi mốt tháng chạp, Trần Thúc cùng Đường Ngọc liền mang tiểu Sơ Lục xuất phát đi Phong Châu.
Bình Nam có Vạn Siêu cùng Phùng Vân trấn giữ, sẽ không có vấn đề, Phong Châu kỳ thật cách cũng gần, đi tới đi lui mau chút chỉ khoảng hai ba tháng, chờ hầu gia trở về, xuân tuần sửa thành hạ tuần cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
Đường Ngọc nói cùng lão thái thái và Dương thị, “Cần mất chút thời gian lên đường, tổ mẫu, mợ, mọi người ở nhà phải để ý chăm sóc cho mình nhiều.”
“Yên tâm, đi đi, việc thái nãi nãi là việc lớn.” Lão thái thái hiểu lý lẽ.
Đường Ngọc ôm tổ mẫu cùng mợ, “Con và Trần Thúc sẽ nhanh chóng mang tiểu Sơ Lục trở về.”
Đường Ngọc cũng dặn dò Mậu Chi, “Chăm sóc tốt cho tổ mẫu cùng mợ.”
“Đệ đã biết, tỷ tỷ, tỷ phu yên tâm.” Mậu Chi lên tiếng, lại làm cái đuôi một năm, Mậu Chi cũng lớn hơn một tuổi, làm như lại trưởng thành hơb một chút, thân mình cũng đã cao hơn Đường Ngọc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận